Chử Diệc Phong chỉ đến công ty sớm hơn bọn họ nửa tiếng.
Hoa Ưng đang phát triển không ngừng, ngoại trừ hạng mục núi Phượng Hà, công ty đang đầu tư vào các hạng mục khác, Cao Vĩnh Phúc dù là trợ lý toàn năng, nhưng cũng không thể một mình gánh hết được.
Tuy Vương Thành không tham dự vào, nhưng cậu biết Chử Diệc Phong không chỉ có mình Hoa Ưng, nhưng cậu cũng không đi tìm hiểu, sau đó công ty lại tuyển thêm ba nhân viên mới, trong đó có một người được Lý Dụ đưa cho cậu kèm, bảo cậu đào tạo nhân viên mới như lúc Lý Dụ đào tạo cậu vậy.
Vương Thành mới vào công ty chưa đến hai tháng, bảo cậu kèm nhân viên mới thì chỉ là sờ soạng mà đi thôi, may mà Hứa Tư Vũ vươn tay muốn người nên mới cứu vớt cậu từ trong nguy nan ra.
Hứa Tư Vũ là một trong những nhân viên trong công ty mà cậu không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng hạng mục anh ta phụ trách rất quan trọng, có thể nói là phòng "đứng đầu" trong công ty, đi theo anh ta có thể học hỏi được nhiều điều.
Máu mới rót vào khiến công ty sôi động hơn nhiều, đặc biệt là nhân viên mới đi theo Hứa Tư Vũ kia, cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay như Đường Ti Ti, khác nhau chính là, cậu ta ngập tràn sức sống và nhiệt tình, làm chuyện gì cũng rất siêng năng, theo lời Vương Thành thì là chú ong mật cần cù.
Nhân viên mới tên là Trình Thành, sáng ngày nào cũng là người đi làm đầu tiên, nhiệm vụ tưới hoa thường ngày của Vương Thành cậu ta cũng nhận lấy, còn có chuyện mua trà chiều cho mọi người cậu ta cũng chủ động lấy đi, được yêu thích hơn hẳn hai nhân viên mới khác.
Trình Thành này cũng không phải là người mưu mẹo, chỉ là tinh lực thừa thãi cộng thêm vừa mới vào công ty nên muốn thể hiện mình mà thôi, nhưng như vậy lại đắc tội hai nhân viên mới khác, Vương Thành không chỉ nghe hai người lén lút nói về Trình Thành một lần đâu, trong lời nói có vẻ rất khó chịu về cậu ta.
Quan hệ giữa người và người kỳ lại như vậy đấy.
"Anh Thành, còn gì cần em làm nữa không?" Trình Thành trên danh nghĩa thì là Hứa Tư Vũ kèm cậu ta, nhưng thật ra là bị nuôi thả, không biết có phải Vương Thành gần tuổi với cậu ta nhất hay không, hay là lúc đầu được cậu dẫn dắt, tóm lại là thân thiết với Vương Thành nhất.
"Không có, hôm nay cậu rất chăm chỉ, việc gì cậu cũng làm xong rồi, chờ tan làm đi." Vương Thành ngáp một cái, bản thân cậu cũng chẳng có việc gì làm, sao có việc cho cậu ta làm chứ.
"Vậy thì... hình như không hay cho lắm?" Trình Thành do dự.
Vương Thành nghĩ thầm cậu cũng không thể dạy nhân viên ngồi không được, liền đưa một tập tài liệu trên bàn cho cậu ta, "Cậu thấy rảnh quá thì đọc những tài liệu này đi, đây đều là thứ tốt, so với đọc sách thì tốt hơn nhiều."
Trình Thành lập tức vui sướng ôm tài liệu, "Cảm ơn anh Thành, em chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của anh."
"..." Tôi có kỳ vọng gì với cậu cơ chứ? Chu Xuân Lâm và một nhân viên mới khác đứng ở phòng trà nước nhìn thấy cảnh như vậy đều khinh thường Trình Thành, đến công ty đã vài ngày, bọn họ đã biết Vương Thành cũng là người mới như bọn họ, chỉ là vào công ty sớm hơn bọn họ một tháng mà thôi, cho nên hai người không thấy Vương Thành có gì tốt để mà nịnh bợ, chỉ có Trình Thành ngày ngày đều cố gắng tiếp cận anh ta, lúc mới đầu còn thấy người này có tính toán, bây giờ lại thấy xem trọng cậu ta quá rồi.
"Mau nhìn, ông chủ đi ra rồi."
Chu Xuân Lâm vội chọc chọc đồng nghiệp bên cạnh, hai người lập tức giả vờ như mới đi ra từ phòng trà nước, định đến trước mặt ông chủ để được nhớ mặt, nhưng không đợi bọn họ mở miệng, ông chủ đã đi thẳng về phía Vương Thành.
"Tan làm rồi, chưa đi sao?" Chử Diệc Phong gõ gõ bàn.
"Tan làm rồi à, vậy đi thôi." Vương Thành lười biếng trước mặt ông chủ nhưng chẳng thấy áp lực gì ngẩng đầu, ngáp một cái, quá cần cù như cậu thì như vậy đấy, việc làm hết rồi cũng chưa đến lúc tan làm, không có việc gì làm chỉ có thể gục xuống bàn ngủ.
Hai người sóng vai rời khỏi công ty.
Hai người Chu Xuân Lâm đã trợn mắt há hốc mồm từ lâu rồi, nhân viên có thể trò chuyện với ông chủ sao có thể là nhân viên bình thường được, có phải Trình Thành đã sớm biết việc này nên mới cố gắng lấy lòng Vương Thành không? Hai người lập tức liền thấy Trình Thành đúng là thâm hiểm, ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra.
"Ông chủ, buổi tối muốn ăn gì?" Vương Thành lấy di động ra tra món ăn trên mạng, chỉ cần đủ thời gian cậu thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu mấy món mới, học thêm một vài món cũng không tệ.
"Tôi không kén ăn." Chử Diệc Phong lái xe đến ngã tư đường, vừa đúng lúc đèn đỏ sáng lên, xe ngừng lại.
"Vậy đi siêu thị trước đã, trong nhà không còn thức ăn nữa rồi." Vương Thành nhanh chóng chọn ra mấy món.
Đèn xanh sáng lên, Chử Diệc Phong rẽ đường đi đến siêu thị.
Mua một đống nguyên liệu ở siêu thị xong, Vương Thành nhét nguyên liệu tạm thời không cần dùng vào tủ lạnh, còn rau và thịt cần dùng thì bỏ vào chậu, vốn cậu định làm món gà hầm nấm, nhưng món này phải hầm lâu mới ngon, chờ đến lúc hầm xong cũng tám chín giờ rồi, cho nên chỉ có thể làm món hẹ xào thịt đơn giản, hơn nữa món thịt bò hầm cũng là một món không tệ.
Ăn xong cơm tối, Chử Diệc Phong không đi ngay, mà cầm laptop của mình gõ gõ đánh đánh trong phòng khách, cũng không biết là đang làm gì.
Lúc Vương Thành tắm xong đi ra anh vẫn còn đang gõ gõ, Vương Thành dùng khăn chà cái đầu trọc của mình, lập tức khô ngay, đây là chỗ tốt của đầu trọc đấy.
* Gà hầm nấm
* Hẹ xào thịt
* Thịt bò hầm
Danh sách chương