Chương 39: Bến tàu
Ánh nắng chiều tà dần phôi phai, thành phố mới lên đèn.
Chiếc New Beetle màu hồng hết né sang trái lại luồn sang phải, nhọc nhằn tiến về phía trước trên cung đường chẳng mấy thuận lợi.
Họ mau chóng đến trước bùng binh, theo như trên bản đồ, từ đây rẽ qua hướng Bắc sẽ tới thẳng bến tàu, còn quẹo phía Đông sẽ là đường dẫn đến cây cầu ngang qua sông.
Ngô Sênh không buồn chần chừ lấy một giây, bẻ lái rẽ thẳng sang hướng Bắc.
Hình như mặt trời vừa xuống núi thì zombie cũng mất dạng theo luôn, trừ vài ba chiếc xe vẫn đèn đuốc sáng trưng bị bỏ lại ở ven đường, cả con đường cao tốc rộng thênh thang đều trống huơ trống hoác, không một bóng người.
Tiền Ngải giờ mới dám từ từ thả lỏng tinh thần vốn vẫn căng như dây đàn, thế mới để ý thấy khẩu súng trong tay Từ Vọng, ngạc nhiên hỏi: "Đội trưởng, cậu đã dùng công cụ rồi á?"
Từ Vọng nhấc khẩu súng sấm sét lên, ngoảnh lại bảo: "Kiểu gì mà chả phải dùng, thế lại càng phải lấy ra ngay từ đầu để còn phòng thân chứ."
Tiền Ngải nhìn món vũ khí nom cứ lấp la lấp lánh bling bling thì chỉ thấy rất vi diệu: "Coi bộ dạng cây súng này của cậu... liệu có phải là hàng thật không đấy? Trông cứ như mô hình làm bằng pha lê vậy á?"
Từ lúc chạy ra ngoài đến giờ, Tiền Ngải vẫn chưa nghe thấy tiếng súng đạn, rõ ràng là đội trưởng mới chỉ cầm súng làm màu vậy thôi chứ chưa bóp cò thật phát nào.
Từ Vọng rất đỗi hậm hực vì người khác nghi ngờ thực lực của thứ vũ khí mà cậu trông đợi đã lâu: "Tôi mà không sợ đạn dược có hạn ấy à, thì giờ này tôi đã nã ngay cho cậu một phát rồi, cho cậu biết thế nào là súng sấm sét trăm phát trăm trúng, làm Lý Quảng(*) thời nay luôn."
(*Lý Quảng: còn có biệt danh là Phi tướng quân, là một võ tướng dưới thời trong , người Lũng Tây, nổi tiếng với biệt tài cưỡi ngựa bắn cung. Trong khoảng thời gian cầm quân của mình, Lý Quảng nhiều lần tham gia các chiến dịch chống lại bộ tộc ở miền bắc . Năm , do sơ suất trong một lần ra trận giao tranh với Hung Nô nên ông hội quân trễ với các cánh quân khác và vô tình tạo điều kiện cho thiền vu Hung Nô trốn thoát, nên bị đưa ra xét xử. Do cho đó là một sự sỉ nhục, Lý Quảng đã tự sát.)
Tiền Ngải vẫn cứ lấy làm xót xa tiếc nuối, chưa gì đã dùng mất một công cụ rồi: "Thực tình á, cậu nên thử dùng cái dao cạo râu kia xem sao, biết đâu lại cũng có sức sát thương kinh người y như lưỡi liềm của Ngô Sênh ấy!"
Từ Vọng: "Tặng cậu luôn đó."
Tiền Ngải: "Thôi bye."
"Mà khoan, thế rốt cuộc là các anh định lái xe tôi đi đâu đấy --" Tài xế xe con bọ chả hiểu đám "côn đồ" này đang nói cái gì, cuối cùng đành xen vào một lời lên án thấm đẫm máu và nước mắt.
"Bến tàu." Huống Kim Hâm tốt bụng giải đáp thắc mắc của anh ta.
Sắc mặt tài xế thoắt cái tái mét: "Ra bến tàu làm gì, tôi nói cho các cậu biết, phía Bắc thành phố bây giờ còn loạn lạc hơn phía Nam nhiều, địa ngục trần gian đấy!"
Từ Vọng lập tức quay xuống: "Kể rõ hơn tí đi anh bạn."
"Virus bùng phát từ phía Bắc mà, lúc đó tôi cũng ở bên đấy, khó khăn lắm mới đi thuyền qua sông về được đến phía Nam này," Tài xế hãi hùng đến nỗi mặt mũi trắng bệch cả ra, "Bây giờ mọi người đều lánh nạn ở phía Nam hết cả, khu vực phía Bắc coi như là đất chết luôn rồi, các anh qua đó thì có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Từ Vọng bảo: "Sức chiến đấu của chúng tôi thế nào thì anh cũng thấy rồi đấy."
Tài xế chiếc xe con bọ lắc đầu nguầy nguậy: "Vô ích thôi, mấy con ở phía Nam thành phố mới chỉ bị nhiễm virus cấp thấp, chứ những con zombie cấp cao hoặc gần tiến hóa đến cấp cao ở phía Bắc kia mới thực sự là quái vật, các anh không đánh lại được chúng nó đâu!"
"Zombie mà còn phân ra cấp cao với cấp thấp?"
"Có chứ, những con bị lây nhiễm ở gần nguồn phát bệnh hơn thì sẽ bị biến dị nhiều hơn, nó đáng sợ hơn những con cấp thấp còn lại về mọi mặt!"
"Thế nguồn bệnh là chỗ nào?"
"Bệnh viên trung tâm thành phố."
Mọi người đột nhiên im bặt, bầu không khí như bị nén dần xuống khiến ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt.
Đến cả tài xế trẻ tuổi cũng cảm nhận được điều này: "Sao thế?"
Thấy cả ba đồng đội đều đang đắm chìm trong niềm đau "cuộc đời thật lắm gian truân", Ngô Sênh đành phải phụ trách "nhiệm vụ đối ngoại": "Nơi mà chúng tôi muốn đến chính là bệnh viện trung tâm thành phố."
Anh đã sớm lường trước được điều này rồi.
Có rất nhiều chuyện đều đi theo quy luật tăng tiến dần từ dễ đến khó, nhất là ở trong "Cú", cái kiểu mới đầu khó khăn về sau lại dễ như ăn cháo là khác xa với lối tư duy logic của "Cú" từ đó tới giờ.
"Anh, nói, gì, cơ?!" Tay tài xế sợ muốn điên luôn, nhấp nha nhấp nhổm không ngồi yên nổi nữa, "Bến tàu, nha, chốc nữa tới bến tàu thì thả tôi xuống, tôi không cần cái xe này nữa đâu, để tôi tự về cũng được!"
"Mình anh thì tự về thế quái nào được!" Tiền Ngải vội vội vàng vàng kéo anh ta ngồi xuống.
Tài xế: "Thà thế còn hơn là đến bệnh viện cho zombie nó xé xác!"
Lời này khiến Tiền Ngải bỗng chốc nghĩ mà phát run, gã do dự nhìn về phía đội trưởng và quân sư: "Nếu bệnh viện mà là nguồn phát bệnh thì chắc chắn người ở trong đó cũng đều đã nhiễm virus hết cả rồi, vậy chúng ta cầm vaccine đến thì phải đưa cho ai đây?"
Huống Kim Hâm phát huy tinh thần sáng tạo: "Tiêm vào người con zombie cầm đầu chăng?"
Tiền Ngải cạn lời: "Em giai ơi, đây là vaccine, vaccine là để phòng bệnh chứ không phải chữa bệnh!"
Ngô Sênh: "Nếu bệnh viện đã bị lây nhiễm cả rồi mà vẫn để chúng ta mang vaccine đến thì chắc hẳn trong viện vẫn còn có một nơi ẩn nấp bí mật nào đó chưa bị zombie xâm nhập, và chắc chắn vẫn sẽ có người canh giữ ở đó, chờ để cống hiến đời mình cho sự nghiệp giải cứu thế giới."
Từ Vọng nhìn vào ánh mắt sâu hun hút như đã tính trước mọi chuyện kia: "Cậu chắc chắn thế cơ à?"
Ngô Sênh quay phắt qua nhìn cậu, nhếch mép: "Nếu đoán sai vụ này thì lần sau tôi sẽ nhường cơ hội làm màu giả ngầu cho cậu."
"Tôi không có nhu cầu à nha..."
Từ Vọng lấy làm ghét bỏ món hời này, nhưng vẫn không kìm được đáy lòng nở hoa.
Chuyện này cũng tương tự như việc một người thích ăn đồ ngọt đưa viên kẹo ngon nhất của mình cho một người thích ăn cay vậy.
Người ăn cay chẳng mảy may động lòng với đồ ngọt.
Nhưng đó lại là món ngon nhất đối với người hảo ngọt.
Thế là đủ thấy rằng chỉ trong vỏn vẹn có bảy ngày mà cậu và Ngô Sênh đã bước qua lằn ranh xa lạ của mười năm xa cách để tìm về thứ tình cảm khăng khít hệt như thời cấp 3.
Từ Vọng mải mê tự mình suy diễn, thiếu nghị lực đến nỗi suýt thì vui ra mặt, vội vã cúi gằm mặt xuống để tránh khỏi lộ liễu quá đà.
Ngô Sênh không để ý đến những thiên biến vạn hóa đang diễn ra ở ghế phụ lái, vì ngoài việc lo nhìn đường ra thì anh còn bận trăn trở mãi một vấn đề cực kì hóc búa uyên thâm – "rốt cuộc thì nhu cầu của đội trưởng là gì".
Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn vùi lấp hẳn vào bóng đêm, ở nơi phía cuối con đường, nước sông lăn tăn gợn sóng, loang loáng phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn đường, có một con tàu neo đậu ngay gần bờ đang khẽ lắc lư theo từng nhịp sóng xô.
Đã tới bến tàu.
Ngô Sênh khẽ đạp phanh, chiếc xe con bọ từ từ giảm tốc, định bụng dừng lại cách đó chừng 50m để quan sát tình hình xung quanh.
Thế nhưng xe chỉ mới vừa đi chậm lại, đã có một âm thanh cùng lúc vang lên trong tai bốn người bạn --
[Cú: Có người sử dụng với bạn nha ~~]
(*xe tang lơ lửng: nguyên văn là 灵车漂移, là một cụm ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, bắt nguồn từ chuyện 1 streamer chơi GTA5 trên Douyu nói đùa với 1 streamer khác là sẽ lái xe tang qua đón ông, ai ngờ xe ông lật thật, từ đó có câu "xe tang lơ lửng quan tài bay". Sau này lại có 1 streamer ID là Vương giả tiểu đệ hay live stream chơi GKART, ông này rất hay chém gió, tiếng xấu lan xa, có lần live stream kêu là nếu từ giờ ổng còn chém gió nữa thì mẹ ổng sẽ bị nổ banh xác, cuối cùng những lần sau vẫn chém gió như điên, vậy nên cư dân mạng dùng câu "xe tang lơ lửng quan tài bay" kia để chửi đểu ổng.)
Ngay giây sau, mọi thao tác của Ngô Sênh đều đã bị vô hiệu hóa với chiếc xe con bọ, xe vẫn bon bon lao về phía trước rồi bỗng nghếch đầu bay lên, trôi nổi giữa trời, song vẫn cứ thẳng tiến mà "chạy" giữa không trung!
Bồn người bạn kinh hãi quay đầu nhìn ra sau, à không, nói cho đúng ra thì phải là quay đầu + cúi đầu, thì thấy ở ngay đằng sau xe họ vài mét – tất nhiên là ở dưới đất, chiếc xe tải hồi nãy mới thấy ngoài trung tâm thương mại đang tằng tằng chạy thẳng tới trước mà vẫn êm ru bà rù, cứ như thể có lắp thêm phụ kiện giảm thanh vậy!
Mà không, nào phải riêng mỗi giảm thanh, nếu chiếc xe kia vẫn luôn theo sát phía sau họ mà Ngô Sênh nhìn qua kính chiếu hậu lại chẳng thấy gì thì chắc chắn họ còn phải có đạo cụ gì để hô biến "tàng hình" nguyên con xe tải nữa!
Nhưng rõ ràng xe tải đang chạy trước bọn họ, sao lại đã tụt xuống phía sau rồi? "Đệch, họ không định quẳng mình xuống sông đấy chứ?!" Tiền Ngải nhìn chiếc xe con bọ đang mỗi lúc một đến gần hơn với mặt nước, tí thì nghẹt thở: "Tôi không biết bơi đâu á --"
"Biết bơi cũng thế cả thôi," Tài xế xe con bọ thấp giọng, dáng vẻ như đã nhìn thấu cõi hồng trần, lòng đã nguội lạnh buông bỏ từ lâu, "Dưới sông toàn là lũ cá biến thể do nhiễm virus, người mà rớt xuống là bị rỉa hết ngay, chắc còn được bộ xương trắng."
Tiền Ngải: "... Đừng chơi lớn vậy được không mấy ba!!!"
"Xin lỗi nha --" Bên dưới gầm xe vọng lên tiếng hô đầy áy náy, tựa như đang đáp lại lời lên án của Tiền Ngải.
Đằng nào thì giữa trời cũng chẳng có zombie, nghĩ vậy bốn người bèn dứt khoát mở luôn cửa sổ, ngó đầu dòm xuống dưới.
Đuôi xe tải đã không còn có zombie đeo bám như lúc trước nữa, chắc là đã giải quyết gọn lẹ rồi, mà phần khoang xe vốn chỉ dành cho hai người thì lại đang có đến bốn người ngồi chung chen chen chúc chúc, toàn là thanh niên chạc tuổi hai mươi, người vừa hô to gọi nhỏ với bọn họ là anh bạn ngồi gần cửa sổ ở ghế phụ lái, kiểu tóc nom rất đặc biệt, cạo hết hai bên, phần tóc ở giữa thì nuôi dài bện lại thành một bím tóc đuôi sam xinh đẹp hút hồn ở phía sau.
Điều kì diệu là kiểu tóc này đi với khuôn mặt người nọ không những không kì quặc tẹo nào mà còn khiến người ta có cảm giác hơi nghệ sĩ, trông cứ ngầu ngầu đến lạ.
Thế mới nói, gương mặt rất chi là quan trọng.
Lúc này, Tóc Đuôi Sam đang thò đầu ra ngoài cửa xe ngửa cổ ngước nhìn họ lại tỏ vẻ áy náy: "Tôi cũng không muốn giành chỗ này với các cậu đâu, tại cái đám này nè... Thôi thì cũng có mỗi một bến tàu thôi, thông cảm cho nhau giùm cái nha --"
"Biết mà, biết mà, thói đời nghiệt ngã," Từ Vọng với tay mò ra hàng ghế sau nhón lấy một quả lựu đạn, nhắm trúng nóc xe tải mà ném cái vụt qua cửa sổ, "Nè, tặng mấy anh trái banh --"
Đã là đối thủ cạnh tranh thì có đẹp thế đẹp nữa cũng vô dụng.
Đấy là còn chưa kể đến chuyện lúc ở biển vô tận họ còn từng gặp người đẹp hơn vậy nữa kìa.
Quả lựu đạn bật nảy được hai phát trên nóc xe, rồi nổ banh chành.
Cửa kính xe phủ đầy những màu sắc sặc sỡ.
"Cái đệch --" Người lái xe chửi đổng một câu, vội vàng đạp phanh.
Dòng sông đã ở ngay trước mặt rồi, lúc này mà bị chắn tầm nhìn thì chẳng thà dừng xe luôn cho lành.
"Nói nhiều là ắt có chuyện mà..." Người để kiểu đầu học sinh trong xe tải vẫn im lặng suốt từ đầu, bấy giờ mới nhẹ giọng than thở, vẻ như không đồng tình với sự ồn ào của đồng đội.
Mà khi ấy, chiếc xe chở Từ Vọng cùng đồng bọn đã dạt ra đến mép sông rồi!
Từ Vọng nhấc hẳn cái túi nilon của Huống Kim Hâm qua chỗ mình rồi đem giơ ra ngoài cửa sổ xe cho người bên dưới nhìn, lớn tiếng uy hiếp: "Nguyên cái túi này toàn lựu đạn không thôi đó, các anh mà dám quẳng tụi tôi xuống hồ, tôi sẽ cho phương tiện giao thông của đội anh nổ banh chành!"
Người lái xe tải thò đầu ra giơ ngón giữa đáp lại cậu: "Đến bờ sông cmnr, cóc ai cần dùng xe tải nữa!"
Từ Vọng sững sờ, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy sức uy hiếp của mình yếu ớt kém tắm đến vậy.
May là Tóc Đuôi Sam mới nãy hét "Xin lỗi" với bọn họ lại ngồi gần cửa sổ ghế phụ lái, chứ nếu mà ngồi gần hơn chắc anh ta đã giơ tay dí đầu tay tài xế luôn rồi: "Người ta nói vậy ý là cho nổ thuyền! Nổ thuyền ấy! Ôi, chả hiểu kiếp trước em đã cướp chỗ ngồi của bao nhiêu người già và trẻ nhỏ mà để kiếp này phải đầu quân dưới trướng của một đội trưởng như anh nữa --"
"Này này, đừng cãi nhau nữa," Người duy nhất đội chiếc mũ đánh cá trong xe cũng vào cuộc, gương mặt chất phác viết rõ lập trường và ước muốn "người trong một đội thì nên hòa thuận yêu thương nhau", "Thế giờ em nên quăng hay là không quăng đây?"
Người nọ vừa mới hỏi câu này thì chiếc xe con bọ của họ đã dừng ngay ở trên không chỗ mấp mé bờ sông, chỉ cần tiến thêm tí nữa mà rớt xuống là cả bọn sẽ úp mặt vào sông quê hết lượt.
"Xe tang lơ lửng là công cụ của cậu ta." Ngô Sênh nói nhỏ.
Từ Vọng khẽ gật đầu, khóe môi gần như không động đậy, làm bộ bí ẩn: "Cứ để tôi."
Xử lí xong người sở hữu công cụ thì công cụ cũng sẽ tự khắc được hóa giải theo.
Mà lúc này xe họ tuyệt đối không được phép tiến lên thêm một cm nào nữa, họ chỉ có một cơ hội duy nhất.
Ngô Sênh hiểu rằng Từ Vọng sắp sửa nã phát súng đầu tiên, song anh vẫn không dám chắc về hiệu quả của khẩu súng này: "Đến cả lựu đạn của Tiểu Huống còn không làm vỡ được cửa kính xe họ, tôi đoán là họ có dùng công cụ để phòng thủ rồi."
Từ Vọng cười khẩy: "Nếu có mỗi cái công cụ phòng thủ mà cũng không phá được thì còn gọi gì là trăm phát trăm trúng nữa."
Chẳng hiểu sao từ lúc cậu cầm khẩu súng này trong tay thì lòng dạ thấy vững vàng hẳn lên, cứ như thể đã thực sự cảm nhận được sức mạnh tuyệt đỉnh của món vũ khí thần kì này.
Bốn người trong xe tải hình như vẫn đang không ngừng tranh cãi xem có nên "chấp nhận lời uy hiếp" hay không.
Từ Vọng nín thở, nhẹ nhàng chĩa súng ra ngoài cửa sổ, ngắm bắn thẳng vào ngực của Mũ Đánh Cá rồi bóp cò!
Trong màn đêm, một tia nước thẳng băng bắn tóe lên khung cửa kính xe, tia nước lao vút đi trong không trung mà chẳng cong lấy một li, thẳng như sắt thép!
"Xì --"
Tia nước chuẩn xác bắn thẳng lên cửa kính xe tải.
Thế rồi, tia nước bắn tóe ra, chảy tràn xuống xuôi theo ô cửa kính...
Đôi lúc, những gì mà bạn cảm nhận về công cụ rất có thể chỉ là tình cảm đến từ một phía. --
Bốn người trên xe tải ngừng cả trận cãi vã, ù ù cạc cạc nhìn lớp bụi đường bị dòng nước gột trôi đi trên cửa kính.
Tóc Đuôi Sam hoang mang nhìn đội trưởng của mình: "Sao họ lại đi rửa xe cho mình vậy..."
"Xin tha mạng đó," Đội trưởng đầu tròn ủng kiêm tài xế xe tải tự tin ngời ngời, "Trong túi đó chắc chắn không có lựu đạn gì sất, họ biết họ không lừa được mình nên phải xin tha đó."
Mũ Đánh Cá lúng ta lúng túng: "Thế thì em làm sao mà ra tay cho được..."
Thanh niên đẹp trai Đầu Học Sinh vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên bỗng khẽ thở dài: "Tặng hoa hồng cho người khác thì tay còn vương thơm hương, biết đâu sau này còn gặp lại đấy, có thể nên duyên thì đừng gây thù chuốc oán làm gì."
Trong xe con bọ đang lơ lửng giữa không trung.
Tiền Ngải: "Đội trưởng này, tình huống hiện giờ hình như có hơi ngại á."
Từ Vọng lặng im không đáp, tay vẫn kiên trì giữ chặt cò súng đến cùng.
Huống Kim Hâm nhìn khẩu súng phun nước trong suốt, nhìn tia nước, rồi lại nhìn Mũ Đánh Cá, dứt khoát khẳng định: "Đội trưởng, đúng là trăm phát trăm trúng đấy, em nhìn hướng đi rồi, nếu như không có ô cửa kính thì tia nước bắn trúng ngay ngực người kia là rõ!"
"..." Đội trưởng Từ không cảm thấy được an ủi tẹo nào hết.
Trên đời này không có nếu như, chứ có thì cậu sẽ không bao giờ nổ súng!
"Súng phun nước cao áp." Ngô Sênh nói.
Từ Vọng cuối cùng cũng hết đơ, tay vẫn nã súng nhưng đã ngoảnh đầu nhìn Ngô Sênh, mang theo cả chút trông đợi: "Hả?"
"Tôi bảo đây là súng phun nước cao áp," Ngô Sênh bình thản nhắc lại, "Nếu nã trực tiếp vào người hoặc zombie thì có khi lại bắn xuyên được thật cũng chưa biết chừng."
Cõi lòng đã chết lặng của Từ Vọng nay lại nhú lên một mầm non hy vọng: "Thật à?"
Ngô Sênh chậm rãi gật đầu như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Từ Vọng hít sâu một hơi, cảm nhận ý chí chiến đấu đang dần nung nấu lại trong mình.
Tiền Ngải nghĩ mãi không ra bèn hỏi thẳng luôn: "Đội trưởng, có chuyện này tôi vẫn chưa được hiểu cho lắm."
Từ Vọng không nhìn gã, ánh mắt vẫn khóa chặt nơi ô cửa kính xe tải ở phía dưới, thề phải quyết chiến đến cùng: "Mời nói."
Tiền Ngải: "Lúc trước cậu có nói đó, tên của công cụ sẽ không đặt thừa chữ nào, mà trăm phát trăm trúng thì tôi hiểu rồi, nhưng còn sấm sét thì sao?"
Từ Vọng: "..."
Tiền Ngải: "..."
Ngô Sênh: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Câu hỏi này quả là vô cùng sắc bén.
Sắc bén đến nỗi các đồng đội đều có chút dự cảm không lành.
Dường như quyết không làm bọn họ thất vọng, ngay khi chữ "sao" cuối cùng trong câu hỏi của Tiền Ngải vừa dứt, khẩu súng trên tay Từ Vọng bỗng lóe lên những luồng sáng rực rỡ sắc màu, hết xanh lá lại đến vàng, hết xanh dương lại qua đỏ, xanh đỏ tím vàng cam lục lam chàm tía luân phiên rọi sáng y như chùm đèn ngũ sắc trên quả cầu disco.
Cùng lúc đó, những giai điệu tiết tấu xập xình cũng bật ra từ nòng súng, từng nốt nhạc như đi vào trong mỗi nhịp đập trái tim.
Cảnh tượng thế này khiến người ta vô thức nhớ về điệu nhảy disco thịnh hành của những năm 80.
"Không có ánh đèn bảy sắc ~~ Không có thứ rượu say mèm ~~ Chúng ta đứng dưới ánh trăng này ~~ Nhảy một khúc ~~ Nhảy một khúc ~~ Disco ~~ Disco ~~"
Trong xe tải.
Tóc Đuôi Sam: "Họ mở nhạc rồi kìa, nhưng mà cái bài này kì quá..."
Mũ Đánh Cá: "Họ có lòng ghê vậy đó... Đội trưởng, hại người khổ quá đi mất, từ sau mình có thể chỉ dùng công cụ phòng thủ thôi được không?"
Tài xế Đầu Tròn Ủng kiêm đội trưởng: "Cái đệch, thế éo nào tôi lại cứ muốn lắc lư nhún nhảy theo nhịp trống mới chết chứ..."
∴
Xin chào các bạn lại là chúng tôi - những gương mặt quen thuộc leo lên để dập đầu tạ tội vì sự chậm trễ cũng quen thuộc không kém này đây. :))))) Năm nay là một năm khá bận rộn của cả tiểu đội 2 người chúng tôi, nên có đôi lúc sẽ không cập nhật đều đặn được, mong các bạn thông cảm cho hai chị em khổ mệnh chúng tôi. :((((( Nhưng các bạn yên tâm, chúng tôi sẽ không để các bạn phải chờ lâu đến mức tưởng chúng tôi drop truyện đâu. :))))) Chúc các bạn một tuần vui vẻ, yêu nhiều!