Chương 106: Ngoại truyện – Khu rừng Ánh Trăng (Thượng)
Từ trước đến nay khu rừng Ánh Trăng chưa bao giờ có ban ngày.
Cây cỏ nhờ vào ánh trăng, nước sương, gió mát mà mọc ra cành nhánh chi chít, cây lá sum suê, quây quần với nhau, che chắn lẫn nhau, khiến nơi đây càng trở nên âm u, tĩnh lặng hơn.
Sâu thẳm bên trong khu rừng là một tòa mê cung khổng lồ bằng đá.
Bên trong mê cung vòng vèo quanh co ấy, trên một đoạn đường thẳng tắp không nổi bật, một thanh niên áo vàng đang đứng trên ván trượt, lượn qua lượn lại. Cậu ta trượt rất nhanh, nhưng con đường lại chẳng hề dài, vậy nên tốc độ cứ vừa tăng lên được một tí là đã lại đến ngã rẽ cuối đường, khiến cậu ta chỉ có thể xoay mình một cái trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, trượt ngược lại về phía con đường ban đầu.
Vì sao cứ nhất định phải chôn chân mãi ở con đường này, rẽ một cái tiếp tục tiến lên phía trước không được sao? Câu hỏi như vậy đó giờ chưa từng xuất hiện trong lòng Tiểu Hoàng một lần nào.
Trượt đến lúc thấm mệt rồi, Tiểu Hoàng thở hồng hộc tựa vào bức tường mê cung ở góc ngoặt, ngồi xuống nghỉ ngơi. Lồng ngực phập phồng theo hơi thở gấp gáp, thế nhưng trong lòng cậu lại rất bình lặng.
Cậu có thể nghe thấy tiếng sương rơi, ngửi thấy mùi cỏ mới, điều này khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
"Những kẻ lạc đường này, sao mấy người vẫn chưa xuất hiện..." Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thở dài não nề. Nếu nhất định phải kể ra một thiếu sót trong khoảnh khắc hoàn mĩ như vậy, thì hẳn chính là điều này rồi.
Đưa ra thử thách cho những kẻ lạc đường là nhiệm vụ của cậu. Kẻ nào vượt qua được thử thách thì cậu sẽ chỉ đường, không vượt qua được thì cậu sẽ tiễn đi luôn.
Đây là việc mà cậu thích làm nhất, thích hơn cả trượt ván.
Thế nhưng đến bao giờ mới gặp được kẻ lạc đường, cậu không biết.
Cậu chỉ biết rằng, bọn họ nhất định sẽ đến.
Hiện tại là 22:30 theo giờ Bắc Kinh, nhưng Tiểu Hoàng không biết điều đó.
Trong mê cung Ánh Trăng không có thời gian.
Trong lúc vô ý, cậu trông thấy dường như trên mặt đất ở đằng xa có thứ gì đó.
Tiểu Hoàng bật dậy một cách rất tự nhiên, bước đến cúi xuống nhặt nó lên.
Là một tấm thiệp nhỏ, trên đó chi chít toàn chữ là chữ.
Tiểu Hoàng chau mày, thì thầm đọc thành tiếng: "Một, vì sao cậu lại ở đây... Hai, đứng ở đây là công việc... hay sứ mệnh của cậu? Ba, cậu đã bao giờ nghĩ thế giới ngoài kia trông như thế nào chưa..."
Tiểu Hoàng chẳng hề có ham muốn tìm hiểu về mấy câu hỏi này chút nào, ngược lại, cậu càng tò mò hơn về việc tấm thiệp này từ đâu tới.
Trên mảnh đất mà cậu đang bảo vệ, không nên tồn tại một thứ như thế này.
Thế nhưng đến cuối cùng, cậu cũng vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Cái quái gì thế này." Tiểu Hoàng nhanh chóng bỏ cuộc, tiện tay nhét luôn tấm thiệp vào túi quần.
Ngay sau đó, cậu lập tực khựng lại, bàn tay vẫn đang đút trong túi quần đột nhiên lần mò mấy cái, để rồi lại rút tấm thiệp ra khỏi túi.
Hai tấm.
Trong túi quần cậu thế mà lại có một tấm thiệp khác!
Tiểu Hoàng giơ hai tấm thiệp nhỏ lên cạnh nhau, rồi mượn ánh trăng mà so sánh một lượt mặt trước mặt sau mặt bên, vật lộn một hồi mới xác nhận rằng, giống y xì đúc.
"Đệch, không phải chứ..."
Da gà gai ốc nổi đầy người, trong đầu cậu thấp thoáng hiện lên hàng loạt khung cảnh trong phim kinh dị, cậu cũng chẳng nhớ là từng xem ở đâu, nhưng cậu biết rõ một điều rằng, bản thân rất chi là sợ ma!
Một tấm thiệp từ trên trời rơi xuống, rồi tình cờ thay trong túi mình lại có một tấm khác, trên thiệp còn in toàn những câu hỏi kì quái, đây chẳng phải là mở đầu của phim kinh dị sao!
Sột soạt sột soạt.
Sột soạt sột soạt.
Bên tai vang lên âm thanh kì lạ, hệt như tiếng côn trùng đang bò, hoặc... ma quỷ đang bay.
Tốt lắm, đến cả hiệu ứng âm thanh cũng xuất hiện rồi.
Tiểu Hoàng chỉ muốn bật khóc, gom góp toàn bộ lòng can đảm, cuối cùng cái cổ cứng đờ cũng dám quay sang bên cạnh một chút.
Vài sợi dây leo khổng lồ đang bò men theo vách tường mê cung.
Chúng có vẻ bò sang từ phía góc ngoặt đằng kia, một đường càn quét, lúc này đã đến tận chỗ cậu rồi.
Tiểu Hoàng không hề sợ hãi trước thực vật, cho dù là thứ thực vật giống quái vật này đi chăng nữa, thì cậu cũng chẳng còn sợ sệt như trước, ngược lại trong lòng còn bắt đầu dấy lên sự phấn khích.
Tấm thiệp, dây leo, đây phải chăng là kẻ lạc đường đang dùng công cụ dò đường để tiến hành "thăm dò trước khi vào trận"?
Còn đang mải nghĩ, cây dây leo dường như đã cảm nhận được điều gì, phần đuôi của sợi dây vốn đang bám trên vách tường mê cung đột nhiên vọt lên, lao thẳng về phía Tiểu Hoàng một cách sắc bén!
Tiểu Hoàng giật thót, lùi lại theo bản năng!
Dây leo bắt hụt một lần nhưng cũng chẳng rút về, lắc lư trái phải mấy cái như thể đang dò đường, rồi lại lập tức xác định vị trí của Tiểu Hoàng, bổ đến cực nhanh!
"Mày tưởng tao sợ mày à!" Tiểu Hoàng bị chọc giận, nhét tấm thiệp vào túi quần rồi giơ tay tóm lấy sợi dây leo, ra sức cuốn lấy, chờ đến khi dây leo đã siết chặt vào cánh tay mình bèn mạnh mẽ kéo nó về phía sau!
Nếu như đầu kia của cây dây leo cắm rễ trên mặt đất, cậu sẽ nhổ bật cả gốc nó luôn, còn nếu ở đầu kia là một kẻ lạc đường thì cậu muốn lôi tên đó đến trước mặt nhìn xem thế nào!
Nghĩ đến đây, cậu càng mạnh tay hơn.
Dây leo cũng không chịu yếu thế, lấy thân mình đọ sức với cậu.
Giữa lúc căng thẳng, cậu không hề chú ý đến một sợi dây leo cũng đang men theo chân tường còn lại của mê cung, lặng lẽ bò tới.
Dây leo bò mãi đến tận sát chân cậu, rồi đột ngột vọt lên, siết chặt lấy eo cậu!
Tiểu Hoàng chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, cả người đã bị sợi dây leo cuốn lên không trung!
Trong lúc trời đất xoay vần, cây dây leo bắt đầu nhanh chóng rút lui, cứ như một sợi dây cao su kéo căng hết mức bỗng dưng bị thả ra, nháy mắt đã cuốn theo Tiểu Hoàng lướt qua góc ngoặt, đến một con đường khác, rồi lại rẽ tiếp, đến một con đường khác nữa!
"Mày buông ra -- Khụ khụ khụ -- Tao --" Tiểu Hoàng hét lên đầy căm phẫn, thế nhưng tốc độ rút lui của sợi dây leo nhanh như chớp giật sầm rền vậy, vừa há miệng đã sặc một ngụm gió bởi khí lưu di chuyển quá nhanh, sau đó lại bị gió thốc đầy họng, chẳng tài nào phát ra âm thanh được nữa.
Nhưng cậu không thể rời khỏi con đường của mình được!!!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá kì quặc, đến lúc này rồi, cậu mới nhớ ra phải dùng công cụ, nhưng vừa chọn công cụ tấn công có thể khiến gió biến thành lưỡi dao, còn chưa kịp sử dụng thì sợi dây leo đột nhiên dừng lại, thả lỏng một cái, cậu rơi phịch xuống mặt đất, ngã một cú sõng soài.
Đầu óc còn đang quay cuồng, cậu nghe thấy một giọng nói hoạt bát trong trẻo: "Sao cậu lại ở trên dây leo của tôi?"
Hoạt bát thì hoạt bát, trong trẻo thì trong trẻo, chỉ có điều lại tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Tiểu Hoàng nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trông thấy một cô gái mặc váy công chúa trắng ngần đang ngồi trên phiến lá của một loại cây khổng lồ, gương mặt trắng trẻo xinh xắn, răng trắng môi hồng, nhất là đôi mắt đen lay láy, long lanh sáng ngời.
Trái tim Tiểu Hoàng lỡ một nhịp, quên cả việc đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế ngã bệt trên mặt đất, ngơ ngác cất tiếng hỏi: "Cô bé này, tên em là gì?"
"Tôi hỏi cậu trước cơ mà." Cô gái nhăn mặt đầy bất mãn.
"Tiểu Hoàng." Thanh niên đang ngồi dưới đất lập tức trình báo họ tên với tốc độ ánh sáng.
"Ai hỏi tên cậu!" Cô gái tỏ vẻ khó hiểu, "Tôi hỏi là tại sao cậu lại ở trên dây leo của tôi!"
"À," Tiểu Hoàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chậm rãi đáp, "Là nó cuốn tôi tới đây đấy chứ."
Cơn giận tích tụ suốt cả đường đã biến mất từ bao giờ, lúc này sức chiến đấu của Tiểu Hoàng bằng không, trong lòng tràn ngập tình yêu và hòa bình.
"Sao có thể thế được!" Cô gái trực tiếp phủ nhận, "Tôi bảo dây leo đuổi theo thứ bị gió thổi bay cơ mà, sao lại cuốn lấy cậu được?"
Tiểu Hoàng sững sờ, một lát sau mới rút hai tấm thiệp ra khỏi túi: "Em muốn đuổi theo thứ này à?"
Phiến lá đang đỡ lấy cô gái bỗng nhiên hạ thấp xuống, cô gái trượt nhẹ một cái, đáp xuống trước mặt Tiểu Hoàng, cầm lấy hai tấm thiệp, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi cất tiếng hỏi đầy hoang mang: "Sao lại biến thành hai tấm thế này?"
"Có một tấm là của tôi." Tiểu Hoàng giải thích.
Cô gái nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc: "Sao cậu lại có thứ này?"
Tiểu Hoàng thở dài một hơi: "Tôi cũng muốn biết tại sao."
Cô gái ngạc nhiên: "Cậu cũng không biết ư?"
"..." Tiểu Hoàng cứ có cảm giác cuộc đối thoại giữa cậu và đối phương kì kì thế nào ấy. Rốt cuộc là ai biết? Ai không biết? Hay là chẳng ai biết cả? Sao lại loạn hết cả lên thế này...
"Bỏ đi, mặc kệ nó đã." Cô gái tự giữ lấy một tấm, trả tấm còn lại cho Tiểu Hoàng rồi nhảy phắt về đằng sau, ngồi lại về phiến lá, bay lên không trung, "Bắt đầu đi."
Tiểu Hoàng do dự mãi chẳng chịu động đậy, lần đầu tiên có ý nghĩ không muốn giao đấu với kẻ lạc đường.
Cậu còn chưa hỏi được tên người ta mà!
Trong lúc rối rắm như tơ vò, cậu vô thức nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nhận ra, đây nào phải nơi mà cậu cần canh gác!
Cuối cùng cũng tìm được một lí do chính đáng để không cần phải ra tay, điều này khiến Tiểu Hoàng vui mừng ra mặt, cậu lập tức ngẩng đầu, đang định giảng hòa với đối phương thì chợt phát hiện trong tay cô gái đã có thêm một chiếc ô kiểu phương Tây tự bao giờ.
Chiếc ô vừa đáng yêu vừa phục cổ, khiến cho cô gái càng thêm phần giống búp bê.
Tiểu Hoàng cầm lòng chẳng đặng buột miệng nói: "Em dễ thương quá."
Cô gái ngỡ ngàng chớp mắt, khuôn mặt càng trở nên hồng hào hơn, nhưng chẳng hề xấu hổ ngại ngùng mà lại rất phóng khoáng nhìn về phía cậu, hỏi: "Thật không?"
Tiểu Hoàng ra sức gật đầu, cực kì thành khẩn: "Thật đấy."
Cô gái cười tươi vui vẻ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: "Tôi là Tiểu Bạch."
Tiểu Hoàng mất hồn mất vía trước nụ cười này: "Ừm, thực ra, tôi có một cái ván trượt," Cậu ngập ngừng sắp xếp lại ngôn từ, "Ở ngay trên con đường của tôi thôi, trượt vui lắm đó, em, em có thể dùng dây leo đưa tôi về được không, tôi mang qua đây dạy em..."
"Không đánh nữa," Cô gái trên phiến lá hiển nhiên là chẳng hề lắng nghe cậu ta nói một chữ nào, vui mừng xong bèn đưa ra lời mời, "Tâm trạng của Tiểu Bạch đang tốt, chúng ta chơi trò chơi đi!"
Tiểu Hoàng nhất thời ngây ra: "Hả?"
Vừa bật ra được một tiếng hỏi thì trước mắt đã lóe lên một luồng sáng cực mạnh. Tiểu Hoàng nhắm mắt theo bản năng, đến khi mở ra đã thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ kì quặc, khắp phòng bày đầy búp bê Tây.
Một con trong số đó còn giống hệt Tiểu Bạch, vô cùng đẹp mắt.
Bị bao vây bởi hàng loạt những con búp bê Tây, Tiểu Hoàng có cảm giác mình sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Không, không đúng, Tiểu Hoàng sờ lên cổ họng mình, cảm thấy nơi đó càng lúc càng nghẹn lại... Cậu thật sự đang ngạt thở!
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, Tiểu Hoàng đau đớn ngồi thụp xuống, đầu cũng bắt đầu đau nhói vào tận hệ thần kinh, từng giọt mồ hôi to bằng hạt gạo túa ra ngoài.
Cậu có một cảm giác mãnh liệt rằng, đây không phải là nơi mà cậu nên đến! Giống như cá không thể lên bờ, chim không thể xuống nước được vậy!
"Chào mừng... đến với... phòng của... Tiểu Bạch..."
Thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Tiểu Bạch, nhưng vừa xa xăm lại mơ hồ, vào đến tai chỉ còn lác đác vài tiếng.
Tiểu Hoàng hít thở từng đợt thật mạnh, nhưng vẫn không thể chống lại cảm giác bí bách trong lồng ngực...
"Tiểu... Hoàng...?"
Dường như Tiểu Bạch đã nhận ra vẻ khác thường của cậu, giọng nói xa xăm cũng trở nên nghi hoặc.
"Thả tôi... ra ngoài..." Tiểu Hoàng dồn hết sức lực của mình mới nặn ra được vài tiếng, vậy nhưng âm thanh lại nhỏ đến đáng thương.
Lồng ngực tức nghẹn như thể muốn nổ tung, đầu cũng đau nhức nhối, Tiểu Hoàng ôm lấy đầu mình, ra sức hét: "Aaa --"
Căn phòng búp bê đột nhiên rung chuyển, những con búp bê thi nhau rơi lộp bộp xuống đất!
Tiểu Bạch giật thót cả mình, cô không chỉ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Tiểu Hoàng và cơn rung chuyển của căn phòng búp bê, mà còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh mãnh liệt nhất từ trước đến nay đang tấn công vào toàn bộ cơ thể, trái tim và não bộ của cô!
Lúc cô giao tiếp với đám thực vật của mình cũng từng gặp phải cơn chấn động khi cảm ứng tương tự như vậy.
Nhưng những cơn chấn động đó đều rất yếu ớt, giống như hai người đang thì thầm trò chuyện vậy, còn hiện tại, cô có thể cảm nhận được sự hỗn loạn và đau đớn của Tiểu Hoàng một cách hết sức rõ ràng. Cô thậm chí còn nghe thấy đối phương đang hét lên trong đầu mình rằng -- Thả tôi ra ngoài!
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt, căn phòng búp bê tức thì biến mất!
Tiểu Hoàng ngồi thụp dưới mặt đất, hít thở đầy khó nhọc. Cảm giác đau đớn đã qua đi, nhưng tổn thương mà nó gây ra vẫn cần phải có thời gian để bình phục.
Tiểu Bạch cảm thấy hơi áy náy, cô lựa chọn chơi trò chơi với cậu chính là vì không muốn ra tay tổn thương cậu, vậy mà sao lại thành ra thế này?
"Cậu kì lạ thật đấy," Tiểu Bạch có chút áy náy, nhưng cũng có chút khó hiểu, cô trượt xuống khỏi phiến lá xanh, bước đến cạnh cậu mà chẳng phát ra một tiếng động nào, rồi cũng ngồi thụp xuống, khẽ khàng lẩm bẩm, "Những người khác đều chẳng làm sao cả."
Tiểu Hoàng khó khăn quay lại nhìn cô, ấm ức nói: "Em mới kì lạ ấy, những kẻ lạc đường khác đều dùng công cụ, em dùng búp bê làm cái gì..."
Tiểu Bạch hoang mang nghiêng đầu, sửa lại lời cậu: "Tôi không phải kẻ lạc đường."
Tiểu Hoàng không kịp trở tay, ngớ người ra: "Hả?"
Tiểu Bạch chu miệng tỏ vẻ không vui, đã không chơi được trò chơi, căn phòng búp bê còn bị người khác chê bai, đúng là một ngày tồi tệ.
Cô đứng dậy, bực bội lùi lại hai bước, cũng không ngồi lên phiến lá nữa, đối mặt với Tiểu Hoàng mà buông lời tuyên chiến: "Cậu đã đánh mất tư cách chơi trò chơi rồi, muốn tôi chỉ đường thì ra tay đi!"
Tiểu Hoàng ngơ ngác: "Sao tôi lại muốn em chỉ đường?"
Tiểu Bạch lườm cậu ta, lần đầu tiên phải tốn nhiều công sức để nói chuyện với một người đến vậy: "Cậu là kẻ lạc đường mà, không phải cậu muốn tìm đường à?"
Tiểu Hoàng lắc đầu: "Tôi cũng không phải kẻ lạc đường."
Trong đầu Tiểu Bạch hoàn toàn trống trơn luôn rồi, mất một lúc lâu mới hỏi: "Thế cậu là ai?"
Tiểu Hoàng đứng dậy: "Người gác đường."
Tiểu Bạch sửng sốt: "Tôi cũng vậy."
Hai người nhìn nhau trong im lặng, có sự ngỡ ngàng, có sự kinh ngạc, và còn có một chút, mừng rỡ.
Bọn họ vẫn luôn tưởng rằng mình là người gác đường duy nhất ở đây, trước nay chẳng hề hay biết, thì ra vẫn còn đồng nghiệp.