Chương 85: Mỹ mãn
Một đằng vui tươi sảng khoái, một đằng ba gương mặt thộn.
Sau một hồi nhìn nhau không nói, Tiền Ngải thở dài, như thể vừa nhả ra một vòng khói thuốc u sầu không tồn tại.
"Có lẽ, tụi tôi, cần một lời giải thích." Gã thay mặt cho hai người đồng đội còn lại, phất cờ trắng đầu hàng trước tình yêu.
Từ Vọng gập lá thư lại, riêng với ba vị này thì khỏi phải phân tích sự thay đổi về cung bậc cảm xúc trong lời thơ tiếng ca mà làm gì, có nói cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, cứ nói béng đáp án ra cho nhanh thì hơn: "Đây là tình yêu giữa cây và hoa, mối tình thực vật."
Ngô Sênh: "..."
Trì Ánh Tuyết: "..."
Tiền Ngải đã quá mệt mỏi rồi, mệt từ trong ra ngoài: "Có thể coi như tôi chưa xin nghe giải thích được không..."
"Kẻ làm thế thân ở đây thực chất là cây," Huống Kim Hâm thương thay cho các bạn mình, giải thích kĩ hơn, "Nó đang bảo vệ cho hoa phụ sinh bằng chính cành cây của mình, vậy nên mỗi lần ngọn lửa địa ngục quét qua, thứ bị thiêu cháy vẫn luôn là cành cây."
"Thế này nghe khớp với lời nói cuối cùng của hoa phụ sinh rồi đấy -- chưa bao giờ thật sự bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục." Ngô Sênh cuối cùng cũng móc nối được mắt xích đầu tiên vào chuỗi vòng logic.
Từ Vọng nhìn anh bằng ánh mắt vui mừng xen lẫn yên tâm.
"Cây mới là thế thân thực sự, hợp tình hợp lý, vế này thì tôi ghi nhận." Quân sư Ngô không chịu tiếp thu thụ động, vừa nắm bắt được đôi chút là đã mở rộng vấn đề ngay, anh chỉ ra điểm nghi vấn, "Nhưng sao xác định chắc chắn được là nó yêu hoa phụ sinh chứ không phải Cornina?"
"Chuyện này..." Huống Kim Hâm bị hỏi thế thì nghẹn họng, hắn lúng túng đưa mắt nhìn Từ Vọng.
Mới đây hắn còn cảm thấy đội trưởng phán chuẩn ơi là chuẩn không trật phát nào, giờ lại bắt đầu thấy quân sư nói cũng có lý ra phết.
Nếu như Cornina mới là người mà cây yêu, nó tình nguyện làm thế thân cho cô, hình như hướng đi này cũng không bắt bẻ gì được? Từ Vọng bỏ qua sự mù mờ của bạn học Huống, hỏi thẳng Ngô Sênh: "Lúc chúng ta hái hoa, cây đã làm gì?"
Tất nhiên là Ngô Sênh vẫn nhớ rõ như in: "Vung cành cây tấn công chúng ta một cách tàn bạo vô nhân đạo, tất nhiên, chúng nó đánh cậu là chính."
"... Đó là vì tôi đứng trên vai cậu, thâm nhập sâu hơn trong doanh trại quân địch!" Từ Vọng quả quyết chấm dứt màn hồi ức, quay trở về với chủ đề chính, "Nếu cây yêu Cornina, vậy thì sao nó phải ngăn chúng ta hái hoa?"
"Nó sẽ chỉ mong mình mang hoa đi, đến lúc đó cả cây và hoa phụ sinh sẽ cùng nhau bảo vệ Cornina, an toàn gấp đôi." Ngô Sênh tiếp lời, cuối cùng cũng đã nối hết được các mắt xích lại với nhau, "Phút chót thì hoa phụ sinh tự rụng xuống, cây ngăn được chúng ta, nhưng không ngăn nổi hoa."
Quân sư Ngô không hiểu chuyện tình yêu, nhưng chỉ cần cho anh một ngọn cỏ, anh có thể suy ra được cả một thảo nguyên bạt ngàn.
"Hiểu rồi," Tiền Ngải vỗ tay bôm bốp, tổng kết, "Cornina và Amy thích York, York là thằng tồi khỏi bàn tới, hoa phụ sinh cứu mạng người bị hành hình là Cornina, gián tiếp hại Amy chết rõ thảm, Amy biến thành ác linh muốn gϊếŧ Cornina, hoa phụ sinh tình nguyện trở thành thế thân, nhưng cây lại yêu hoa phụ sinh, bởi vậy nó đã biến mình thành thế thân của thế thân."
Ngô Sênh: "..."
Trì Ánh Tuyết: "..."
Huống Kim Hâm: "Anh Tiền..."
Từ Vọng: "Quả là người đàn ông từng kinh qua cuộc chiến ác liệt ở khoang hạng nhất của chuyến bay mắt đỏ 2/23."
"Giờ tôi chỉ còn băn khoăn mỗi vụ này," Tiền Ngải không mụ mị đầu óc vì lời khen, gã nhìn bạn học Tiểu Huống bằng con mắt ngờ vực, "Đội trưởng từng bị cây tấn công rồi, em có thế đâu, sao em cũng suy ra được cành cây hệt như cậu ấy vậy?"
"Rõ là hoa bị đốt, nhưng lần nào thiêu xong cũng thành ra cành cây, kì quá mà," Huống Kim Hâm trả lời như lẽ dĩ nhiên, "Nên em cứ nghĩ về chuyện đấy mãi."
Tiền Ngải: "Đó cũng có thể là thủ thuật che mắt của hoa phụ sinh thôi mà? Chẳng ai nói rõ được xem thế thân sẽ làm thế nào cả, chưa biết chừng là lừa gạt ác linh bằng cách dùng thủ thuật che mắt thật ấy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huống Kim Hâm nhăn tít cả lại, hắn suy tư đầy nghiêm túc suốt hồi lâu: "Hình như cũng có khả năng này á..."
Tiền Ngải đỡ trán.
Tóm lại là chẳng qua cũng chưa nghĩ nhiều đến vậy thôi chứ gì!
"Nhưng mà nhé," Huống Kim Hâm đặt tay lên ngực mình, "Lần đầu tiên trông thấy cành cây cháy rụi, em đã thấy đau ở đây này, kiểu cứ buồn buồn sao ấy."
Tiền Ngải: "..."
Ngô Sênh vỗ vai đồng đội mấy cái, ra chiều an ủi: "Giác quan thứ sáu là một thứ rất xa xỉ, như tiền của vậy đó, không phải cứ muốn là được."
Tiền Ngải: "...Nửa câu sau của cậu còn xát muối con tim hơn á."
"Tôi có thể hỏi câu này được không?" Trì Ánh Tuyết vẫn luôn im lặng ngồi nghe bỗng nhướn mày, không đợi mọi người đáp lời, hắn ta đã hỏi ngay: "Một cái cây, phải lòng khóm hoa mọc ra từ trên chính thân mình, các cậu không thấy kì cục lắm à? Cậu có thứ tình cảm như thế với tay cậu không?"
Tiền Ngải đã phải chịu quá nhiều đả kích, gã ngắm nghía nắm đấm dễ thương của mình rồi lại nhìn sang Trì Ánh Tuyết: "Cậu lấy cái ví dụ khỉ gì thế..."
Từ Vọng và Huống Kim Hâm rất mực ăn ý mà cùng giữ im lặng, họ đã quá rõ những lúc phổ cập kiến thức thế này thì nên để ai đăng đàn.
"Hoa phụ sinh không phải là hoa của cây đó, nó chỉ trùng hợp sống nhờ trên cái thân cây ấy, nó giúp cây hấp thu nhiều nước hơn, còn cây thì cũng cấp cho nó một chốn dừng chân mà thôi," Quân sư Ngô gõ bảng đen, khoanh vùng ý chính cho đồng đội mới, "Chúng nó là hai loại thực vật khác nhau, tự do yêu đương."
Trì Ánh Tuyết: "... Cảm ơn."
Từ khi gia nhập vào đội này, hắn ta cứ luôn có cảm giác khó nói thành lời, giờ đây cái cảm giác ấy lại càng lúc càng mãnh liệt.
"Đội trưởng, thế là cũng làm rõ được tuyến tình cảm rồi, nhưng như nào mới được coi là nộp bài ạ?" Đầu lông mày vừa mới giãn ra chưa được bao lâu của Huống Kim Hâm đã lại xoắn tít vào nhau một lần nữa.
"Anh cũng không dám chắc," Từ Vọng liếc nhìn khóm hoa phụ sinh dưới đất, "Nhưng ít ra thì cũng phải đưa nó về đã chứ nhỉ?"
Tiền Ngải còn chưa theo kịp: "Đưa về đâu cơ?"
"Trên cây ấy." Từ Vọng nói với vẻ chính khí hừng hực, "Đây là chuyện tình cây và hoa mà, chúng ta mang hoa đi mà không trả lại tức là ép uổng chia loan rẽ thúy, thế thì có khác nào Pháp Hải không."
(*Pháp Hải là một nhân vật trong truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà.)
"..." Lấy ví dụ chuẩn chỉnh, ví von có hình tượng sinh động, Tiền Ngải có lòng phản bác song cũng đành thất thểu rút lui.
Trả hoa về với cây, hiển nhiên là sẽ phải quay vào trong tranh sơn dầu thêm lần nữa.
Hàng người rồng rắn nối đuôi nhau trở về 1310 bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó thì, không có sau đó nữa.
Căn phòng trước đây chưa ai làm gì đã nổi lửa, nay bỗng đổi xoạch một cái từ vẻ nhiệt tình hiếu khách trước đó sang không gian quạnh quẽ như thể đã lâu chưa có người ở.
Bức tranh sơn dầu trên tường thì vẫn đó, nhưng màu sắc ảm đạm, chẳng có gì đặc sắc, không còn sống động như thật mà cũng chẳng còn kì quái nữa.
Tiền Ngải nhìn đội trưởng nhà mình với vẻ khó xử: "Chui vô cho bằng được hả?"
Từ Vọng nuốt nước bọt, tự tưởng tượng chút đỉnh thôi mà đã cảm nhận được cơn đau nổ đom đóm mắt vì cố tông vào tường: "Vượt có một ải, cũng không cần phải liều cả cái mạng thế..."
"Muốn trả hoa về với cây thì chỉ còn mỗi cách xuyên vào trong tranh này thôi ạ?" Huống Kim Hâm hỏi.
Trước mắt Từ Vọng chỉ nghĩ được cách này, nhưng có thể thấy rõ, hướng đi này không đúng.
"Chưa chắc." Ngô Sênh vẫn im lặng suốt từ nãy, bấy giờ mới lên tiếng.
Bốn người bạn cùng nhìn về phía anh.
Anh đột nhiên bước lại gần cửa sổ, nhìn xuống thảm cỏ mọc không lề lối đang trải rộng trước mắt, nói: "Các cậu qua đây mà coi."
Bốn người ù ù cạc cạc vội xáp ngay lại, quan sát cảnh bên ngoài khung cửa.
Ngô Sênh trỏ vào cái máy xúc đang lừ đừ tiến lại đằng này, chỉ còn một khoảng nữa thôi là nó sẽ dọn xong thảm cỏ, anh hỏi: "Thấy quen không?"
Phần cỏ may mắn còn sót lại rộng cỡ xấp xỉ cái sân bóng rổ, ở đó có trồng một cái cây to, tán cây tươi tốt sum suê, gốc cây đổ bóng râm mát rượi, so với những nơi nhấp nhô lỗ chỗ, cây cối xô nghiêng đổ rạp tan hoang thì ở đây cứ phải gọi là chốn tiên cảnh.
Đã chỉ ra rõ như thế mà bốn người bọn họ còn chưa chịu hiểu ý Ngô Sênh nữa thì chắc não cũng úng nước hết cả rồi.
Nhưng --
Tiền Ngải: "Quả này của cậu có hơi gượng không..."
Huống Kim Hâm: "Anh Sênh, anh không thể vì nhìn thấy một cái cây mà bảo nó là cây trong tranh sơn dầu được."
Trì Ánh Tuyết nhớ lại cảm giác trí tuệ ưu việt tỏa sáng trên khắp người Ngô Sênh trong lúc thảo luận khi trước, khóe miệng cong lên, cố tình bắt chước giọng điệu của đối phương: "Bằng chứng."
Ngô Sênh: "Thứ nhất, trước khi xây dựng khách sạn lâu đài cổ, thôn làng đó nằm trên chính mảnh đất này; thứ hai, cái cây này rất lạc quẻ với phong cách thiết kế của cả bãi cỏ ở sân trước, rất có thể là cố tình làm thế để gây sự chú ý; thứ ba, các cậu nhìn cho kĩ cành cây của nó đi, có vài chỗ trông hơi thưa thớt, rõ là dấu vết của việc từng bị bẻ gãy bởi ngoại lực; bốn nữa là, tôi vẫn còn nhớ hình dáng nó ra sao."
Kể từ lúc nó vung cành vung nhánh lên mà tấn công Từ Vọng, Ngô Sênh đã khắc sâu bóng hình của bạn cây này vào trong trí nhớ, có biến thành tro anh cũng sẽ nhận ra.
Tiền Ngải đảo mắt: "Cậu nói điều thứ tư luôn từ đầu có phải xong rồi không."
Huống Kim Hâm háo hức muốn thử ngay: "Thế giờ mình xuống đấy luôn ạ?"
Từ Vọng cố nén niềm thôi thúc muốn nói những lời khen có cánh, vỗ vai quân sư nhà mình mấy cái, tỏ vẻ thâm trầm: "Cũng tạm được."
"..." Trì Ánh Tuyết nhìn bốn người trước mặt, lần đầu tiên hiểu được cảm giác lạnh sống lưng.
Cái kiểu tự tin mù quáng chẳng hề có tí logic này, là tà giáo ư, hẳn là tà giáo rồi.
"Bùm --"
Giữa lúc mọi người đều đang không đề phòng, một trận nổ mới đã bắt đầu!
Nơi bị nổ là khoảng cỏ vẫn chưa được dọn nọ, vì ở cách vụ nổ khá gần, cửa sổ thủy tinh ngay trước mặt năm người bọn họ chịu áp lực của luồng sóng xung kích mà vỡ vụn!
Cỏ và bùn đất bị xới tung lên, bay tán loạn đầy trời, lẫn trong làn khói mù mịt, năm người thót tim.
Về phần những thứ có liên quan đến cốt truyện của bạn ấy à, chúng rất có thể cũng chỉ là người qua đường B trên tuyến nhiệm vụ của người khác mà thôi, đám người chôn bom gài mìn nọ, họ còn khướt mới thèm quan tâm xem cái cây có dây mơ rễ má gì với bạn hay không!
Các bạn trẻ vội vội vàng vàng đẩy cửa sổ ra, khói bụi sộc thẳng vào mặt, chẳng trông rõ được gì, chỉ nghe mang máng thấy có tiếng đánh nhau và hò hét... Đánh nhau?
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Lời nhắc đã được trang bị công cụ phòng thủ khiến cho các bạn trẻ còn chưa hết nghi hoặc hoàn toàn không kịp trở tay, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã thấy một mầm cây giá xanh to khổng lồ chồi lên khỏi mặt đất từ bên ngoài cửa sổ, chớp mắt đã vươn cao lên đến trước ô cửa phòng bọn họ, lá mầm vừa rộng vừa phẳng, thong thả duỗi mình ra, như đang ngỏ lời mời.
Trong lúc đó, làn khói mờ đã tan đi quá nửa.
Vùng cỏ chưa dọn nọ, sau vụ nổ chỉ còn lại cái hố, nhưng lạ một nỗi là riêng mình cái cây thì vẫn còn đó, cùng với vạt cỏ trong bán kính một mét ở dưới gốc của nó, như một hòn đảo cô độc giữa đại dương.
Cành cây của nó rung lắc điên cuồng dưới ánh nắng mặt trời, đẩy lùi từng đợt người vượt ải nhăm nhe muốn lại gần.
Năm người kia đã từ bỏ trò đặt bom, phái ra bốn người chiến đấu với nó, một người còn lại thì chạy đi lái máy xúc, len lén đi men theo miệng hố, có thể thấy đã sắp sửa tiếp cận được gốc cây từ mé nghiêng rồi!
Trì Ánh Tuyết nhảy lên trên lá mầm trước tiên, quay đầu lại thấy đồng đội chẳng hề nhúc nhích, hắn ta hơi nhướn mày: "Không xuống à?"
Bấy giờ Từ Vọng mới hiểu ra: "Công cụ của cậu?"
Xuống chứ, nhưng mà tốc độ hành động của đồng đội mới có nhanh quá không trời!
Trì Ánh Tuyết thong dong nhoẻn miệng cười, bỏ qua câu hỏi đã quá rõ ràng dễ thấy này, bước luôn sang phần tiếp theo: "Máy xúc, cứ để tôi lo."
Sáu chữ đơn giản, giọng điệu bình thản, đẫm vẻ chờ mong, nồng mùi hạnh phúc.
Sau khi bạn trẻ cuối cùng đứng vững trên lá mầm, cái mầm đậu thần cao kều bỗng đổi hướng, ngọn nó điên cuồng vươn dài mãi ra nơi đang có cuộc chiến!
Chỉ trong chớp mắt, bốn người nhóm Từ Vọng đã được đưa đến tận dưới gốc cây, họ còn đến gần với thân cây hơn cả bốn người đang vây đánh cây to nọ!
Trì Ánh Tuyết thì đã nhảy sang cái lá khác, tuy phân ra làm hai nhánh nhưng cũng đã tới được chỗ máy xúc cùng lúc với bọn họ!
Vừa tiếp đất, Trì Ánh Tuyết đã bật ngay dậy, hắn ta chẳng buồn quan tâm xem liệu cái bánh dây xích của máy xúc có cán phải mình không, cứ thế nhảy phốc luôn lên phần thân sau máy xúc!
Bốn người bạn đứng gần thân cây thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì đã nghe thấy tiếng cửa kính thủy tinh vỡ toang: "Choang --"
Bốn người khác của đội còn lại vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu đâu ra bốn đồng chí từ trên trời rơi xuống thế này, đã lại nghe tiếng động loảng xoảng ở phía sau thành ra càng thộn hơn, quay đầu nhìn theo phản xạ, người đồng đội lái máy xúc đã bị khống chế bởi cái người vừa xông vào qua ô cửa kính vỡ.
Trì Ánh Tuyết ghì chặt cổ đối phương bằng một tay, không dùng thêm bất kì một vũ khí nào, cũng chẳng hề đe dọa uy hiếp, chỉ nói đúng hai chữ nhẹ như không: "Dừng xe."
Từ gốc cây trông sang, vẻ mặt của Trì Ánh Tuyết dịu dàng đến nỗi tưởng chừng như chỉ đang đùa giỡn với đối phương.
Nhưng cái máy xúc – kể từ lúc hắn phá cửa kính xông vào, rõ ràng là đã dừng hẳn lại.
"Cậu làm gì đấy --" Bốn người dưới gốc cây sốt hết cả ruột, dưới góc nhìn của bọn họ, đồng đội mình thậm chí còn chưa buồn vùng vẫy giãy giụa mà đã đầu hàng kẻ địch, không thể hiểu nổi!
Thực ra đám Từ Vọng cũng không hiểu cho lắm, nhưng họ rất lấy làm vui thích đối với kết quả này.
Chỉ có người trong máy xúc mới biết, bản thân anh ta đã sắp không thở nổi nữa rồi. Kẻ đánh lén này như ma như quỷ, hắn ta dùng lực tay nhẹ nhất, bóp nghẹt vào đúng ngay vị trí hiểm yếu nhất trên cổ, khiến anh ta dần rơi vào trạng thái vô cùng đáng sợ – thiếu oxi, song vẫn chưa đến mức chết.
Câu "dừng xe" ấy, càng nhẹ, thì lại càng làm da đầu người ta phải tê rần.
Bởi lẽ, đôi mắt của kẻ đánh lén đang cười.
Không phải nụ cười đắc thắng khi khống chế được kẻ địch, mà là niềm vui hết sức đơn thuần, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Bốn người dưới gốc cây không đợi được lời hồi đáp của đồng đội lái máy xúc, bực nỗi muốn giúp anh ta mà không được, cũng đành mặc kệ, họ quay qua đàm phán trực diện với đám Từ Vọng: "Các anh ăn no rửng mỡ à? Chõ mũi vào tuyến nhiệm vụ của bọn tôi hay lắm chắc?!"
"Không hay ho gì, nhưng mà ngại ghê á, đây cũng là tuyến nhiệm vụ của tụi tôi." Từ Vọng rờ vào thân cây ra chiều đang vỗ về an ủi, tựa như đang nói với nó, bọn tao đến rồi đây.
Trông cái là biết người cầm đầu trong bốn người bọn họ đã bắt đầu nổi quạu, bấy giờ tức lên là không ai cản được: "Đệch mợ chứ bọn này quần quật suốt cả đêm, giờ các người lại đến cướp công?!"
"Cướp công? Chính mấy anh đào cả đống hố này đấy à?" Từ Vọng sắp bị trí tò mò của mình hành chết rồi, "Các anh ở tuyến nào thế?"
"Tuyến sự nghiệp," Người nổi khùng thở dốc từng hơi, "Đào bãi cỏ này thành một hồ nước lớn."
Từ Vọng: "Biến sân trước của khách sạn thành hồ nước?"
Nổi Khùng: "Đào xong thì sẽ đổi tên thành khách sạn lâu đài cổ Hồ Thiên Nga!"
Từ Vọng: "... Thứ tuyến sự nghiệp nhiệm màu gì thế này!!!"
Nổi Khùng: "Tɦασ má ông hỏi tôi thì đệch mợ tôi biết hỏi ai!!!"
"Xì --"
Tiếng vật nhọn xoẹt qua làm rò khí đã cắt ngang cuộc giao lưu giữa hai đội.
Âm thanh ấy nổi lên từ dưới gốc cây, nhưng lại lao về phía xe máy xúc!
Từ Vọng chỉ nhìn thấy có ánh sáng lạnh lóe lên, chẳng kịp lo nghĩ đến việc túm kẻ đánh lén lại nữa, cậu hét to với Trì Ánh Tuyết: "Cẩn thận --"
Nhưng tiếng hô hoán của cậu nào có nhanh lại được với công cụ tấn công!
Chưa kịp dứt lời, vệt sáng lạnh căm đã xuyên cái "Ruỳnh" qua lớp cửa kính ngay trước ghế lái, đâm thẳng vào cánh tay Trì Ánh Tuyết đang khống chế người lái xe nọ!
Một cái đinh dài!
Một cây đinh dài còn đáng sợ hơn cái mà bọn họ từng gặp ở chỗ người canh tháp trong lần đầu tiên đi biển vô tận!
Cái đinh đã găm đến cả 4/5 chiều dài của nó vào cánh tay Trì Ánh Tuyết!
Đã đến nước này rồi, thế nhưng Trì Ánh Tuyết vẫn không hề nhúc nhích.
Riêng về vụ này thì người bị hắn ta khống chế là người có quyền lên tiếng nhất, chính mắt người này đã chứng kiến cây đinh dài đó đâm xuyên thẳng vào cánh tay đang siết cổ anh ta, vậy mà lực tay siết cổ kia vẫn chẳng hề nới lỏng, dù chỉ là một chút.
Chỉ hơi run lên nhè nhẹ theo phản xạ, run rất khẽ, khẽ đến nỗi khiến cho người ta lạnh cả lòng.
Tuy người bị khống chế không dám ngoái nhìn kẻ đang kiềm chặt mình, anh ta thậm chí còn định ngăn cản đồng đội mình theo bản năng, rằng đừng tấn công mù quáng mà làm gì, người này nguy hiểm lắm, nguy hiểm hơn tất cả những người ta từng gặp từ trước đến giờ.
Ngặt nỗi, những tài liệu tuyến đầu này của anh ta còn chẳng thể truyền đạt được đến dưới gốc cây.
"Đồng đội anh muốn cứu anh," Trì Ánh Tuyết ghé sát bên tai anh ta, thì thầm nói rõ từng từ từng chữ một bằng chất giọng nhẹ tênh, "Thế anh chết luôn đi vậy."
Lực siết trên cổ dần dần bóp chặt lại.
Người bị khống chế giãy giụa quào hai phát lên cánh tay đang siết lấy cổ mình, lúc cuối thậm chí còn ra sức ấn cái đinh dài xuống sâu thêm chút nữa!
Nhưng cuối cùng thì tất thảy đều tốn công vô ích.
Giây phút cận kề với lằn ranh của cái chết, người bị khống chế cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi của cội nguồn --
[Cú: Cục cưng ~ Nghỉ sớm nhé, đưa cậu về nhà nè.]
Ba người dưới gốc cây chỉ trông thấy đoạn giãy giụa chống cự của người đi, nào đâu thấy được cái bạo lực của kẻ tiễn người ra đi, không một động tác mạnh bạo, không một nét mặt dữ dằn, từ đầu chí cuối chỉ cứ thản nhiên như không, sau khi tiễn người kia về nhà, buông thõng cánh tay đang còn cắm cây đinh, hắn ta còn khẽ nở nụ cười như tỏ ý thăm hỏi qua ô cửa kính đã bị vỡ mất một lỗ nhỏ.
Bốn người nhóm Nổi Khùng bắt đầu đâm hoảng, nhất là người vừa đánh lén bằng đinh dài, cứ thấy lạnh buốt từ gan bàn chân lạnh lên.
Đúng vào lúc không ai lên tiếng ấy, trong cái hố to đùng ở ngay trước gốc cây bỗng vọng lên tiếng động trầm trầm, nguyên cả mảnh sân trước bị xới cho lỗ chỗ giờ cũng rung theo!
Bốn người Từ Vọng vô thức bước lui ra sau, dựa sát vào thân cây, kiếm tìm thêm chút ít cảm giác an toàn.
Bốn người bên Nổi Khùng thì đã bị cành cây quất cho lui ra sát rìa miệng hố từ trong lúc đấu đá giằng co rồi, đợt này vừa rung một cái là đã mất thăng bằng, lộn nhào vào đáy hố!
Lớp đất dưới hố vừa xốp vừa mềm, có ngã xuống thì cũng chẳng hề gì, nhưng cả bốn còn chưa kịp bò dậy, phần đáy hố đã đột nhiên trũng sâu xuống với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã cuốn luôn bốn người bọn họ vào cái hố đen không đáy!
Nào đã hết, hiện tượng vừa rồi cứ như thể mang tính chất lây lan, tất thảy những hố to xung quanh cũng bắt đầu sụt xuống mãi, hết hố này tới hố khác, cuối cùng thì biến luôn khu vực sân trước của khách sạn thành một cái hố sâu cực bự không thấy đáy, chỉ có hai thứ may mắn còn sót lại là đám Từ Vọng cùng khoảnh đất nho nhỏ ngay dưới gốc cây, và cả khoảnh đất nho nhỏ quanh cái rễ nơi mà cây đậu thần mọc vươn ra – tức chỗ nằm thẳng ngay dưới khung cửa sổ phòng 1310!
Máy xúc đã rơi mất dạng từ bao giờ rồi.
Bụi bay đầy trời.
Trì Ánh Tuyết chẳng biết đã kịp nhảy tót ra từ lúc nào, hắn ta giẫm lên phiến lá của cây đậu thần, rút cây đinh dài trên cánh tay ra, tiện tay ném luôn xuống hố.
Nét mặt rất mực tự nhiên và hành động quá đỗi tùy ý của người nọ, nom như thể chỉ vừa mới lột một miếng băng cá nhân thôi vậy.
Sau khi vứt bỏ cây đinh chướng mắt, Trì Ánh Tuyết mới cưỡi lá, hạ xuống bên gốc cây một cách vững vàng.
Bốn người bạn dưới gốc cây: "..."
Mấy phút đồng hồ vừa qua, họ là ai, họ đang ở đâu, họ đã trải qua những gì vậy trời...
Ngô Sênh là người đầu tiên tìm lại được trí não của mình, cởi bỏ balo, lấy hộp y tế ra, đưa cho đồng đội mới, không hỏi han thêm lấy một câu xem có cần giúp đỡ gì không.
Với cái trình độ chiến đấu này, quân sư Ngô tin chắc rằng, hắn ta có thể tự xử được.
Quả nhiên, động tác của Trì Ánh Tuyết hết sức thành thạo, nhoáng cái đã cầm máu rồi băng bó xong xuôi, cuối cùng còn dùng bông thấm cồn lau sạch các vết máu dính trên những chỗ không bị thương, tỉ mỉ thôi rồi.
"Ra ngoài vẫn phải vào viện coi sao." Từ Vọng chưa yên tâm, lên tiếng dặn dò.
Trì Ánh Tuyết gật đầu, song nhìn vẻ mặt thì cũng biết là chẳng mấy quan
tâm.
"Mới nãy cậu dùng cái gì đấy?" Tiền Ngải cuối cùng cũng hồi phục lại được tí tẹo tì teo từ sau cú kích diệt sạch toàn đội đối thủ.
Trì Ánh Tuyết: "."
Tiền Ngải nhìn cái hố to tổ chảng dưới đất, ừ, thì đất lở, đoạn lại ngửa cổ nhìn trời trời xanh mây trắng: "Thế trời long đâu?"
Trì Ánh Tuyết nghiêng đầu: "Cậu muốn nếm thử tí không?"
Tiền Ngải lạnh cả sống lưng: "Thôi khỏi đi!"
Trì Ánh Tuyết mỉm cười: "Đây là công cụ tấn công loại dùng một lần, lúc dùng vẫn chưa có đụng đến trời long, muốn thử phát nữa thì phải đợi dịp khác rồi."
Tiền Ngải: "..."
Có thể thấy, tâm trạng của đồng đội mới đang phơi phới, hắn ta phởn đến nỗi lần đầu thốt lời đùa cợt rồi kia kìa.
Nhưng Từ Vọng vẫn rất mực xót xa, ngoài việc xót đồng đội mình bị thương, cậu còn tiếc công cụ nữa: "Thực ra á, muốn đối phó với bọn họ thì cũng không cần dùng đến công cụ phá trời phá đất đến vậy đâu."
Trì Ánh Tuyết đưa mắt nhìn cậu, nở nụ cười đầy thấu hiểu: "Được, sau này tôi sẽ để dành các công cụ lợi hại, dùng vào đúng chỗ cần thiết."
"..." Từ Vọng nhất thời không biết nên nói gì hơn. Đối với kiểu đồng đội không giỏi giao tiếp, cậu rất lấy làm thương cảm, nhưng sao cái người đồng đội nhìn thấu hồng trần thế này cũng khiến cậu bất an quá thể là sao!
Trở lại với mảnh sân trước tĩnh lặng của khách sạn, một trận gió nhẹ chẳng rõ phả từ đâu tới, thổi cho lá cây reo xào xạc.
Từ Vọng ngẩng lên nhìn theo tiếng động, thấy bóng cây loang lổ.
Cậu bình tĩnh lại, hết sức cẩn thận lấy khóm hoa phụ sinh từ trong lòng ra, đưa lên bằng hai tay, như thể đang cung kính trao trả cho chính chủ, hướng về phía cây cao.
Cây vẫn lặng thinh.
Tiếng lá cây xào xạc cũng ngưng lại ngay tại giây phút này, như một người bồn chồn không yên đang nín thở đợi chờ, đợi chờ hy vọng, hoặc là tiêu tan.
Cuối cùng, dưới giọt nắng mỏng manh luồn xuyên qua kẽ lá, hoa phụ sinh từ từ tỏa ra vầng sáng màu xanh nhạt.
Khóm hoa biến mất trên tay Từ Vọng, trước cái cây to, nay lại hiện ra thêm một người tóc xanh.
Người này nhẹ nhàng bước đến dưới gốc cây, mở rộng vòng tay, chầm chậm ôm thân cây vào lòng.
Ánh nắng rải trên gương mặt kẻ nọ, đổ bóng thành đường nét tuyệt đẹp.
Năm người bạn trông thấy dáng hình nọ cứ nhạt dần, nhạt dần, rồi biến mất.
Trên thân cây, ở mãi nơi cao cao, một khóm hoa màu xanh nhạt lặng lẽ sống nương tựa vào cây cao, lá cành tươi tốt bao bọc chung quanh nó, bảo vệ nó chu toàn.
[Tôi yêu em... Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.]
Bức thư đầu tiên của tuyến tình cảm này, ấy là tâm tình của cây dành cho hoa.
Nồng nàn, tuyệt vọng, song vẫn cứ hy vọng đối phương sẽ có được hạnh phúc.
Có điều, chắc cũng chẳng cần cái người tình "như tôi đã yêu em" nữa rồi.
Từ Vọng lẳng lặng nhìn về phía cây to.
Tâm tình của mày, nó đã hiểu cả rồi.