Chương 92: Board game

Mười hai giờ đêm, hai kim của chiếc đồng hồ quả lắc trong trang trại chập vào làm một, phát ra tiếng chuông trầm đục mà vang vọng.

Sau khi tích lũy kinh nghiệm, lần này cả nhóm đã đặt hồng trà xuống từ lâu rồi, bọn họ xách balo sửa sang lại quần áo, thong dong bước vào chiến trường mới.

Một luồng sáng lóe lên, năm người đã xuất hiện trong một căn phòng khép kín.

Không gian rộng chừng nửa căn phòng học, cả bốn mặt tường đều mang màu trắng xám, đến cả trần và sàn nhà cũng cùng màu, không có cửa sổ cũng chẳng có cửa ra vào, càng không có bất cứ thiết bị trang hoàng nào, cả không gian hệt như một chiếc hộp màu trắng xám vậy.

Không gian này khiến người ta nảy sinh cảm giác lo lắng theo bản năng, may thay, chưa được mấy giây các "đồng nghiệp" đã thi nhau có mặt.

Nhóm xuất hiện đầu tiên là một "nhóm áo gió ngũ sắc", rơi vào từ vòng xoáy màu tím đột nhiên hiện ra trên trần nhà. Cả năm đều mặc cùng một kiểu áo gió, nhưng mỗi người một sắc, xám tao nhã, xanh thiên thanh, đỏ rượu vang, tím thâm trầm, cam rạng rỡ, không có tỏa sáng nhất, chỉ có tỏa sáng hơn.

Tiểu đội Từ Vọng và nhóm bọn họ nhìn qua nhìn lại, sau khi bắt được sự cảnh giác trong mắt đối phương bèn ăn ý mà bỏ qua bước hàn huyên, mỗi nhóm chọn lấy một góc phòng rồi sắp xếp đội hình, đón chờ diễn biến tiếp theo.

Có điều đội trưởng Từ vẫn không kiềm chế nổi, ngồi dựa vào tường rồi thì thầm suy đoán với các đồng đội của mình: "Cái tên mặc áo xám kia chắc hẳn là đội trưởng của bọn họ."

Bốn đồng đội cũng tán thành cả hai tay hai chân -- cùng một kiểu áo gió, những người khác chỉ có thể chọn các màu sặc sỡ như vũ điệu quảng trường, trong khi anh ta lại có thể chọn phong cách tao nhã cool ngầu, ngoại trừ đặc quyền của đội trưởng ra thì thật sự là chẳng có cách giải thích nào khác.

Hai đội mới ổn định được một lúc, vòng xoáy màu tím đã lại xuất hiện giữa sàn nhà, mau chóng đưa thêm năm người nữa vào.

Bọn họ ngơ ngác trước không gian nơi mình đang đứng mất vài giây, chắc hẳn là lần đầu tiên đến ải này nên chẳng hề có chút đề phòng nào trước sự choáng ngợp của không gian rộng lớn màu trắng xám, một lát sau mới trông thấy hai nhóm ngồi ở hai góc trái phải.

Lúc trông thấy nhóm áo gió ngũ sắc, phản ứng của bọn họ rất bình thường, tĩnh lặng, trầm mặc, đề phòng.

Lúc trông thấy tiểu đội Từ Vọng, biểu cảm của bọn họ trở nên sinh động tức thì.

Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm trông thấy mấy người này cũng trợn tròn cả mắt.

Giữa không gian khép kín, tám người bạn không hẹn mà cùng bật ra "tiếng kêu mừng rỡ" --

Sênh, Vọng, Kim, Tiền: "Cao Đẹp Gầy Trắng?!"

Cao, Đẹp, Gầy, Trắng: "Cái -- đệch!"

Chỉ còn mỗi Trì Ánh Tuyết và người thứ năm của bên kia là vẫn hoang mang thấy rõ.

Nhóm áo gió ngũ sắc thì đồng loạt chau mày, nhất thời chưa thể nói chắc quan hệ giữa hai đội này là gì. Nếu nhìn về phía bọn Từ Vọng thì cả bốn khuôn mặt đều mừng rỡ như thể "gặp lại đồng chí", còn nếu nhìn về phía nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng thì cả bốn đều sọc đen đầy mặt, càng nhìn càng thấy giống "oan gia ngõ hẹp".

"Ừm," Người đầu tiên cất tiếng xen ngang là người thứ năm của nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng, cậu ta nói với Chân Dài, "Đội trưởng, có lẽ là tôi cần được tóm tắt tập trước."

Vẻ mặt của Chân Dài cực kì vi diệu.

Đây nào phải chuyện hay ho gì mà thích hợp chia sẻ với đồng đội mới.

Đúng vào lúc này, nhóm thứ ba xuất hiện.

Trên bức tường phía đội diện nhóm Từ Vọng, một vòng xoáy tím mở ra, năm người bước vào từ đó, thong dong tự tại như thể qua cửa vậy.

Người đi đầu là một anh chàng đẹp trai tươi cười rạng rỡ, tuổi tác chừng hai bảy hai tám, tay đút túi áo hoodie, ánh mắt có vẻ nhanh nhẹn, vừa vào đã quét một lượt nhóm Từ Vọng đang ngồi trong góc 1, nhóm áo gió ngũ sắc ở góc 2 và cả nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng đứng giữa phòng, rồi vẫy tay chào hỏi tất cả mọi người: "Hi ~"

Theo sau cậu ta là một chàng trai đeo kính, cũng chạc tuổi đó, nhưng mày mắt còn có thêm nét chững chạc, đôi mắt đằng sau cặp kính thoạt nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng trong vô thức thi thoảng lại lóe lên ánh sáng của trí tuệ.

Ba người đồng đội còn lại gần như bước vào cùng một lúc, một người vóc dáng cao ráo, nước da trắng ngần, đường nét thanh tú nhưng sắc mặt và ánh mắt đều rất lạnh lùng, tựa như một mỹ nhân băng giá; một người tràn trề năng lượng, năng động rạng ngời, nụ cười còn rực rỡ xán lạn hơn cả anh chàng dẫn đầu; một người vai u thịt bắp, cao hơn tất cả những thành viên khác trong đội tận nửa cái đầu, trời sinh ngũ quan cương nghị mang lại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, chẳng cần nhíu mày trợn mặt cũng đủ khiến người ta thấy áp lực.

Nhóm áo gió ngũ sắc im lặng theo dõi.

Nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng thu gọn đội hình, nhíu mày cảnh giác.

Riêng mình tiểu đội Từ Vọng, trong lúc bốn người khác đang ngắm nghía đầy hiếu kì, đội trưởng Từ đã mỉm cười đáp lại: "Hi ~"

"..." Cao Đẹp Gầy Trắng hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, cuối cùng cũng biết cái cảm giác gượng gạo kì quặc này từ đâu mà ra rồi. Rõ ràng là hai nhóm này đụng hàng rồi, đụng nhau choang choác ấy!

"Ding --"

"Ding --"

Trong không gian khép kín, tiếng thông báo "hai mươi hợp một" tự mang theo hiệu ứng tiếng vọng, nhất là khi hai tiếng lần lượt vang lên.

Bốn nhóm đồng loạt kiểm tra tay mình.

: Bạn có 5 phút để quyết định lần cuối, chọn [Rút] hoặc [Đá], bắt đầu đếm ngược.

: Còn 15 phút trước khi 7/23 chính thức bắt đầu, trễ giờ không đợi, bắt đầu đếm ngược.

Các đội đều đã quen thuộc với thông báo thứ nhất, bởi đều đã nhận được khi lần đầu tiên ghép nhóm năm ở 6/23 rồi, chỉ cần là cửa ải năm người thì các đội hoàn chỉnh sau khi vào ải đều sẽ nhận được thông báo này trước tiên, để tiện cho việc muốn điều chỉnh đội hình trực tiếp đổi người.

Về phần thông báo thứ hai thì hoàn toàn khác xa so với 6/23. Ở ải trước, những nhóm có mặt trong phòng tiệc bất cứ lúc nào hoàn thành việc thêm thành viên đều có thể tiến vào lâu đài cổ giữa chừng, bắt đầu vượt ải.

Theo những gì Trì Ánh Tuyết từng "tiết lộ" thì thông báo này hẳn là có liên quan đến tính chất đối kháng của ải này -- nếu đã là board game, vậy chắc chắn các đội phải bắt đầu vào trận cùng một lúc, có đội vào trước có đội vào sau thì sao chơi được. Thế nên dù là nhóm cần thêm người hay muốn đổi người cũng đều phải hoàn thành việc điều chỉnh đội hình trong vòng 15 phút, quá thời gian thì kể cả có đủ người rồi cũng không thể vào ải được nữa, chỉ có thể đợi hôm sau.

"Ba đội kia đều là lần đầu tới đây." Ngô Sênh thu lại ánh mắt lén lút đánh giá, thấp giọng bảo.

Từ Vọng gật đầu: "Ừ, nhưng những đội có thể đến được ải này đều chẳng hiền lành gì đâu, chúng ta không thể lơ là cảnh giác được."

Lông mày Tiền Ngải nhăn tít cả lại với nhau: "Sao các cậu biết bọn họ đều là lần đầu vào đây?"

Trì Ánh Tuyết trả lời nhẹ tênh: "Bọn họ vẫn đang đọc thông báo, cái thời gian đọc này hoàn toàn khớp với biểu hiện của việc lý giải và tiêu hóa một quy tắc lạ lẫm."

Tiền Ngải: "..."

Huống Kim Hâm an ủi gã: "Anh Tiền, em cũng không nhận ra mà."

Tiền Ngải xoa đầu hắn: "Nhưng chú mày may mắn á..."

Hoặc là gian xảo, hoặc là thông minh, hoặc là có giá trị vũ lực đột phá, hoặc là buff sự may mắn cho toàn đội... Bạn học Tiền chẳng hề tìm ra một ưu thế nào thuộc về mình, chìm đắm vào nỗi lo âu rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra khỏi nhóm.

Mười lăm phút đã trôi qua, trong căn phòng vẫn chỉ có bốn đội -- vậy mà chẳng có thêm đội mới nào vào nữa.

Càng đến những ải sau, số lượng các nhóm càng ít, Từ Vọng đã lường trước được điều này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thực sự cảm nhận được một cách rõ ràng.

[Cú: 7/23 chính thức bắt đầu, đừng lo lắng, chỉ là một ván board game thôi mà ~~]

"Ding --"

: Xin hãy lựa chọn thành viên tham dự cuộc chiến. Trì Ánh Tuyết/Huống Kim Hâm/Tiền Ngải/Ngô Sênh/Từ Vọng? Bốn người bạn ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía người đã được lựa chọn sẵn -- quân sư Ngô.

Ngô Sênh gật đầu một cái chậm rãi mà chắc nịch, trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin nắm chắc phần thắng.

Bên tai bốn đồng đội lại vang lên lời phát biểu tranh cử của quân sư nhà mình trong buổi thảo luận chọn người ứng chiến vào ban ngày --

[Người sói, tam quốc sát, mafia, cờ phi hành, cờ ca-rô, cờ bốn nước, game chiến lược, đối kháng, suy đoán logic... Chỉ có trò mà tôi không muốn thắng, chứ không có trò nào mà tôi không thắng được.]

Phần thắng nằm gọn trong tay, năm người đồng loạt nhấn nút lựa chọn.

Tức thì bóng dáng của Ngô Sênh phát sáng lấp lánh, rồi sau đó hoàn toàn biến mất.

Trên một mặt tường của căn phòng bỗng dưng hiện lên hình ảnh phát sóng trực tiếp, Ngô Sênh đã xuất hiện trong một căn phòng khác có bàn tròn hoa lệ với bốn chiếc ghế vàng, anh đang ngồi trên một chiếc trong số đó.

Rất nhanh, ba nhóm khác cũng đã chọn xong người, chiếc bàn tròn trong phòng chơi cuối cùng đã kín chỗ.

Nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng chọn Chân Dài, nhóm áo gió ngũ sắc chọn Áo Xám, trông có vẻ đều là đội trưởng, nhưng nhóm có mặt cuối cùng lại chọn anh chàng chững chạc đeo kính, sau khi vào chỗ, anh ta nhẹ nhàng đưa tay đẩy kính lên, chính vào khoảnh khắc ấy, Ngô Sênh ngồi đối diện dường như cảm nhận được khí chất của đồng loại, ngước mắt lên nhìn anh ta.

Anh chàng đeo kính lễ phép gật đầu, nói một câu gì đó.

Ngô Sênh cũng nở nụ cười, đáp lại một câu.

Bấy giờ những người bạn trong phòng theo dõi mới nhận ra, đệch, live stream chỉ có hình không có tiếng!

"Khản Khản? Hello --" Người dẫn đầu của nhóm anh chàng đeo kính dường như vẫn chưa chịu từ bỏ, lại quay về phía bức tường live stream mà gọi một tiếng.

"Đội trưởng," Cậu nhóc ngây thơ rạng ngời thở dài một hơi, "Anh Triệu đã nói rất nhiều lần, ảnh từ chối cái biệt danh này á."

Người được gọi đội trưởng còn chưa cất lời, cái tay vừa cao vừa to bên cạnh đã nổi sọc đen: "Tiểu Đổng, anh Triệu còn từng bảo, không được tùy tiện tiết lộ danh tính."

Tiểu Đổng tủi thân liếc gã ta: "Anh Kỳ, anh vừa để lộ họ của em rồi."

Phục Kỳ cao lớn mạnh mẽ: "..."

Đổng Hi ngây thơ vô tội: "..."

"Từ giờ trở đi, hai cậu đều câm miệng giùm tôi!" Họ tên của cả đội đều để lộ một nửa rồi, Lạc Tỉnh – đội trưởng Lạc đã tiệm cận với ranh giới sụp đổ.

Tỉnh Tĩnh Lâm từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua nhóm Từ Vòng và nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng một lượt, thở dài một hơi: "Rõ ràng là cùng một trò chơi, vậy mà chúng ta lại không thể biết tên họ của nhau."

Cao Đẹp Gầy Trắng: "..."

Từ Vọng nhìn các đồng đội nhà mình bằng ánh mắt hết sức khó tả: "Các cậu có cảm thấy quen thuộc không..."

Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "Dường như trông thấy bản thân thuở ban đầu vậy..."

Trì Ánh Tuyết: "Phiên bản cấp thấp."

"Sắp bắt đầu rồi." Trắng Toát của nhóm Cao Đẹp Gầy Trắng nhìn về phía tường live stream, thấp giọng nói.

Trong phòng chơi, giữa chiếc bàn tròn hiện lên hình ảnh đầu cú, sau khi nó biến mất, cả mặt bàn bỗng trở nên trong suốt, trước mắt bốn người Ngô Sênh, Triệu Dục Khản, Áo Xám và Chân Dài đã vào chỗ chợt hiện lên hình ảnh giống hệt nhau -- hai mươi lá bài nằm sấp.

Bốn người đối đầu nhau tất nhiên là đều sẽ không tùy tiện giơ tay chạm vào chúng.

Mặc dù đều là lần đầu tiên đến ải này, nhưng có thể đi được đến 7/23 thì chắc chắn phải từng chịu không ít khổ cực, biết rõ đạo lý không được sơ ý lơ là.

Quả nhiên, ở cả phòng chơi và phòng theo dõi đồng thời vang lên một âm thanh từa tựa "Cú" nhưng trầm lắng hơn.

Lần này không phải đến từ trong tai, mà là từ trần nhà, cứ như cả hai phòng đồng thời bật loa phát thanh vậy --

[Sau đây xin tuyên bố nội dung trò chơi...]

Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe, bao gồm cả tiểu đội Từ Vọng.

[Đây là một ván kể chuyện tiếp lời. Trước mặt mỗi người chơi đều có 20 lá bài, trong đó có 15 lá là cốt truyện, 3 lá cắt ngang, 1 lá trao đổi, 1 lá kết cục. Người chơi phải dựa vào từ khóa trên lá bài cốt truyện của mình để kể và tiếp lời, cuối cùng dẫn dắt câu chuyện đi đến lá bài kết cục của mình.

Luật chơi cụ thể như sau: Trong số bốn người chơi, người vào đây với thời gian ngắn nhất sẽ là người đầu tiên kể chuyện, mỗi lần sử dụng từ khóa trên một lá bài cốt truyện là có thể đánh lá bài tương ứng ra. Trong quá trình kể chuyện, nếu xảy ra ba tình huống dưới đây thì có thể nhường lại quyền kể chuyện -- 1, câu chuyện không thể tiếp tục được nữa, có thể chỉ định một người chơi khác kể tiếp; 2, dùng đến từ khóa xuất hiện trên lá bài cốt truyện của người chơi khác, lúc này người sở hữu lá bài đó có thể trực tiếp đánh ra đồng thời kể tiếp; 3, bị những người khác sử dụng lá bài cắt ngang để trực tiếp cắt lời, lúc này người sử dụng lá bài cắt ngang sẽ là người kể tiếp.

Lá bài trao đổi chỉ có thể sử dụng khi đang nắm quyền kể chuyện, người sử dụng có thể lấy bất cứ một lá bài nào trong tay mình để đổi lấy một lá bài cùng loại ngẫu nhiên của những người khác; lá bài cắt ngang không thể sử dụng với người đã ra hết 15 lá bài cốt truyện.

Người đầu tiên đánh ra 15 lá bài cốt truyện + 1 lá bài kết cục sẽ dành được chiến thắng.

Nhắc nhở thân tình: 1, nếu câu chuyện của người kể cực kì vô lý sẽ bị cắt ngang một cách bắt buộc. 2, nếu lời dẫn chuyện giữa hai lá bài quá dài sẽ bị cắt ngang một cách bắt buộc.]

Trong phòng chơi, 20 lá bài trước mặt mỗi người đều chậm rãi lật lên, bọn họ có thể thấy được bài của mình hết sức rõ ràng, nhưng nhìn sang mặt bàn chỗ người khác lại vẫn hoàn trong suốt.

Trong phòng theo dõi, mười sáu người bạn chẳng nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào trên bàn tròn chỉ có thể trông thấy vẻ mặt bốn người cúi đầu nhìn mặt bàn trước mặt mình, chăm chú, nghiêm túc.

Lúc này tâm trạng của tiểu đội Từ Vọng hết sức phức tạp --

Tiền Ngải: "Kể chuyện tiếp lời... nên coi là loại chiến lược, đối kháng hay suy đoán logic?"

Từ Vọng: "Biểu đạt ngôn ngữ."

Huống Kim Hâm: "Liệu anh Sênh... có ổn không?"

Từ Vọng nhìn về phía tường live stream, cõi lòng chết lặng.

Ổn không? Đến cả Huống Kim Hâm còn phải đưa ra thắc mắc như vậy, chắc chắn là không ổn rồi chứ còn gì!!!

"Xin lỗi," Trì Ánh Tuyết ủ rũ thở dài, "Lần trước đáng ra tôi nên nghe hết nội dung và quy tắc rồi mới nhường lại cơ thể cho tên kia."

"Ding --"

Tiếng ding lại vang lên trong phòng theo dõi.

Mười sáu người bạn đều chưa kịp chuẩn bị tâm lí đón nhận thông báo mới này, dù sao cuộc chiến cũng sắp bắt đầu rồi, còn thông báo cái gì nữa? Hơn nữa trông hình ảnh live stream từ bên kia thì bốn người tham gia trong phòng chơi hiển nhiên là không hề nhận được tiếng thông báo này.

: Xin hãy chọn nhân viên cốt truyện. Trì Ánh Tuyết/Huống Kim Hâm/Tiền Ngải/Từ Vọng?

Nhân viên cốt truyện?

Tiểu đội Từ Vọng ngẩng đầu, nhận ra ba nhóm khác cũng hoang mang hệt như họ.

Mười sáu người bạn anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả căn phòng khép kín màu trắng xám dần dần bị bao trùm bởi bóng đen mang tên "dự cảm không lành"...

Đôi lời của tác giả: Cách chơi và luật chơi của kể chuyện tiếp lời được tham khảo từ một board game có thật "Once upon a time" (Ngày xửa ngày xưa) ~~ Nếu thích các bạn có thể đi chơi thử ha ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện