Chương 33: Quái vật biển
Con thuyền đã dong buồm đi được một đoạn dài, trên boong vẫn chẳng ai mở miệng nói chuyện, sương mù trắng xám giăng kín mặt biển mờ nhòa, cũng kéo đến bao trùm lên cả lòng người.
Mọi chuyện trên đời này đều có nhiều góc độ.
Bọn họ nhìn thấy mặt này, người khác lại nhìn thấy mặt khác của vấn đề.
Họ những tưởng mình đã khổ sở lắm rồi, hóa ra họ lại nên vui mừng mới phải, vui mừng vì may mà họ vẫn chưa có ràng buộc, vẫn còn trẻ trung hăng sức, còn có thể nói từ bỏ là từ bỏ, nói lên đường là lên đường.
"Sao thế, người nào người nấy ủ rũ phờ phạc hết cả lượt thế này?" Ngô Sênh điều khiển bánh lái cho thuyền chạy đúng hướng rồi bước ra khỏi buồng lái, chưa gì đã thấy cả một bầu trời u ám của ba người đồng đội, "Mao Thất Bình lại nói cái gì à? Trên tuyến đường này còn bất ngờ gì nữa hả?"
Trí tuệ hơn người của quân sư Ngô được bộc lộ ở chỗ, anh đánh hơi ngay ra vụ này có liên quan đến Mao Thất Bình, còn về phần đoán trật lất cái nội dung phía sau kia, ấy lại là nhờ vào lối tư duy khác bọt của quân sư Ngô rồi, cái này thì chẳng ai còn lạ gì nữa.
Từ Vọng nhìn bạn học Ngô vẫn hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí trên boong thuyền với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Ngô Sênh cũng nghiêng đầu nhìn cậu, ngơ ngác nhíu mày, dáng vẻ ngốc nghếch này lại hơi dễ thương mới chết chứ.
Sương mù xám xịt trong lòng Từ Vọng bỗng dưng tan đi quá nửa.
Lần đầu tiên trong đời mình, cậu nhận ra rằng, cứ sống mãi ở một tần số riêng như Ngô Sênh chính ra lại hay, rất rành mạch và lý trí, có cách suy xét riêng đối với mỗi sự việc, không thổ lộ những tâm tư trong lòng, ánh mắt luôn luôn nhìn về đỉnh núi ở phía trước, khiến người khác cũng phải vô thức tập trung theo anh, chuẩn bị sẵn sàng, xông pha nhiệt huyết.
"Hướng thuyền ổn cả chứ?" Từ Vọng lảng đi chủ đề về Mao Thất Bình, ném luôn ra một đề tài mới cho câu chuyện.
Câu hỏi này gãi đúng chỗ ngứa của Ngô Sênh, anh nhoẻn miệng cười mỉm chi, trong mắt sáng rực niềm kiêu hãnh "Non sông đều do ta định đoạt" mà rằng: "Tất nhiên rồi, giao cho tôi cầm lái là..."
"Tiểu Huống --" Từ Vọng đột nhiên quay đầu nói với Huống Kim Hâm, "Kính viễn vọng giao cho cậu nhé, có bất cứ tình hình gì khác phải báo cáo ngay đấy."
Huống Kim Hâm đứng nghiêm rất tiêu chuẩn: "Rõ!"
Ngô Sênh đưa mắt nhìn theo Huống Kim Hâm đang chạy lạch bạch về phía mũi thuyền, tâm trạng hết sức phức tạp: "Nghe hết lời người khác nói là phép lịch sự đấy."
Từ Vọng lại nhìn qua anh lần nữa: "Phải rồi, nhưng xin tự lược bớt phần tâng bốc bản thân."
Ngô Sênh: "..."
Đôi bên lẳng lặng nhìn nhau hai giây, quân sư Ngô đã bị tước đoạt thú vui duy nhất vô cùng tủi thân, quay người trở về buồng lái.
Tiền Ngải ngồi xem hết nguyên một màn này cuối cũng tìm được cơ hội phát biểu cảm nghĩ: "Sự đời đúng là thay đổi khôn lường, hồi cấp ba cậu ta chỉnh cậu dã man luôn, giờ thì ngược lại rồi."
Từ Vọng nghi rằng bọn họ không học cùng cấp ba: "Hồi đấy tôi còn cứng hơn cậu ta, không nói là mình tôi chấp được cả hai thằng như cậu ta thì thôi, bét ra cũng phải ngang sức ngang tài đấy nhé."
Tiền Ngải vẫn không công nhận, lắc đầu thẳng thừng: "Cậu không thể chỉ tính mỗi vụ đánh đấm được, phải tính cả đầu óc nữa chứ."
Từ Vọng: "..."
Tiền Ngải chẳng mảy may ý thức được mình vừa làm đội trưởng tổn thương, bất chợt quay đầu nhìn khắp xung quanh, ngờ vực bảo: "Hình như trời đen đi hay sao á?"
Từ Vọng sửng sốt, ngửa mặt nhìn trời, quả nhiên là vậy.
Sương mù mênh mang vốn đã khiến cho tầm nhìn và ánh sáng kém hẳn đi rồi, nhưng dù gì lúc gặp Mao Thất Bình thì vẫn được coi là "trời ban ngày không được quang cho lắm", còn lúc này, mây đen dày đặc, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngay khi họ ngẩng đầu lên thôi, mây đã dày đến nỗi dường như không lọt nổi một tia sáng, đến cả sương mù giăng khắp nơi cũng đã quện lại tối sầm sì, đến khi nhìn lại lần nữa, mặt biển đã chỉ còn là một mảng đen mờ mịt.
"Tiểu Huống, có còn nhìn thấy tháp hải đăng không --" Giọng Ngô Sênh vọng ra từ buồng lái.
"Nhìn được ạ," Huống Kim Hâm dán mắt vào kính viễn vọng, thấy rất rõ ràng, "Hải đăng nó sáng mà anh, giờ chính ra lại nhìn rõ hơn ấy."
"Thế tốt rồi, chú ý vào nhé --"
"Không thành vấn đề, em sẽ để ý kĩ!"
Một người cầm lái, một người quan sát, hai người này tạo thành team ăn ý.
Từ Vọng và Tiền Ngải nhìn nhau một hồi, chẳng cần phải nói gì cũng tự giác tách ra, mỗi người canh chừng một bên lan can trên boong tàu.
Cùng với sự phân công rõ ràng của bốn người chiến hữu, mặt biển dần êm ả trở lại, tiếng con thuyền rẽ nước lướt đi đã trở thành âm thanh duy nhất trong cả khung cảnh này.
Một tia sáng bất chợt rọi xuống boong thuyền, dưới gầm trời tối tăm mù mịt, ánh sáng ấy lại càng ấm áp và bắt mắt hơn bao giờ hết.
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm đang trông ra khơi xa không hẹn mà cùng ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiền Ngải sừng sững giơ cao một cánh tay như nữ thần tự do, có điều gã không cầm ngọn đuốc, bởi chính nắm đấm của gã đã là một quả cầu lửa rồi.
"Lại còn kiểm soát được cả phạm vi ngọn lửa cơ à?" Từ Vọng vẫn tưởng phong hỏa luân vô địch chỉ có thể biến ra cả người bốc lửa mà thôi.
"Đâu chỉ mỗi phạm vi, tôi còn kiểm soát được lửa to lửa nhỏ nữa kìa!" Thực ra Tiền Ngải cũng chỉ mới vừa phát hiện ra điều này, vô cùng hào hứng biểu diễn cho các đồng đội xem, "Nhìn nhá, lửa to chưa này, ấy, lửa lại nhỏ rồi, các cậu thích bầu không khí đốt lửa trại hay là thích kiểu bữa tối tỏ tình dưới ánh nến đây, cứ yêu cầu thoải mái nhé --"
Từ Vọng: "..."
Ngô Sênh: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Nhìn ngọn lửa lúc to lúc nhỏ và người đồng đội mải chơi quên lối về, ba người còn lại chẳng cảm nhận được lửa trại vui vầy, cũng không cảm nhận được ánh nến lãng mạn gì luôn, chỉ liên tưởng đến mỗi cái bếp ga, đã thế còn là cái loại bếp mà đường chuyền khí gas không ổn định nữa kìa.
Mặt biển đen như màn đêm bỗng dậy lên tiếng ca ngâm nga nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Tựa như có người con gái đang hát bằng một ngôn ngữ khác, giọng ca chậm mà nhẹ, nốt nhạc lại cao vút, xuyên qua cả màn sương dày tối mù mà vọng lên thuyền, vọng tới bên tai những người đi thuyền, mang theo cả hơi ẩm của nước biển, và cả cái mờ mịt của sương mù.
Tiền Ngải vội dập tắt lửa.
Thuyền buồm nhuốm một màu đen đầy hung hiểm.
Bốn người đang canh chừng ở các vị trí khác nhau cùng tập trung tinh thần, nâng cao cảnh giác.
[Chạy về hướng Bắc trước, đợi đến lúc gặp con thủy quái đầu tiên hẵng chạy về hướng tháp hải đăng.]
Ấy là chiến lược mà Mao Thất Bình chỉ cho họ, mà lúc này, họ đã chạy thẳng hướng Bắc được một đoạn dài, cũng đến lúc nên gặp con thủy quái đầu tiên rồi.
Con thuyền chậm rãi tiến về phía trước, giữa những đợt sóng dịu êm, tiếng hát ngâm nga ngày càng rõ ràng và quyến rũ hơn.
Dây cung trong lòng cả bốn người đều đang căng lên hết cỡ.
Bị đánh úp bất ngờ không hề đáng sợ, cái đáng sợ là cảm giác thấp thỏm chờ đợi trong lo sợ, đã biết sẽ gặp ma, nhưng chẳng biết chừng nào thì nó tới.
Tiền Ngải sắp không chịu nổi nữa, một tay gã bám vào lan can, tay kia túm chặt cây giáo mà mới nãy hốt được từ chỗ Ngô Sênh, mùa hôi túa ra ướt nhẹp cả lòng bàn tay.
Hễ thấy sợ là gã lại muốn nói chuyện, cũng giống như người ta thường muốn mở một ít nhạc nhẽo trong điện thoại cho đỡ sợ khi đi một mình ở chỗ tối vậy đó: "Các cậu đã xem cướp biển vùng Caribbean chưa? Có đoạn về người cá trong phim đấy, cũng hát hò kiểu này rồi dụ gϊếŧ các thủy thủ đấy."
"Cũng có thể là thủy yêu nữa," Tiền Ngải suy xét rất toàn diện, "Cái loại yêu quái biển là nữ mà ngoại hình đẹp đẹp ấy, dịu dàng, thần bí, nguy hiểm, nhưng nó sẽ gϊếŧ cậu ngay giữa lúc cậu đang ve vuốt triền miên trong nụ hôn đê mê của nó..."
Từ Vọng: "..."
Rõ ràng là chuyện rất gay cấn và căng thẳng, mà sao nghe lời miêu tả của đồng đội mình lại cứ như hoạt động tình thú vậy trời =_=
"Đằng trước có ánh đèn!" Huống Kim Hâm phụ trách quan sát kính viễn vọng, chủ yếu vẫn chỉ nhìn tháp hải đăng, song thi thoảng cũng sẽ nhìn lướt qua toàn cảnh xung quanh, lần này vừa liếc mắt một cái đã thấy có ánh sáng mờ mờ hiện lên giữa sương mù mịt mùng.
Từ Vọng và Tiền Ngải cùng chạy đến mũi thuyền, giương mắt nhìn ra xa.
Ngay trước mũi thuyền, chỉ cách chừng mấy chục mét, có một đốm sáng mờ rọi ra ánh sáng màu vàng ấm, chiếu sáng một khoảng cỡ bằng lòng bàn tay.
"Nữ hải yêu xách đèn lồng." Tiền Ngải nhìn thẳng phía trước, vô cùng bình tĩnh, "Truyện ma Nhật Bản lúc nào mà chả có con yêu quái như vậy, trong đêm tuyết, người đẹp mặc kimono tay xách đèn lồng, xuất hiện giữa rừng núi hoang vu, gõ cửa xin ở nhờ nhà người ta."
"..." Kiến thức của đồng đội bao la quá, đội trưởng Từ quả thực không thể theo kịp.
"Nếu có người đẹp đến đây thật, cậu bảo tôi nên thiêu hay không thiêu đây?" Tiền Ngải chìm đắm trong nỗi phiền muộn đầy chính đáng.
Đôi mắt của Từ Vọng giữa đêm đen đã sắp trợn ngược lên tận trời rồi: "Cậu không đốt ả thì ả gϊếŧ cậu á."
Tiền Ngải cũng hiểu điều này, có điều: "Không ra tay nổi ấy chứ --"
Trong lúc nói chuyện, thuyền đã tiến tới càng lúc càng gần với đốm sáng kia, gần đến mức có thể loáng thoáng nhìn ra được cái vật phát sáng nọ.
Thế mà lại là một cái đèn lồng be bé tinh xảo thật.
Trên đỉnh đèn lồng có một sơi dây rất mảnh hơi cong cong, như thể có ai lấy sợi tơ cứng buộc xuyên qua cái đèn, còn đầu kia của sợi đây với người cầm dây thì vẫn còn đang mất hút trong bóng tối.
Khoảng cách từ thuyền đến đèn lồng còn chưa đến mười mét.
"Tiền Ngải," Từ Vọng đột nhiên cất lời, "Mở đèn."
Ngọn lửa bùng lên phần phật.
"Nữ thần tự do" lại xuất hiện trước công chúng rồi.
Ngọn lửa chẳng biết phải sáng gấp bao nhiêu lần đốm sáng kia chỉ một chốc đã soi sáng cả con thuyền, chiếu sáng cả vùng nằm trong phạm vi mười mét quanh đó.
Đầu kia của cái đèn lồng cuối cùng cũng hiện rõ nguyên hình trước mắt bốn người.
Một con thủy quái dài năm mét, thân mình lấp ló nửa chìm nửa nổi trên mặt nước, đầu to mắt lồi, trước trán mọc ra một sợi râu xuyên qua cái đèn lồng khi nãy. Đèn lồng tinh xảo xinh xắn tương phản một trời một vực với thân hình thô kệch xấu xí của con quái vật.
"Lão Tiền," Từ Vọng nuốt nước bọt, đứng trước kẻ địch đáng gờm song vẫn không quên an ủi đồng đội, "Có xách đèn lồng thật kìa, vẫn hơi giông giống với trí tưởng tượng của cậu."
Tiền Ngải khóc không ra nước mắt: "Đệch mợ ai thèm quan tâm cái đèn lồng! Cái tôi muốn ở đây là người đẹp, người đẹp cơ mà!!!"
Ảo tưởng lãng mạn vỡ vụn, quái vật đèn lồng đột nhiên tăng tốc, xông thẳng tới mũi thuyền!
Nó vừa bơi đến gần vừa há cái miệng rộng, cái miệng kia há ra còn to hơn cả cái đầu con quái vật, y như một con rắn, để lộ hàm răng sắc nhọn như răng cưa.
Ngọn lửa hừng hực lại cháy bùng lên trên cánh tay Tiền Ngải, tay còn lại gã nắm chặt ngọn giáo, Từ Vọng cũng vung rìu lên lần nữa, chỉ chờ con quái vật tiến đến gần là lao vào đánh xáp lá cà!
"Ding --"
Tiếng chuông báo vang lên rất không phải lúc.
Từ Vọng nghe là đã thấy đau răng, cái đù ŧɦασ chứ giờ này xem hay không xem cũng là cả một vấn đề đấy!
"Mặc kệ con thủy quái, tất cả bám chắc này --" Ngô Sênh hét với ra từ trong buồng lái.
Từ Vọng và Tiền Ngải đang sẵn sàng chiến đấu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, Huống Kim Hâm đang phụ trách kính viễn vọng cũng không hiểu ra làm sao, còn đang ngơ ngác thì đã thấy con thuyền dồn hết tốc lực rẽ ngoặt một phát!
Từ Vọng với Tiền Ngải suýt nữa văng thẳng ra biển, may mà vẫn kịp tóm vào lan can giữa lúc nguy nan!
Huống Kim Hâm thì sống chết ôm chặt lấy cái giá kính viễn vọng được đóng cố định trên ván thuyền, vững như Thái sơn.
Cú bẻ lái khét lẹt này của Ngô Sênh khiến cho con thuyền vốn chỉ còn cách con thủy quái có chưa đầy năm mét bỗng nhiên đánh võng một góc 135° đầy hoa lệ, tránh được kết cục đâm sầm vào nhau, đồng thời thay đổi luôn hướng đi của thuyền.
Quái vật đèn lồng đớp được đầy một mồm không khí, ra sức quẫy mình, song tình thế đối đầu trực diện khi nãy đã trở thành ráo riết theo sát bám đuôi.
"Đi đâu vậy trời --" Từ Vọng không thấy rõ phía trước, đành phải đánh tiếng hỏi đồng chí lái thuyền.
Ngô Sênh gắng sức điều chỉnh phương hướng: "Tháp hải đăng!"
Từ Vọng vừa mới định hỏi tiếp thì Tiền Ngải vẫn đang ù ù cạc cạc giơ cao cánh tay rực lửa đã lên tiếng trước: "Ơ thế không đánh thủy quái nữa à?"
"Điều kiện để đổi hướng thuyền là "gặp con thủy quái đầu tiên" chứ không phải là "hạ gục con thủy quái đầu tiên" --" Buồng lái lập tức vọng ra câu trả lời rất đỗi dõng dạc của Ngô Sênh. Đối với một lập trình viên, mỗi một điều kiện đều phải thật rõ ràng, rành mạch.
Tiền Ngải nghẹn lời.
Á đù, nó lại hợp lí vãi chưởng TAT
Từ Vọng vuốt mặt, may mà lúc nãy mình chậm mồm chậm miệng.
"Ding --"
"Ding --"
Tiếng chuông báo có tin nhắn mới của cả bốn người đồng loạt reo những hai lần liên tiếp. Cộng thêm cả cái tin hồi nãy nữa là đã có tới ba tin nhắn mới được gửi đến kể từ lúc họ chuyển hướng đi.
Từ Vọng và Tiền Ngải đang ở phía đuôi thuyền vẫn tiếp tục bước đi, song đã không hẹn trước mà cùng giơ cánh tay lên kiểm tra tin nhắn mới.
: Bãi kho báu phía Đông (1/3), kho báu vật đã mở lần thứ nhất.
: Bãi kho báu phía Tây (1/3), kho báu vật đã mở lần thứ nhất.
: Hòn đảo bay phía Bắc (2/3), con thuyền thứ hai đã tiến vào cloud.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, những người xuất phát muộn như bọn họ chỉ cần giành được vị trí cuối cùng lên tháp hải đăng đã tốt lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy dòng thông báo thứ hai, trong lòng Từ Vọng vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Con người cứ hay nghĩ ngợi chuyện "nhỡ đâu", nhỡ đâu những thuyền đi về Bãi kho báu phía Tây đều phải chạm trán với loại hải quái khó nhằn nhất thì sao, nhỡ đâu các đối thủ cạnh tranh của họ đều tà tà ngang tầm với mấy người trên thuyền Trì Ánh Tuyết thì sao? Nhưng trên đời này làm gì có lắm chuyện "nhỡ đâu" đẻ ra để ngáng chân bạn đến vậy?
Bãi kho báu phía Tây vẫn còn hai chỗ trống nữa.
"Phải chi mình chọn Hòn đảo bay phía Nam thì hay rồi," Tiền Ngải cũng có chút ước ao, "Rõ là chả có ai tới đó cả."
"Dựa theo xác suất mà nói thì khả năng cao nhất là những người chọn tuyến đường đó đều đã bỏ mạng giữa chừng cả rồi --" Quân sư Ngô ngồi trong buồng lái tít đầu thuyền, cách chỗ họ đến gần cả cái boong thuyền dài rộng, vẫn hết sức nhiệt tình chỉ ra cho đồng đội thấy chỗ sai lầm cơ bản về mặt nhận thức.
Tiền Ngải cạn lời: "Cậu có thuận phong nhĩ(*) hay gì!!!"
(*thuận phong nhĩ: đã chú thích ở chương 22.)
Gió biển trở mạnh khiến thuyền buồm cũng như được tiếp sức mà vô thức lướt nhanh hơn chút nữa.
Nói chuyện được mấy câu, Từ Vọng và Tiền Ngải đã đi đến đuôi thuyền, vẫn còn chưa kịp nhìn ngó gì đã thấy Huống Kim Hâm phụ trách quan sát kính viễn vọng lớn giọng báo cáo trước: "Trông nó như kiểu chả có tí sức lực nào hay sao ấy..."
Lời của Huống Kim Hâm là thật.
Trong ánh lửa chập chờn, chỉ thấy thuyền đã đi trước quái vật đèn lồng một quãng xa, tuy gió cũng giúp đẩy cho thuyền đi nhanh hơn, nhưng dựa vào tốc độ lúc trước của con thủy quái thì đáng lẽ cũng không thể bị bỏ xa đến mức này, mà nhìn kĩ thì còn thấy nó bơi chậm hơn hẳn.
Có điều...
Từ Vọng dính sát vào lan can đuôi thuyền, nhíu mày quan sát con thủy quái mới thấy đường bơi của nó không liền mạch, cứ bơi nhanh một chút lại dừng lại một lát, rồi lại bơi nhanh chút nữa, dừng lại chút nữa, nên thật ra bảo nó bơi chậm thì cũng không đúng lắm, phải nói là nó không bơi dứt khoát, như thể đang kiêng dè thứ gì, không dám tùy tiện đuổi theo họ.
Vấn đề là Tiền Ngải còn chưa thiêu nó bao giờ, thế thì nó sợ cái gì?
"Đội trưởng..." Mỗi lần Tiền Ngải thấy run sợ thì mới bắt đầu gọi bạn học cũ bằng cái danh xưng này, "Cậu có thấy thuyền không được vững như hồi nãy không?"
Được Tiền Ngải nhắc nhở, Từ Vọng mới nhận ra thuyền đúng là chao đảo hơn thật.
Đây chắc chắn không phải là do Ngô Sênh, bởi lẽ sau vòng cua khét lẹt đó anh đã điều chỉnh cho thuyền đứng vững lại rồi. Chao đảo dữ thế này, hẳn là do sóng.
Dưới thuyền, sóng mỗi lúc một dồn dập hơn.
Từ Vọng vừa mới nghĩ thế, cả con thuyền buồm đã bị một lực nước cực mạnh đẩy cái rầm lên tít đầu ngọn sóng!
Thuyền văng lên cách mặt biển tới chừng hai, ba mét rồi lại nặng nề nện xuống nước, ba người ở đuôi thuyền sống chết bám chặt lấy tất cả những gì có thể, Ngô Sênh trong buồng lái thì ôm chặt lấy cái bánh lái, phải như thế mới không bị hất bay ra biển!
Giữa những con sóng dữ tợn, đáy thuyền liên tục vang lên tiếng va "cộc" "cộc", dù rằng không mạnh mẽ như lần trước, song cũng đủ khiến người trên tàu bị lắc cho hoa mắt chóng mặt.
Ở dưới nước có cái gì đang đâm vào thuyền họ!
Ngô Sênh phát hiện ra điều này bèn vội vã cua gấp lần nữa!
Con thuyền lướt một đường vòng đẹp mắt trên mặt nước, đang thẳng tắp giờ chuyển thành quẹo ngang!
Giây sau đó, cái "thứ gì" bị tình huống bất ngờ làm cho trở tay không kịp, đâm đầu lên nhưng chỉ thấy không khí, theo quán tính rẽ sóng vọt thẳng lên không trung.
Trong ánh lửa, nó hiện lên to gấp mấy lần con cá voi, cảm tưởng như có thể che lấp cả bầu trời, mình mẩy phủ một lớp vảy cứng nom y như khoác bộ giáp sắt, lóe lên ánh sáng màu xanh lục đầy lạnh lẽo.
Ba người vốn đang ngơ ngác ở đuôi thuyền thấy thế đều trợn mắt há mồm!
Họ đã từng trông thấy con quái vật vừa giống cá lại vừa giống thú này rồi, chính là cái con hồi nãy mới tấn công chiếc thảm bay chứ gì nữa!
Từ Vọng chợt hiểu ra, cái thái độ truy đuổi lập lờ nước đôi của quái vật đèn lồng nọ chẳng phải là vì nó sợ sệt gì họ, mà là e sợ nó kìa!
Con quái vật xông lên đến độ cao nhất định thì lập tức rơi xuống biển, nện đánh uỳnh một cái xuống mặt nước, bọt nước bắn tung lên như sóng thần!
Nước biển bắn cao quá đầu người, ba người trên thuyền phải nín thở chờ cho qua đợt sóng dữ, tuy không bị sặc nước, song cũng ướt lướt thướt từ đầu đến chân.
Thân thuyền dần dà vững vàng trở lại dưới sự điều khiển của Ngô Sênh, tiếp tục cưỡi sóng đạp gió tiến về phía trước.
Con quái vật vừa lao xuống nước ở phía đuôi thuyền kia lại mãi không thấy ừ hử gì.
Một giây.
Hai giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Thuyền đã đi thêm được một đoạn nữa thì mới chợt thấy có vật gì nổi lên ở ngay chỗ quái vật rớt xuống.
Tiền Ngải hết sức tự giác chỉnh cho ngọn lửa cháy to lên để tầm nhìn được sáng sủa rõ nét hơn.
Cái tảng trắng ởn nổi lềnh phềnh nọ cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng -- quái vật đèn lồng cùng cái bụng ngửa của nó, chẳng nhúc nhích lấy một cái.
"Không phải chứ," Tiền Ngải khó khăn nuốt nước bọt, "Người mình mà cũng gϊếŧ à..."
Vẫn chưa kịp dứt lời, một cái vây lưng cá nhô lên từ dưới nước đã đội cái xác của quái vật đèn lồng lên.
Đó là vây lưng của con quái vật nửa cá nửa thú, nó có cháy thành tro thì họ cũng nhận ra!
Không để họ có thời gian trở tay, cái vây lưng đã ầm ầm lao thẳng theo hướng đi của đuôi thuyền bằng chính cái tốc độ mà nó đã dùng để gϊếŧ chết quái vật đèn lồng!
"Ngô Sênh!" Từ Vọng hô to, "Tăng tốc --"
"Gọi tôi cũng vô ích, cậu phải gọi gió kìa --" Ngô Sênh vẫn luôn để ý quan sát tình hình trận chiến, anh cũng hiểu lúc này nên tăng tốc chạy hết cỡ, nhưng con thuyền buồm này chỉ cho phép người lái thuyền điều khiển phương hướng chạy mà thôi! Thao tác cao cấp như hô mưa gọi gió thì có trời mới làm được.
Tiếc là ông trời đếch quan tâm.
Gió trời vẫn như cũ, mà con quái vật thì càng lúc càng đến gần.
"Ào --"
Con hải quái lại vọt ra khỏi mặt nước một lần nữa, há to cái miệng rộng đến nỗi tưởng như có thể nuốt chửng cả nửa chiếc thuyền buồm, xông thẳng tới chỗ họ, hàm
răng sắc nhọn khiến người ta không khỏi rùng mình!
Tiền Ngải đã tự biến cả người mình thành một quả cầu lửa, Từ Vọng vung rìu, còn cây giáo nay đã được nhét vào tay Huống Kim Hâm.
Ba người giữ cửa, còn lại cứ để số phận quyết định đi.
Quyết tâm liều chết một phen đang sục sôi dâng trào, Ngô Sênh lại đột ngột cho thuyền chuyển hướng!
Con hải quái đang vập xuống không lường được tình huống này nên chỉ sượt qua một bên đuôi thuyền, cạp gẫy được mấy thanh lan can rồi lao ngay xuống nước!
"Đừng có đấu trực diện với nó, làm thế mạo hiểm quá," Ngô Sênh hô to, "Mục tiêu của chúng ta là tháp hải đăng, phải cố gắng hết sức để câu giờ, đấy mới là phương án tối ưu --"
Tâm trạng Từ Vọng vô cùng phức tạp.
Cậu cũng muốn chiến đấu kiểu câu giờ lắm chứ, vấn đề là hải quái nó muốn một phát ăn luôn kia kìa!!!
Ớ?
Từ Vọng bỗng thấy người mình nghiêng đi, ngã dúi dụi sang bên trái!
Không chỉ có cậu, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm cũng đồng loạt mất thăng bằng!
Ba người cùng va vào lan can ở sườn trái con thuyền, khó khăn lắm mới bám chắc được, khi ấy mới thấy rõ chẳng phải tự dưng mà họ lại bị mất thăng bằng, mà là tại thuyền chao nghiêng, nghiêng hẳn sang bên trái!
"Mực nướng --" Huống Kim Hâm đột nhiên thốt lên đẫy kinh hãi.
Từ Vọng và Tiền Ngải nhìn theo hướng mà hắn chỉ thì thấy nguyên dàn xúc tu cháy đen thùi lùi chẳng biết đã vắt vẻo quấn lên lan can mé trái của boong thuyền từ lúc nào, đang gia sức bám víu kéo cho thuyền lệch sang bên trái!
Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo mà, một con còn chưa xử được, thế éo nào lại được cả con thứ hai cũng mò đến luôn!!!
Nhờ phúc con quái vật bạch tuộc, cả chiếc thuyền đều bị nó níu lại, tốc độ giảm mất phân nửa rồi.
Ngay sau đó, nó ngoi lên mặt nước, cái đầu bạch tuộc bóng loáng siêu to siêu khổng lồ lần đầu lộ diện!
Cái đầu này ăn đứt con quái vật đèn lồng khi nãy, cũng chẳng kém cạnh gì so với đức ngài nửa cá nửa thú nọ.
Song Từ Vọng với Tiền Ngải chẳng có lòng dạ nào mà chiêm ngưỡng kì quan này nữa, họ vội vàng xông thẳng tới trước lan can mé trái trên boong thuyền, một người không hề do dự vung rìu ra sức chém, người kia thì phun lửa phừng phừng ra sức thiêu!
Có điều hình như lần này quái vật bạch tuộc đã quyết tâm không lùi bước nữa, muốn chém muốn đốt gì cũng được, tất nhiên là nó vẫn sẽ tránh đòn, nhưng quyết không buông ra, chỉ lướt qua lướt lại trên lan can, đánh kiểu vờn nhau, ngươi đánh thì ta chạy, ngươi tiến thì ta lùi, đánh được một hồi chẳng những lành lặn không đứt mất cái xúc tu nào mà còn càng lúc càng để cho thân mình phơi ra nhiều hơn trên mặt nước.
Con khốn này đi đọc sách dạy binh pháp chiến lược xong quay lại báo thù hay gì!
"Từ Vọng --" Ngô Sênh đột nhiên hô to.
Từ Vọng tưởng anh định phàn nàn vì thuyền bị kéo chậm lại, lòng vốn đã như lửa đốt lúc này lại càng cuống hơn: "Tôi với Lão Tiền đang đánh đây, nhưng lần này nó đổi chiến lược rồi, nó không muốn lôi mình xuống nước nữa, mà cái thứ chết giẫm này nó muốn lên thuyền á!"
Ngô Sênh vốn định bày chiến thuật A cho đồng đội, nhưng thấy Từ Vọng bảo quái vật bạch tuộc muốn lên thuyền lại đổi qua chiến thuật B ngay tắp lự: "Lấy địch trị địch --"
Bốn chữ cực khủng khiến Tiền Ngải đang hăng say dùng lửa to "nướng thịt" phải ngớ cả người ra: "Ủa ý gì dợ?"
"Lão Tiền," Từ Vọng dừng tay rìu lại, mau chóng đưa ra quyết định, "Đừng đốt nữa."
Tiền Ngải nhìn đội trưởng bằng vẻ mặt khó tin: "Cậu hiểu ý cha nội này á hả?!"
"Ừ, đừng đốt nữa, qua đây trốn đi!" Từ Vọng không có thời gian để giải thích, kéo luôn Tiền Ngải sang bám chắc vào lan can chỗ không có xúc tu ở bên kia thuyền.
"Tiểu Huống, bám cho chắc --" Từ Vọng quay qua gào với Huống Kim Hâm.
Tiền Ngải cuối cùng cũng có thể khẳng định rằng, công cuộc giao tiếp trao đổi giữa đội trưởng và quân sư quả thực vô cùng trôi chảy và hiệu quả.
Trời ŧɦασ đây chắc là công nghệ cao á!!!
"Đội trưởng," Giọng Huống Kim Hâm vọng lại từ đuôi thuyền, song không phải để đáp lời Từ Vọng, mà nghe bộ rất sốt ruột: "Con quái vật kia lại xông đến nữa rồi anh ơi --"
Quái vật mà hắn nhắc đến là con nửa người nửa thú.
"Kệ nó đi," Từ Vọng lớn tiếng đáp lại, "Cậu cứ lo bám chắc --"
Từ "chắc" vừa vang lên, thuyền đã lại lượn vòng thêm phát nữa!
Vì phải gánh thêm sức nặng của quái vật bạch tuộc, tốc độ thuyền buồm chậm hẳn đi, song vẫn cứ chầm chậm rẽ nước xoay ngang.
Quái vật nửa cá nửa thú đã lao thẳng lên không trung, còn quái vật bạch tuộc thì lại để một nửa thân mình nổi lên mặt nước, sau khi Ngô Sênh bẻ lái cho thuyền rẽ ngang thì lan can mé trái nay đã thế chỗ cho đuôi tàu khi nãy, thế nên lần này quái vật nửa người nửa thú đớp xuống đã chuẩn chỉnh ngoạm ngay cả cái đầu quái vật bạch tuộc vào mồm!
Hai con quái vật to xác thoắt cái cùng chìm sâu xuống nước, bởi vì lực vít quá lớn, vả lại trên xúc tu có cơ man nào là giác hút, thành thử nguyên dàn lan can mé trái thuyền buồm cũng bị kéo gãy theo!
Cũng may thân tàu không việc gì, tiếp tục kiên cường trôi nổi giữa từng đợt sóng dập dìu!
Tiền Ngải cuối cùng cũng hiểu được "lấy địch trị địch" là như thế nào, mấy kiến thức về môn lịch sử kiểu như "học địch để đánh địch" gì gì đấy cũng lũ lượt kéo nhau ùa về.
Có điều... nói toạc móng heo ra là dụ cho hải quái đánh nhau bộ không được à!!!
Hai con hải quái quần nhau dữ dội, dập dềnh lên xuống giữa những đợt sóng cả phun cao chọc trời, song ai tinh mắt thì đều đã nhìn trước được kết cục, chuyện quái vật bạch tuộc đi đời nhà ma về uống trà với quái vật đèn lồng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Họ cũng không còn nhiều thời gian nữa, Từ Vọng đành phải giục Ngô Sênh: "Nhanh hơn tí nữa được không!"
Ngô Sênh còn chả có sức mà hét nữa, ngoảnh mặt tận tình giải thích: "Tôi đã bảo là phải có gió, phải có gió á..."
Gió.
Từ Vọng nghe Ngô Sênh lải nhải nhắc mãi lại bỗng dưng ngộ ra.
"Lão Tiền," Đội trưởng Từ đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh, "Công cụ này của cậu tên là "Phong hỏa luân vô địch" mà nhể? Hỏa thì tôi thấy rồi, thế còn phong thì sao?"
"Ừ thì..." Tiền Ngải nhìn người đội trưởng một khi đã tuyệt vọng là bạ cái gì cũng dám thử, bị hỏi dồn đến nỗi trên mặt lộ vẻ một lời khó nói hết, "Chắc kêu phong hỏa luân là để bộc lộ rõ khí thế của cái vũ khí này á..."
"Không," Đội trưởng Từ kiên định lắc đầu, "Sau một quãng thời gian dài quan sát kĩ lưỡng, tôi có thể chắc chắn rằng mỗi một chữ trong tên công cụ đều không phải là đặt bừa cho có đâu."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, cậu thử vung vung tay tí xem nào."
Tiền Ngải hết cách, đành phải kiên nhẫn vung vẩy cánh tay phải vẫn còn đang đỏ lửa.
Ngoài việc suýt thì bị đốt cho cháy sém cả tóc ra, đội trưởng Từ vẫn chẳng cảm nhận được tí tẹo gió nào.
Tiền Ngải thở dài: "Tôi đã bảo cậu rồi mà..."
"Vung cả hai tay thì sao?"
"..."
Phải làm sao khi có một người đội trưởng quyết không từ bỏ?
Thôi thì vung vậy.
Tiền Ngải nhắm mắt tập trung tinh thần, cánh tay còn lại cũng bùng lên ngọn lửa chỉ trong chớp mắt.
Hít sâu vài hơi, gã vung mạnh cả hai cánh tay mình!
Cơn gió còn vương cả hơi nóng sượt qua gò má, thổi bay mấy sợi tóc trên trán đội trưởng Từ, thổi tung cả cổ áo của Huống Kim Hâm ở đằng xa.
Tiền Ngải dừng tay, mặt đầy kinh ngạc.
Từ Vọng vui sướng vỗ vai gã: "Lão Tiền, lên cột buồm, dang rộng cánh tay ra mà vùng vẫy đi."