Quá bất ngờ trước những gì xảy ra, ta chỉ biết máy móc làm theo những gì vị tỷ tỷ xinh đẹp đã nói. Từ khi đến với thế giới này ta không có ca ca hay tỷ tỷ thế nên khi có một cô nương xinh đẹp lại tài giỏi chủ động nhận ta làm muội muội ta vô cùng hưng phấn.
Từ bây giờ ta đã có tỷ tỷ, tỷ tỷ ta tên Thần Tương Tư năm nay đã 1500 tuổi rồi. Trong chốn giang hồ gió tanh, mưa máu 500 năm trước nhắc đến tên của tỷ ấy không ai không khiếp sợ các đại cao thủ còn phải nể mặt tỷ ấy 3 phần.
“Sương nhi, muội dự định đi đâu vì sao lại ở nơi này?” Thần Tương Tư nhìn ta tò mò.
“Muội định đi tìm thần khí! Thần tỷ, tuy chúng ta mới gặp nhau nhưng muội cảm thấy rất tin tưởng tỷ..” Ta nhỏ giọng.
“Đừng gọi ta là Thần tỷ, gọi là tỷ tỷ có được không? Thần tỷ nghe xa lạ quá!” Thần Tương Tư chau mài, một nữ tử mạnh mẽ là đây.
“Vâng ạ, tỷ tỷ!” Ta mỉm cười choàng tay nàng ta.
“Ta cũng nghe qua sự xuất hiện của thần khí Sa Tiệt trên đất Vân La, nếu để cho những kẻ có tâm địa độc ác chiếm được thì không tốt chút nào ta cũng đang định đi đến đó!” Thần Tương Tư lo lắng.
“Tỷ tỷ, vì sao bọn người áo trắng này lại muốn giết tỷ?” Ta nhìn những nữ nhân đã chết trên mặt đất đôi mắt tò mò nhìn Thần Tương Tư.
“Bọn chúng là người của Tĩnh Dung Dung – cung chủ Tuyết Sơn cung thuộc ma giáo!” Thần Tương Tư ánh mắt ngưng động nhìn thi thể dưới chân có chút căm hờn.
“Cái vị cung chủ này nghe thật lạ...” ta gãi đầu, đại cao thủ trên giang hồ ta chưa nghe qua tên Tĩnh Dung Dung.
“Ả ta nào phải đại cao thủ gì chỉ dựa vào thuật trú nhan và thuật khống chế để người khác làm việc cho ả” Thần Tương Tư hừ lạnh.
“Tỷ tỷ, giờ chúng ta đi đâu?” Ta ngẩng đầu nhìn vị tỷ tỷ cao hơn mình.
“Về nhà, muội có diện mạo giống muội muội thân sinh của ta tới 7 phần muội có biết không?” Thần Tương Tư xúc động đôi mắt long lanh nhìn ta.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ cứ xem muội là muội muội thân sinh của tỷ...” Ta mím môi.
“Được... ta là cung chủ Thiên Hà cung, ta với Tuyết Sơn cung luôn ở phe đối địch nếu muội theo ta về sau này phải cẩn thận với người của Tuyết Sơn muội hiểu không?” Thần Tương Tư nghiêm giọng.
“Vâng ạ!” Ta gật đầu.
Thiên Hà cung...
Từ lúc bước chân vào Thiên Hà cung lạnh lẽo ta lúc nào cũng khoát lên mình mấy lớp y phục thật dày. Thiên Hà cung vô cùng băng lãnh, nằm sâu trong núi quanh năm luôn có tuyết phủ trắng xóa. Thần Tương Tư nói đó là do tác dụng của ngọc Thiên Hà do tổ sư truyền từ đời này sang đời khác mà có. Nếu mất ngọc thì Thiên Hà cung sẽ không còn tuyết rơi nữa.
Ta rất vinh dự được làm nhị cung chủ. Không như ta nghĩ người của Thiên Hà cung sẽ toàn là nữ mà có rất nhiều nam nhân. Dưới cung chủ có bát đại hộ pháp trong bát đại hộ pháp đã có 5 người nam rồi. Thiên Hà cung hơn ngàn năm qua không xen vào chốn giang hồ, nơi này nổi tiếng có Sâm tuyết – một loài cây chỉ sống trong giá lạnh, củ Sâm tuyết có thể giải bách độc, hoa Sâm tuyết màu vàng năm cánh ăn phải sẽ thăng thiên, trái màu đỏ. Nếu kết hợp củ, hoa, trái sẽ giúp con người thay gân hoán cốt, tăng cường tu vi, tuy nhiên nếu ra khỏi cái lạnh một khắc sẽ Sâm Tuyết sẽ khô héo và mất tác dụng.
Chính vì thế Sâm Tuyết chỉ có thể dùng tại nơi giá lạnh, từ lúc gieo hạt hơn 3000 năm Sâm Tuyết mới nảy mầm, mất 100 năm Sâm Tuyết mới kết hoa, thêm 500 năm nữa Sâm Tuyết mới cho quả. Và cuối cùng tổng cộng lại mất 3600 năm củ Sâm Tuyết mới có thể sử dụng được. Củ có màu vàng nhạt, vị rất cay và thơm.
Ta che dù đi dưới những bông tuyết đang xoay tròn, dưới chân ta có rất nhiều Sâm Tuyết nằm sâu trong lòng đất vẫn chưa nảy mầm. Xa xa thấp thoáng những cây Sâm Tuyết đang trổ hoa màu vàng xinh đẹp. Mùi hương thoang thoảng thơm nhè nhẹ làm lòng ta ngây ngất. Không có lấy một cây kết trái, có nghĩa là củ Sâm Tuyết vẫn chưa dùng được. Ít nhất trải nó ngả màu đỏ thì củ mới có tác dụng.
Hàng năm có hàng ngàn người có ý định trà trộn vào Thiên Hà cung lấy trộm Sâm Tuyết nhưng điều bất thành, kể cả các đại cao thủ có tu vi cao thâm. Bởi lẽ bên trong Thiên Hà có một vị trưởng lão năm nay tuổi đã quá 5000, ông không có thuật trú nhan nên dáng vẻ già nua cứ hiện ra theo năm tháng. Tu vi ông không cao nhưng ông có một tấm lòng cao thượng, ông giỏi nhất là hiến kế và bày trận pháp. Những ai có ý định vào Thiên Hà lấy trộm cây quý điều bị vây trong trận pháp ông bày ra.
Có nhiều lúc ta thấy rất tò mò, vì sao ông không luyện thuật trú nhan? Vì sao ông có thể thanh nhàn đến thế mà không màn thế sự bên ngoài? Trưởng Lão tên Thanh Tịnh, nhớ lần đầu gặp mặt ông đã nhìn ta không chớp mắt. Lúc đó Thần Tương Tư bảo ta gọi ông một tiếng nghĩa phụ. Ta cũng gật đầu gọi nghĩa phụ mà không một chút chần chừ.
Hơn hai tháng ở Thiên Hà, nghĩa phụ xem ta như con ruột. Ông nói không phải vì ta giống nhị cung chủ quá cố mà do duyên phận giữa ta và ông, duyên phận là một điều khó nói nhất. Ta có lệnh bài, có khẩu lệnh và được phép ra vào lăng mộ tổ tiên mấy đời của Thiên Hà. Một sự ưu ái rất to lớn đối với một người từ bên ngoài gia nhập Thiên Hà.
Thân phận của ta bị Thanh Tịnh nghĩa phụ nói ra một cách chính xác, lúc đó ta há hốc mồm kinh ngạc trước khả năng nhìn người tiên đoán của nghĩa phụ. Thật tốt, không có gì phải giấu giếm nữa.
Y phục của nữ tử Thiên Hà màu cam nhạt, nam nhân màu xanh nhạt. Thần Tương Tư vẫn chưa kế thừa được tinh hoa võ học và pháp thuật của tổ tiên nên đã giao mọi việc trong giáo phái cho ta quản lý một mình bế quan tu luyện trong 50 năm sắp tới. Đây là thế giới của thuật pháp, ta luôn lo lắng trong khoảng thời gian 50 năm tôi luyện của tỷ tỷ thì bên ngoài sẽ xảy ra việc gì? Với tu vi hiện tại của ta e rằng không thể trả thù tên khốn Cổ Dạ được.
2 năm sau...
“Hồng Dao khấu kiến chủ nhân!”
“Trình Thúc khấu kiến tiểu thư”
Khi làm việc hai vị Hồng Dao và Trình thúc lúc nào cũng câu nệ tiểu tiết, ta thở dài:
“Đứng lên đi, Hàn Vũ Phong đã xuất phát chưa?” Ta nâng tách trà lên uống một ngụm. Từ bên ngoài một nữ tử áo cam đi vào đặt hai ly trà lên bàn.
“Tiểu thư, Hàn Vũ Phong đã đi về hướng Vân La tìm thuốc cho muội muội của hắn!” Hồng Dao lạnh lùng lên tiếng.
“Hồng Dao tỷ, mấy chục năm qua tỷ lạnh lùng không ít!” Ta nhìn Bach Hồng Dao.
“Ta đang chờ cơ hội trả thù...” Bạch Hồng Dao nghiến răng.
“Việc gì cũng từ từ... tháng sau muội sẽ xuất cung... Thần khí cứ nay hiện mai biến mất khiến chúng ta xoay sở rất khổ... không biết nó thật ra đang ở đâu” Ta đẩy tách trà về phía Trình thúc.
“Ở Thiên Hà ba năm cũng tới lúc tiểu thư ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi...” Trình Lạc mỉm cười.
“Trên người Chẩn Thu Thương đang giữ một bức bản đồ nơi chôn cất 1 trong 12 thần khí cổ” Bạch Hồng Dao hướng ta cất lời.
“Việc đó muội có nghe nói nhưng nàng ta lại là cao thủ trong lục giới... rất khó lấy được bản đồ, muội không muốn hi sinh tính mạng mọi người một cách dễ dàng như vậy!” Ta lắc đầu.
“Thế này đi, cho muội thêm hai tháng nữa chờ Sâm Tuyết chín mọng nghĩa phụ có thể giúp muội đã thông phong ấn, khi đó muội sẽ xuất cung... chính muội sẽ tìm bức bản đồ ấy...”
“Được...” Trình Thúc và Hồng Dao đồng thanh.
Phân cách tuyến....
Muốn ra khỏi Thiên Hà phải vượt qua 7x7 = 49 trận pháp nhỏ cùng 12 trận pháp lớn. Bình thường vào lúc giữa trưa và nữa đêm trận pháp sẽ lần lượt tự động mở - đóng cho phép người của Thiên Hà tự do ra vào nhưng phải biết khẩu quyết và biết một số chiêu pháp mở trận đơn giản. Giờ đó là giờ thu trận, muốn xông vào rất dễ nhưng nếu là kẻ lạ mặt sẽ bị ngọc Thiên Hà phát hiện. Ngọc Thiên Hà tựa như một chiếc gương thần thu hết cảnh vật cung Thiên Hà vào chính mình. Nếu bước sai một bước trận pháp sẽ lập tức khởi động.
Ra khỏi Thiên Hà ta đi về hương Tây, theo thông tin nhận được từ mật thám Chẩn Thu Thương sẽ đi ngang trấn Tây Thù.
“Cô nương ơi, làm ơn cứu ta với...” Một bà lão ngồi bên vệ đường gọi ta.
“Bà có sao không?” Ta nhanh chân chạy lại nhìn bà lão. Tính thương người của ta sẽ không bao giờ bỏ được haizzz.
“Cô nương, lão bị trặc chân...” Bà lão hai mắt u buồn nhìn ta.
“Để cháu giúp bà nắn lại nhé!” ta cằm chân bà lão giúp bà ta nắn lại gân bị trặc.
“Ai ui, cô nương... cám ơn cô nương rất nhiều...” Bà lão hét lên.
“Nếu bà đã hết đau cháu xin phép đi ạ!” Tôi đứng dậy.
“Cháu gái, bà có cái này cho cháu, cháu cầm lấy ăn đi, xem như bà cảm ơn cháu nhé!” Bà lão mỉm cười hiền lành.
Tôi nhìn mấy trái cây màu đen kì lạ trên tay bà ta định từ chối nhưng không nỡ phụ lòng một bà lão nên cầm lấy.
“Cháu ăn thử đi, đây là đặc sản quê bà bà đó!” Bà lão mỉm cười.
<Chỉ là ăn một trái chắc không sao đâu> Tôi đưa trái cây lên miệng cắn một cái,vị ngọt và chua chua đan xen.
“Ha ha ha...” Bà lão bỗng cười lớn.
“bà....” Tôi kinh ngạc nhìn bà ta hóa thân thành một mụ yêu tinh áo đỏ.
“Ngươi đã ăn phải Khát tình quả của ta rồi, nếu mang ngươi dâng lên đại vương ta sẽ lập công to, mau cho ta xem diện mạo của ngươi...” Lão yêu bà xông về phía ta.
“Khốn kiếp ngươi dám lợi dụng lòng thương người của ta, ám hại ta...” Ta căm giận tung một chưởng bằng 7 phần công lực, lão yêu bà văng ra hộc máu.
“Chỉ bằng cái loại quả này cũng muốn ám hại ta...còn lâu...” Ta xoay người bước đi.
“Ngươi... Khát Tình trong lục giới không ai có thể kháng cự....khụ...” Lão yêu bà tắt thở.
Từ bây giờ ta đã có tỷ tỷ, tỷ tỷ ta tên Thần Tương Tư năm nay đã 1500 tuổi rồi. Trong chốn giang hồ gió tanh, mưa máu 500 năm trước nhắc đến tên của tỷ ấy không ai không khiếp sợ các đại cao thủ còn phải nể mặt tỷ ấy 3 phần.
“Sương nhi, muội dự định đi đâu vì sao lại ở nơi này?” Thần Tương Tư nhìn ta tò mò.
“Muội định đi tìm thần khí! Thần tỷ, tuy chúng ta mới gặp nhau nhưng muội cảm thấy rất tin tưởng tỷ..” Ta nhỏ giọng.
“Đừng gọi ta là Thần tỷ, gọi là tỷ tỷ có được không? Thần tỷ nghe xa lạ quá!” Thần Tương Tư chau mài, một nữ tử mạnh mẽ là đây.
“Vâng ạ, tỷ tỷ!” Ta mỉm cười choàng tay nàng ta.
“Ta cũng nghe qua sự xuất hiện của thần khí Sa Tiệt trên đất Vân La, nếu để cho những kẻ có tâm địa độc ác chiếm được thì không tốt chút nào ta cũng đang định đi đến đó!” Thần Tương Tư lo lắng.
“Tỷ tỷ, vì sao bọn người áo trắng này lại muốn giết tỷ?” Ta nhìn những nữ nhân đã chết trên mặt đất đôi mắt tò mò nhìn Thần Tương Tư.
“Bọn chúng là người của Tĩnh Dung Dung – cung chủ Tuyết Sơn cung thuộc ma giáo!” Thần Tương Tư ánh mắt ngưng động nhìn thi thể dưới chân có chút căm hờn.
“Cái vị cung chủ này nghe thật lạ...” ta gãi đầu, đại cao thủ trên giang hồ ta chưa nghe qua tên Tĩnh Dung Dung.
“Ả ta nào phải đại cao thủ gì chỉ dựa vào thuật trú nhan và thuật khống chế để người khác làm việc cho ả” Thần Tương Tư hừ lạnh.
“Tỷ tỷ, giờ chúng ta đi đâu?” Ta ngẩng đầu nhìn vị tỷ tỷ cao hơn mình.
“Về nhà, muội có diện mạo giống muội muội thân sinh của ta tới 7 phần muội có biết không?” Thần Tương Tư xúc động đôi mắt long lanh nhìn ta.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ cứ xem muội là muội muội thân sinh của tỷ...” Ta mím môi.
“Được... ta là cung chủ Thiên Hà cung, ta với Tuyết Sơn cung luôn ở phe đối địch nếu muội theo ta về sau này phải cẩn thận với người của Tuyết Sơn muội hiểu không?” Thần Tương Tư nghiêm giọng.
“Vâng ạ!” Ta gật đầu.
Thiên Hà cung...
Từ lúc bước chân vào Thiên Hà cung lạnh lẽo ta lúc nào cũng khoát lên mình mấy lớp y phục thật dày. Thiên Hà cung vô cùng băng lãnh, nằm sâu trong núi quanh năm luôn có tuyết phủ trắng xóa. Thần Tương Tư nói đó là do tác dụng của ngọc Thiên Hà do tổ sư truyền từ đời này sang đời khác mà có. Nếu mất ngọc thì Thiên Hà cung sẽ không còn tuyết rơi nữa.
Ta rất vinh dự được làm nhị cung chủ. Không như ta nghĩ người của Thiên Hà cung sẽ toàn là nữ mà có rất nhiều nam nhân. Dưới cung chủ có bát đại hộ pháp trong bát đại hộ pháp đã có 5 người nam rồi. Thiên Hà cung hơn ngàn năm qua không xen vào chốn giang hồ, nơi này nổi tiếng có Sâm tuyết – một loài cây chỉ sống trong giá lạnh, củ Sâm tuyết có thể giải bách độc, hoa Sâm tuyết màu vàng năm cánh ăn phải sẽ thăng thiên, trái màu đỏ. Nếu kết hợp củ, hoa, trái sẽ giúp con người thay gân hoán cốt, tăng cường tu vi, tuy nhiên nếu ra khỏi cái lạnh một khắc sẽ Sâm Tuyết sẽ khô héo và mất tác dụng.
Chính vì thế Sâm Tuyết chỉ có thể dùng tại nơi giá lạnh, từ lúc gieo hạt hơn 3000 năm Sâm Tuyết mới nảy mầm, mất 100 năm Sâm Tuyết mới kết hoa, thêm 500 năm nữa Sâm Tuyết mới cho quả. Và cuối cùng tổng cộng lại mất 3600 năm củ Sâm Tuyết mới có thể sử dụng được. Củ có màu vàng nhạt, vị rất cay và thơm.
Ta che dù đi dưới những bông tuyết đang xoay tròn, dưới chân ta có rất nhiều Sâm Tuyết nằm sâu trong lòng đất vẫn chưa nảy mầm. Xa xa thấp thoáng những cây Sâm Tuyết đang trổ hoa màu vàng xinh đẹp. Mùi hương thoang thoảng thơm nhè nhẹ làm lòng ta ngây ngất. Không có lấy một cây kết trái, có nghĩa là củ Sâm Tuyết vẫn chưa dùng được. Ít nhất trải nó ngả màu đỏ thì củ mới có tác dụng.
Hàng năm có hàng ngàn người có ý định trà trộn vào Thiên Hà cung lấy trộm Sâm Tuyết nhưng điều bất thành, kể cả các đại cao thủ có tu vi cao thâm. Bởi lẽ bên trong Thiên Hà có một vị trưởng lão năm nay tuổi đã quá 5000, ông không có thuật trú nhan nên dáng vẻ già nua cứ hiện ra theo năm tháng. Tu vi ông không cao nhưng ông có một tấm lòng cao thượng, ông giỏi nhất là hiến kế và bày trận pháp. Những ai có ý định vào Thiên Hà lấy trộm cây quý điều bị vây trong trận pháp ông bày ra.
Có nhiều lúc ta thấy rất tò mò, vì sao ông không luyện thuật trú nhan? Vì sao ông có thể thanh nhàn đến thế mà không màn thế sự bên ngoài? Trưởng Lão tên Thanh Tịnh, nhớ lần đầu gặp mặt ông đã nhìn ta không chớp mắt. Lúc đó Thần Tương Tư bảo ta gọi ông một tiếng nghĩa phụ. Ta cũng gật đầu gọi nghĩa phụ mà không một chút chần chừ.
Hơn hai tháng ở Thiên Hà, nghĩa phụ xem ta như con ruột. Ông nói không phải vì ta giống nhị cung chủ quá cố mà do duyên phận giữa ta và ông, duyên phận là một điều khó nói nhất. Ta có lệnh bài, có khẩu lệnh và được phép ra vào lăng mộ tổ tiên mấy đời của Thiên Hà. Một sự ưu ái rất to lớn đối với một người từ bên ngoài gia nhập Thiên Hà.
Thân phận của ta bị Thanh Tịnh nghĩa phụ nói ra một cách chính xác, lúc đó ta há hốc mồm kinh ngạc trước khả năng nhìn người tiên đoán của nghĩa phụ. Thật tốt, không có gì phải giấu giếm nữa.
Y phục của nữ tử Thiên Hà màu cam nhạt, nam nhân màu xanh nhạt. Thần Tương Tư vẫn chưa kế thừa được tinh hoa võ học và pháp thuật của tổ tiên nên đã giao mọi việc trong giáo phái cho ta quản lý một mình bế quan tu luyện trong 50 năm sắp tới. Đây là thế giới của thuật pháp, ta luôn lo lắng trong khoảng thời gian 50 năm tôi luyện của tỷ tỷ thì bên ngoài sẽ xảy ra việc gì? Với tu vi hiện tại của ta e rằng không thể trả thù tên khốn Cổ Dạ được.
2 năm sau...
“Hồng Dao khấu kiến chủ nhân!”
“Trình Thúc khấu kiến tiểu thư”
Khi làm việc hai vị Hồng Dao và Trình thúc lúc nào cũng câu nệ tiểu tiết, ta thở dài:
“Đứng lên đi, Hàn Vũ Phong đã xuất phát chưa?” Ta nâng tách trà lên uống một ngụm. Từ bên ngoài một nữ tử áo cam đi vào đặt hai ly trà lên bàn.
“Tiểu thư, Hàn Vũ Phong đã đi về hướng Vân La tìm thuốc cho muội muội của hắn!” Hồng Dao lạnh lùng lên tiếng.
“Hồng Dao tỷ, mấy chục năm qua tỷ lạnh lùng không ít!” Ta nhìn Bach Hồng Dao.
“Ta đang chờ cơ hội trả thù...” Bạch Hồng Dao nghiến răng.
“Việc gì cũng từ từ... tháng sau muội sẽ xuất cung... Thần khí cứ nay hiện mai biến mất khiến chúng ta xoay sở rất khổ... không biết nó thật ra đang ở đâu” Ta đẩy tách trà về phía Trình thúc.
“Ở Thiên Hà ba năm cũng tới lúc tiểu thư ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi...” Trình Lạc mỉm cười.
“Trên người Chẩn Thu Thương đang giữ một bức bản đồ nơi chôn cất 1 trong 12 thần khí cổ” Bạch Hồng Dao hướng ta cất lời.
“Việc đó muội có nghe nói nhưng nàng ta lại là cao thủ trong lục giới... rất khó lấy được bản đồ, muội không muốn hi sinh tính mạng mọi người một cách dễ dàng như vậy!” Ta lắc đầu.
“Thế này đi, cho muội thêm hai tháng nữa chờ Sâm Tuyết chín mọng nghĩa phụ có thể giúp muội đã thông phong ấn, khi đó muội sẽ xuất cung... chính muội sẽ tìm bức bản đồ ấy...”
“Được...” Trình Thúc và Hồng Dao đồng thanh.
Phân cách tuyến....
Muốn ra khỏi Thiên Hà phải vượt qua 7x7 = 49 trận pháp nhỏ cùng 12 trận pháp lớn. Bình thường vào lúc giữa trưa và nữa đêm trận pháp sẽ lần lượt tự động mở - đóng cho phép người của Thiên Hà tự do ra vào nhưng phải biết khẩu quyết và biết một số chiêu pháp mở trận đơn giản. Giờ đó là giờ thu trận, muốn xông vào rất dễ nhưng nếu là kẻ lạ mặt sẽ bị ngọc Thiên Hà phát hiện. Ngọc Thiên Hà tựa như một chiếc gương thần thu hết cảnh vật cung Thiên Hà vào chính mình. Nếu bước sai một bước trận pháp sẽ lập tức khởi động.
Ra khỏi Thiên Hà ta đi về hương Tây, theo thông tin nhận được từ mật thám Chẩn Thu Thương sẽ đi ngang trấn Tây Thù.
“Cô nương ơi, làm ơn cứu ta với...” Một bà lão ngồi bên vệ đường gọi ta.
“Bà có sao không?” Ta nhanh chân chạy lại nhìn bà lão. Tính thương người của ta sẽ không bao giờ bỏ được haizzz.
“Cô nương, lão bị trặc chân...” Bà lão hai mắt u buồn nhìn ta.
“Để cháu giúp bà nắn lại nhé!” ta cằm chân bà lão giúp bà ta nắn lại gân bị trặc.
“Ai ui, cô nương... cám ơn cô nương rất nhiều...” Bà lão hét lên.
“Nếu bà đã hết đau cháu xin phép đi ạ!” Tôi đứng dậy.
“Cháu gái, bà có cái này cho cháu, cháu cầm lấy ăn đi, xem như bà cảm ơn cháu nhé!” Bà lão mỉm cười hiền lành.
Tôi nhìn mấy trái cây màu đen kì lạ trên tay bà ta định từ chối nhưng không nỡ phụ lòng một bà lão nên cầm lấy.
“Cháu ăn thử đi, đây là đặc sản quê bà bà đó!” Bà lão mỉm cười.
<Chỉ là ăn một trái chắc không sao đâu> Tôi đưa trái cây lên miệng cắn một cái,vị ngọt và chua chua đan xen.
“Ha ha ha...” Bà lão bỗng cười lớn.
“bà....” Tôi kinh ngạc nhìn bà ta hóa thân thành một mụ yêu tinh áo đỏ.
“Ngươi đã ăn phải Khát tình quả của ta rồi, nếu mang ngươi dâng lên đại vương ta sẽ lập công to, mau cho ta xem diện mạo của ngươi...” Lão yêu bà xông về phía ta.
“Khốn kiếp ngươi dám lợi dụng lòng thương người của ta, ám hại ta...” Ta căm giận tung một chưởng bằng 7 phần công lực, lão yêu bà văng ra hộc máu.
“Chỉ bằng cái loại quả này cũng muốn ám hại ta...còn lâu...” Ta xoay người bước đi.
“Ngươi... Khát Tình trong lục giới không ai có thể kháng cự....khụ...” Lão yêu bà tắt thở.
Danh sách chương