Khuyết điểm lớn nhất của Tào Doãn Côn chính là đầu óc không ổn lắm.

Cao hứng thì ngây ngô cười ha ha, không vui thì....đánh người, đánh chết.

Đầu đường cuối ngõ truyền miệng, đã mất ba mạng người, lại càng khỏi phải nói tới bị thương hay tàn phế.

Xét thấy đầu óc hắn không đủ dùng, mà trêu chọc hắn cũng đều là tiểu lưu manh đầu đường, phần lớn cũng bồi thường cho xong việc.

Vì thế, cả nhà Tào tướng quân sống rất túng thiếu.

Lần này Tào Doãn Côn cũng thành công tấn cấp.

Đối đầu với nhân vật nặng ký như vậy, 'thua' cũng bình thường không phải sao? Dân chúng sốt ruột thảo luận, trong cung cũng quan tâm.

Yêu Nguyệt Cung của Tương phi mỗi ngày đều vây quanh một đống phi tần, các nàng mong mỏi ngóng trông, ngóng trông Tương phi có thể truyền đến tin tức mới từ chỗ của Diệp quý phi.

Diệp Tư Nhàn cũng tràn đầy hiếu kỳ.

Hôm đó, thừa dịp Triệu Nguyên Cấp đến Trữ Tú Cung, nàng thực sự không nhịn được liền hỏi.

''Hoàng thượng, người cảm thấy Công chúa cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào?''

''Còn chưa có gì xảy ra, sao trẫm biết được?''

Hắn cười nhạt cởϊ áσ ngoài, quay đầu trông thấy vẻ mặt thất vọng của Diệp Tư Nhàn.

''Sao vậy? Nàng rất quan tâm chuyện này?''

''Tất nhiên rồi!''

Diệp Tư Nhàn đột nhiên dò ý.

''Thiếp nghe được tin tức từ Lộ Bảo, ngoài cung đều đang đồn, nói Tứ công tử nhà Tào tướng quân có khả năng ôm mỹ nhân về, thiếp cảm thấy...''

Xấu hổ cười, Diệp Tư Nhàn ôm lấy cánh tay Triệu Nguyên Cấp.

''Nếu thật như vậy, thiếp lại cảm thấy Công chúa đó, có chút đáng thương, một chút xíu thôi''

Sợ bị Triệu Nguyên Cấp mắng là thánh mẫu, Diệp Tư Nhàn cường điệu ba chữ 'một chút xíu'.

Quả nhiên, Triệu Nguyên Cấp vẫn buồn bực nhìn chằm chằm nàng.

''Đáng thương?''

''Nàng ấy có gì để thương?'' hắn xem thường.

''Nàng ấy bị tộc nhân của nàng tuyển tới, là vì hòa thân, chỉ cần có thể đạt được mục đích, nàng ấy không thể thương hại đâu''

Thân ở triều đình mấy chục năm, Triệu Nguyên Cấp sớm đã luyện thành ý chí sắt đá.

Hai chữ đáng thương, đã cực kỳ lâu không xuất hiện trong đầu.

Diệp Tư Nhàn cụp mắt.

''Đạo lý này thiếp hiểu, thiếp cũng biết Khố Nạp quốc luôn khống chế mỏ muối chất lượng tốt nhất, đi khắp nơi uy hiếp quốc thái dân an của Đại Cảnh triều''

''Thiếp cũng biết nàng ta đến hòa thân là vì thông gia, không có mục đích khác, nhưng mà...''

Lặng lẽ sờ sờ giật giật tay áo, Diệp Tư Nhàn cuối cùng khoát tay.

''Được rồi được rồi, thiếp không suy nghĩ lung tung nữa''

''Mọi người đều có số mệnh của mình, nếu quả như thật gả cho nhi tử ngốc của Tào gia đó, cũng là số của nàng ta''

Nghe vậy, Triệu Nguyên Cấp khoanh tay sờ lên cằm, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau hắn đột nhiên nói ra.

''Nàng nói xem, lỡ như Tào Doãn Côn thật sự thắng, trẫm phong Vương hào gì đây?''

''Hay là phong Tào tướng quân làm Vương khác họ trước, lập Tào Doãn Côn làm Thế tử?''

Diệp Tư Nhàn: ''...''

Lời không hợp ý không hơn nửa câu, đề tài này cứ thế dừng lại.

...

Trung tuần tháng tư.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, vòng luận võ thứ hai cũng vén màn.

Lúc này nhanh hơn nhiều.

Hết thảy chỉ có sáu mươi ba người, toàn bộ so tài xong, tính toán thời gian hai ngày đâu ra đấy.

Chạng vạng tối hai ngày sau, vẫn là Phùng An Hoài trên đài tuyên bố.

''Vòng thứ hai tổng cộng sáu mươi ba người tham gia, trong đó ba mươi hai người thành công tấn cấp...''

Người bị loại có cam tâm tình nguyện, cũng có không tình nguyện.

Địa vị Vương khác họ, Công chúa mỹ mạo, cả đời không hết vinh hoa phú quý.

Vẫn không ít người muốn tranh đấu, vòng thứ hai còn kịch liệt hơn vòng thứ nhất nhiều.

Tin tức truyền ra.

Đầu đường cuối ngõ Kinh thành lại một trận náo nhiệt, dân chúng rỗi rãi thoải mái đều đang đàm luận ai là người chiến thắng sau cùng.

Người đặt cược nhà cái càng khí thế ngất trời.

Trong cung cũng kích động.

Các phi tần thực sự quá hiếu kỳ, mỗi người trực tiếp chạy đến Trữ Tú Cung nghe ngóng.

Khách sảnh to lớn đã lâu không náo nhiệt như vậy.

Diệp Tư Nhàn ngồi trên cao, cố nén xấu hổ, nghe các nàng líu ríu thảo luận.

''Ôi, Hoàng thượng lại thắng, nàng ta sẽ không tiến cung đó chứ?''

''Ta vẫn rất muốn nhìn một chút xem nàng ta dáng dấp ra sao''

''Ta cũng tò mò, kỳ thật trong cung thêm một tỷ muội cũng không có gì là không tốt''

''Các ngươi nghĩ nhiều rồi, ta nghe người ta nói ngoài cương có một tên bá vương ngốc, đánh nhau rất lợi hại...''

''Bá vương ngốc sao? Chính là cái tên đần sắp ba mươi tuổi còn chưa lấy được vợ của Tào gia ấy hả?''

''Chậc chậc, lỡ như Công chúa gả cho người này, vậy thì thật xấu xí biết bao''

Các phi tần cười cười nói nói, dần quên thượng vị còn một Quý phi nương nương.

Đám người lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Quý phi nương nương hình như không tốt.

''Nương nương thứ tội, chúng tần thiếp hồ ngôn loạn ngữ, khiến nương nương chê cười''

''Tin tức nghe cũng không sai, mời các bị đều trở về đi''

Không muốn nói gì thêm, Diệp Tư Nhàn đứng dậy vịn cánh tay Linh Chi rời đi.

Các phi tần thở phào đứng dậy, cũng lặng lẽ lui xuống.

Dù là bị dạy dỗ dừng lại, trong lòng các nàng cũng cao hứng.

Nữ nhân mà, vĩnh viễn không thể thiếu bát quái.

...

Các nơi đều đang nhiệt liệt thảo luận Công chúa cuối cùng sẽ gả cho ai.

Chỉ có dịch quán yên lặng.

Nói chính xác, là trong lầu nhỏ góc đông nam của dịch quán yên lặng.

''Công chúa, người không chút nóng nảy nào sao?''

Ca Cát vội đến độ xung quanh môi đều hiện lên một vòng vết bỏng rộp.

''Nô tỳ sớm đã nghe ngóng, Tào cái gì đó, hắn căn bản là một kẻ ngủ, loại người này sao mà gả?''

Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, ngàn dặm xa xôi tới hòa thân, cuối cùng lại gả cho một kẻ ngu.

Chỉ sợ tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.

''Xuỵt''

Khố Nhĩ Vân Châu nhẹ nhàng nhấc bút lên, làm ra động tác im lặng.

''Ngươi nghe đi''

Ca Cát ngừng thở, bên tai ngoại trừ tiếng kêu vang thưa thớt của côn trùng ngoài cửa sổ, cái gì cũng không có.

''Người muốn nô tỳ nghe cái gì? Đã lúc này rồi, sao người...''

''Ngươi không nghe thấy phụ vương ta và Vương huynh đều đang làm cái gì à?'' Vân Châu cười nhạt.

Ca Cát lúc này mới kịp phản ứng, Công chúa nói tới chuyện Quốc vương bệ hạ uống rượu mua vui.

Bóng đêm sâu dày yên tĩnh, chỉ có trong phòng Quốc vương bệ hạ và Thái tử thỉnh thoảng truyền ra sênh ca yến múa.

Lúc này, Quốc vương người duy nhất có thể cứu Công chúa, đang không kiêng nể gì mà hưởng dụng mỹ nhân.

''Haiz'' Thẻ cát thở dài, cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi trên mặt đất.

''Đừng khóc''

Khố Nhĩ Vân Châu buông giấy bút xuống, vỗ vai Ca Cát.

''Phụ vương ta cũng không nói gì, một nữ tử yếu đuối như ta thì làm sao chống lại được?''

''Nếu không còn cách nào chống cự, vậy dứt khoát tùy theo bọn họ là được''

Trong mắt của người nhu nhược lại có mọi loại kiên định.

''Cùng lắm thì chết một lần, còn có thể làm sao nữa?''

''Ngươi yên tâm, nếu như cuối cùng nhất định phải gả vào Tào gia, ta nhất định sẽ tìm cách đưa ngươi đi, một mình ta chết là đủ rồi''

''Không!''

Ca Cát cắn môi quỳ xuống.

''Nô tỳ không đi, nô tỳ từng nói muốn vĩnh viễn chăm sóc Công chúa.''

''Dù có chết, Ca Cát cũng muốn đi trước người, mở đường cho người''

''Sao người phải khổ vậy chứ?''

Khố Nhĩ Vân châu thở dài, ôm Ca Cát vào lòng.

Rõ ràng cô nương mới mười sáu tuổi, ánh mắt sớm đã che kín mưa tuyết gian nan vất vả, làm gì còn có một tơ một hào đơn thuần tươi đẹp nào?

Đang lúc hai chủ tớ nói chuyện, bỗng nhiên có bóng người hiện lên cửa sổ.

''Ai đó?!''

Ánh mắt Ca Cát sắc bén, vội vàng chạy tới mở cửa sổ ra.

''Cuối cùng là người nào vậy?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện