Chương 59: Mục tiêu mới

Từ ngày đầu tiên vào "Cú" đến giờ, Ngô Sênh vẫn cứ suy ngẫm mãi, sự tồn tại của "Cú" là dựa trên hình thức nào.

Ổn định như vũ trụ song song? Bất ổn như hiện tượng bóp méo thời không? Hay là không gian của ý thức được cụ thể hóa? Với lượng tin tức có được trong tay lúc này, anh vẫn chưa có đủ cơ sở để đưa ra bất cứ một kết luận nào cả.

Cho nên trước giờ anh vẫn chưa từng bàn về chuyện này với các đồng đội của mình.

Trước một đề bài khó, nếu anh đã đang giải dở và cho rằng mình có thể giải ra được đáp án thì sẽ không bao giờ đưa ra một kết quả nửa vời khi mới chỉ làm đến giữa chừng, một khi đã đưa ra lời giải thì đó chắc chắn sẽ là đáp án thật chuẩn xác, rõ ràng.

Ngô Sênh tự đánh giá đây là tinh thần nghiêm ngặt chặt chẽ trong khoa học, ấy vậy mà thời cấp ba Từ Vọng từng chỉ ra rằng, anh làm thế là tự tin đến mức tự phụ, tự phụ đến mức tự cao, tự cao đến mức cứng đầu, là đồ con rồng ngứa đòn chuyên gây hấn.

Ngô Sênh năm đó chẳng buồn khiêm tốn đón nhận lời góp ý này, à không, đến cả chục năm sau anh cũng vẫn giữ cái nết ấy, mãi cho đến lúc Từ Vọng "hâm lại kí ức".

Một thế giới đã tồn tại ít nhất mười năm trời, chơi đùa những "người được chọn" trong lòng bàn tay.

Tới khi nhận thức được rằng đối thủ quá mạnh, Ngô Sênh mới chợt thấy mừng vì mình không phải chiến đấu một mình.

"Sau đây là những gì tôi suy đoán và đặt giả thiết," Ngô Sênh hắng giọng, cuối cùng cũng lên tiếng, "Hoan nghênh cắt ngang tùy thích, cùng nhau thảo luận..."

Từ Vọng: "Sao tự dưng lại khiêm tốn thế này..."

"Có BUG, nghĩa là bản thân phần mềm đã xảy ra vấn đề trong quá trình vận hành," Ngô Sênh nhìn sang Từ Vọng, "Áp dụng vào Cú, cũng tương tự như vậy."

Từ Vọng hơi hiểu ra rồi: "Ý cậu là, tối hôm đó, Cú có trục trặc?"

"Riêng việc tọa độ định vị và thời gian không khớp là đã thấy suy đoán này xuôi xuôi rồi đấy," Tiền Ngải xâu chuỗi lại toàn bộ, "Gặp trục trặc, nên chắc chắn sẽ rối tung hết cả lên."

"Nhưng vậy cũng không đúng," Huống Kim Hâm nói, "Những người vượt ải mà đội trưởng nhìn thấy, họ vẫn vượt ải nộp bài bình thường mà."

Ngô Sênh gật đầu: "Thế nên đấy không phải là sự cố nội bộ của Cú, vấn đề nằm ở "con đường" kết nối giữa nó với hiện thực."

Huống Kim Hâm: "..."

Tiền Ngải: "..."

Phiên dịch viên Từ ra sân: "Tôi bị hút vào là tại lúc đó kênh đường truyền bị lệch sóng."

"Ồ --" Huống Kim Hâm và Tiền Ngải hiểu ngay tức thì.

"Lúc đó là 0 giờ, con đường kết nối giữa Cú với thế giới hiện thực được mở ra," Ngô Sênh tiếp tục nói, "Lẽ ra Từ Vọng không nằm trong danh sách được chọn, nhưng vì một lí do nào đó, cậu ấy đã đi vào một con đường bí mật, vào đó bằng một cách thức khác thường."

Trên đầu Từ Vọng đầy sọc đen: "Tôi bị ép chứ bộ, sao cậu nói cứ như kiểu lén lút lẻn vào ấy..."

"Anh Sênh, anh nói thế là em hiểu cả rồi!" Huống Kim Hâm giơ tay, nhưng không đủ kiên nhẫn để chờ đến lúc được gọi nên cứ thế nói luôn: "Cú như một cái phòng vậy đó, chúng ta là khách, NPC với tòa nhà khoa bệnh truyền nhiễm các kiểu thì là đồ đạc nội thất trong phòng, nhưng cả chúng ta và nội thất đều không biết rằng trong tường còn có một tầng lửng nữa, chỗ mà đội trưởng bước vào chính là cái tầng lửng đó, anh ấy quan sát chúng ta từ phía sau vách tường!"

Tiền Ngải: "Chú còn cách so sánh nào đáng sợ hơn nữa không..."

Ngô Sênh: "Cú cũng ở trong tầng lửng nữa."

Tiền Ngải: "..."

Gã móc mỉa chơi chơi vậy chứ có nhu cầu nghe mấy thứ khủng bố hơn thật đâu!!!

Từ Vọng thì ngộ ra ngay, cách ví von của Huống Kim Hâm và cả lời bổ sung của Ngô Sênh đã khiến cho "chuyến đi huyền ảo" của mười năm trước được bước ra khỏi mây mù rồi chạm đất, tất thảy đều rõ ràng mạch lạc hẳn lên: "Tôi đã bước vào không gian vốn chỉ thuộc về Cú, thế nên mới nói chuyện được với nó..."

"Vấn đề nằm ở chỗ Cú là Cú, cửa ải đã là thế giới của Cú rồi," Đầu óc Tiền Ngải vừa mới rành mạch lên một tí đã lại rối tinh rối mù, "Chẳng nhẽ trong không gian lại còn có chứa không gian khác nữa?"

"Xét về mặt lý thuyết là có tồn tại vũ trụ đa chiều," Từ Vọng nói, "Nếu không thì việc chúng ta bị hút vào Cú là điều hoàn toàn không thể lý giải nổi."

"Vậy có thể nào chỉ có ý thức của chúng ta bị hút vào thôi," Huống Kim Hâm nghiêng đầu suy nghĩ, "Còn cơ thể thật ra vẫn đang nằm lại ở một nơi nào đó trong hiện thực?"

Từ Vọng: "..."

Tiền Ngải: "..."

Đừng có nói ra ba cái thứ suy luận kinh hoàng này bằng gương mặt ngây thơ vô tội như thế chứ!!!

Ngô Sênh: "Cũng có thể chứ. Dù là vượt ải hay là mang theo vết thương về đời thực, cũng đều chỉ là ảo ảnh mô phỏng do các tầng ý thức tạo ra mà thôi, thực thể của chúng ta, hiện giờ có thể đang nằm trên bàn thí nghiệm..."

Bà mẹ nó chứ cậu lại còn nghiêm túc thảo luận thật đấy à!!!

"Nhưng," Ngô Sênh bẻ cua cực gắt, anh kiên định ngước lên, đưa mắt nhìn từng người bạn của mình, "Ý thức vốn không nên bị trói buộc bởi thân xác, những bí ẩn sâu bên trong não bộ càng xứng đáng để chúng ta phấn đấu và nỗ lực nghiên cứu hơn."

Ba người bạn: "..."

Từ trong đôi mắt của Ngô Sênh, họ thấy được cái tâm huyết hừng hực và sự cố chấp của một người đối với việc tìm hiểu về những điều chưa biết một cách chân thực nhất.

Có điều --

Tiền Ngải: "Hổng mấy mình bàn thử xem cớ sao lối đi xuyên của đội trưởng lại bị lệch sóng đi ha?"

Từ Vọng, Huống Kim Hâm: "Hoàn toàn nhất trí!"

Đêm mưa, sấm chớp đì đùng, từ trường hỗn loạn, không gian bị bóp méo, tâm trạng của Từ Vọng thì lại sẵn đang bất ổn... Nhóm bạn bàn tới bàn lui, cuối cùng cũng chỉ quy về mấy "chi tiết đáng ngờ" này.

Nhất là lúc xảy ra chuyện, Ngô Sênh ngoái lại chỉ thấy mỗi dãy hành lang trống trải, nhưng Từ Vọng ngay lúc đó lại thấy rõ Ngô Sênh quay đầu, thậm chí còn nhìn khẩu hình mà đoán ra được là anh đang nói "sấm đánh", chi tiết này đã trở thành căn cứ quan trọng của "thuyết thời không sai lệch".

Nhưng nói cho cùng, đây cũng chỉ là suy đoán.

Trong những điều kiện này, đâu mới là mấu chốt? Hay là buộc phải có đủ hết mới được? Hoặc là, họ đã đi sai hướng, chân tướng vốn dĩ khác xa so với những gì mà họ vẫn nghĩ?

Ai mà biết được.

Cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất -- những lời Cú đã nói.

Huống Kim Hâm: "Đội trưởng, anh có chắc là Cú nói chuyện với anh khúc cuối và cái giọng đọc lời dẫn mà chúng ta vẫn thường nghe thấy, là cùng một người không?"

Từ Vọng: "Chắc chắn không sai."

Huống Kim Hâm: "Thế sao nó lại bảo rằng, đây là lần đầu có người nghe thấy nó nói chuyện?"

"Đệch, đừng bảo là có ai bị nhốt bên trong thật đấy nhé?" Tiền Ngải càng nghĩ càng thấy lạnh gáy, "Bình thường chỉ có thể đọc lời thoại được định sẵn thôi? Cứ hễ muốn nói ra sự thật là lại bị tẩn cho nhừ đòn?"

Từ Vọng: "Cậu không nghĩ được hình phạt nào công nghệ cao hơn tí à..."

Huống Kim Hâm: "Em vẫn cứ thấy giông giống AI ấy. Mỗi ngày, mỗi một cửa ải, đều có nhóm đang vượt ải, nếu là người thì quản sao hết được nhỉ..."

Cuộc thảo luận đi vào ngõ cụt, ba người bạn rất mực tự nhiên quay ra nhìn quân sư.

Ngô Sênh trầm ngâm do dự một lúc, chậm rãi ngẩng đầu: "Sao không nói là "Cứu tôi với", mà lại là "Giúp tôi với"?"

Huống Kim Hâm: "..."

Tiền Ngải: "..."

Từ Vọng: "Cái vấn đề mà cậu để ý..."

Tuy là góc nhìn của quân sư Ngô rất phá cách, thế nhưng cũng vẫn chẳng cho ra được kết luận cuối cùng.

Vận động chí não rất hao năng lượng, nhóm bạn đã đầu váng mắt hoa cũng lười động đậy, gọi đồ ăn ngoài về, giải quyết bữa tối ngay trong phòng khách.

"Lão Tiền ăn khắp Thần Châu" bữa nay cũng không live stream nữa, nói theo cách của Tiền Ngải thì là tại lượng tin tức hôm nay phải tiếp nhận đã quá tải rồi, nhỡ mà lúc phát trực tiếp lại không kìm lòng được đi tán phét với fans về vũ trụ song song thì dễ mất fan lắm.

Cơm nước xong xuôi, đã hơn chín giờ tối rồi.

Dù sao thì cũng đang ở nhà người ta, nào phải khách sạn, tuy là Từ Vọng đã bảo cứ vào phòng ngủ nằm thoải mái, Huống Kim Hâm và Tiền Ngải vẫn cứ kiên quyết làm tổ trên sô pha phòng khách.

Từ Vọng cũng chẳng ép uổng làm gì, cậu về phòng ngủ, đóng nguyên cả bộ đồ mà nằm xuống giường.

Cái hộp đã được cất gọn lại vào trong tủ quần áo như cũ, thế nhưng cánh cửa kí ức cứ hễ mở ra rồi là khó mà khép lại được.

Từ Vọng vắt tay lên trán, che đi ánh đèn thừa thãi trên đỉnh đầu, nhưng lại muốn ngắm nhìn ngọn đèn vàng hiu hắt trên trần nhà.

Đã biết rõ là nhìn lâu sẽ hoa mắt, thế mà vẫn cứ tìm đủ mọi cách để nhìn lâu thêm chút nữa, cậu của mười năm về trước là như vậy đấy.

Thực ra cậu rất biết ơn cú đẩy ấy của Ngô Sênh.

Có lúc, những khắc khoải trong lòng người, không thể nào tự mình chặt đứt được.

Nếu không có cú đẩy ấy, có lẽ cậu vẫn sẽ mải thăm dò ở cái ranh giới mập mờ, ngày nào cũng phải cân nhắc thiệt hơn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, đừng nói là tập trung chuẩn bị cho kì thi, có khi gặp lúc bốc đồng lên còn đi tỏ tình luôn ấy chứ đùa, nếu làm vậy thật, e rằng kết cục sẽ không chỉ là lạnh lẽo thôi đâu, mà phải là thê thảm.

Mười năm sau gặp lại Ngô Sênh?

Thậm chí đã được Cú ghép chung vào rồi, hai người họ vẫn cứ phải lần mò từng phút một để tìm ra cách giúp họ được giải tán.

Cậu lại càng biết ơn vì sau buổi tối ngày hôm đó, Ngô Sênh cũng "không nhắc một lời".

Có thế thì họ mới có cơ hội để quay về với "vạch tình bạn", cũng có thể lập nhóm thêm lần nữa, kề vai sát cánh vào mười năm sau.

Thích Ngô Sênh chứ?

Tất nhiên rồi.

Nhưng đã cầm cả quà kỉ niệm thất tình rồi, thì không được nuốt lời.

"Sofa hết chỗ rồi", Tiếng thở dài rất mực tội nghiệp của Ngô Sênh truyền đến từ ngoài cửa, "Tuy là cậu không có mời tôi, nhưng tôi cũng phải tự giác đi vào đây."

"Cậu đang lên án khéo tôi đấy à..." Từ Vọng vừa tức vừa buồn cười, lăn qua một bên, trên cái giường rộng mét tám lập tức chừa ra một khoảng trống rộng rãi.

Ở cùng phòng khách sạn suốt cả một tuần nay, hiện giờ Từ Vọng đã có thể bình thản đối diện với việc nằm chung phòng, thậm chí là chung giường với Ngô Sênh rồi.

Ngô Sênh nằm xuống, rất biết điều coi giữ đúng một khoảnh đất mà từ Vọng nhường cho, thả lỏng người, trông lên trần nhà thở phào một cái.

Suốt hồi lâu, cả hai người cùng giữ im lặng.

Cùng nằm ngửa, cùng không cử động gì, cùng nhìn lên trần nhà, còn cùng không nói chuyện nữa, đến đây thì đã khá kì cục rồi.

Từ Vọng không nhịn được, chủ động chìa cành ô liu ra trước: "Ngay từ ban đầu cậu đã nghi ngờ chuyện vũ trụ song song rồi à?"

Ngô Sênh: "Hửm?"

Từ Vọng: "Hồi chúng ta mới lập đội, lần đầu tiên cậu ở lại đây ấy, tôi có nhìn thấy trang web trên laptop của cậu."

Ngô Sênh: "Ừm."

Từ Vọng: "Sao lúc đó không nói với bọn tôi?"

Ngô Sênh: "Chỉ mới đoán vậy thôi, lý lẽ vẫn còn chưa đủ chín."

Từ Vọng: "Giờ thì lý lẽ chín cả rồi?

Ngô Sênh: "Tôi chín chắn rồi."

Từ Vọng: "..."

Xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía Ngô Sênh, Từ Vọng khó khăn lắm mới nhịn được nỗi xúc động muốn một cước đạp thẳng Ngô Sênh xuống sàn nhà.

Ngô Sênh không cần nhìn cũng biết thừa biết vẻ mặt của Từ Vọng lúc này ra sao, chắc chắn lại đang híp mắt, nghiến răng, trong lòng âm thầm đạp anh tám trăm cái đây mà.

Khóe miệng vô thức cong lên, Ngô Sênh ngắm nhìn ánh đèn màu vàng nhạt, vàng như hổ phách.

Anh chưa bao giờ quên chuyện buổi tối hôm đó, tất cả những gì có thể nhớ được, từng khung cảnh, từng lời nói, thậm chí là lúc ấy mưa to cỡ nào, anh đều ghi nhớ rất rõ.

Trước đêm hôm đó, anh vẫn chưa từng nghĩ đến giữa mình và Từ Vọng còn có thể tồn tại tình cảm gì khác ngoài tình bạn.

Cho nên khoảnh khắc Từ Vọng xáp lại gần, phản ứng bản năng của anh là lo sợ.

Không, nói đúng ra là anh đã hoảng loạn suốt cả một buổi tối rồi, lúc đầu là lo vì chưa tìm thấy Từ Vọng, sau thì sợ vì không biết nên phản ứng như thế nào.

Thực ra anh không dám chắc, khoảnh khắc đó, Từ Vọng là thực sự muốn thể hiện điều gì, hay chỉ là quá khao khát một nguồn an ủi thôi, cho nên mới nhất thời nhầm lẫn ngộ nhận.

Anh phải mất gần một tháng mới hiểu được lòng mình.

Nhưng Từ Vọng đến hôm sau đã tểnh tềnh tênh như chưa có chuyện gì rồi, thậm chí còn chú tâm, tập trung vào việc học hơn trước kia.

Đó là lần đầu tiên anh nhận ra rằng, đoán lòng người, còn khó hơn giải đề nhiều.

Từ Vọng phải lo thi đại học, bên nhà anh thì đương bận lo liệu cho anh ra nước ngoài, quỹ tích của hai người cứ thế mà tách hẳn ra thành hai hướng khác nhau bằng một tốc độ rõ ràng dễ thấy.

Anh không quấy rầy đối phương ôn tập bài vở, cứ đợi mãi đến ngày kết thúc kì thi đại học, mới tặng cậu quyển sách nọ.

Sau này, làm gì có sau này nữa.

Vài lần thư từ qua lại, tỏ tình bị từ chối, tình đầu chết yểu, sạch sẽ gọn gàng.

Anh cũng từng nghĩ, nếu đêm hôm đó không đẩy Từ Vọng ra, những chuyện sau này có khi nào cũng sẽ khác đi?

Không biết nữa.

Trên đời này không có nếu như, lại càng chẳng lấy đâu ra đáp án sau cái nếu đấy nữa.

Anh chỉ biết rằng, đêm ấy, anh đã làm điều ngu ngốc nhất cả đời này, cũng đã đánh rơi mất trái tim của mình.

...

0 giờ cú kêu, 1/23, cánh đồng tuyết.

Đất trời bao la, chỉ có mỗi đội bọn họ, không còn cạnh tranh dữ dội, không còn lừa bịp lẫn nhau, đây là nét thanh thản đã lâu không gặp.

Vừa xuyên vào, thứ đầu tiên họ nhận được là phần thưởng nộp bài 3/23 và điểm định vị của 4/23. Phần thưởng vẫn vậy, một công cụ + một vũ khí, nhưng trước mắt, họ còn có việc khác quan trọng hơn.

Vì không phải là cửa ải cần vượt qua ngay lúc này, thế nên cũng không có những nguy cơ như gấu đen này nọ, bốn người bạn thong thả tìm được một cái hang động, chui vào tránh gió, bấy giờ mới quây lại thành vòng, đứng vững, chờ đợi đến thời khắc được chứng kiến kì tích.

Từ Vọng cầm cái móc khóa, chắp tay vào nhau, nhắm mắt tĩnh tâm.

Nói nhiều như thế, phân tích nhiều như vậy, nếu không có cái chứng cứ duy nhất này, tất cả đều sẽ chỉ là nói suông.

Ba phút sau.

Tiền Ngải: "Này, cậu có chắc là gọi ra kiểu này không?"

Huống Kim Hâm: "Hay mình đổi tư thế khác?"

Ngô Sênh: "Hoặc ném thử xuống đất xem."

Tiền Ngải: "Cậu có còn nhân tính không thế, nó là mèo đấy..."

"Cạch --"

Móc khóa rơi xuống đất, thoắt cái bùng lên luồng khói ba màu đen, vàng cam, trắng, đợi cho sương khói tản đi, ở đó có một chú mèo tam thể đang liếm móng, cần mẫn tự lau mặt cho mình.

Tiền Ngải: "Sao cậu biết là phải ném vậy..."

Ngô Sênh: "Mấy bộ phim phép thuật của thiếu nhi toàn diễn như thế."

Tiền Ngải: "Cậu coi cũng lắm thứ ghê hén..."

"Cái công cụ thần tiên gì thế này ôi dễ thương quá đi mất!!!" Huống Kim Hâm không đỡ được, nhũn hết cả tim, dang tay ra ôm ngay chú mèo con vào lòng.

"Xinh nhỉ. Lúc nhóm người kia dùng đến nó, anh đã muốn vuốt nó rồi mà không được, về sau thì đội kia người chạy mất tăm người thì xuyên về nhà, để lại mỗi mình nó, trông thương đừng hỏi luôn." Từ Vọng nhích lại gần, sờ cái tai, gãi cái cằm, làm con mèo thích mê, rồi còn vừa vuốt mèo vừa cực kì nghiêm túc hỏi han nó: "Sao cả chục năm rồi, mày vẫn chẳng lớn thêm tí nào thế hử?"

"Loài mèo quả là ma quỷ..." Tiền Ngải nhìn hai người "nghiện vuốt mèo nặng", buông lời cảm thán, ai ngờ lại thấy một cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, đôi đồng tử bên lục bên lam ngước nhìn gã đầy vẻ vô tội, bèn bước lại gần nó như bị ma xui quỷ khiến.

Năm phút sau.

Tiền Ngải: "Đây cũng là công cụ dùng một lần à? Lần sau là hết thật đấy à?"

Từ Vọng: "Không biết nữa. Thử chờ đến 5 giờ xem có mang được về hiện thực không vậy."

Tiền Ngải: "Nếu không đem về được, tôi phải đến biển vô tận mở hòm châu báu kiếm thêm một đàn!!!"

"À phải rồi, nó có tên chưa anh?" Huống Kim Hâm hỏi.

Chú mèo con đã được chuyển sang vòng tay của Tiền Ngải bỗng ngẩng đầu, dựng đứng hai tai, tựa như biết người ta đang nói về mình.

Từ Vọng ngẩn ra, lắc đầu.

"Vậy thì mình đặt cho nó một cái tên luôn đi!" Huống Kim Hâm nở nụ cười tươi rói.

"Đặt tên là có tình cảm đấy," Tiền Ngải đã bắt đầu thấy chua xót trong lòng, "Nhỡ mà không đem về được, lần sau vào đây đã chẳng còn nữa rồi thì biết làm sao đây?"

Huống Kim Hâm: "Đây là thứ Cú cố tình để lại cho đội trưởng mà, chắc chắn phải khác với các công cụ pháp thuật thông thường!"

"Gâu Gâu(*)." Ngô Sênh đã nhặt một hòn đá, viết xuống đất hai chữ to đùng đầy phóng khoáng tự bao giờ, "Đội trưởng tên là Vượng Vượng, mèo của đội trưởng tên là Gâu Gâu, đỉnh."

(*nguyên văn là chữ Uông (汪), chữ này với Vượng và Vọng đồng âm, cách đọc giống nhau, hai chữ uông uông thì thường dùng để chỉ tiếng chó sủa "gâu gâu", để cho dễ hiểu thì chúng mình xin được để luôn là Gâu Gâu.)

Tiền Ngải: "Lí do đầy đủ."

Huống Kim Hâm: "Đọc rất thuận miệng."

Đầu Từ Vọng đầy sọc đen: "Mấy người đặt tên cho một con mèo là "Gâu Gâu", lương tâm mấy người để ở đâu?!"

Ngô Sênh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiền Ngải, hỏi thăm ý kiến của mèo con một cách đầy tôn trọng: "Gâu Gâu, thích không nào?"

Chú mèo tam thể chăm chú nhìn anh hồi lâu, đôi mắt nhỏ khẽ chớp, đôi tai nhỏ rung rung, vui vẻ kêu tiếng đầu tiên trong suốt một đời mèo của mình: "Chít."

Ngô Sênh: "..."

Tiền Ngải, Huống Kim Hâm, Từ Vọng: "..."

Hiện thân của , một chú mèo tam thể bẻ bỏng tên là Gâu Gâu, tiếng kêu lại là chít.

Năm giờ sáng, bốn người bạn quay về hiện thực, Gâu Gâu lại biến thành cái móc chìa khóa, nằm lại trong lòng bàn tay Từ Vọng.

Tiền Ngải vô cùng thiết thực nhìn xuống: "Không cần phải đi đánh quái vật biển nữa rồi..."

"E là không được." Ngô Sênh nói.

Tiền Ngải chưa hiểu, Từ Vọng cũng rất hoang mang: "Là sao?"

Ngô Sênh nói: "Nếu chúng ta muốn biết Cú rốt cuộc là gì, nó cần chúng ta giúp gì, vậy thì chỉ có thể tiếp tục vượt ải, thu thập thêm nhiều tin tức hơn."

"Đúng thế," Từ Vọng lại càng ngơ ngác, "Mình chả định thế từ đầu đấy còn gì?"

"Không đủ công cụ," Ngô Sênh bảo, "Nghĩ lại coi ở ải thứ ba này, chúng ta đã dùng hết bao nhiêu công cụ rồi, giờ chỉ có mỗi một ít phần thưởng, nói gì đâu xa, 4/23 đã không vượt nổi rồi."

Từ Vọng hiểu ra, trái tim cũng từ từ trầm xuống, không phải vì nhiệt huyết và xúc động đã cạn, mà bởi mục tiêu càng xa vời, càng khó khăn, thì lại càng phải kìm nén lại, phải để cho đầu óc được tỉnh táo rõ ràng.

"Đi biển vô tận thêm lần nữa."

Ngô Sênh nhìn ra chân trời phía đông, ở đó, vệt sáng đầu tiên của buổi sớm mai đang dần rạng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện