''Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, bình thường không có nhiều như vậy, là mẫu phi lo lắng hai chúng ta, cho nên mới phái đi nhiều''

''Mẫu phi của muội cũng thường xuyên cho muội tới thăm tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ thiếu cái gì hụt cái gì''

Cảnh Châu vội vàng giải thích, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

''Thật à?'' Di An chất vấn.

Cảnh Châu liên tục cam đoan, mẫu phi thật sự là rất quan tâm tỷ tỷ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ hỏi đến.

Lúc này Di An mới thở phào nhẹ nhõm, lau khô nước mắt.

''Được rồi, vừa rồi là tỷ không tốt, muội đừng để trong lòng''

''Đúng lúc tới Trường Ninh Cung rồi, chúng ta cùng đi xem, giống như trước kia có được không?''

''Được!''

Tiểu Công chúa thẳng tính đảo mắt liền không hề để tâm đến chất vấn, đi theo Di An tỷ tỷ mà nàng tín nhiệm, dạo chơi rảo bước tiến vào Trường Ninh Cung.

Lúc hai vị Công chúa một lớn một nhỏ vừa đẩy cửa chính điện ra.

Trong không khí đột nhiên 'vù' một tiếng, hình như có thứ gì đó thổi qua, hai tiểu cô nương chăm chú nhìn kỹ, lại không thấy cái gì.

''Thứ gì vậy?''

Gương mặt Cảnh Châu trắng bệch, nắm lấy tay áo tỷ tỷ, giọng nói run rẩy.

''Không....không biết nữa''

Di An quay người ôm Cảnh Châu vào lòng, tiểu cô nương cũng run rẩy.

Hai tỷ muội không ai dám bước tới phía trước một bước.

''Lâm cô cô...''

Cuối cùng đầu óc Cảnh châu cũng coi như thanh tỉnh, chuẩn bị cho người đến điều tra kết cục.

Di An lại đột nhiên thét chói tai bước một bước dài về phía trước.

''Là ai? Ở đây lén lén lút lút''

Cảnh Châu sợ choáng váng, đứng tại chỗ không dám đi tới phía trước, về sau cũng không dám, chỉ run giọng hỏi.

''Tỷ tỷ phát hiện ra cái gì rồi?''

Còn chưa dứt lời, trong không khí lại là một cái áo trắng bay qua, thanh âm thê thảm như lệ quỷ vang lên.

''Diệp quý phi...trả mạng cho ta!''

''Ta chết thê thảm quá''

''Diệp quý phi...ngươi thật ác độc, ngươi hại chết ta, ta không phục, không phục...''

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chính điện, vừa vặn soi sáng lên cái áo trắng kia.

Thứ đó tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan thất khiếu khắp nơi đều rướm máu, đến mức máu me đầm đìa.

Lúc này chính điện chỉ có con 'quỷ' này và hai tiểu cô nương, các nhũ mẫu cô cô còn chưa kịp chạy tới.

Trong chốc lát nào đó, Cảnh Châu vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với áo trắng kia.

Tiểu cô nương vĩnh viễn không quên được ánh mắt thê lương đó, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục, lập tức sẽ chém nàng thành muôn mảnh.

''Ngươi...ngươi là Tố nương nương?'' Cảnh Châu run rẩy hỏi.

''Hahaha...phải, Nhị công chúa, mẹ ngươi thật là lòng dạ độc ác, ta ở thâm cung này chịu đựng nhiều năm như vậy, cô ta cuối cùng vẫn không tha cho ta!''

''Hôm nay đêm mười lâm âm, ta vừa vặn ra ngoài tìm trả thù, ngươi vừa vặn đưa tới cửa''

Lệ quỷ nọ mặt mày dữ tợn giương nanh múa vuốt, nhào tới Cảnh châu.

Di An phản ứng cực nhanh, bảo hộ Công chúa sau lưng, mình cứ thể ngăn cản cái đó lại.

Giống như có linh tính, Di An thế mà bình an vô sự.

Áo trắng kia bổ nhào vào trên người nàng chỉ ưu tư khóc một trận.

''Nữ nhi của ta, con mau tránh ra''

''Cảnh Châu là muội muội của ta, ngươi tuyệt đối không thể tổn thương nó!'' Di An cương quyết ngăn lại.

''Mau tránh ra!''

Các cô cô lập tức chạy tới, con 'quỷ' kia hiển nhiên hết kiên nhẫn, cuối cùng trong chớp mắt cửa mở, cô ta quay người bay ra ngoài cửa sổ, không thấy tâm hơi.

...

Các nhũ mẫu cô cô cầm đèn lồng sáng loáng chạy vào cửa, chiếu sáng toàn bộ nơi này.

Ánh đèn ôn nhuận trong nháy mắt phủ kín mỗi một góc, làm gì còn linh hồn, lệ quỷ, vết máu gì.

Đập vào mi mắt là nơi quen thuộc không thể quen hơn nữa, ngay cả hương vị trong không khí cũng không chút thay đổi.

''Công chúa, hai vị sao lại ngồi dưới đất?''

Các cô cô vây quanh, đỡ hai vị Công chúa lên, thêm y phục, hầu hạ vô cùng chu đáo.

Di An chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn Cảnh Châu, đã thấy tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch.

''Muội muội, muội vẫn ổn chứ?''

''Muội muội?''

Hỏi hai câu không thấy Cảnh Châu trả lời, đang định kéo tay muội muội đã thấy Cảnh Châu mềm nhũn ngã xuống.

''Muội muội!'' Di An hoảng hốt.

Các cô cô không hiểu lắm, không kịp hỏi nhiều chỉ có thể luống cuống tay chân ôm Nhị công chúa đi mời thái y.

...

Thời điểm đêm Trung thu yến đang náo nhiệt, Xảo Yến với vẻ mặt nghiêm trọng vội vàng tiến đến, nói nhỏ bên tai hai chủ tử nhà mình.

Sắc mặt Diệp Tư Nhàn đại biến.

''Hoàng thượng!''

''Sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày.

Diệp Tư Nhàn có chút nghiêng người, nói tình hình cho hắn biết.

Vẻ mặt Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc, nắm chặt nắm đấm, quay người phân phó người đi mời thái y.

Lại nói bằng giọng lạnh lùng với Phùng An Hoài: ''Bãi giá Trữ Tú Cung''

''Hoàng thượng người đi sao?'' Diệp Tư Nhàn kinh ngạc.

''Nàng ngồi ở đây đi, để trẫm qua đó'' ngữ khí của Triệu Nguyên Cấp chân thật đáng tin.

Còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt đã dẫn theo thái giám sải bước rời đi.

''Quả nhiên là hòn ngọc quý trên tay'' Diệp Tư Nhàn chua xót nghĩ.

Sau khi Hoàng thượng rời đi, phi tần trên ghế không hưng phấn đến vậy nữa.

Người thỉnh thoảng mời rượu trước đó dứt khoát bỏ qua chén rượu, kẻ vẫn luôn làm điệu làm bộ cũng có thể ngoan ngoãn ngồi.

Còn có vứt bỏ mị nhãn, hiến ca hiến múa, muốn gặp may khoe mẽ góp chút chuyện.

Lúc này tất cả đều yên tĩnh.

Ngoài mặt Diệp Tư Nhàn không có cảm xúc, trong lòng vẫn là cười lạnh.

Quả nhiên, chỉ cần các nàng còn ở lại trong cung một ngày, chỉ cần Hoàng thượng còn có thể xuất hiện trước mặt các nàng thì không tồn tại chuyện hết hy vọng.

Bất kể những nữ nhân này bình thường ở hậu cung trung thực cỡ nào, thấy nam nhân nhà mình một lần là hai mắt cũng sáng rực lên.

''Haiz!''

Than nhẹ một tiếng, Diệp Tư Nhàn chậm rãi nâng chén trà lên.

Trung thu yến tiến hành cũng gần xong, hài hứng của mọi người cũng hao mòn gần hết, đang định tìm lý do giải tán.

Lúc này Hàn tài tử vẫn luôn ngồi trong góc đột nhiên che miệng nôn, sắc mặt trắng bệch.

''Úi, Hàn muội muội sao vậy? Ăn nhầm thứ gì sao? Sao còn nôn?''

Thanh âm của Tưởng tài tử sắc nhọn, ghét bỏ nhích lại gần bên cạnh.

''Có phải ăn trúng thứ gì không?'' Dương tài tử ở một bên khác hảo tâm hỏi một câu.

''Ta thấy không giống, hẳn là có tin vui nhỉ?''

''Nói bậy, Hoàng thượng đã bao lâu chưa từng triệu kiến hậu cung, làm sao có tin mừng được?''

''Cũng phải ha, vậy....Hàn muội muội chắc là bị bệnh, Quý phi nương nương vẫn là mau gọi thái y đến xem đi''

Đám người từng câu từng chữ, càng ngày càng nhiều ánh mắt tụ lại trên người Hàn tài tử.

Nàng ta vừa nôn khan, thân thể liền xụi lơ xuống, như giãy dụa muốn nói vài câu, cuối cùng không nói ra được gì liền hôn mê bất tỉnh.

''Được rồi!''

Diệp Tư Nhàn đứng lên, không nhanh không chậm vuốt lên nếp uốn trên hoa phục.

''Không còn sớm nữa, yến hội cũng đã tiến hành xong, các ngươi giải tán đi''

''Xuân Thiền, ngươi tìm vài người thỏa đáng đưa Hàn tài tử về Minh Khê Hiên, Lộ Bảo, ngươi phái một người lanh lợi đi mời thái y, càng nhanh càng tốt''

''Rõ!''

Gọn gàng xử lý xong mọi chuyện, Diệp Tư Nhàn đột nhiên nói.

''Ngày mùa thu trời dần lạnh, gần đây người trong cung ăn nhầm đồ đặc biệt nhiều, bổn cung hy vọng....các ngươi đều cẩn thận một chút, thứ gì không biết thì đừng có ăn bậy''

Tất cả mọi người rụt cổ lại.

''Tần thiếp cẩn tuân mệnh lệnh của Quý phi nương nương''

Rất rõ ràng, đây là Diệp quý phi đang cấm khẩu, bảo bọn họ đừng nói lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện