Chương 23: Mật mã

Cao Đẹp Gầy Trắng thoắt cái biến mất trong mưa bão, không mảy may để lại chút vết tích nào, cứ như thể chưa từng xuất hiện trong khoang máy bay này.

"Bọn họ... sẽ không chết chứ?" Huống Kim Hâm khóc đến khàn đặc cả giọng, vẫn còn lo lắng thay cho đối thủ.

Từ Vọng không trả lời được, bởi lẽ trong lòng cậu cũng không dám chắc.

"Không thể nào," Tiền Ngải vẫn nằm nhoài trên sàn, "dư vị của cơn tê dại" khiến gã nhất thời không bò dậy nổi, chỉ đành phải tiếp tục câu giờ, may là khả năng ngôn ngữ đã hồi phục trở lại, "Nơi này là vậy mà, một khi xét thấy cậu bị thương quá nặng, là sẽ đưa cậu về nhà sớm luôn, tôi bị gấu vồ một chưởng, bị lốc xoáy cá cuốn tung lên trời một chập, đều bị xuyên về hiện thực cả mà."

"Lốc xoáy cá không phải là công cụ của chính cậu hoặc của đồng đội hay sao," Từ Vọng nghĩ không thông, "Sao lại bị lốc xoáy cá đưa về nhà?"

Tiền Ngải quay mặt đi: "Tôi từ chối nhớ lại."

Cánh máy bay, các hành khách ngồi gần khu vực quả bom không hề có phản ứng gì với sự biến mất đột ngột của Chân Dài, ngược lại đối với quả bom lại trưng ra vẻ mặt cắt không còn một giọt máu, tiếng lên án xôn xao đều đã xen lẫn cả nức nở: "Chẳng phải cơ trưởng nói có thể lập tức phá bỏ quả bom rồi sao, đằng này đều đã hơn một tiếng đồng hồ rồi..."

Ngô Sênh không ở đó nhiều lời với họ, trực tiếp ấn nhập nốt những con số mà Chân Dài vẫn còn chưa kịp nhập xong -- 9, 1, 4.

Cách giờ bom nổ, vẫn còn 01:40:00...

01:39:59...

01:39:59.

Đồng hồ đếm ngược, dừng lại rồi.

Ngô Sênh không dám tin là thuận lợi như vậy, nhưng vẫn không kìm chế được niềm vui sướng điên cuồng đang dậy sóng trong lòng.

"Thế nào rồi, dừng rồi sao --" Tiền Ngải đang được Từ Vọng và Huống Kim Hâm dìu đỡ đứng dậy ở phía đuôi máy bay, lảo đà lảo đảo, vẫn không quên quan tâm tình hình ở đầu này.

Ngô Sênh thở phào một hơi, đang định đáp lại, trong ánh mắt sắp rời đi lại có cái gì bỗng lóe lên!

Anh quay đầu nhìn lại quả bom lần nữa theo bản năng, đồng hồ đếm ngược vốn dĩ đã dừng lại, chẳng hiểu thế nào, lại hoạt động lần nữa!

Hơn nữa –

01:39:49...

01:39:44...

01:39:39...

Tần suất biển đổi vẫn là một giây một, song thời gian thực tế đã là đếm lùi năm giây một.

Đồng hồ đếm ngược, tăng tốc gấp năm lần.

"Đệch! Thế này là muốn chơi xỏ ta đến chết luôn à!" Từ Vọng bị Ngô Sênh gọi tới không thể chấp nhận được hiện thực này, hiện giờ cậu chỉ muốn nâng chân đạp cho một cước nát bét quả bom!

"Không đúng," Ngô Sênh như bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, khẽ lắc đầu một cái, "Không đúng, không phải là hai người họ."

"Không phải họ chẳng lẽ lại là tôi à!" Từ Vọng muốn điên luôn rồi.

Ngô Sênh đột nhiên dí sát mặt qua, mũi đối mũi mắt đối mắt, nhả ra từng chữ từng chữ một, chậm rãi và rõ ràng: "Bọn họ không có hồ lô máu."

Bỗng nhiên cổ họng Từ Vọng khô khốc, nhẹ giọng nhắc lại lần nữa: "Hồ lô máu?"

Ngô Sênh gật đầu: "Đúng thế, trong quyển sổ tay kia có ghi là sau khi hiến tế xong, sẽ có thêm một giọt máu trong hồ lô bằng lưu ly ấy. Theo như truyền thuyết, chỉ khi máu tươi trong hồ lô đã đầy mới có thể chứng minh được rằng đã hoàn thành nghi thức hiến tế, mới có thể thăng thành tiên, nếu như họ đã tin tưởng chuyện này không chút hoài nghi, thậm chí không tiếc đem tất cả người trên máy bay ra làm vật hiến tế, chẳng lý nào lại không đem theo một chiếc hồ lô giống y sì đúc theo bên người, đeo ngay cổ, nhưng khi nãy lúc Lão Tiền khóa chữ trên cổ họ, lại chẳng hề có cái hồ lô nào."

"Có khi nào bọn họ đem giấu đi rồi không?"

"Nếu họ có thể nghĩ xa được đến vậy, sẽ không đập cửa mãi đến lúc chúng ta tìm ra chứng cứ rõ ràng rồi mới muốn chạy trốn đâu."

"Thời đại đang phát triển, xã hội đang tiến bộ, biết đâu cái trò hiến tế của họ giờ cũng đã có chút cải tiến hoặc có công cụ kê khai gì đó rồi thì sao?"

"Nếu như lúc nào cậu cũng đem cái lối tư duy ở hiện thực gắn vào trong đây, vậy thì mọi chuyện quả thực không thể lí giải được. Cậu nghĩ kĩ lại xem, sao lại có thể trùng hợp như thế, cậu đang đi dò hỏi ở khoang hành lý thì bỗng có hành lý rơi ra, tại sao lại chỉ có hai người họ qua đó giúp cậu nhặt đồ, đây mà là hiện thực, cả hai người "lấy việc giúp người làm vui" ấy thế mà lại đều là phần tử phạm tội, xác suất này thấp đến cỡ nào?"

Từ Vọng bình tĩnh nhìn thẳng Ngô Sênh, nôn nóng dần dần lắng xuống, lý trí chậm rãi trở lại.

"Bởi vậy mỗi một tin tức liên quan đến manh mối chủ chốt có được ở nơi này, đều không phải là vô dụng, trong sổ tay đã nói người nọ có mang theo hồ lô, thì nhất định có ý chỉ dẫn."

Ngô Sênh thở hắt ra một hơi, xoa đầu cậu đầy tán thưởng: "Cậu cuối cùng cũng coi như thông suốt rồi đấy."

Từ Vọng rất muốn hất móng vuốt của tên này ra, song vì hồi nãy có chút thất thố, cứ cảm thấy không đủ sức, liền để mặc anh tùy ý.

Đối với người vẫn luôn duy trì được sự bình tĩnh lý trí cơ bản trong mọi tình huống như Ngô Sênh, Từ Vọng thật sự bái phục sát đất, dù rằng điều này cậu chưa bao giờ nói ra với đối phương. Nhớ chuyện thi cử lúc trước, cứ hễ cậu gặp phải câu nào không biết làm, trong lòng sẽ bắt đầu nhộn nhạo không yên, đầu óc cứ quanh quẩn ý định quay cóp, toàn bộ phần sau của đề thi đều khỏi làm luôn, có làm thì cũng là phập phồng thấp thỏm, rối tinh rối mù.

Về vấn đề này, cậu đã từng nghiêm túc khiếm tốn thỉnh giáo Ngô Sênh cách thức hóa giải, Ngô Sênh hùng hồn chia sẻ kinh nghiệm: bước 1, bỏ cách qua câu đó, tiếp tục làm những câu khác; bước 2, sau khi giải hết các câu khác trong đề rồi, lại quay về xem tiếp câu khi nãy vừa bỏ qua.

Từ Vọng vẫn luôn cảm thấy kinh nghiệm kiểu này nói ra cũng như không.

Cho dù có bỏ cách thì trong đầu vẫn cứ không ngừng nghĩ tới nó, thế rồi vẫn sẽ ảnh hưởng đến phong độ làm bài, hơn nữa quay qua làm lại những câu chưa giải được này, lẽ nào có thể đột nhiên vô sự tự thông(*)? -- khi ấy cậu đã hỏi lớp trưởng như thế.

(*ở đây nguyên văn là 醍醐灌顶, ý chỉ có cao kiến dẫn lối chỉ đường mở ra chân trời mới, đặt trong trường hợp này nhằm diễn đạt là dù có quay qua làm lại những câu chưa giải được thì cũng không cách nào đột nhiên hiểu ra cách làm được, bởi vậy chúng mình mạn phép dịch như trên cho dễ hiểu.)

Nhớ không nhầm thì năm đó bọn họ học lớp 11, lớp trưởng đại nhân hất tóc mái một cái, toàn thân phát ra khí chất cùng mị lực ngầu đét mê người đưa ra một câu trả lời khiến cậu cả đời khó quên -- sao lại ảnh hưởng đến phong độ làm bài? Trên đời này không có đề nào là tôi không giải được, giải sớm hay giải muộn, cũng chỉ là vấn đề thứ tự mà thôi.

"Có người chết rồi aaaaa --" Dưới đuôi máy bay đột nhiên vang lên tiếng thét của hành khách, kéo tâm tư của Từ Vọng về lại.

Ngô Sênh đã kịp đứng dậy ngay trước cậu một bước, để lại một câu "Trông chừng quả bom", liền chạy như bay về đuôi máy bay.

Từ Vọng ngồi tại chỗ đợi lệnh, chỉ có thể làm giống như các vị khách hóng hớt khác, rướn cổ hướng về phía đuôi máy bay mà nghe ngóng.

Chỉ thấy Phong Lục Nhất và An Thất Cửu vốn dĩ đang ngồi trên mặt đất nay lại song song ngã xuống, tiếp viên hàng không đang tiến hành công tác sơ cứu cho họ.

Ba phút sau, Ngô Sênh quay lại, sắc mặt âm u tối sầm, "Không cứu được."

Từ Vọng lòng đầy ngơ ngác, lại cảm giác có chút hoang đường, trải nghiệm loại cảm xúc lẫn lộn giao thoa chồng chéo giữa thế giới ảo với hiện thực.

"Uống thuốc độc," Ngô Sênh nói, "Động tác uống thuốc của họ quá nhanh, Lão Tiền và Tiểu Huống đều không phản ứng kịp."

Từ Vọng cúi gục đầu.

Cậu vốn dĩ còn muốn cạy miệng hai người họ để moi ít manh mối về hồ lô máu nữa, giờ thì tốt rồi, lại phải bắt đầu từ con số không.

Cách giờ bom nổ, còn 01:20:04.

Ngô Sênh đột nhiên hỏi: "Người trong khoang phổ thông, cậu vẫn còn chưa nói chuyện với bao nhiêu người?"

Từ Vọng không hiểu ý anh, song vẫn thật thà có sao nói vậy: "Nói tới chỗ Hoa Ngũ Ngũ rồi, vẫn còn khoảng hơn bốn chục người."

"Không kịp nữa rồi," Ngô Sênh liếc nhìn thời gian, "Cứ theo các tốc độ nhảy năm giây một này, chỉ còn 18 phút nữa là đồng hồ đếm ngược sẽ kết thúc, chỉ đành cược một phen thôi."

Từ Vọng hỏi: "Cược cái gì?"

"Tất cả mọi người ở khoang hạng nhất đều có cốt truyện riêng, khoang thương gia tôi cũng đã nói chuyện một lượt rồi, không phát hiện có gì đáng ngờ, còn khoang phổ thông đông người, cho nên tôi muốn đánh cược vào khả năng cao nhất, rằng thủ phạm ở ngay khoang phổ thông." Ngô Sênh nói, "Nhưng mà hiện giờ thời gian còn lại của chúng ta chỉ đủ để làm một việc thôi, hoặc là cậu dùng tốc độ nhanh nhất thuật lại cho tôi nghe thông tin của những người đã từng bắt chuyện, chúng ta phân tích kĩ càng, đi tìm manh mối, hoặc là ta chia đôi ra làm hai nhóm, trực tiếp đi bắt chuyện nốt với những người còn lại kia. Bởi vậy cậu cũng phải cược một phen, kẻ thủ ác rốt cuộc là nằm trong số những người cậu đã từng trò chuyện, hay là nằm trong số chưa bắt chuyện? Nếu trả lời theo bản năng, Từ Vọng chắc chắn sẽ nói hung thủ nằm trong số chưa bắt chuyện. Có điều sẵn bài học vố đau ê chề từ chuyện "không mảy may phát hiện ra manh mối nào về người đã từng bắt chuyện - Khương Tam Nhị" còn sờ sờ ra đấy, Từ Vọng hiếm khi "phản tỉnh" được đôi chút, sau khi trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu trịnh trọng nói ra lựa chọn của mình: "Trong số những người tôi từng bắt chuyện."

Ngô Sênh khẽ nhíu mày: "Cậu từng bắt chuyện cỡ hơn ba mươi người, số còn lại rơi vào khoảng hơn bốn mươi người, chắc chắn muốn cược vào vế ít hơn?"

Từ Vọng nhún vai, thật thà khai báo: "Không dám chắc, nhưng cậu để cho tôi chọn, tôi chỉ có thể tin vào trực giác."

Ngô Sênh nhìn cậu chừng hai giây, cong cong khoé miệng: "Cậu tin trực giác, tôi tin cậu."

Từ Vọng không có phòng bị gì, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm, đang vừa muốn giằng co tranh đấu một trận với cặp mắt đôi mày cứ sống chết rũ tịt xuống, bên tai bỗng nghe thấy tiếng gọi đầy non nớt: "Chú ơi --"

Từ Vọng và Ngô Sênh cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cậu nhóc chừng năm, sáu tuổi đứng ngay giữa lối đi, nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn họ, khuôn mặt như thể đúc từ ngọc quý, trắng trẻo hồng hào, đáng yêu vô cùng.

"Tiểu Nhất Tứ?" Ngô Sênh tất nhiên là nhận ra đứa trẻ này, cậu nhóc là người có cái tên luẩn quẩn mãi trong danh sách tình nghi của Hứa Nhị Linh, còn bị đem ra đánh đồng so sánh với Washington, Edison, Lạc Tân Vương và Tào Xung nữa.

"Chú ơi," Người Thẩm Nhất Tứ tìm là Ngô Sênh, thấy anh đáp lời, liền lập tức nở nụ cười tươi như một bông hoa sữa bò(*), "Bà ngoại cháu bảo là bà lạnh, kêu cháu đi xin chăn."

(*hoa sữa bò: một loại hoa dại thường mọc ở phía Tây Bắc Trung Quốc như tỉnh Cam Túc vân vân.)[On-going] [Trans] Cú Nửa Đêm - Nhan Lương Vũ - Chương 23

"Bà ngoại?" Ngô Sênh ngẩn người, "Chẳng phải cháu đi máy bay một mình sao?"

"Chờ chút," Từ Vọng ra sức vỗ vỗ cánh tay Ngô Sênh, chờ anh quay đầu lại, cậu nháy mắt ra hiệu gấp đến nỗi lông mi cũng sắp bay luôn rồi, "Chăn, bông."

Hai chữ hết sức bình thường, Từ Vọng nói ra lại cứng nhắc khô khốc như vỡ vụn.

Ngô Sênh tức thì sáng tỏ, bên tai như văng vẳng vọng lại giọng nói dịu dàng mềm mại như bạo vũ lê hoa châm.

"Cháu không lên máy bay một mình mà," Thẩm Nhất Tứ không hiểu có vấn đề gì, mỉm cười ngọt ngào, "Cháu đi cùng bà ngoại cháu, chỉ là chỗ ngồi của hai bà cháu không gần nhau, cháu ở bên trên, bà ở bên dưới, bà bảo ở dưới đó rộng rãi thênh thang, cho nên có hơi lạnh."

Từ Vọng: "..."

Ngô Sênh: "..."

Bầu không khí, đông cứng.

Cụ già, trẻ nhỏ, hai nguyên tố chí mạng trong các bộ phim kinh dị, đều đủ cả TAT

"Chú ơi?"

"À, thế này nhé," Từ Vọng tìm lại được giọng nói của mình, dù rằng cổ họng vẫn còn căng cứng, song cậu vẫn rất cố gắng dịu dàng gần gũi, "Bạn nhỏ, cháu đi tới đuôi máy bay tìm các cô tiếp viên, chỗ họ có chăn đấy."

Thẩm Nhất Tứ vậy mà lại nghe lời, gật mạnh đầu: "Cảm ơn chú ạ!" rồi lắc lư đi về phía đuôi máy bay.

Ánh đèn khiến cho thân hình bé nhỏ của cậu bé đổ bóng thật dài, Từ Vọng cứ luôn cảm thấy như bất kì lúc nào cũng có thể có thứ gì đó xồ ra từ trong cái bóng kia.

Ánh mắt dõi theo Thẩm Nhất Tứ đến tận đuôi máy bay, vừa đúng lúc có một cô tiếp viên bước ra từ trong khu trà nước, Thẩm Nhất Tứ vừa như đã gọi, lại vừa như thể chưa gọi, tóm lại tiếp viên nọ không hề nghe thấy, lướt qua người Thẩm Nhất Tứ, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Nhất Tứ ngơ ngác đứng đó, chỉ riêng nhìn theo bóng lưng nó thôi, cũng đủ cảm thấy được nét cô đơn bất lực.

Thi thể của Phong Lục Nhất và An Thất Cửu đã được Tiền Ngải lôi vào trong góc, đắp phủ quần áo lên trên, hiện giờ đuôi máy bay là do hai người Tiền Ngải và Huống Kim Hâm phụ trách, một người trông coi thi thể tiện quan sát toàn cục, một người hết việc để làm, thuần túy ngồi coi chung với Tiền Ngải, nói huỵch toẹt ra thì chính là ngồi ngó nghiêng tứ phía.

Vì vậy rất nhanh, Huống Kim Hâm đã phát hiện ra Thẩm Nhất Tứ, bèn tiến lên trước hai bước, mỉm cười rất đáng yêu, cúi người xuống nói chuyện với bạn nhỏ nọ.

Tiền Ngải không cử động, nhưng cũng có chú ý tới bên này, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh.

Từ khoảng cách của Ngô Sênh và Từ Vọng, không thể nghe thấy được họ đang nói gì, lại thấy rất rõ sau khi Thẩm Nhất Tứ trình bày mấy câu, Huống Kim Hâm gật gật đầu, quay người đi vào phòng dự trữ trà nước, Tiền Ngải ngồi cách đó không xa cũng nghe rất rõ cuộc hội thoại, không giống như Huống Kim Hâm chẳng biết chuyện gì, gã đã từng nhận cuộc điện thoại của bà lão, thế là căng cứng cả người dán chặt vào tường bao máy bay, trên mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng "tôi không muốn xem phim kinh dị sao phải ép tôi vậy".

Từ Vọng, Ngô Sênh không hẹn mà cùng thở dài, gửi tới Tiền Ngải nỗi thấu hiểu sâu sắc từ nơi xa.

Thoắt cái, Huống Kim Hâm cầm chăn đi ra, đưa cho cậu nhóc.

Thẩm Nhất Tứ hẳn là nói cảm ơn với hắn, thế nên Huống Kim Hâm mỉm cười xoa đầu nó.

Thằng bé nâng tấm chăn vui vẻ trở về chỗ ngồi, Huống Kim Hâm nhìn nó, trong lòng tự nhiên có cảm giác thỏa mãn "kính già yêu trẻ".

Hắn nhìn thằng bé, ba người đồng đội lại nhìn hắn, tâm tình hết sức vi diệu.

-- Loại chuyện như vận may này, có lẽ đều có liên quan đến tuổi tác, nhân phẩm, nhan sắc, chiều cao, tính cách và sở thích, có những người điểm tổng kết tương đối cao, không thể mơ tới.

Cách giờ bom nổ, còn 01:10:09.

"Chúng ta có thể kêu tất cả mọi người lột đồ ra, trên cổ ai có đeo cái hồ lô, còn không phải chính là hung thủ sao?"

"Lúc cậu hô hiệu lệnh "Mời mọi người cởϊ qυầи áo", hắn ta đã có thể thong thả tháo cái hồ lô xuống rồi, còn đợi cậu phát giác nữa à?"

"... Tôi không có câu hỏi gì nữa."

Từ Vọng ngậm miệng, dùng nửa phút để nhớ lại, rồi lại dùng hai phút rưỡi nữa, lấy tốc độ nhả chữ nhanh nhất đời mình để thuật lại một lượt về các hành khách từ số 23 đến 55 mà cậu từng bắt chuyện trong khoang phổ thông.

Giữa chừng Ngô Sênh không nói lấy một lời, trầm mặc đến nỗi Từ Vọng sắp tuyệt vọng luôn rồi, cho đến tận lúc kể đến người cuối cùng, Hoa Ngũ Ngũ mới nổi lên khỏi mặt nước(*) --

(*chữ "trầm" trong từ "trầm mặc" cũng có nghĩa là "chìm", ở đây ý tác giả là Ngô Sênh cứ im lặng "chìm" mãi đến lúc nhắc đến Hoa Ngũ Ngũ mới "nổi lên" cất tiếng.)

"Cậu bảo sao?"

Từ Vọng chưa kịp chuẩn bị đã bị Ngô Sênh nắm lấy cổ tay, giật nảy mình: "Sao cái gì?"

Ngô Sênh lo đến sốt ruột hỏi lại lần nữa: "Hoa Ngũ Ngũ nói gì với cậu?"

Từ Vọng thật sự không muốn nhắc lại: "Cậu ta nói cũng muốn ở nơi ba vạn xích trên cao này làm một trận tốc độ và kịch tính, đáng tiếc, một đóa hoa lê lạc trong mưa, liền chẳng tìm thấy hải đường mà ép..." Trợn đảo mắt một cái, cậu nhìn đồng đội mà cạn lời, "Cái cậu quan tâm có phải là mấy thứ giới hạn độ tuổi không phù hợp với thiếu nhi này không hả!"

Ngô Sênh không để ý đến lời trêu chọc của cậu, cuối cùng cũng tìm thấy trọng điểm mà mình muốn: "Cũng? Sao lại bảo là cũng muốn?"

Từ Vọng trả lời đầy hiển nhiên: "Vậy thì là đã trông thấy người khác làm rồi thôi."

Nói xong, cậu bỗng ý thức được mấu chốt của vấn đề, đột nhiên thấy choáng váng.

Ngô Sênh biết cậu cũng đã nghĩ ra: "Đúng vậy, chính là điểm này, cậu ta rốt cuộc là nhìn thấy ai với ai làm rồi?"

"Buôn chuyện" một hồi từ trên xuống dưới, những việc hỏi ra được về cơ bản đều là chuyện xoay quanh "chủ thể" bị hỏi, ví dụ như "Anh làm nghề gì", "Chị thích cái gì", "Bạn trai tôi bị gãy tay" vân vân, lại rất hiếm nghe có ai nói "người khác thế này thế kia".

Về phía Ngô Sênh, Hứa Nhị Linh đã nói rồi. Ban đầu anh còn tưởng nhân cách được thiết lập của anh ta là trinh thám, mãi tới lúc làm mai dắt mối cho người ta rồi, mới thu được manh mối ba kẻ tình nghi.

Bên phía Từ Vọng, chỉ có Hoa Ngũ Ngũ, toàn nhắc đến mấy thứ vớ vẩn nghe chẳng liên quan gì đến nhau. Mà lúc này ngồi nghĩ kĩ lại, kì thực không hề đơn giản.

Người mà Hoa Ngũ Ngũ nhìn thấy rốt cuộc là ai?

"Ai với ai? Tôi cũng đâu quen biết gì họ, sao mà nói tên được." Hoa Ngũ Ngũ liếc nhìn Từ Vọng nom phong trần mệt mỏi vì vừa chạy vội lại đây, "Sao hả, giờ thì nhớ đến hỏi tôi rồi, vừa nãy muốn tìm cậu nói chuyện tí mà toàn thích nghe thì nghe không thích thì thôi mà."

Ngô Sênh đứng chắn trước mặt Từ Vọng, từ trên cao nhìn xuống Hoa Ngũ Ngũ: "Tôi để ý đến cậu nè, tới đi, tùy cậu buôn chuyện."

Hoa Ngũ Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, không tự chủ mà nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy vẫn là thanh niên đẹp trai lúc trước hòa ái dịu dàng hơn nhiều.

"Chính cái người đã chết rồi ấy." Không thừa nước đục thả câu thêm nữa, Hoa Ngũ Ngũ đáp thật.

Ngô Sênh bất ngờ, cùng lúc đó tim như bị đè chìm xuống dưới: "Hai người họ?"

"Không phải, là một trong số hai người họ, với một người khác nữa..." Hoa Ngũ Ngũ nói rồi đứng dậy, nhìn cả khoang phổ thông một vòng, cuối cùng tầm mắt khóa chặt nơi nào đó, lẳng lặng kề sát vào Ngô Sênh, đè thấp giọng, "Ê, chính là cái người ngồi ở ghế số chín mốt đó, gã với một trong hai người đã chết kia, bọn họ "ấy ấy" trong nhà vệ sinh, cũng "làm" lâu phết đấy."

Suýt nữa chìm xuống đến tận đáy vực thì lại lần nữa bùng lửa hy vọng!

Số chín mươi mốt, Ngô Sênh nhẩm thầm Bách gia tính, có rồi -- Nguyên, Nguyên Cửu Nhất (91)!

"Hai người họ trong nhà vệ sinh... Cậu nhìn thấy rồi?" Từ Vọng nhìn ghế ngồi số chín mươi mốt, vị hành khách áo quần chỉn chu đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thế nào cũng thấy là một thương nhân có giáo dục.

"Hai người đàn ông cùng đi vào nhà vệ sinh, mân mê đến mười mấy phút mới ra ngoài, cậu nói tôi nghe xem ngoại trừ cái chuyện ấy ấy ra, còn có khả năng nào khác nữa? Ngồi trên bồn cầu nói chuyện nhân sinh?" Hoa Ngũ Ngũ vén mái đầu muối tiêu điểm bạc, mặt tỏ vẻ "người bạn này, cậu vẫn còn quá trẻ", "Thời thế nay khác rồi, nam nữ giờ bình đẳng, nam nam rồi nữ nữ cũng đều bình đẳng cả."

Không cần hỏi thêm nữa.

Hoa Ngũ Ngũ tưởng nhầm Nguyên Cửu Nhất với Phong Lục Nhất hoặc An Thất Cửu làm gì đó trong nhà vệ sinh cũng chẳng sao, miễn cậu và Ngô Sênh biết rõ, Nguyên Cửu Nhất với một trong hai người kia thực sự có một mối liên hệ là được rồi.

Thậm chí, hắn ta có thể từng lần lượt tìm cả Phong Lục Nhất và An Thất Cửu vào nhà vệ sinh "mưu đồ chuyện ác", chỉ là vừa hay một lần trong đó, bị Hoa Ngũ Ngũ bắt gặp.

Cách giờ bom nổ, còn 00:29:59.

Tiền Ngải, Ngô Sênh, Từ Vọng, Huống Kim Hâm tập hợp lại ở đuôi máy bay, trước đó hai hàng ghế, chính là bóng lưng của Nguyên Cửu Nhất.

"Sẵn sàng rồi chứ?" Ngô Sênh hỏi.

Tiền Ngải gật đầu, âm thầm hít vào một hơi.

Ngô Sênh và Từ Vọng trăm miệng một lời: "Lên."

Tiền Ngải không lên, song giọng gã đã như vạn tiễn xuyên mây, nhắm thẳng vào Nguyên Cửu nhất: "Khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu --"

Hành khách xung quanh bị giọng nói này dọa cho giật mình đến mức lục tục quay đầu lại.

Âm thanh của Tiền Ngải tản đi, những chữ Hán lập thể trong dự kiến lại chẳng hề xuất hiện.

"Ấy?" Tiền Ngải vẫn không từ bỏ, lại hét bừa một tràng nữa: "Khẩu khẩu 88 một hai ba bốn năm sáu bảy."

Vẫn không

thấy.

Đệch, Tiền Ngải nghẹn họng, không phải là thời hạn sử dụng của công cụ đã qua rồi đấy chứ.

"Tiền Ngải," Ngô Sênh đột nhiên đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy, đơn giản rõ ràng truyền đạt tóm tắt về chiến lược mới, "Một lá che mắt(*)."

(*một lá che mắt: đã chú thích ở chương 14.)

Nếu như công dụng của công cụ này cũng giống như ý trên mặt chữ, vậy thì đã đạt đến đúng hiệu quả Ngô Sênh mong muốn rồi.

Trong kế hoạch ban đầu vốn không có chiêu này, hơn nữa "Một lá che mắt" cũng là công cụ cuối cùng còn lại của Tiền Ngải rồi, song gã chẳng hề do dự, không chậm trễ lập tức sử dụng với Nguyên Cửu Nhất!

Gió giật dữ tợn đột nhiên nổi dậy, cuốn theo phiến lá xanh dài và dẹt như lá liễu, mạnh mẽ bay thẳng về phía Nguyên Cửu Nhất như phi tiêu!

Cùng lúc đó, Ngô Sênh nhảy ra, tốc độ nhanh như chớp!

Phiến lá che ngay chóc đôi mắt của , Nguyên Cửu Nhất giơ tay lên gạt mạnh lá xuống theo bản năng, chẳng hiểu thế nào mà chiếc lá cứ như thể mọc ra trên mắt hắn ta vậy, gạt mạnh cỡ nào cũng không kéo được lá xuống!

Mà chính tại lúc này, Ngô Sênh đã đến ngay cạnh hắn, liếc mắt một cái là trông thấy sợi dây đỏ hắn giấu phía trong cổ áo. Nhân lúc Nguyên Cửu Nhất còn đang "vật lộn" với lá cây, Ngô Sênh thò ngón tay vào móc nhẹ môt cái, rồi dùng sức kéo một phát, thành công giựt đứt phăng sợi dây đỏ của hắn ta!

Ngô Sênh nhìn đến sợi dây đỏ đang siết chặt trong tay, không nằm ngoài dự đoán, trên đó có buộc một cái hồ lô làm bằng ngọc lưu ly.

Giống như cái người trong quyển sổ tay ấy, hồ lô của Nguyên Cửu Nhất cũng đã sắp được lấp đầy bởi máu tươi, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa ở phía trên cổ bình.

Ngô Sênh cấp tốc trở về đuôi máy bay, tụ họp với đồng đội, ở đằng này Nguyên Cửu Nhất cuối cùng cũng gỡ được cái lá xuống, quay người nhìn về phía đuôi máy bay, ánh mắt âm u, trông đã không còn giống như con người nữa rồi, mà giống một con quỷ tẩu hỏa nhập ma.

"Trả hồ lô cho tôi." Giọng Nguyên Cửu Nhất khản đặc, giọng nói như thể từng bị đao chém qua.

Ngô Sênh nhìn hắn từ phía xa: "Muốn lấy hồ lô, đem mật mã ra đổi."

Nguyên Cửu Nhất im lặng.

Cả khoang máy bay cứ như thể cùng với sự trầm mặc của hắn, chìm vào im lặng chết chóc.

Cách giờ bom nổ, còn 00:16:39.

Dựa theo tốc độ nhanh gấp năm lần này, chỉ còn lại chừng hơn ba phút một chút xíu!

Rốt cuộc, Nguyên Cửu Nhất cũng mở miệng lần nữa, càng âm trầm hơn, lạnh lẽo hơn: "Tôi nói lại một lần cuối cùng, trả hồ lô đây."

Ngô Sênh mím chặt môi, sắc mặt không đổi, trong lòng thì thực chất đã rất bồn chồn. Thời gian không còn nhiều nữa, họ không thể tiếp tục đôi co ở đây với Nguyên Cửu Nhất như thế này.

"Được, trả anh." Từ Vọng bỗng dưng lên tiếng, rồi nhanh chóng đoạt lấy sợi dây hồng từ trong tay Ngô Sênh.

Có điều cậu vừa mới nhấc cái hồ lô lên, chẳng hiểu thế nào lại trượt tay một cái, một đầu của sợi dây đỏ thắt nút chưa chặt, trực tiếp trượt xuống khỏi ngón tay, sợi dây biến thành một đường thẳng, hồ lô lưu ly liền thuận theo dây trượt ngay xuống dưới, tức khắc trở thành vật thể rơi tự do, mắt thấy việc rơi thẳng xuống đất vỡ nát tan tành đã là không thể tránh khỏi nữa rồi!

"Aaa --" Nguyên Cửu Nhất gào thét trong cơn phẫn nộ đến đỉnh điểm, giống như phát điên phát dại mà nhào tới phía đuôi máy bay.

Từ Vọng đột nhiên ngồi thụp xuống, ngay vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi hồ lô rơi chạm đất, đỡ gọn bằng một tay, rồi lại nhấc lên giơ ra về phía Nguyên Cửu Nhất, dịu dàng nở nụ cười: "Anh mà còn tiến thêm bước nữa, tôi sẽ làm rơi thật ngay lập tức."

Nguyên Cửu Nhất đứng cách đó hai mét, vận hết sức lực toàn thân phanh kít chân mình lại.

Từ Vọng đứng dậy, thu lại ý cười, bình tĩnh nhìn xoáy sâu vào đáy mắt hắn ta: "Anh không có tư cách đàm phán điều kiện với tôi," Giọng cậu rất trầm, hoàn toàn mô phỏng hệt theo Nguyên Cửu Nhất, trầm đến nỗi nghe như giọng của trùm cuối trong tuyến nhân vật phản diện, "Thế này đi, anh nói cho chúng tôi biết mật mã, chúng tôi sẽ trả anh cái hồ lô, dù gì anh cũng chỉ thiếu một giọt máu, lần hiến tế này không thành, vẫn còn có thể mưu tính lần sau; hoặc là, anh kiên quyết không nói, vậy thì tôi đảm bảo, trước khi bom nổ, nhất định sẽ kịp thời tiễn hồ lô của anh tan tành khói bụi luôn."

"Ài," Từ Vọng bỗng nhiên đổi lại về đúng giọng của mình, tỏ vẻ đầy tiếc hận mà cảm thán, "Hồ lô cũng không còn nữa, mạng của cả cái máy bay này, chẳng biết là hiến cho du hồn dã quỷ nào nữa đây."

"0893." Nguyên Cửu Nhất không kiên trì thêm được nữa, mắt nhìn chằm chằm cái hồ lô trên tay Từ Vọng, con mắt đã đỏ vằn tơ máu, "Những lễ hiến tế mà tôi đã hoàn thành, cộng thêm cái máy bay này, vừa đúng chín trăm chín mươi chín cái mạng, cửu cửu quy nhất, chân quân độ ta, đắc đạo thăng tiên."

Từ Vọng lắc đầu, không muốn nói chuyện với tên điên này nữa, dù biết là giả, nhưng mà nghe đến tám trăm chín mươi ba cái mạng, vẫn cứ thấy khó mà bình tĩnh được.

Vừa mới hoảng hồn, Ngô Sênh đã xông ra, anh đẩy văng Nguyên Cửu Nhất, chạy một mạch đến cánh máy bay!

Cách giờ bom nổ, còn 00:00:59.

Ngô Sênh vội vã hít sâu một hơi, cố nỗ lực duy trì cho ngón tay ổn định, ấn nhập từng con số một.

0.

8.

9.

3.

Cách giờ bom nổ, còn 00:00:09.

Ngô Sênh phải chờ đến gần một phút đồng hồ, số giây không còn thay đổi nữa.

Đồng hồ đếm ngược, thực sự dừng lại rồi.

"Trả hồ lô cho tôi!" Nguyên Cửu Nhất lộ rõ vẻ không thể đợi thêm được nữa, gấp rút đòi thực hiện cam kết.

Từ Vọng đưa cánh tay về phía đó, chậm rãi duỗi thẳng bàn tay.

Nguyên Cửu Nhất vui sướng thấy rõ, lập tức bước lên trước muốn nhận lại.

Ngay đúng vào khoảnh khắc tay hắn gần chạm tới hồ lô, Từ Vọng đột ngột lật bàn tay một cái.

Hồ lô rơi xuống, vỡ nát thành từng vệt máu tươi, xen lẫn lưu ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện