Chương 21: Khương Tam Nhị

Cách giờ bom nổ, còn 02:19:43.

Ngô Sênh vốn chỉ mong tìm được một nam thanh niên phù hợp với gu của Triệu Nhất, giải quyết triệt để vấn đề của khoang hạng nhất, cho dù Triệu Nhất cùng người kia có không thành đôi đi chăng nữa, ít nhiều gì cũng còn có thể chuyện trò tâm sự đôi câu, đỡ bị tên tra nam tiền nhiệm quấy rầy, vừa lơ là một cái là tâm trạng lại tụt dốc suy sụp, thì họ cũng chưa chắc đã có cách thoát chết.

Vậy mà không ngờ lại thu được tin tức đáng giá từ chỗ Hứa Nhị Linh.

Có điều Hứa Nhị Linh cũng chỉ mới thông qua tiếp viên hàng không mà khoanh vùng được vài kẻ tình nghi này thôi, vẫn chưa thực sự tiếp xúc với ba người bọn họ.

Dưới sự điều hành và sắp xếp của tiếp viên, mười mấy hành khách chạy nạn từ khoang thương gia trốn đến khoang phổ thông đang lục tục trở về. Giữa sự lo lắng bất an của họ còn xen lẫn một chút vui mừng vì may mắn thoát chết sau đại nạn, chắc mẩm sư tử đã thực sự biến mất rồi.

Khoang thương gia bên này đã dần dần yên ổn trở lại, đằng kia Ngô Sênh kéo Từ Vọng tới chỗ giao giữa khoang thương gia với khoang phổ thông, hỏi cậu như đã có suy tính điều gì: "Khương Tam Nhị, Phong Lục Nhất, An Thất Cửu, cậu đã nói chuyện với những ai rồi?"

Khoang phổ thông bắt đầu từ số hai mươi ba, Từ Vọng nhớ rõ rằng cậu đã bắt chuyện đến chỗ Hoa Ngũ Ngũ, bởi thế đáp án không thể hiển nhiên hơn được nữa: "Khương Tam Nhị, tôi mới chỉ nói chuyện với người này thôi."

Ngô Sênh hỏi: "Có gì bất thường không?"

Từ Vọng nghĩ kĩ lại, song chẳng thể nào nhớ ra gương mặt người nọ chứ đừng nói là nội dung trò chuyện. Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành quay lại khoang phổ thông, đứng từ phía xa nhẩm đếm số theo ghế ngồi ngược dần đến đúng bóng lưng kia, cuối cùng mới tìm lại được đôi chút ấn tượng.

Đó là một người đàn ông trung niên cực kì bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, quần sẫm màu, hơi phát tướng chút đỉnh, ít nói kiệm lời, dè dặt kín đáo, ngũ quan không có gì đặc biệt, bình thường đến nỗi còn không cần phải vứt vào giữa đám đông, chỉ cần tùy ý chọn một chỗ đứng, bạn vẫn sẽ tuyệt nhiên không hề để ý đến anh ta.

"Anh ta bảo con gái ở xa vừa mới sinh cháu," Từ Vọng tìm được thông tin có giá trị sử dụng từ trong trí nhớ của mình, "Anh ta đi thăm con gái và cháu ngoại."

Đến cả lý do đáp chuyến bay này cũng đơn giản mộc mạc như thế, hoàn toàn không có vẻ gì như dẫn dắt đến những "tình tiết diễn biến phim" máu chó cả.

"Cậu thấy có khả nghi không?" Ngô Sênh vừa nhìn bóng lưng người nọ vừa hỏi. Nói một cách chính xác thì lưng ghế cũng đã che cả tầm nhìn rồi, chủ yếu là nhìn được cái gáy mà thôi.

Từ Vọng lắc đầu. Nếu thấy đáng ngờ, ngay lúc đó cậu đã phải moi chuyện kĩ hơn rồi, làm sao mà lại còn phải đợi đến lúc đếm số ghế ngồi lần nữa mới nhớ ra được.

"Thế cậu thấy Hứa Nhị Linh có đáng nghi không?" Ngô Sênh đột nhiên lại hỏi thêm.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Từ Vọng, cậu vô thức quay đầu nhìn lướt qua hướng khoang hạng nhất, rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Sênh: "Cậu nghi ngờ cậu ta?"

"Bán tín bán nghi." Ngô Sênh phân tích hết sức tỉnh táo, "Chuyện gì cũng có thể xảy ra trên cái máy bay này, cậu ta có thể là "chỉ dẫn", nhưng cũng có thể là "kẻ gây nhiễu", thậm chí chính là hung thủ vụ này luôn."

Từ Vọng trầm ngâm trong giây lát, chậm rãi lắc đầu: "Tôi cảm thấy không phải cậu ấy."

Ngô Sênh không thể hiểu nổi "khởi nguồn của sự tự tin" từ cậu: "Chắc chắn vậy sao?"

Từ Vọng nghiêng đầu, hỏi: "Dựa vào tính cách của cậu, nếu như cậu đã lắp bom ổn thỏa cả rồi, cậu vẫn sẽ nhảy ra gây nhiễu cho đối thủ sao?"

"Sao vậy được." Ngô Sênh phủ định gần như không cần suy nghĩ, "Chỉ còn có hai tiếng đồng hồ, cứ ngồi im ẩn mình giữa các hành khách chờ đến lúc bom nổ là được rồi, lại còn tự nhảy ra, chủ động tiến vào tầm ngắm của những kẻ truy tìm, dù có dùng lời lẽ biện minh cao siêu hay thân phận trong sạch đến nhường nào, thì bản thân hành động này cũng rất ngu xuẩn."

"Vậy thì đúng rồi," Từ Vọng vuốt vuốt cổ áo anh, "Cậu với Hứa Nhị Linh nói chuyện mà không cảm thấy cực kì thân quen gần gũi hay sao?"

Ngô Sênh vừa định gật mạnh đầu, đột nhiên khựng lại, bắt đầu cảnh giác.

"Cái tính cách thiếu đánh của cậu ta nói thẳng ra thì chính là bản sao của cậu," Từ Vọng nhìn như xoáy sâu vào mắt bạn học cũ, thở dài, "Mà tôi nghĩ người có trí tuệ ngang cậu, nếu như chính cậu ta là hung thủ, chắc sẽ không tự cho là mình thông minh mà nhảy ra vậy đâu."

"..." Ngô Sênh không còn lời nào để đáp lại.

Cậu khen thì khen hẳn, chửi thì chửi hẳn, cái kiểu khen ngợi kèm chửi xéo này, người ta làm sao mà đón nhận chứ? Trở lại khoang phổ thông, nơi này cũng đã khôi phục trật tự, nam nữ tiếp viên đều đang ở phía đuôi máy bay bận rộn chuẩn bị xe đồ ăn đồ uống, chắc là lát nữa sẽ đẩy xe ra rót nước chấn an tinh thần cho các vị hành khách.

Sư tử đã biến mất, ngay đến cả những chữ Hán lập thể kia cũng không còn, cả đuôi máy bay chỉ còn lại mỗi Cao Đẹp Gầy Trắng trong vòng tròn tím, thấy Từ Vọng quay lại, ánh mắt Đẹp Trai phóng về phía cậu quả thực sắc lẻm như một thanh kiếm của sự phẫn nộ.

"Cậu có phải con người không thế hả!" Cách một đoạn lối đi dài, Đẹp Trai gân cổ lên hét với Từ Vọng, "Sư tử đã nhào đến tận đây rồi, cậu cũng không thể giải trừ vòng tròn tím được sao?! Đấy là nhờ mạng bọn này lớn, chứ nếu vận may bình thường thì đã suýt chết rồi đấy biết chưa --"

"Được rồi được rồi," Gầy Còm huých huých cậu ta hai phát, tựa như cảm thấy thế này vừa ngu ngốc lại vừa mất mặt, "Chết thì lại xuyên về thực tại thôi, cũng đâu phải mất mạng thật đâu."

"Nhưng sẽ bị thương bị đau chứ!" Đẹp Trai đầy căm phẫn.

Gầy Còm nghẹn lời.

Trắng Toát lạnh nhạt liếc qua một cái, nở nụ cười giễu cợt Đẹp Trai: "Bảo cậu ngu ngốc cậu lại còn bắt đầu chảy nước mũi. Đây là chiến trường, chúng ta là tù binh, người ta ra tay vừa phải đã là nhân nghĩa hết mực rồi, cậu lại còn mong người ta sợ cậu chịu đau mà cố tình giải trừ công cụ cho cậu nữa?"

"Mỗi người bớt nói một câu đi, đấu thắng rồi thì có thể nộp bài thôi chứ sao." Chân Dài không nghe tiếp được nữa, cảm thấy thảm hại kiểu mất mặt từ đây lây sang tận nhà hàng xóm.

Lúc này Từ Vọng đã tới trước mặt bọn họ, cũng đại khái hiểu được câu chuyện cãi lộn: "Lúc sư tử lao đến đây không phải là tôi cố tình không giải trừ vòng tròn tím đâu..." Cậu gãi gãi đầu, có chút áy náy ghé lại gần Cao Đẹp Gầy Trắng, thật thà hỏi, "Công cụ còn có thể giải trừ nữa à?"

Cao Đẹp Gầy Trắng: "..."

Họ mà không chết oan ở đây, thì thật đúng là kì tích.

Năm phút tiếp đó, Tiền Ngải chia sẻ về kinh nghiệm thao tác "làm sao để giải trừ hiệu lực của công cụ đang được sử dụng bằng ý nghĩ" -- đống chữ mà hắn để chất đống ở đuôi máy bay cũng là biến mất theo cách này, kì thực vô cùng đơn giản, chỉ cần nhìn thẳng vào vật muốn giải trừ hiệu lực, rồi cứ tự đọc thầm tên công cụ đã sử dụng là được; còn Từ Vọng và Ngô Sênh thì nói lại với Tiền Ngải và Huống Kim Hâm về thông tin vừa có được từ chỗ Hứa Nhị Linh.

"Tiểu Huống, em cứ tiếp tục canh chừng bốn người họ, có điều những chuyện liên quan đến kẻ tình nghi, tuyệt đối không được để lộ." Từ Vọng dặn dò.

Thực ra gọi là "không để lộ", chẳng qua cũng chỉ để an ủi về mặt tâm lý mà thôi, đều ở trong cùng một khoang máy bay, bất kể gió thổi cỏ lay gì chỉ cần liếc mắt là rõ mồn một, ba người bọn họ đi tìm ai làm sao mà giấu được Cao Đẹp Gầy Trắng, cùng lắm cũng chỉ là không để bốn người kia nghe thấy họ nói chuyện gì với nhau thôi -- họ cũng từng nghĩ muốn lôi những người nọ vào "Thỏ khôn đào ba hang" của Huống Kim Hâm rồi tra hỏi, kết cục là lúc tìm tiếp viên đến thử nghiệm trước thì đối phương không thể bước vào "hang thỏ", cho dù bọn họ có đứng dưới hang lôi kéo cỡ nào, cứ như thể có một tấm lưới kiên cố vô hình, họ đi vào thì thản nhiên tự tại, người ngoài thì lại chẳng thể qua lọt cửa.

Huống Kim Hâm không nghĩ nhiều như các đồng đội, nhận được mệnh lệnh, liền hết sức nghiêm túc gật đầu cái rụp: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Từ Vọng mỉm cười, đánh mắt sang Ngô Sênh và Tiền Ngải.

Đồng đội hiểu ý: "Đi."

Trạm thứ nhất, Khương Tam Nhị.

Mặc dù Từ Vọng cảm thấy người này không có gì đáng nghi, nhưng vì muốn chắc chắn an toàn, vẫn cứ trò chuyện lần nữa.

Không ngờ ba người vừa mới đến gần, Khương Tam Nhị đã đột nhiên đứng bật dậy, chẳng nhìn họ lấy một cái, vừa đi về phía trước vừa bảo: "Cho đi nhờ chút, đi vệ sinh cái."

Tiền Ngải nhường đường theo bản năng, Ngô Sênh lại tóm ngay lấy cánh tay Khương Tam Nhị, lớn tiếng hỏi: "Anh vừa mới cho cái gì vào túi áo thế?"

Khương Tam Nhị chậm rãi ngẩng đầu.

Người đàn ông trung niên vô hại trong trí nhớ của Từ Vọng, trong ánh mắt lại lộ ra sự nham hiểm.

Ngô Sênh không thừa lời vô ích nữa, trực tiếp dùng tay còn lại lục soát túi áo hắn, Khương Tam Nhị bỗng nhiên vung tay tung nắm đấm về phía anh!

Anh tránh đòn theo bản năng, Khương Tam Nhị lợi dụng thời cơ thoát khỏi tay anh, vội vã lao thẳng một mạch xuống đuôi máy bay!

Ngô Sênh ra sức đuổi theo, Từ Vọng và Tiền Ngải phản ứng chậm nửa nhịp cũng vội vàng theo sát!

Bốn người trong vòng tròn tím vừa mới hồi hồn sau vụ sư tử, thở phào được nửa hơi, lần này đã lại nhìn thấy một người đàn ông y như con sư tử hồi nãy, cũng rầm rầm lao nhanh về phía họ!

Bốn người choáng váng: "Vẫn còn chưa hết à --"

Kêu ca thì kêu ca thế thôi, vào đúng lúc Khương Tam Nhị bổ nhào đến, bốn nhánh cỏ mềm lại lập tức nằm rạp ra bốn phương tám hướng.

Khương Tam Nhị không xông vào giữa bọn họ như sư tử đã làm, mà đột ngột phanh gấp, xông vào nhà vệ sinh ở ngay cạnh họ, dùng sức đóng sập cửa lại!

Thế nhưng tiếng sập cửa trong dự kiến lại không hề xuất hiện, thay vào đó là âm thanh rất trầm của cánh tay va chạm với cửa -- Ngô Sênh đuổi tới nơi rồi.

Khương Tam Nhị tức đến đau phổi, vận sức dùng cửa nhà vệ sinh đẩy Ngô Sênh ra, nửa bả vai của Ngô Sênh đã ở phía trong cánh cửa rồi, quyết không nhường bước!

Từ Vọng và Tiền Ngải cũng đuổi tới ngay sau đó, dùng sức đẩy cửa!

Khương Tam Nhị không chống đỡ nổi nữa, bị đẩy bay. Nhưng không gian trong nhà vệ sinh chật hẹp, hắn ta chỉ lảo đảo lùi lại một bước, tấm lưng cũng va vào vách tường phía sau.

Ngô Sênh chen vào đầu tiên, trực tiếp thò tay vào túi áo hắn, nhanh chóng lôi ra một bọc hình tam giác đựng bột trắng cùng một tờ giấy bạc.

Khương Tam Nhị thấy đã bị bại lộ thì cũng không giãy dụa nữa, chán nản cúi gục mặt xuống.

Lần này đến lượt Ngô Sênh, Từ Vọng và Tiền Ngải trợn mắt há mồm.

Từ nhỏ đã được nhà trường cho đi tham quan triển lãm giáo dục cấm ma tuý, mà dù có chưa từng đi tham quan thì ngồi xem vài ba chương trình truyền hình về pháp chế cũng sẽ biết đây là gì. Mang trong người những thứ như này, có lên máy bay hay không thì cũng đã là phạm pháp, vượt quá một số lượng nhất định còn có thể bị phán tử hình, chẳng trách Khương Tam Nhị phải chạy vào nhà vệ sinh -- cứ thế tiêu tán ở độ cao cách mặt đất mấy vạn thước, thần không biết quỷ không hay.

Nhưng chuyện này với chuyện họ đi tìm mật mã gỡ bom là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

"Này," Từ Vọng không cam tâm đạp hắn ta một cái, vẫn cứ hỏi lại lần nữa, "Lúc nãy lên máy bay, ông cứ lởn vởn quanh quẩn chỗ cánh máy bay làm gì thế hả?"

Khương Tam Nhị phờ phạc ngẩng đầu lên, toàn thân đã như người mất hồn, song vẫn trả lời: "Lên máy bay muộn, giá để hành lý đã đầy mất rồi, tôi cứ đi tìm chỗ để hành lý tới tận bên đó luôn.

Ba người nhìn nhau, thất vọng tràn trề.

Chuyện này chỉ cần kiểm tra hành lý một chút là biết ngay, Khương Tam Nhị quả thực không có lý do gì để nói dối.

Thở dài thườn thượt, họ khoá cửa nhà vệ sinh từ bên ngoài, không thèm để ý đến Khương Tam Nhị nữa.

Quay người lại, vừa đúng tầm đối diện với ba ánh mắt vui cười trên nỗi đau của người khác, cũng chỉ có Chân Dài là vẫn có nhân tính, sắc mặt vẫn bình thản như thường.

Tiền Ngải nghiến răng với Đẹp Trai - người trông có vẻ vui sướng nhất bọn: "Cậu có tin là tôi cho cậu ngay một chữ Tỉnh(*) tròng vào cổ không?"

(*chữ Tỉnh: 井.)

Đẹp Trai "Xùy" một tiếng, không nhìn gã nữa.

Từ Vọng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Chân Dài: "Nếu các đội ở cùng một cửa ải đều nộp bài thất bại thì sẽ thế nào?"

Chân Dài nhún nhún vai: "Thế thì các đội chỉ có thể cùng quay lại điểm xuất phát thôi."

Quả nhiên.

Từ Vọng vẫn còn gửi gắm hy vọng vào việc "hoà nhau không bị đẩy lùi", nhưng xem ra "Cú" không tốt bụng như vậy.

"Làm sao bây giờ?" Tiền Ngải hỏi, "Đi tìm người tiếp theo?"

Trước mặt Cao Đẹp Gầy Trắng, gã vẫn giấu nhẹm hai cái tên Phong Lục Nhất và An Thất Cửu, có điều nếu lát nữa hai người kia cũng chạy loạn khắp nơi, vậy thì bí mật này cũng không giấu được bao lâu nữa.

"Cứ đi xem hành lý mà Khương Tam Nhị vừa nhắc đến cái đã," Ngô Sênh nghĩ một lúc, tiếp, "Đều đã tra ra đến đây rồi, đi xem thử xem hành lý có thực sự nằm ở quanh khu cánh máy bay như hắn ta nói không, nếu có thật, chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm đi tìm người tiếp theo rồi."

Từ Vọng đồng ý.

Trừ việc có chút chướng ngại thần kì trong vụ giao tiếp với người khác ra, tính logic và tỉ mỉ của Ngô Sênh, thực lòng mà nói, hoàn toàn có thể đánh giá cao.

Ba người đem Khương Tam Nhị đến khu vực cánh máy bay, mở giá để hành lý ra cho hắn ta tự tìm.

Khương Tam Nhị như nghi phạm bị áp giải quay về hiện trường phạm tội để tiến hành xác nhận, vô cùng phối hợp, thoắt cái đã tìm được túi đồ của mình.

Vị trí của túi đồ chứng minh hắn không nói dối, song vì lí do đảm bảo an toàn nên Từ Vọng vẫn soát túi tại chỗ. Không ngờ vừa mới lôi ra một bộ quần áo, liền kéo theo một cuốn sổ tay nhỏ, "xoạch" một tiếng rơi xuống đất.

Ngô Sẻnh nhặt nó lên, chìa ra trước mặt Từ Vọng và Tiền Ngải.

Đó là một cuốn sổ tay tự in, rất mỏng, mặt bìa sổ có in ba chữ "Hội Linh Chân", còn có một hình vẽ nhìn như bùa chú.

Tiền Ngải nhìn chằm chằm hình vẽ trên quyển sổ một lúc, cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Ngô Sênh lật giở sổ, trang đầu tiên là một bức hình vẽ thần tiên đang ngồi, vị tiên nhân râu tóc bạc phơ ngồi trên đài hoa sen, nhắm mắt tu luyện, bên dưới là một hàng chữ nhỏ -- cư sĩ Linh Chân, pháp lực vô biên.

Không đợi bọn Từ Vọng mở lời, Khương Tam Nhị đã lật đật hỏi trước: "Đây là thứ gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện