Ngày mai, y sẽ gặp được muội muội dấu yêu nhiều năm.

Trong bất giác, trời tờ mờ sáng, Diệp Tư Quân bị Ngũ Đấu đánh thức.

''Đại nhân, nên dậy rồi, đại tiểu thư....''

''Nương nương sắp trở về rồi, người nên chuẩn bị''

Ngũ Đấu tỏ ra rất vui vẻ.

Nếu dựa theo tuổi tác các công tử quan gia mà tính, thì cái tuổi này của hắn đã có thể chính thức lấy vợ sinh con rồi.

Đáng tiếc ở Diệp gia, hắn chỉ có thể tiếp tục làm một gã sai vặt tầm thường, mang theo nón nhỏ vải đen tuyền, mặc áo gắp màu đen, quần dài vải xám chỉnh tề.

''Ngũ Đấu, ngươi nói ta như vậy, muội muội gặp có khi nào sẽ thất vọng không?''

Diệp Tư Quân chọn thường phục màu đen, đai lưng ngọc gấm quan, mặt mày chau lại, đôi mắt vốn đằng đằng sát khí, giờ phút này chứa đầy sự ôn nhu.

''Thất vọng sao?''

Ngũ Đấu thực sự không hiểu rõ, sờ lên gáy.

''Đại nhân là Đô úy lợi hại nhất Kinh thành, năm đó đi săn còn chiếm vị trí đầu, sao lại thất vọng?''

''Nương nương nhất định sẽ cảm thấy tự hào vì đại nhân''

Ngũ Đấu nhìn nam tử uy phong lẫm liệt, ngay cả mặt mũi đều viết lên ngạo khí lộ rõ, trong mắt đều là sùng kính.

Hắn thực sự không hiểu, đại nhân bình thường dõng dạc, đằng đằng sát khí, thiết diện vô tư, sao đột nhiên biến thành tính tình u buồn như vậy.

suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ chính là vì nương nương.

''Đại nhân yên tâm, nương nương trông thấy ngài như vậy, nhất định sẽ rất vui''

''Vậy là được rồi!''

Giọng nói vẫn lạnh như cũ, nhưng nghe kỹ thì đã ẩn ẩn mang theo vui sướng.

...

Dùng qua bữa sáng đơn giản, Diệp Tư Quân bắt đầu chân tay luống cuống.

Một mình đi một vòng trong viện ba gian, lại một vòng nữa, thực sự vô cùng nhàm chán xoa xoa tay.

Lần đầu tiên y ở trong nhà mình lâu như vậy.

Nhìn ngắm chỗ này, dạo chơi chỗ kia, như ngày đầu tiên tới, Ngũ Đấu chạy theo sau lưng y.

''Đại nhân, cái hồ nhỏ này là mới xây, trước kia chúng ta không có bạc, không nỡ tu sửa, đây vì để nghênh đón nương nương, tạm thời tìm người sao đó''

''Phải rồi, còn có bức tường kia nữa, vốn là có một lỗ thủng, cũng may ngài uy danh bên ngoài, cũng không ai dám đến trộm đồ, cho nên vẫn luôn không tu bổ, nô tài đã cùng hai người thợ sửa lại rồi''

''Còn có nóc nhà, vốn bị thủng''

''Biết được nương nương muốn tới, nô tài lập tức tìm người....''

Diệp Tư Quân đi một đường, Ngũ Đấu nói một đường, lần đầu tiên, y thế mà kiên nhẫn.

Đi hai ba vòng, tất cả lời trong bụng Ngũ Đấu đều nói ra hết, mới cười hắc hắc.

''Đại nhân, ngài vốn không phải ở nơi đóng quân thì là ở sân luyện võ, vẫn không bao giờ trở về, mới vừa rồi nô tài bấm báo tình hình trong phủ một lần, ngài cảm thấy có gì không ổn không?''

''Không có!''

Diệp Tư Quân lạnh lùng đáp, tiếp tục di chuyển.

Sau mười mấy vòng, Ngũ Đấu rốt cuộc mệt mỏi thở hồng hộc, không đi theo nữa.

Diệp Tư Quân cũng có chút không chờ nổi.

''Sao còn chưa tới? Trời đã sáng rồi''

Ngũ Đấu cười khổ: ''Trời vừa mới sáng, canh giờ còn sớm, nương nương dẫn theo Hoàng tử và các Công chúa ít nhất phải hơn một canh giờ mới đến được...''

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Diệp Tư Quân quay người rời đi, hơn một canh giờ, y còn có thể luyện kiếm thêm một chút.

...

Hôm nay hiếm khi Diệp Tư Nhàn dậy rất sớm, đều là bị hai tiểu nha đầu Cảnh Châu và Cảnh Nghiên đánh thức.

Trường Uyên và Trường Diễn thì khỏi phải nói, vừa nghe nói sẽ ra ngoài, ngay cả sữa cũng không uống, cơm cũng không ăn, thậm chí ngay cả y phục cũng không muốn mặc.

Diệp Tư Nhàn trốn trong chăn, nhìn một đám tiểu tổ tông líu ríu, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, hai mắt biến thành màu đen.

''Đi, các con đều đi trước đi, ít nhất phải để mẫu phi của các con mặc y phục vào đã chứ?''

Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.

Các nhũ mẫu cô cô vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng mang tiểu tổ tông rời đi trước.

Diệp Tư Nhàn vội vàng đứng lên hỏi Viên Nguyệt: ''Lúc đi Hoàng thượng có giao phó gì không?''

Viên Nguyệt cười: ''Nói đồ đạc đã chuẩn bị kỹ càng, để cho nương nương đoàn tụ, còn nói thời tiết không tốt, người sớm quay về''

Nghe vậy, Diệp Tư Nhàn bĩu môi: ''Hẹp hòi''

''Mau giúp ta mặc y phục''

''Dạ''

...

Mặc xong y phục, cùng bọn nhỏ nhốn nháo dùng bữa sáng.

Một nhóm chủ tớ rốt cuộc cũng lên đường.

Xe ngựa lớn rời đi từ thiên môn của Hoàng cung, dọc theo đường lát đá hướng về ngoại ô Kinh thành.

Một canh giờ sau, nàng sắp nhìn thấy ca ca ly biệt nhiều năm, loại cảm giác này...

''Mẫu phi, mẫu phi, người nhìn xem kia là gì?''

Cảnh Châu vểnh cái mông nhỏ ghé vào bên ngoài màn xe, ngón tay nhỏ trắng nõn chỉ vào quầy điểm tâm nóng hổi cách đó không xa.

''Còn bốc khói nữa, là nồi đun nước sao?''

Vẻ mặt Nhị công chúa hiếu kỳ, đôi mắt trợn trừng lên.

''Đó là bán đồ ăn sáng, tỷ tỷ ngay cả chuyện này mà cũng không biết, Lý trù nữ trong cung chúng ta cũng cầm muôi như vậy''

Tam công chúa thông minh lanh lợi ghét bỏ nhìn tỷ tỷ một chút, giải đáp nghi vấn.

''À'' Cảnh Châu gãi đầu.

''Tỷ không có tới tiểu Trù phòng, càng không biết Lý trù nữ gì đó''

''Đó là do tỷ quá cẩu thả''

Tiểu Công chúa Cảnh Nghiên tiếp tục phỉ nhổ.

Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Châu đỏ lên, buông rèm xuống chu miệng.

''Mẫu phi, sao cái gì con cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua, hóa ra ngoài cung vui như vậy, sao giờ người mới chịu đưa bọn con ra ngoài?''

''Phụ hoàng còn gạt bọn con, nói là ngoài cung quá nguy hiểm, nguy hiểm chỗ nào chứ''

Tiểu Công chúa năm tuổi hết sức bất mãn.

Nàng đã không còn là tiểu hài tử ba bốn tuổi, chẳng lẽ không thể ra ngoài chơi sao.

Diệp Tư Nhàn chỉ cảm thấy đau đầu.

''Nếu con có thể có một nửa tỉnh tâm như Cảnh Nghiên, ta lập tức để Cửu thúc thúc của con dẫn con xuất cung''

''Cảnh Nghiên? Tỉnh tâm?'' Cảnh Châu trợn đôi mắt đen lúng liếng.

''Nữ nhi cũng rất tỉnh tâm mà''

Tiểu Công chúa cúi đầu xuống, gãi gãi đầu, không hiểu mình có chỗ nào không tĩnh tâm.

Cảnh Nghiên ngược lại ngoan ngoãn khéo léo vùi vào trong ngực mẫu phi, cười ngòn ngọt với tỷ tỷ.

''Tỷ tỷ vẫn nên học được gì đó từ trong cung trước, rồi mới lại xuất cung đi, ngay cả bán đồ ăn sáng mà còn không biết, còn là tỷ tỷ nữa chứ, xấu hổ xấu hổ''

''Haha, tiểu cô nương này''

Cảnh Châu tức giận đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nanh vuốt trắng nõn vươn tới khuôn mặt của muội muội.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai tiểu khả ái tròn vo chảy nước bọt Trường Uyên và Trường Diễn bu lại.

''Tỷ tỷ không được đánh tỷ ấy''

Một câu còn nói chưa xong, cái yếm của hai đứa đều ướt một mảng.

Vốn Cảnh Châu đang tức giận trông thấy cảnh này, lập tức cười đến sốc hông, nanh vuốt cũng đã mất đi uy lực, cuối cùng cười đổ vào ngực mẫu phi.

''Được rồi được rồi, sợ các đệ là được rồi chứ gì?''

Đang đùa giỡn, mấy đứa bé cười đùa thành một đoàn.

Diệp Tư Nhàn nghiêng vào trong góc nâng trán nhìn trời.

''Mẫu thân, cha, ca ca, ai có thể cứu vớt ta ra khỏi cái đám con nít này đi''

''Đều ngồi đàng hoàng lại hết cho ta, bây giờ ngoan ngoãn, chờ một lúc nữa đến nhà cữu cữu rồi lại chơi'' Diệp Tư Nhàn tuyệt vọng.

''Cữu cữu?''

''Cữu cữu!''

''Cữu cữu là ai?''

''Cữu cữu là cữu cữu đó!''

''Người đó lợi hại hơn cả Cửu thúc thúc sao?''

''Không biết?''

Một đống đầu củ cải trong nháy mắt dời lực chú ý, trong xe vẫn cãi nhau.

Diệp Tư Nhàn dứt khoát nhắm hai mắt lại, bịt hai tai, chỉ coi như không nghe không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện