Sau khi uống thuốc Ninh Vương thở phào nhẹ nhõm, cả người liền khoang khoái như vừa được sống thêm một lần nữa.

Vãn Mị xem xét biểu hiện của chàng không nhịn được liền hỏi .
- Ninh Công Tử, chàng cảm thấy thế nào? Tim chàng có cảm giác gì không?
Ninh Vương lắc đầu, hắn đưa tay chạm nhẹ lên ngực, ngón tay bất giác sờ lên vết sẹo mờ nhạt đã lâu không nghĩ tới của y.
- Nơi này đã đau suốt mấy năm nay, đột nhiên khỏi hẳn vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Chàng vốn là một nam nhân vẹn toàn, cơ thể lành lặn như bao người, nhưng vì chút mưu mô tranh quyền đoạt vị mà bản thân phải rơi vào nghịch cảnh, mẫu thân chàng chính là Lâm Ái Phi người được Vua Hoàng Nghi sủng ái nhất, ngay cả hoàng hậu bà cũng có thể ngang hàng sánh vai.


Tưởng chừng như hạnh phúc viên mãn sẽ đến với chàng, nhưng ngược lại chỉ là nổi chua xót.

Năm chàng lên chín, chàng đã được bách quan tôn xưng là vị hoàng tự ưu tú nhất, địa vị của mẫu phi trong lòng hoàng đế càng làm cho chàng xuôi gió xuôi nước lớn lên, hoàng hậu ngày đêm lo sợ, khắp nơi vì thái tử lót đường, nàng kiêng kỵ chàng ưu tú, càng kiêng kỵ Lâm Ái Phi được độc sủng, thế là nàng mua chuộc ngự trù hạ độc lên thức ăn của Lâm Phi, đáng tiếc là nữa đường thất bại, ngự trù yêu sống sợ chết, trước khi dâng đồ ăn cho Lâm Phi liền tráo đổi, nhưng không thể tính tới Ninh Vương ngày hôm đó từ cấm quân trở về, chính tay chàng đã dâng thức ăn đã bị hoàng hậu hạ độc lên cho Lâm Phi, hại nàng vừa tránh đi một kiếp lại bị đẩy vào chỗ chết.

Mặc dù mọi chuyện sau đó đã được làm sáng tỏ, nhưng chàng cũng không thể nào xem nhẹ lỗi lầm, ngày ngày tự trách bản thân vùi đầu vào quá khứ mà không dám nhìn nhận sự thật rằng mẫu phi đã mất, chàng cứ thế một mình trong cung chật vật biết mấy mới có thể chóng chọi mọi thứ mà sống tiếp, Hoàng Hậu thì luôn muốn tính kế trừ khử chàng, bà ta sợ chàng trở thành vật cản đường cho Thái Tử đăng cơ nên trong một đêm mưa gió đã sai người mưu sát chàng.

Kết quả chàng không chết mà lại sống với thể xác ốm yếu bệnh tật.

Chất độc từ mũi đao năm ấy đã ngấm sâu vào tim mạch không thể cứu vãn được.
Mỗi khi nhớ tới chàng không chỉ hận mà còn muốn lật đổ vị hoàng huynh đang ngồi trên ngôi vua tiêu dao tự tại, phải khiến hắn phải sống dở chết dở phải chịu đựng cơn đau như xé da lóc thịt chàng mới cam tâm.

Thù hận vây mù lí trí, chàng chạy theo tham vọng của mình mà quên đi bản chất thật của chính mình.
Đến hôm nay khi mọi việc dần đến hồi kết, mục đích sắp đặt được nằm trong tầm tay thì người con gái ấy xuất hiện.

Vãn Mị chính là nữ tử mà hắn không lường trước được đã xen vào cuộc sống đầy mưu toan của hắn.


Nàng là ẩn số mà chàng chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu nó.
Vãn Mị nhìn thấy nội tâm phức tạp của chàng liền lo lắng, rõ ràng đã uống thuốc sao cơ thể lại nóng bừng thế này...!Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả tấm lưng.
- Ninh Công Tử, chàng thật sự không sao chứ?
Ninh Vương nhẹ nhàng trấn an nàng.
- Vãn Mị, Ta không sao, chỉ là tác dụng phụ của thuốc khiến ta có chút nóng, một lát nữa sẽ khỏe lại ngay thôi.
Nghe câu này của chàng, nàng liền đỏ mặt, biết chàng không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại khiến nàng thẹn thùng không thôi.
Hắn trầm giọng thanh âm khàn đi không ít nhìn nàng nói.
- Vãn Mị, nàng định sẽ đứng mãi như thế sao?
Nàng ngó nghiêng nhìn xung quanh một lượt, do dự hồi lâu mới bước tới ngồi bên cạnh hắn.
- Chàng....
Lời còn chưa dứt đã bị ai kia dứt khoát ôm vào lòng, nàng bây giờ cả người đều bị hắn bao trọn, vòng tay săn chắc siết lấy cơ thể mảnh mai mà đầy nhiệt huyết của nàng.
Chàng như thế có xem là thất lễ với nàng không? rõ ràng nam nữ thọ thọ bất tương thân sao có thể tùy tiện mà ôm nhau chứ.
- Ninh công tử, thế này không hợp quy củ..
Ninh Vương nhìn nữ tử, trong lòng bất đắc dĩ vô cùng, nàng có thể thông hiểu sự đời, duy chỉ có tình duyên là mù mịt, làm hắn phải động tâm lẫn động não có quá đáng không chứ!
Ài...không có cách nào, muốn rước nàng dâu về nhà thì phải không cần mặt mũi.
Nội tâm Vãn Mị đẩy xoắn xuýt, nàng là người quy củ, không muốn thân cận với nam nhân khi chưa có danh phận, nhưng nàng cũng thật mê luyến cảm giác này a, nằm trong vòng tay hắn, thật ấm, thật an tâm.
Sự thật chứng minh, con người là không thể nào chạy khỏi định luật "thật thơm".


Vãn Mị bất kể cái gì quy củ, dù sao hôn cũng đã hôn, ôm một cái cũng không có gì đi?
Ngón tay thanh tú của nam nhân khẽ búng nhẹ lên trán nữ tử, thanh âm không che giấu nuông chiều chút nào mà nói :
- Vãn Mị, vừa được ta ôm một chút, đã như thế này rồi hả? Quy củ của nàng chạy đi đâu mất rồi?
Nàng bị hắn trêu chọc ngượng ngùng, hờn dỗi đánh lên tay hắn.
- Ninh Dương chết tiệt, chàng hay lắm...!Đến cả ta chàng cũng dám mê hoặc, chờ chàng khỏi bệnh để xem ta sẽ trừng trị chàng ra sao!
Hắn nghe xong liền cong môi cười, nụ cười đẹp đến mức khiến chúng sinh phải điên đảo vì hắn.
- Ta mê hoặc nàng? Hửm, ta có sao? Thực sự là do ta mê hoặc mà không phải do nàng u mê sắc đẹp của ta?
- Còn trêu ta!
Nàng vốn định ngồi dậy liền bị tên kia lật người áp chế dưới thân, hắn hiện giờ chính là đang nằm trên người nàng, cả người dường như không một kẽ hở.
- Sao hả, lên giường của ta rồi còn muốn trốn?
Hết chương 19.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện