Chương 7: Thấp thỏm
Cú, đồng âm với "tiêu(*)", trong từ điển chỉ có một từ "con cú", giống chim đầu to mỏ quặp, bao gồm rất nhiều chủng loại, cú mèo là một trong số đó.
(*tiêu: xơ xác, tiêu điều.)
Xác nhận lại bằng từ điển trực tuyến, chân tướng về tiếng kêu "Cúc cu" mỗi lúc nửa đêm canh ba nọ đã dần dần lộ diện.
Đó là tiếng kêu của cú mèo, cũng là tín hiệu mở màn chết tiệt của cái "thời khắc ma mị" kia.
Đêm đen dần tan, phía đông hửng sáng, cuộc sống rồi cũng phải trở về đúng với quỹ đạo của nó.
Tôn Giang là giáo viên của một trường dạy lái xe, hôm nay còn phải đứng lớp cho học viên, là người đầu tiên đứng dậy cáo từ; Huống Kim Hâm năm nay là sinh viên năm tư, học chuyên ngành về trà đạo, nhà ở Tây Nam, học đại học ở Giang Nam, song lại chọn đi thực tập trong một tiệm trà ở Bắc Kinh, theo như lời hắn nói, ông chủ tiệm trà rất tốt với hắn, xin nghỉ phép thêm một hôm nữa cũng không thành vấn đề, nhưng trên thực tế thì ngoại trừ việc ngồi đợi đến tối ra, bọn họ cũng không làm được gì hơn, thế là dưới sự khuyên nhủ của Ngô Sênh và Từ Vọng, bạn học Huống cũng ngoan ngoãn quay trở về với cương vị thực tập sinh.
Tiễn hai người kia đi rồi, Từ Vọng rất tự nhiên đưa mắt về phía Ngô Sênh, hết sức uyển chuyển bày tỏ "lệnh tiễn khách". Xét về mặt tình cảm, cậu tất nhiên mong được ở cùng Ngô Sênh lâu hơn một chút, nhưng xét về lý trí, cậu biết rõ ở cạnh nhau kiểu này chỉ có hại chứ tuyệt đối không có lợi, vẫn đừng nên tự hại mình hại người thì hơn.
Ngô Sênh đón được ánh mắt của cậu, nhưng hoàn toàn không hề có ý định chấp hành, ngược lại còn rất sốt sắng đứng dậy tỏ vẻ muốn "gia tăng tình cảm buổi trùng phùng": "Không dẫn tôi đi tham quan một chút à?"
Không còn người ngoài nữa, Từ Vọng cũng không thèm khách khí, trực tiếp một chưởng đánh tan ý định này từ trong trứng nước: "Cũng chẳng phải là viện bảo tàng, tham quan cái con khỉ." Lại nói cả nhà cả cửa cũng chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, phòng khách đảo mắt một cái là thấy rõ như ban ngày, phần còn lại không phải cũng chỉ có phòng ngủ thôi sao. Tất cả những cuộc tham quan phòng ngủ mà không định ấy ấy thì đều là đùa giỡn lưu manh(*)! (*câu trên được chế lại từ một câu nói khá phổ biến trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc: quan hệ mà không định kết hôn thì đều là đùa giỡn lưu manh.)
"Cậu làm gì mà phản ứng gắt quá vậy? Hay là..." Ngô Sênh nhướn mày đầy xấu xa, càng không cho xem, tầm mắt lại càng muốn hướng về phía phòng ngủ, "Trong đó thực sự có thứ gì không thể để người khác thấy được à?"
Từ Vọng nhất thời câm nín, nghiến răng nhìn anh chằm chằm tới cả nửa ngày mới nặn ra một câu: "Sao đã mười năm rồi mà cậu vẫn phiền phức như vậy chứ."
Ngô Sênh liếc mắt nhìn Từ Vọng, vẫn là bài toán phương trình bậc hai năm ấy, vẫn là thái độ ghét bỏ năm ấy: "Cứ làm như cậu thì tiến bộ nhiều lắm ấy."
Hai người tựa như Vương tiên sinh gặp Ngọc tiên sinh, chỉ hơn kém nhau có một chút đỉnh(*), lại am hiểu tường tận lịch sử đen tối của đối phương, bởi vậy lâm vào hoàn cảnh hai bên kèn cựa lẫn nhau này, đừng ai hòng nghĩ đến chuyện chiến thắng áp đảo, sơ sảy một cái là rất dễ dẫn đến địch bại mười phần, tự mình tổn thất tám phần.
(*Vương tiên sinh gặp Ngọc tiên sinh, chỉ hơn kém nhau có một chút đỉnh: chơi chữ, "một chút" và "một dấu chấm" đều đọc là 一点, họ Vương trong tiếng Trung viết là王, họ Ngọc viết là玉, hai chữ chỉ khác nhau ở chỗ chữ Ngọc có nhiều hơn một dấu phẩy, bởi vậy ý của tác giả ở đây muốn diễn tả hai bạn trẻ Ngô Sênh và Từ Vọng là một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.)
Sau khi không hẹn mà cùng ý thức được điều này, hai người tạm ngừng chiến, bước vào thời kì mùa xuân ngắn ngủi.
Nhưng vừa mới hàn huyên tình hình cuộc sống dạo gần đây chưa được mấy câu, Ngô Sênh liền tỏ ra nghi ngờ nghề nghiệp của bạn học cũ: "Tư vấn tài sản?"
Từ Vọng rất quật cường rướn cao cổ: "Có vấn đề gì à?"
Ngô Sênh ngả người tựa vào lưng ghế sô pha, bắt chéo chân, tay cầm ly nước, miệng nở nụ cười đến là hào hoa phong nhã: "Bán nhà đất ấy à."
Từ Vọng nheo mắt: "Vậy chứ quý ngài già cả về nước lập nghiệp này là dấn thân vào ngành nghề gì nhỉ?"
Ngô Sênh không nhanh không chậm uống một ngụm nước: "Khai thác phần mềm."
Từ Vọng gật gù: "Cày số má chứ gì."
Ngụm nước của Ngô Sênh bị mắc kẹt ở cổ họng.
Từ Vọng cũng vắt vẻo bắt chéo chân, bàn chân nhỏ lắc lư một cách vui vẻ.
Kể cũng lạ, rõ ràng đã mười năm không gặp, vừa mới đấu khẩu một trận đã thấy như được quay về thời cấp ba. Từ Vọng nghĩ bụng, cũng có thể là do cái thời khắc bỡ ngỡ ban đầu còn đang mải miết chạy đông trốn tây vật lộn với gấu đen, thành ra bỏ lỡ hết thủ tục hàn huyên ôn chuyện cũ và khách khí xã giao, trực tiếp bước vào chương mới "Chúng ta vẫn là bạn học tốt".
Mặt trời lên cao, Từ Vọng nhìn vào màn hình điện thoại, lúc này mà còn không nhanh chân ra bắt tàu điện ngầm nữa thì sẽ thành ra bỏ việc thật, cũng chẳng thiết quanh co vòng vèo, thẳng thắn vỗ đùi cái đét, đứng dậy tiễn khách: "Được rồi, cậu nên về đâu thì về đi, tôi cũng phải đi làm đây."
Ngô Sênh ngỡ ngàng nhìn cậu, như thể không tài nào hiểu nổi cái kiểu hành động này: "Tôn Giang đi làm là vì phải nuôi vợ con, Tiểu Huống đi làm là vì đơn vị thực tập còn liên quan tới kết quả đánh giá với lời bình, cậu thứ nhất là không phải nuôi cả nhà, thứ hai là không cần lo tốt nghiệp, xảy ra chuyện lớn như thế này mà còn không định ngồi xuống tính toán sách lược đối phó, lại vẫn còn muốn đi làm?"
Từ Vọng vừa nghe thấy giọng điệu đứng mà nói chuyện không mỏi eo(*) này đã muốn rút giày ra chọi người: "Đúng là tôi không phải nuôi gia đình, nhưng cẩu độc thân cũng không thể hít gió Tây Bắc mà sống chứ. Bị xuyên từ Cú ra đây không chết được, nhưng nếu hôm nay tôi không đi làm thì mới là chết người thật đấy."
(*đứng mà nói chuyện không mỏi eo: ý chỉ những người không ở trong hoàn cảnh của người khác, không đặt mình vào vị trí của người khác mà vẫn bàn cao luận rộng ba hoa chích chòe, đồng thời cũng dùng để chỉ những người không hiểu tình hình thực tế, chỉ biết nói mồm, lí luận suông, thoát ly hiện thực.)
Hôm qua lúc cậu xin nghỉ phép, sếp đã miễn cưỡng lắm mới đồng ý, hôm nay mà còn dám xin nghỉ nữa thì trừ phi cậu thực sự tính cuốn gói khỏi công ty.
"Thôi bỏ đi, có nói với người giàu các cậu thì cậu cũng không hiểu." Từ Vọng khoát tay, nhanh chóng kết thúc chủ đề này. Nói thêm lúc nữa cậu sẽ có cảm giác như mình đang tỏ vẻ đáng thương.
Ngô Sênh nhíu mày, tỏ ra vô tội, còn rất oan ức: "Từ lúc nào mà tôi lại thành người giàu rồi thế..."
Từ Vọng trợn mắt, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay đồ, không thèm ở đấy tán nhảm với anh thêm nữa.
Trong buổi họp lớp cách đây hai năm, cậu đã sớm nghe một người bạn được điều đến làm việc bên Mỹ quay trở về kể lại, sự nghiệp của Ngô Sênh ở Silicon Valley phát triển rất thuận buồm xuôi gió, vừa tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu đã kiếm về khoản tiền lớn đầu tiên trong đời, cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc mà lại sánh ngang tầm với Mark Zuckerberg(*).
(*Mark Elliot Zuckerberg: nhà lập trình máy tính người Mỹ kiêm doanh nhân mảng công nghệ Internet, là nhà đồng sáng lập của Facebook, và hiện đang điều hành công ty này với chức danh chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.)
Cậu bạn miêu tả tất nhiên cũng có chỗ khoa trương lên ít nhiều, nhưng sự ngưỡng mộ trong mắt thì không hề giả dối, mà đã ngưỡng mộ, chứng tỏ cậu ta thật sự cảm thấy Ngô Sênh sống tốt hơn mình rất nhiều. Hơn nữa cậu bạn đi nước ngoài như đi chợ này đã được coi là phấn đấu rất khá trong cả đám bạn học cấp ba rồi, tuổi chưa tới ba mươi tiền đồ đã xán lạn.
Từ Vọng đóng bộ âu phục giày da bước ra từ phòng ngủ, phát hiện Ngô Sênh vẫn đang ngồi trên sô pha, chẳng mảy may có ý định nhúc nhích tẹo nào, thậm chí góc độ của tư thế vắt chân cũng vẫn y nguyên, thực lòng phục sát đất: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào, tính ngồi lì ở đây không đi thật luôn hả?"
Ngô Sênh nhìn thấy tạo hình tươi mới sáng sủa của cậu liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác hồi lâu, trong mắt loé lên một tia sáng khó tả.
Từ Vọng bị nhìn đến mất tự nhiên, cố tình lớn tiếng gọi: "Này --"
Ngô Sênh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng coi như lấy lại tinh thần, vội vã cúi đầu vươn tay lấy ly nước: "À, chuyện đó, tôi đã báo trước với bên đối tác rồi, hôm nay không đến công ty nữa."
Mới đầu Từ Vọng nhíu mày là vì không hiểu anh thò tay lấy cái ly rỗng để làm gì, mà cái cau mày càng lúc càng sâu lại hoàn toàn là do lời anh nói: "Ý cậu là cậu muốn ở lại chỗ tôi nguyên ngày luôn?!"
Ngô Sênh ngửa cổ uống cả nửa ngày mới phát hiện ra trong cốc đã sớm hết sạch nước rồi, bèn giả bộ vô cùng tự nhiên mà bỏ cốc xuống, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt đầy hiên ngang lẫm liệt: "Cuộc sống của các cậu đều rất quan trọng, vậy thì đành phải để tôi hy sinh thôi, dù gì cũng phải có người nghĩ cách đối phó với Cú chứ."
"Cậu có thể tìm chỗ khác nghĩ mà."
"Tôi không có nhà ở Bắc Kinh."
"Cái rắm!"
"Cái rắm cũng không có."
"..."
Ba năm cấp ba, tỉ lệ chiến thắng của Từ Vọng trong những cuộc PK đối đầu với Ngô Sênh vẫn luôn ổn định ở mức 50%, bây giờ đều đã là người lớn cả rồi, trải qua mười năm trưởng thành trong những môi trường sống khác nhau, Từ Vọng đau đớn nhận ra, hình như tỉ lệ chiến thắng của mình lại giảm nữa rồi.
"Không được lục đồ của tôi," Từ Vọng đứng bên ngoài, hạ tử lệnh với Ngô Sênh đi theo ra tiễn cậu đang đứng sau lớp cửa gỗ, "Nếu để tôi phát hiện ra..." Cậu nheo mắt đe dọa, "Tuyệt giao."
Ngô Sênh gật đầu, nom chân thành và trịnh trọng nhất từ trước đến giờ.
Tốt lắm, trong phòng ngủ chắc chắn có bí mật.
Cửa chống trộm "rầm" một tiếng đóng sập lại.
Từ Vọng bất mãn với sự mềm lòng của chính mình mà thở dài thườn thượt, chán nản gục đầu đợi thang máy.
Ngô Sênh sờ cằm nhìn cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt, tự mình tưởng tượng ra vô số món đồ không thể để cho người khác thấy.
Hai phía trong ngoài cánh cửa, ngàn vạn tâm tư.
Lúc Từ Vọng chen được lên tàu điện ngầm, Ngô Sênh đã lảng vảng vật vã trước cửa phòng ngủ gần nửa tiếng đồng hồ bỗng nhận được điện thoại của đối tác, trình tự đang khai thác gặp phải trục trặc kỹ thuật, mấy kĩ sư đều không giải quyết được, chỉ đành phải tìm đến vị Tổng giám đốc nghiên cứu và phát triển kiêm một nửa BOSS ra mặt.
Ngô Sênh thở dài với cái điện thoại, một chút vui thú vừa mới nhen nhóm lên đã lại bị xáo trộn nháo nhào cả rồi: "Cậu cũng là sếp mà, chuyện cỏn con thế này không thể tự mình giải quyết được à?"
Đầu dây bên kia cao giọng: "Chuyện cỏn con? Nếu tôi mà giải quyết được cái chuyện cỏn con như thế, thì đã không có chuyện cùng đầu tư một khoản như nhau mà tôi chỉ giữ 30% cổ phần, để cho cậu tận 70%."
Ngô Sênh im tịt.
Câu danh ngôn gì đó nói thế nào ấy nhỉ, cổ phần càng cao, trách nhiệm càng lớn.
"Kêu Tiểu Mục đem laptop của tôi đến chỗ này đi, một lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu."
"Cậu không thể về công ty một chuyến được à? Có chuyện gì mà quan trọng đến nỗi một bước cũng không rời được thế?"
"Không có chìa khóa."
"Hả?"
"Không có chìa khóa, nên không rời đi được, giờ mà đi rồi thì sẽ không vào lại được nữa."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Mãi hồi lâu, Ngô Sênh mới nghe tiếng đối tác hỏi: "Không phải là cậu đang làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ..."
Laptop được đưa tới rất nhanh, nhưng giải quyết cái gọi là "chuyện cỏn con" kia lại không hề đơn giản, đợi đến khi mọi chuyện đều xong xuôi ổn thỏa, đã là hai giờ chiều. Ngô Sênh gửi lại dữ liệu cho công ty, sớm đã quên tiệt vụ phòng ngủ rồi, chỉ liếc mắt xem giờ, rồi lại nhanh chóng ngựa không ngừng vó mà kết nối ngoại mạng...
Từ Vọng suốt cả ngày hôm nay cứ đứng ngồi không yên, chỉ sợ bí mật trong phòng ngủ bị lộ, đành cứ phải tự an ủi bản thân, không sao đâu, đã nói là lục đồ sẽ tuyệt giao rồi, Ngô Sênh không dám đâu.
Chẳng biết có phải do cứ quanh quẩn lo nghĩ chuyện này nhiều quá hay không, nghỉ trưa chợp mắt một lát lại thành ra ngủ sâu, đã thế còn nằm mơ thấy một giấc mộng mơ hồ. Trong mơ Ngô Sênh đứng giữa phòng ngủ của cậu, tay cầm cái hộp chiến lợi phẩm, cứ như thể nhân vật phản diện đang cầm khối lập phương vũ trụ(*) vậy.
(*khối lập phương vũ trụ - The Cosmic Cube: là một vật thể hư cấu xuất hiện trong truyện tranh Mỹ được xuất bản bởi Marvel Comics.)
Có lẽ là do hai ngày nay xui xẻo tận mạng, đen quá rồi cũng phải đỏ, vị khách hàng trước đây được cậu tư vấn chiều nay lại bỗng dưng tới kí hợp đồng. Đáng lẽ người đón tiếp khách hàng hôm nay cũng không phải là cậu, nhưng vị khách nọ lại chỉ đích danh Từ Vọng – cậu nhân viên vài hôm trước đã hết sức nhẫn nại giới thiệu cho khách các loại tầng lầu, kiểu dáng căn hộ, tiện thể còn chỉ rõ triển vọng phát triển trên thực tế của khu vực xung quanh, hơn nữa đã quyết kí là liền chọn ngay căn hộ to nhất.
Bán đi được một căn hộ này, riêng tiền trích phần trăm đã là hơn hai vạn, khoản tiền còn được ghi vào bảng chấm công, cộng thêm vào với thành thích cuối năm, đến lúc tổng kết phát thưởng cuối năm cứ thế mà thêm vào thôi.
Mượn cơn gió xuân này, Từ Vọng gạt bỏ hết ưu tư phiền muộn mệt mỏi lúc trước, tan làm trong tâm thế tinh thần vô cùng phấn chấn, đến cả lúc chen chúc trong tàu điện ngầm vẫn đặc biệt hăng hái.
Về tới trước cửa nhà, Từ Vọng cũng không nói rõ được tâm tình của bản thân, từ lúc lấy chìa khóa cho đến lúc mở cửa đều hết mực cẩn trọng, ai không biết lại tưởng đấy là nhà người khác, cậu tới ăn trộm.
Mở cửa bước qua cửa gỗ, trong nhà là một khoảng im lặng, nếu không nhờ có ánh đèn neon mờ ảo từ bên ngoài hắt vào qua khung cửa sổ, cậu cũng suýt chút nữa không nhìn thấy Ngô Sênh trên ghế sô pha.
Người nọ ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu say ngủ, một chiếc laptop mà Từ Vọng chưa thấy bao giờ được đặt trên bàn trà, màn hình vẫn lấp loáng thứ ánh sáng lành lạnh, không biết là bởi Ngô Sênh mới vừa ngủ thiếp đi chưa lâu hay vốn dĩ cái laptop đã tắt chế độ sleep, thế nên dù chẳng có thao tác gì, màn hình cũng vẫn còn sáng nguyên.
Rón ra rón rén đi đến trước sô pha, Từ Vọng hơi khom người cúi xuống, từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên cậu chăm chú ngắm nhìn anh.
Đôi mắt, sống mũi, khuôn miệng, quả thực gần như không có gì thay đổi, cười rộ lên vẫn cứ mê người như lúc trước. Tướng phong lưu, đấy là nhận định mà hồi cấp ba Từ Vọng tự mình gán cho tướng mạo của anh, dù rằng sau đó suốt ba năm liền anh cũng chẳng yêu đương hẹn hò gì.
Hơi thở, thuận theo cái nhìn trộm của Từ Vọng, lướt xuống trên hàng mi của Ngô Sênh. Chẳng biết là thật hay là ảo giác, hàng lông mi kia khẽ run lên nhè nhẹ. Từ Vọng chột dạ, vội vàng đứng thẳng người dậy giả bộ nhìn đi chỗ khác.
Lần giả bộ này, ánh mắt liền lướt đến trên màn hình.
Cả màn hình toàn là tiếng Anh, Từ Vọng đảo từ trên xuống dưới nhằn mãi một hồi lâu, cuối cùng cũng nhằn ra được mấy từ có tần suất xuất hiện nhiều nhất -- MULTIVERSE,PARALLEL UNIVERSES.
Từ Vọng nhận ra được từ "vũ trụ", dứt khoát rút điện thoại lên mạng tra từ điển trực tuyến, kết quả từ đầu tiên là "vũ trụ đa nguyên", từ thứ hai là "vũ trụ song song".
Từ Vọng không nghiên cứu tìm tòi gì về những vấn đề cao sâu này cả, nhưng cũng xem nhiều phim khoa học viễn tưởng, liên kết thêm với những chuyện xảy ra suốt hai ngày hôm nay nữa, đại khái cũng hiểu được Ngô Sênh đang tra cứu cái gì.
Anh thật sự đang nghiên cứu, không phải là thuận mồm nói chơi.
Gặp phải vấn đề khó nhằn nhất định phải đương đầu trực diện, trong từ điển không có ba chữ "đi đường vòng" -- Ngô Sênh của mười năm về trước đã có tính cách này rồi.
Rón ra rón rén đi về phòng ngủ, sau khi đóng cửa xong xuôi, việc đầu tiên Từ Vọng làm không phải là bật đèn thay quần áo, mà là mở đèn ngắm tủ quần áo. Cho đến tận khi xác nhận chắc chắn rằng cái hộp nào đó cất ở góc sâu nhất trong tủ quần áo chưa có dấu vết bị di chuyển, mới yên tâm vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
"Lục tung đồ đạc lên tìm gì thế?" Câu dò hỏi truyền đến từ cửa phòng, giọng điệu hết sức vi diệu.
Da đầu Từ Vọng tê rần, lập tức đóng cửa tủ "sầm" một cái, ngẩng đầu đón ánh mắt thăm dò của Ngô Sênh, cố gắng khiến cho từ đầu đến chân mình đều tỏa ra một loại chính khí thần thánh bất khả xâm phạm: "Tôi tìm quần áo để thay đồ, cậu quản được chắc! Còn nữa, đây là nhà tôi, trước khi cậu đi vào có thể gõ cửa cái đã không hả!"
Ngô Sênh khoanh tay trước ngực tựa người vào khung cửa, ung dung thong thả nhìn cậu: "Tôi gõ rồi, nhưng chắc tại cậu còn mải mê làm chuyện lén lút quá nên không nghe thấy."