Viện tử mà Vân Châu ở gọi là Vong Nam Uyển, là chính nàng chọn.
Khố Nạp quốc ở phía tây nam Đại Cảnh triều, nàng lấy cái tên này ngụ ý là rất khó không khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Vả lại Vong Nam độc cũng gần giống với Vong Nan, ngụ ý quên đi cực khổ trong quá khứ.
Mặc cho quá khứ thế nào, giây phút đầu tiên gả cho người trong lòng, nàng quyết định phải thay da đổi thịt.
Chung quy là Công chúa một nước, nàng có kiêu ngạo của chính nàng, không muốn cả đời bị người ta dắt mũi, sống hèn mọn như sâu kiến.
Mẫu thân Lạc thị cả đời thấp thỏm sống dưới ma chưởng của Vương hậu, dịu dàng ngoan ngoãn biết nghe lời, bà nhận được gì? Nhi tử bị bắt đi làm con tin, nữ nhi bị xem như lễ vật hòa thân nước khác, từ đây núi cao sông dài không gặp nhau nữa.
Vân Châu nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt từng giọt rơi xuống.
''Thiếu phu nhân, không xong rồi!''
Bỗng nhiên có tỳ nữa vào cửa, hoảng hốt lo sợ chạy đến trước mặt nàng.
Mở mắt ra xem, lại là Ca Na.
Nàng ta mặc y phục tỳ nữ bình thường, chải búi tóc bình thường, trên mặt vẽ trang dung đẹp đẽ, bên tóc mai còn mang một đóa Thu Hải Đường.
Cả người xinh tươi như mẫu đơn nở dưới ánh mặt trời giữa hè tháng sáu.
''Xảy ra chuyện gì?'' Vân Châu ngồi thẳng người.
''Ca Trân bị đánh gậy ném vào chuồng nuôi ngựa, Công chúa không biết sao?'' trong giọng nói lộ ra vẻ xem thường và uy hiếp.
Mặc dù quỳ, toàn thân Ca Na lại không một chút sự tôn trọng.
''Biết''
Vân Châu thờ ơ, bưng trà thơm vừa nấu lên chậm rãi thưởng thức.
Đại Cảnh triều đúng là không tầm thường, thế mà có thể nấu trà đến miệng chưa đầy hương như vậy, mới chỉ vài tháng, nàng đã không thể rời bỏ.
Một ngày không uống sẽ thấy thiếu chút gì đó.
''Biết sao người không đi cứu, Công chúa, Ca Trân là thị nữ của hồi môn của người'' Ca Na lớn tiếng chất vấn.
Làm bộ làm tịch dối trá rốt cuộc thối lui, giọng nói của nàng ta tràn đầy uy hiếp, cái cằm hận không thể ngửa lên trời.
''Thị nữ của hồi môn thì sao, Đại Cảnh triều chính là nước lễ nghi, xưa nay quy củ nghiêm cẩn, ngay cả ta còn không dám khiêu chiến quyền uy, huống chi một tỳ nữ''
'Bộp' buông chén trà xuống, Vân Châu không mặn không nhạt.
''Công chúa có ý gì, chúng ta mặc dù núi cao Hoàng đế xa, nhưng không đến mức thua thiệt, vô duyên vô cớ liền bắt một người đi, coi chúng ta là ai chứ?''
Rốt cuộc lột xuống chút vẻ ngụy trang, Ca Na lớn lối, trợn trắng mắt khinh bỉ hận không thể lật lên tới trời.
''Công chúa không đấu tranh cho hơi thở của chính mình cũng được, nhưng tốt xấu cũng nên nghĩ tới Lạc nương nương và tiểu Hoàng tử Hạnh Vân xa cuối chân trời''
Đây là sự uy hiếp trần trụi.
Chẳng qua chỉ là hao tổn một Ca Trân, bọn họ cứ vậy mà đã ngồi không yên rồi sao?
''Vậy ngươi muốn ta phải làm gì?'' vẻ mặt Vân Châu hòa hoãn, dáng vẻ bị uy hiếp.
''Ca trân cũng như nô tỳ, đều là tỳ nữ thiếp thân được Vương hậu chọn tới hầu hạ Công chúa, Công chúa không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, tất nhiên phải dốc hết sức nghĩ cách cứu viện.
''Thật sao?'' vẻ mặt Vân Châu đúng lúc mang theo kinh hoảng.
''Nhưng ngươi cũng biết, Thế tử và ta còn chưa viên phòng, chàng ấy đối với ta chỉ có khách khí, chúng ta cũng không có tình cảm gì, chỉ sợ...không cứu lại được''
''Chỉ cần Công chúa chủ động một chút, viên phòng hay không viên phòng, lúc nào viên phòng cũng không phải người định đoạt, chờ viên phòng xong thì dễ nói chuyện, người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giúp người''
Ca Na nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng thầm mắng ngươi là phụ nhân gả cho người ta rồi, còn giả bộ thanh thuần cái gì, chút chuyện giữa phu thê kia đừng nói là ngươi không biết.
Nếu không phải vì để vớt a Trân ra, nàng ta sẽ không có khả năng quỳ trước một nữ nhi do tiện nhân sinh ra.
''Cũng được, nếu ngươi có thể giúp ta một tay...'' Vân Châu cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
''Ta chắc chắn tìm cách cứu Ca Trân ra''
Sau khi Ca Cát chết, bên cạnh nàng không còn nô bộc nào một lòng hướng về mình.
Ca Na hay Ca Trân, Ca gì đó đều là Hoàng hậu phái với.
Có kẻ định làm thiếp bò lên giường bất cứ lúc nào, mục đích là câu lấy tâm của Diệp Tư Quân, trong ngoài cấu kết giành giật tư lợi.
Có kẻ định làm nội gián bất cứ khi nào có thể, tốt nhất là trộm lấy cơ mật từ chỗ Diệp Tư Quân, khiến Vương hậu kiểm soát Phò mã, từ đó thu hoạch lợi ích.
Còn có kẻ vì để trông chừng Vân Châu, bất cứ lúc nào sẽ khống chế nàng, phòng ngừa nàng tạo phản.
Kinh thành Đại Cảnh triều phòng giữ nghiêm ngặt, Vương hậu ngoài tầm với, bà ta làm ra hàng loạt sách lược vẹn toàn.
Hôm nay hao tổn một Ca Trân.
Vương hậu chẳng mấy chốc sẽ biết, ngày mai sẽ đưa tới mười tên tám tên Ca Trân khác.
Lấy danh nghĩa là: Phụ mẫu phương xa lo lắng.
Chuyện đưa vài tỳ nữ cho Công chúa gả hòa thân, minh công chính đạo, bất kỳ ai đều không thể cự tuyệt.
Cho nên chỉ dựa vào thanh lý là không được, không chừng sẽ còn đánh cỏ động rắn.
Một khi Hoàng hậu phát hiện mình có dị tâm, mạng sống của mẫu thân và đệ đệ như treo trên sợi tóc.
Không thể hành động thiếu suy nghĩ, đành phải học cách 'phối hợp'.
''Công chúa nói thật sao?'' Ca Na quả nhiên mừng rỡ.
''Tất nhiên rồi, ngươi nói đúng, ta coi như không nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ một chút cho mẫu thân và đệ đệ của ta''
Vân Châu cười bất đắc dĩ.
''Công chúa quả nhiên thông minh cơ trí, người cứ chờ đó, không quá ba ngày, nô tỳ nhất định giúp người đạt được'' ánh mắt Ca Na kiên định.
''Thật sao?'' Hai mắt Vân Châu tỏa sáng.
''Nếu quả thật có thể đạt được, ta nhất định sẽ tạ ơn mẫu hậu thật tốt''
Ca Na tự mình đứng lên, lành lạnh cười.
''Hy vọng Công chúa nói lời giữ lời, ghi nhỡ Vương hậu nương nương đối đãi tốt với người''
...
Ca Na nói chuyện quả nhiên chắc chắn, giữa trưa ngày thứ ba.
Vân Châu vừa ngủ trưa dậy định chải đầu, Ca Na thần bí tiến đến, nhét vào tay nàng một hầu bao nhỏ tinh xảo.
''Đây là Điềm Thủy Hương bí chế của Khố Nạp chúng ta, hương vị thanh đạm thơm ngọt, như hoa như quả, ngửi vào có khả năng khiến người ta thâm thần thanh thản, nếu uống chút rượu cùng với ngửi hương này, có thể tạo được công dụng thôi thúc tìиɦ ɖu͙ƈ''
''Thứ này một thỏi nhỏ đã có giá trị bách kim, đám lão già Đại Cảnh triều có tra đến chết cũng không tra ra được đây là gì, người yên tâm dùng''
Ca Na vỗ ngực cam đoan.
Vân Châu đưa hai tay tiếp nhận hầu bao nhỏ, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, quả nhiên có một luồng mùi trái cây và hoa ngọt ngào thấm vào ruột gan, giống đi vào vườn trái cây mùa hè.
''Quả nhiên là đồ tốt, vất vả cho ngươi rồi, ta thật không biết tạ ơn ngươi thế nào'' Vân Châu vui vẻ nắm nay nàng ta nói năng lộn xộn.
''Chỉ cần Công chúa đạt được, nô tỳ vất vả không sá gì''
Ca Na cũng không muốn thân cận với nàng, không chút dấu vết mà rút tay về, âm thầm trề môi.
Vân Châu cũng không để ý, vẫn yêu thích mà nhìn chằm chằm thỏi hương kia xem tới xem lui, dáng vẻ chưa trải sự đời.
''Vậy nô tỳ chờ tin tốt của Công chúa''
Ca Na âm thầm trào phúng, quay người cáo lui.
Nếu không phải vì cứu Ca Trân, thứ quý giá như thế có đánh chết nàng ta cũng sẽ không dâng ra.
Chính nàng ta giữ lại dùng với tiểu công tử anh tuấn thì tốt hơn biết bao nhiêu.
...
Bóng mặt trời ngã về tây, chân trời chạng vạng tối dường như nhiễm một vũng máu.
Trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đỏ rực chiếu vào trên gương mặt Vân Châu, không có đẹp đẽ, trái lại là vẻ châm chọc.
''Ta ngược lại muốn xem thử, sau lưng ngươi còn cất giấu thứ bẩn thỉu gì nữa'' Vân Châu trên giường mỹ nhân cười lạnh.
''Cái gì bẩn thỉu?''
Diệp Tư Quân tới xem nàng vào bữa tối như thường lệ, thân ảnh cao lớn uy phong bị trời chiều kéo rất dài.
''Phu quân, người tới rồi?'' Vân Châu vội vàng ngồi dậy.
''Không cần, thân thể nàng yếu''
Diệp Tư Quân đè nàng lại, đỡ nàng nằm xuống, mình ngồi bên ghế trầm.
''Hôm nay khỏe lên chút nào chưa?'' ngữ khí của y ôn hòa, cẩn thận quan tâm.