''Đương nhiên là khác'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày.

''Lúc trước tỷ đã hứa với ta, hạn định là nửa năm, hiện tại thời gian nửa năm còn chưa tới, tỷ lại chà đạp bản thân rồi''

Diệp Tư Nhàn bất mãn thảo phạt nàng.

Tố quý phi lại cười khổ: ''Nếu ta không sớm bệnh nặng, chẳng lẽ chẳng lẽ lại chết ngay ngày đó sao?''

''Mới hôm trước còn nhảy nhót tưng bừng, hôm sau liền bệnh chết? Nhàn Nhàn, muội nghĩ người khác cũng là kẻ ngốc sao?''

Lời nói mặc dù sắc bén, Tố quý phi lại là vì tốt cho Diệp Tư Nhàn.

Nàng không muốn liên lụy bất kỳ ai, chỉ có thể liều mạng cho người đời thấy, mình quả thật chết vì bệnh.

Tốt nhất là mình có thể cố gắng chân chính chết vì bệnh luôn, vậy mới gọi là xong hết mọi chuyện.

''Tỷ đây là làm sao?''

Hốc mắt Diệp Tư Nhàn có chút đỏ.

''Cho dù thật sự muốn làm một giọt nước cũng không lọt, tỷ giả trang là được rồi, cần gì thật sự phải biến bản thân thành như vậy''

Tố quý phi đột nhiên cười, cười rất thoải mái.

''Muội khóc cái gì chứ, đồ ngốc''

Nàng ấy gian nan giơ tay lên giúp nàng lau đi nước mắt.

''Cả đời này của ta thật ra cũng coi như không tệ, Bạch gia đời đời thư hương, tổ phụ và phụ thân đều là danh lưu bản xứ, được người đời kính ngưỡng, được Hoàng thượng coi trọng''

''Ta là hòn ngọc quý trên tay Bạch gia, thuở nhỏ nhận hết sủng ái, được người nha nâng trên đầu tim, về sau gặp được huynh ấy, hai chúng ta tiểu vô tư, thanh mai trúc mã, cho dù cuối cùng không thành quyến thuộc, nhưng ta cuối cùng không phụ lòng huynh ấy''

''Sau khi vào cung, ta một lòng muốn giả bệnh thất sủng, về sau mới biết Hoàng thượng cũng không làm khó bất kỳ ai, nhiều năm rồi ta vẫn sạch sẽ như cũ''

''Cho tới bây giờ, ta đều vô cùng may mắn, dù lập tức phải chết đi, cả đời này cũng đáng''

Chết chết chết, vẫn là một lòng muốn chết.

Diệp Tư Nhàn gãi đầu hết sức buồn rầu, hóa ra thế giới phồn hoa này, nàng ấy một chút cũng không lưu luyến.

Há miệng cũng không biết khuyên gì cho tốt.

Càng nghĩ Diệp Tư Nhàn bỗng hai mắt tỏa sáng.

''Nếu như bây giờ dùng tất cả những thứ tỷ có, đổi lấy tỷ và người có tình bên nhau cả đời, tỷ có bằng lòng không?''

''Nói đùa gì vậy chứ'' Tố quý phi đắng chát: ''Không thể nào, giữa chúng ta không thể nào''

''Tỷ cứ nói là có bằng lòng hay không đi?'' Diệp Tư Nhàn lung lay bờ vai nàng tiếp tục truy vấn.

Bị nàng quấy đến không còn cách nào, Tố quý phi đành phải qua loa trả lời.

''Tất nhiên là bằng lòng''

Đáp án này không chút ngoài dự đoán.

Kiểu nữ tử có tình uống nước cũng no bụng như Tố quý phi, xem vàng bạc như rác rưởi, xem chân tình như bảo bối.

Cái gọi là bảo vật vô giá thì dễ kiếm, nhưng khó mà hữu tình lang, có lẽ chính là dùng để nói kiểu người này.

Phàm là có thể ở bên cạnh người trong lòng, nàng ăn cơm rau dưa đều cảm thấy thơm ngon.

Vì Bạch gia mà đã chịu cuộc sống thâm cung nhiều năm như vậy, cũng coi như cực hạn của nàng.

Hiện tại Công chúa sắp đã thành người, nàng thân là Quý phi, nếu như bệnh chết, coi như có công nuôi dưỡng Hoàng tự.

Đế vương không những sẽ không giận chó đánh mèo Bạch gia, thậm chí còn có thể an ủi nhiều hơn.

Nàng chết cũng sẽ không liên lụy Bạch gia nữa.

Nửa đời trước bao ân cho gia tộc, tuổi già là lúc nên sống cho chính mình, nàng dứt khoát kiên quyết kết thúc sinh mệnh của mình.

Quả nhiên người không có mục tiêu là một vấn đề rất nguy hiểm.

Diệp Tư Nhàn không nói thêm gì nữa, chỉ tức giận tỏ ý.

''Đã nói là nửa năm, một ngày tỷ cũng không được thiếu, ta mặc kệ, dù sao tỷ cũng đã hứa với ta''

''Tỷ tỷ, cả đời này tỷ thanh bạch, chung quy sẽ không tới thời khắc sống còn mà còn phải bất lương chứ''

Diệp Tư Nhàn méo miệng hết sức bất mãn.

Tố quý phi bất đắc dĩ cười khổ.

''Nhàn Nhàn muội hà tất gì phải như vậy, không cần thiết''

''Cần thiết, đương nhiên là cần chứ, tỷ đã hứa thì phải làm được, mấy ngày nay rảnh rỗi, mỗi ngày ta tới cùng tỷ dùng bữa, ta theo dõi tỷ''

''...''

Tố quý phi bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy theo.

...

Khó lắm mới rảnh mấy ngày, Diệp Tư Nhàn hiếm khi bồi bọn nhỏ.

Buổi sáng cùng bọn nhỏ dùng bữa sáng, sau đó dẫn tới Trường Ninh Cung, ngồi cả ngày.

Cảnh Châu đầy sáu tuổi, đang là thời kỳ nghịch ngợm, huyên náo trước sau Trường Ninh Cung gà chó không yên.

Cho dù ai nhìn cũng phát hỏa.

Cũng may Cảnh Nghiên ngoan ngoãn, tiểu cô nương dùng bàn tay mập mạp vuốt vuốt ngực Tố quý phi, non nớt nói.

''Tố nương nương đừng giận, tỷ tỷ làm hư cái gì thì Cảnh Nghiên đền lại cho''

Một câu non nớt chọc cho mọi người thoải mái cười to, ngay cả Tố quý phi suy yếu cũng không nhịn được ôm Cảnh Nghiên vào trong lòng, nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của nàng.

''Kiếp trước mẫu phi của con đốt bao nhiêu cao hương mới có thể có một áo bông nhỏ như vậy?''

''Áo bông nhỏ là gì ạ?''

Cảnh Nghiên chớp đôi mắt to nhìn Tố quý phi.

Tố quý phi cười giải thích: ''Chính là nữ nhi ngoan của mẫu thân, cực kỳ thân thiết tri kỷ, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ khéo hiểu lòng người''

Tiểu cô nương cực kỳ thông minh xoa cằm, đột nhiên cười.

''Vậy Tố nương nương cũng có áo bông nhỏ''

''Tố nương nương phải mau khỏe, gầy như vậy, Di An tỷ tỷ nhất định sẽ đau lòng'' Cảnh Nghiên nghiêm túc.

Tố quý phi lại hốt hoảng ngẩn ngơ, thở dài một tiếng: ''Di An...''

Đứa bé Di An đó đúng thật là tốt.

Từ ngày nàng sinh bệnh đến nay, đứa bé đó không có một ngày nào là yên tĩnh, miễn nó nhàn rỗi, từ sáng tới khi chìm vào giấc ngủ.

Nó như hình với bóng bầu bạn bên cạnh mình, bưng trà dâng nước, nếm thuộc, hầu hạ xung quanh.

Trong nhân thế có bao nhiêu mẫu nữ thân sinh cũng không làm được như vậy, Di An lại làm trôi chảy, trong cung người gặp người khen.

Nhưng Tố quý phi lại cảm thấy bất thường.

Quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến gần như không chân thực.

Nàng biết, mình cũng không phải mẫu thân thân sinh của nó.

''Tố nương nương, người mau nhìn đi, Di An tỷ tỷ trở về rồi?''

Thanh âm non nớt cắt đứt suy nghĩ của nàng, Tố quý phi thuận theo bàn tay nhỏ bụ bẫm nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thì thấy Di An một thân váy Công chúa màu vàng nhạt, tiền hô hậu ủng từ bên ngoài tiến đến, trong tay cung nữ bên cạnh còn bưng hộp cơm tinh xảo.

Nàng xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, quy củ hành lễ, cười đứng dậy bước tới.

''Mẫu phi mấy ngày nay đều ăn không vô, nữ nhi nghe nói trong thành mới mở một nhà điểm tâm trai, dùng trứng gà thay cho sữa trâu hấp thành bánh ngọt, ăn vào mềm mại, xốp thơm ngọt, cũng không phát hỏa, nữ nhi xuất cung mua cho mẫu phi''

''Còn nóng hổi đó, người mau nếm thử đi?''

Di An bưng một đĩa đặt trong tay mẫu phi, lại đặt số còn lại trên bàn lớn, mời Diệp Tư Nhàn và các đệ đệ muội muội.

''Hôm nay mua nhiều, Diệp nương nương cũng nếm thử đi?''

Nhìn bánh ngọt trắng tròn tàn ra mùi thơm ngọt, Diệp Tư Nhàn nói tạ.

''Di An thật là có lòng''

Bọn nhỏ sinh ở trong cung thì có điểm tâm nào mà chưa từng thấy qua, nhưng hiếu kỳ ăn món mới lạ, các bé con tranh tranh đoạt đoạt.

Diệp Tư Nhàn đứng dậy ngồi bên cửa sổ.

''Tỷ nhìn bọn nhỏ xem đứa nào cũng thích, tỷ cũng ăn thử chút đi? Ăn nhiều một chút''

Nói xong đưa một miếng lên bên miệng Tố quý phi.

Lần này lý do gì cũng đều không hay lắm, nàng cũng đành phái há miệng, dốc sức ăn vài miếng.

Cảm thấy khô, lại uống một chén cháo tổ yến nhỏ.

''Vậy mới phải''

Diệp Tư Nhàn rất hài lòng.

Còn có thể ăn, cho thấy rõ còn có hy vọng sống.

Còn sống, chỉ có còn sống thì mọi thứ mới có thể, không phải sao? Cả đời Tố quý phi chưa từng làm chuyện gì xấu, nàng chung quy là không đành lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện