Chương 45: Kẻ địch mạnh

"Không đợi nổi nữa à?" Trong mắt Trì Ánh Tuyết thoáng lộ vẻ bất mãn vì có người phá bĩnh cuộc chiến của mình, song lại không thấy giở giọng cục súc, rõ là đã kiềm chế hơn hẳn.

Từ Vọng ngạc nhiên trợn tròn cả mắt lên, lúc ở Biển Vô Tận nào có thấy người này tử tế nể nang đồng đội đến thế đâu.

"Lại Hạ bảo kiểu gì anh cũng sẽ ngồi nói nhảm nên kêu tôi qua đây để đánh nhanh thắng nhanh." Cậu nhóc - tức Lý Tử Cận vốn phải đứng đợi dưới vòng đu quay, mau chóng tóm gọn mục đích đến trong một câu ngắn ngủn.

Trì Ánh Tuyết nhìn cậu ta hồi lâu, rồi khẽ "Hừ" một tiếng, quay gót trở về nhảy cái phóc lên vòng quay ngựa gỗ, coi như đã giao lại vụ này cho đồng đội.

"Cố lên."

Đi rồi còn ném lại một lời cổ vũ chẳng có tí tẹo lòng thành nào nữa.

Lý Tử Cận cũng chán chả buồn để ý đến hắn ta, cậu ta chăm chăm cúi đầu dán mắt vào cái màn hình đang cầm trên tay, bắt đầu thực hiện các thao tác.

Cả biểu cảm lẫn dáng ngồi của cậu nhóc gần như chẳng thay đổi lấy một li, chỉ có hai tay đang ôm cái máy chơi game cầm tay là vẫn thành thạo lướt như bay, cứ như thể đang tập trung đắm chìm trong thế giới game thật vậy! Bốn người đã dần quen với ánh trăng chợt phát hiện ra trên đầu mình có một cái bóng.

Một chiếc máy bay bốn cánh không người lái bản mini đang lượn vòng vòng im ru ngay trên đầu họ. Máy bay không người lái màu trắng tuyền, phía trên có lắp thêm một khẩu súng liên thanh nom hết sức nổi bật trong màn đêm.

Món đồ trên tay Lý Tử Cận không phải là máy chơi game cầm tay.

Cậu ta điều khiển máy bay không người lái, chơi bắn súng kiểu càn quét.

"Chạy mau --"

Từ Vọng hô lên thất thanh, hoảng đến nỗi lạc cả giọng.

Cùng lúc đó, đạn liên tiếp bắn ra khỏi nòng súng "pằng pằng pằng"!

Bốn người bạn thoắt cái đã xé lẻ ra bỏ chạy theo bản năng, đầu óc trống trơn chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều nữa, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, chạy mau, rề rà là sẽ chết!

Cái chết chưa bao giờ đến gần và chân thật như thế.

Suốt cả quá trình, Lý Tử Cận chẳng hể ngẩng đầu nhìn đối thủ lấy một cái. Trên máy bay không người lái có gắn camera hồng ngoại, cậu ta chỉ cần theo dõi hình ảnh thực được truyền trực tiếp đến cái màn hình trong tay là được.

Cái kiểu "góc nhìn của ngôi kể thứ ba(*)" này khiến cậu ta có thể không hề do dự mà chọn đuổi theo mục tiêu Ngô Sênh ngay khi đối thủ tách ra chạy tủa đi theo nhiều hướng khác nhau.

(*góc nhìn của ngôi kể thứ ba: nguyên văn là 上帝视角, tức "góc nhìn của thượng đế", được dùng trong văn học để chỉ trường hợp người kể đứng ngoài nhìn bao quát toàn bộ câu chuyện, nắm được mọi tình tiết diễn biến của tất cả các nhân vật và sự việc, ở đây được dùng để miêu tả phạm vi quan sát rất rộng và thuận lợi của Lý Tử Cận.)

Lý Tử Cận chỉ thuận miệng nói bừa một câu "Lại Hạ kêu tôi qua đây" để lấy cớ mở đầu thế thôi, chứ thực ra ngay từ đầu cậu ta đã bám theo Trì Ánh Tuyết tới đây rồi, bởi vậy cậu nhóc đã chứng kiến hết nguyên một màn Trì Ánh Tuyết sử dụng "Hố cát lún" và bốn người nọ nhảy khỏi xe, cũng đã thấy rõ ai là tài xế.

Cậu ta bám theo đến đây là vì không mấy yên tâm về người đồng đội mới này.

Mà kết quả cho thấy là cuối cùng cậu cũng chẳng thể đánh giá cao hơn về người đồng đội mới này được. Suốt từ đầu đến cuối cứ mải lo tán phét không đâu, thật đúng là cạn lời.

Trong mắt cậu ta, vụ này dễ như ăn cháo.

Chìa khóa xe tất nhiên sẽ phải nằm ở chỗ lái xe, vậy thì cứ tiễn tên lái xe về nhà, thứ thuộc về "Cú" sẽ rơi xuống đất, họ chỉ cần cúi xuống nhặt là xong, quá đỉnh, cái này cũng tương tự như chơi game đánh quái nhặt tiền vàng vậy đó.

Thế mà còn nói qua nói lại mất bao lâu, rồi còn cho chọn một với chả chọn hai, rõ là dở người.

"Bùm --"

Tiếng nổ đột ngột vang lên, Lý Tử Cận đang mải phân tâm phỉ nhổ đồng đội bỗng ngừng mọi động tác tay lại.

Nhìn lại lần nữa, màn hình đã tắt ngúm đen ngòm.

Cậu ta ngẩng đầu lên, máy bay không người lái cách đó không xa đã đang đắm mình chết trận giữa luồng khói thuốc súng sặc sỡ.

"Đệch." Cậu nhóc khẽ chửi thề, có vẻ rất não nề với pha sơ ý vừa rồi của mình.

Cứ chỉ lo đuổi đánh tay tài xế cầm liềm, lại quá mức tự tin vào sức áp đảo của súng máy, bởi vậy mới lơ là không để ý đến mấy tên còn lại ở ngoài tầm ngắm của camera, nếu cậu ta nhớ không nhầm thì trong số đó có kẻ cầm theo một khẩu RPG(*).

(*RPG: đã chú thích ở chương 42)

Mảnh xác cháy dở cuối cùng của chiếc máy bay không người lái rơi xuống đất giữa làn khói thuốc súng còn sót lại, khẽ chạm đất "cạch" một cái đầy yếu ớt.

Tiếng động này như đang ra hiệu nghỉ giữa hiệp cho một trận chiến kịch liệt mới chỉ vừa chợt bùng lên.

Ánh lửa tắt lụi, âm thanh cũng biến mất, công viên giải trí giữa màn đêm lại quay trở về với bầu không khí im lặng chết chóc như ban đầu.

Một bóng người cao to sừng sững chậm rãi bước đến trước hố cát, người nọ không thèm nhìn Trì Ánh Tuyết ở bên cạnh, chỉ đưa mắt nhìn Lý Tử Cận trên nóc xe con bọ, cứ như thể đã đoán trước được rằng cậu ta sẽ nhúng tay vào vụ này: "Không lấy được à?"

Lý Tử Cận ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Bộ Đình.

Rũ bỏ dáng vẻ cố tỏ ra nguy hiểm khi trước, cậu ta lúc này trông như một đứa trẻ mắc lỗi sợ bị người lớn mắng vậy.

Tiếc thay, Trì Ánh Tuyết lại ghét nhất là trẻ con, thế nên hắn ta chẳng thèm kiêng dè gì mà độp ngay một câu: "Nó mà không đến phá thì giờ này tôi đã lấy được lâu rồi."

"Lấy kiểu gì? Ngồi trên vòng quay ngựa gỗ quay hai vòng là đối thủ sẽ tự đầu hàng hay gì?" Một dáng hình gầy đét bước ra từ trong bóng tối, người này mặc chiếc áo hoodie màu đen, hai tay đút túi, gương mặt khuất đi dưới phần đổ bóng mờ mờ của mũ áo, phần tóc mái hơi dài rủ xuống che mắt lại càng khiến cho cả người gã ta trông tối sầm hẳn đi.

"Hai đấu một không chột cũng què, các người có lý, tôi xin chịu thua." Trì Ánh Tuyết giơ một tay lên, động tác mà người ta vốn dùng để thề thốt, hắn ta lại dùng làm tư thế đầu hàng.

Hàn Bộ Đình chẳng thèm để ý đến khúc nhạc dạo vớ vẩn ở đằng sau, anh ta vươn tay xoa đầu Lý Tử Cận, hỏi bằng một tông giọng rất trầm: "Có thấy rõ ai lái xe không?"

Theo lẽ thường thì câu này phải hỏi Trì Ánh Tuyết mới đúng, bởi hắn ta đã cản bốn người nọ bằng "Hố cát lún" nên chắc hẳn phải nắm rõ tình hình hơn.

Thế nhưng Hàn Bộ Đình lại hỏi Lý Tử Cận.

Trì Ánh Tuyết khẽ nhếch mép cười khẩy, nhàn nhã ngẩng đầu ngắm nghía khoảng trần bên trong vòng quay ngựa gỗ.

Họa tiết trang trí cầu kì trên trần nhà đã vùi hết sắc màu rực rỡ vào trong màn đêm, chẳng còn bóng bẩy bắt sáng nữa, nom lại như một món hàng rẻ tiền.

"Thấy rõ chứ ạ," Lý Tử Cận vội vàng đáp như thể sợ mất cơ hội lấy công chuộc tội, "Mặc áo xám với cầm liềm đó anh!"

Cậu ta không biết tên Ngô Sênh song vẫn ghi nhớ rất rõ từng đặc điểm nhận dạng của anh.

Hàn Bộ Đình không cần hỏi han thêm gì nữa, anh ta dứt khoát nhấc tay lên nhấn nút mở .

...

Phía sau bụi cây cách chỗ máy bay không người lái phát nổ khoảng mười mét.

Huống Kim Hâm khom lưng chạy lại gần quân sư nhà mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh có sao không ạ?"

Ai lần đầu trải qua một trận chiến súng ống đạn dược hàng thật giá thật mà chẳng phải đơ ra mất một lúc, Ngô Sênh cũng vậy cả thôi, đến giờ tim anh vẫn còn đang đập loạn xạ ấy chứ.

Song anh vẫn phải tặng một liều thuốc an thần cho người đồng đội vừa xả thân xông ra cứu mình: "Không sao, may mà chú em bắn chuẩn, không thì chắc giờ này anh mày đã thành cái sàng luôn rồi."

Huống Kim Hâm ngượng ngùng gãi đầu: "Mới đầu em chạy cùng đội trưởng, lúc đấy đã bị dọa cho đần cả người rồi ấy, mãi sau đội trưởng phát hiện ra cái máy bay nó đuổi theo anh nên mới kêu em qua bắn súng phóng lựu yểm trợ..." Nói một thôi một hồi, hắn mới chợt như nhớ ra chuyện gì ghê gớm lắm, thái độ nghiêm túc hẳn lên, đến cả giọng nói cũng trầm xuống một tông: "Anh Sênh, bọn người này khác với đội của Nhạc Suất, bọn họ dám gϊếŧ người thật đấy."

Ngô Sênh cũng biết thế.

"Tiễn về nhà" thì còn đỡ, sử dụng công cụ để tiễn đối thủ về nhà sớm và cầm vũ khí gϊếŧ chết đối thủ rồi mới tiễn về nhà là hai khái niệm khác hẳn nhau, hai trải nghiệm này không tương đồng chút nào.

Điều này cũng giống như việc họ đều biết rõ rằng mình sẽ không chết thật, nhưng đứng trước súng đạn vẫn sẽ thấy run sợ vậy.

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

(*thò tay móc túi: nguyên văn là 探囊取物, còn được dùng với nghĩa khác là để chỉ những việc dễ dàng, những việc đơn giản, ý nghĩa tương tự với câu "dễ như ăn cháo" hoặc "dễ như trở bàn tay".)

Tiếng nhắc nhở bất chợt vang lên không hề báo trước.

Ngô Sênh giật mình, sờ tay vào túi áo theo phản xạ có điều kiện, không thấy chìa khóa xe đâu nữa.

Anh vội vàng gạt mấy cành lá trong bụi cây ra, ghé mắt qua khe hở, nhìn về chỗ bên cạnh hố cát cách đó mười mấy mét.

Đằng đó vốn phải nương vào ánh trăng mới thấy được bốn cái bóng đen mờ mờ, mà lúc này lại đã sáng rực lên.

Là đèn pha của xe con bọ.

Họ chắc chắn không nhìn thấy anh trốn ở đây, vậy mà vẫn có thể thong dong nhẹ nhàng nhắm chuẩn rồi lấy đi chìa khóa xe trong túi áo anh.

Trong tay có giữ một công cụ pháp thuật lợi hại như thế mà lại không dùng ngay từ đầu, chắc cũng thấy tiếc rẻ lắm.

Tiếc rẻ không nỡ dùng để đối phó với bọn họ.

Huống Kim Hâm không rõ tình hình ra sao, chỉ thấy Ngô Sênh bỗng lần tay vỗ cái bép vào túi áo, thế rồi bốn người ở phía xa kia giải trừ hố cát, lục tục ngồi lên chiếc xe con bọ vừa mới được thấy lại ánh sáng mặt trời, mà vấn đề là ở chỗ, họ nổ được máy!

"Anh Sênh," Huống Kim Hâm cuống cuồng, "Bọn họ..."

"Lấy mất chìa khóa của anh rồi." Ngô Sênh bình tĩnh nói, song bàn tay cầm cán liềm đã nắm chặt đến nỗi trắng bệch cả ra.

"Không sao", Huống Kim Hâm nhìn đăm đăm về phía trước, ánh mắt kiên định, "Họ không thoát được đâu."

...

Trì Ánh Tuyết là người cuối cùng lên xe, hắn ta uể oải khép cửa lại.

Lại Hạ liếc mắt nhìn họ Trì một cái qua gương chiếu hậu, đạp ga, nổ máy.

Mặc dù có hơi trắc trở hơn so với kế hoạch ban đầu nhưng về cơ bản thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến đại cục, mọi chuyện vẫn cứ dễ như trở bàn tay, vì đối thủ chỉ biết lo cắm đầu chạy trốn, từ đầu đến cuối chẳng có sức nào mà đánh trả cả.

Hàn Bộ Đình khá là hài lòng với kết quả này.

Lý Tử Cận lại cứ canh cánh trong lòng: "Bọn họ còn chẳng mạnh bằng cái đội lái xe tải lúc trước nữa kìa, ít ra thì đám kia còn đánh được vài hiệp, đội này thì khỏi nói, yếu ra bã luôn, thế mà lại phí mất của mình những hai công cụ lận."

Lại Hạ xưa giờ vốn kiệm lời, nghe vậy vẫn chỉ chăm chú lái xe.

Trì Ánh Tuyết há mồm ra ngáp một cái, cũng không có ý định tiếp lời.

Tâm trạng Hàn Bộ Đình khá tốt, anh ta nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian còn lại rồi mới ngẩng đầu lên, tính trả lời đội viên của mình.

Lại Hạ chợt cho xe phanh gấp.

Xe con bọ dừng khựng lại giữa tiếng ma sát chói tai của bánh xe.

Hàn Bộ Đình đã thắt dây an toàn mà vẫn bị chấn động tương đối mạnh.

Trì Ánh Tuyết và Lý Tử Cận vốn chẳng mảy may có ý thức thắt dây an toàn thì cứ phải gọi là va đập đến nỗi xây xẩm cả mặt mày.

Lý Tử Cận lồm cồm bò dậy, phản xạ đầu tiên là định chửi tài xế, nhưng mới vừa hé môi thì đã bị "cảnh vật" bên ngoài cửa sổ làm cho ngơ hẳn, câu "Anh có biết lái xe không đấy hả" đã ra đến khóe miệng rồi bỗng đổi thành "Cái của khỉ gì đây..."

Vầng trăng, hoa cỏ, các thiết bị giải trí, tất cả đều đã bay màu.

Phía ngoài cửa sổ là một bức tường, ở đó có ánh nến, có lò sưởi âm tường, có cả bộ sô pha, cứ như thể xe con bọ đi một hồi lại xông nhầm vào căn phòng khách nhà ai vậy.

"Các anh có ngửi thấy mùi gì không?" Lý Tử Cận chun mũi ra sức hít liền mấy hơi, thơm thơm, ngòn ngọt, hơi nồng nữa.

"Sô-cô-la," Trì Ánh Tuyết nhấn nút mở cửa sổ để mùi hương tràn vào mau hơn, thế rồi lại cau mày thất vọng, "Tiếc là không tinh khiết, pha thêm nhiều hương liệu quá."

"Đóng cửa sổ lại." Lại Hạ trầm giọng nhắc.

Trì Ánh Tuyết gật gù ra vẻ chẳng để tâm: "Được, đóng đi."

Vị trí của tài xế có thể điều khiển được tất cả các cửa sổ trên xe.

Nhưng Lại Hạ chỉ lặp lại từng chữ một thêm lần nữa: "Đóng cửa sổ xe lại."

Ngọn lửa tức giận thoáng lóe lên từ sâu trong đáy mắt Trì Ánh Tuyết, nhanh đến nỗi không ai kịp phát giác.

"OK, tài xế là to nhất rồi." Hắn ta nhún vai, ngoan ngoãn đóng cửa sổ xe lại.

Lại Hạ ngoảnh đầu nhắc nhở Lý Tử Cận: "Thắt dây an toàn vào."

"Dạ." Lý Tử Cận nhớ đến bài học đau thương mới đây thôi bèn vội vàng cài dây an toàn.

Trì Ánh Tuyết không nhận được lời nhắc nhở thấm đượm tình đồng chí song cũng lười chả thèm ngọ nguậy lấy một ngón tay, hắn ta chỉ ngồi ngắm ngọn nến treo tường bên ngoài cửa xe với một niềm hứng thú dạt dào, càng nhìn càng thấy giống kẹo mạch nha.

Lại Hạ cho xe nổ máy thêm lần nữa, đạp ga hết cỡ.

Xe con bọ được khởi động lại, nhưng còn chưa kịp rồ lên đến vận tốc cao nhất thì đã đụng phải tường!

Cú va chạm cực mạnh với bức tường không hề diễn ra như trong dự kiến, đầu xe cứ như tông phải một thỏi kẹo cao su vậy, có lao về phía trước cỡ nào thì cũng đều bị nó vây chặt, rồi bức tường sẽ từ từ bào mòn tốc độ xe.

Xe con bọ đành phanh lại lần nữa, vẫn trong chính căn phòng nọ.

Lại Hạ nhìn qua phía đội trưởng, lời ít ý nhiều mà đưa ra phán đoán của mình: "Công cụ phòng thủ."

Hàn Bộ Đình gật đầu: "Xuống xe cả đi."

Lại Hạ hơi nghi hoặc, song vẫn nghe lời anh ta, mở cửa xuống xe.

Trì Ánh Tuyết rất muốn ngó xem cái biểu cảm của gã ta ra làm sao, không nhịn được đánh mắt qua đó, nhưng cũng chỉ thấy độc có mỗi bóng lưng, thật đúng là chán chết đi được.

Lý Tử Cận là người thứ ba xuống xe.

Trì Ánh Tuyết lại trở thành người chậm chạp rề rà nhất.

Hàn Bộ Đình thấy vậy cũng không châm chọc gì, đợi cho cả đội xuống xe hết lượt mới vững vàng bước đến trước cửa, cầm vào cái tay nắm cửa nom như làm từ một loại bánh xốp nào đó, khẽ vặn nhẹ một cái.

Ổ khóa lạch cạch một tiếng, cánh cửa mở hé ra một khe hở nhỏ, mùi máu tanh nhàn nhạt đặc trưng của khu vui chơi thoáng chốc ùa vào theo gió đêm.

Lại Hạ cau mày.

Lý Tử Cận thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

Hàn Bộ Đình khép cửa lại, quay người giải thích với đồng đội: "Không thấy có tiếng nhắc nhở, vậy tức là công cụ không được sử dụng trên người mình, đối tượng là cái xe kìa, mình lái xe thì không ra được, nhưng đi người không thì muốn ra ra vào vào gì cũng được."

"Không thể đem theo cả xe ra ngoài ạ?" Lý Tử Cận càng lúc càng thấy ghét đám người ở đội kia hơn, "Thứ công cụ chết giẫm gì thế này."

"Không phải là không thể, mà là không muốn," Trì Ánh Tuyết nhướn nhướn hàng chân mày đẹp như điêu khắc, thở dài chán ngán với cậu ta, "Cái nhóm chết giẫm mà cậu coi thường ấy vẫn còn muốn cướp lại chiếc xe kìa, làm gì có chuyện cho chúng ta cơ hội để cả người lẫn xe cùng thoát ra ngoài chứ."

Bên ngoài cửa sổ bỗng sáng rực lên, từng mảng màu tươi tắn rực rỡ phản chiếu lên trên lớp cửa kính trông như được làm từ bánh quy giòn.

Bốn người trong phòng sửng sốt.

Ai đó đã mở lại cầu dao của mạch điện tổng mà họ ngắt từ khi trước.

Ánh sáng lại một lần nữa ngập tràn trong Công viên giải trí Hạnh phúc.

Ngọn đèn màu lấp loáng, vòng quay ngựa gỗ xoay tròn, thuyền hải tặc bắt đầu đu đưa, ly đồ ngọt xoay tròn, tất cả tạo nên một bảng màu sặc sỡ, đầy ắp niềm vui trẻ thơ.

Bốn người trong căn phòng không thấy rõ khung cảnh tươi đẹp bên ngoài cho lắm, song đã nhanh chóng nghe thấy tiếng hô hào của một vị đội trưởng nào đó.

"Đừng trốn nữa, ra đây đi, căn nhà kẹo ngọt nhìn từ ngoài này vào còn thấy ngon nghẻ hơn nhiều đấy --"



Kính chào toàn thể các nam thanh nữ tú, sau một tháng rưỡi biệt tăm biệt tích, cuối cùng tiểu đội chúng tôi đã quay lại rồi đây... Trong một tháng rưỡi này chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ và mắc kẹt trong thung lũng Deadline trên hòn đảo Thi Cử, nhưng nhờ vào tài trí cùng nỗ lực của tiểu đội hai người hiệu suất 0%, cuối cùng chúng tôi lại được quay về gặp những người đồng đội Tiền Tài Danh Vọng, và cả các quý dị thân mến vẫn luôn chờ đợi chúng tôi nữa huhu...

Tóm gọn lại là tôi chỉ ước tôi có một Ngô Sênh, nhưng đáng tiếc tôi không phải Từ Vọng... Dù sao chúng tôi cũng đã trở lại rồi, và sẽ cố gắng để ra chương mới đều đặn, nếu quý dị lâu lâu không thấy chúng tôi quay lại thì xin hãy thấu hiểu và thông cảm rằng chúng tôi đang lại phải đối đầu với thế lực thù ác rồi nha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện