Nói đến đó, Tôn Lăng Hy chợt bật cười khoe cái lúm đồng tiền rất duyên trên má: “Hôm đó đúng phiên chị trực, số trời run rủi thế nào lại gặp anh trai em vừa ra khỏi công ty. Chị gọi ngay cho sếp, bụng bảo dạ phải giữ anh ấy lại… Thế mà Tiểu Quang giơ tay xách cổ chị tính quẳng sang một bên… Chị đang hoảng thì anh em bảo, buông ra buông ra, ai lại lỗ mãng với đàn bà con gái như thế.”

Châu Tiểu Manh cũng cười góp, đoạn nghe Tôn Lăng Hy hứng khởi kể tiếp: “Có điều chị vẫn không giữ chân được anh ấy. Sau này có một hôm đang giờ tan sở thì trời bỗng đổ mưa rào, chị đứng ngoài cổng thư viện đợi taxi nhưng không bắt được chiếc nào, tình cờ gặp anh em đánh xe ngang qua, hỏi chị có muốn quá giang không. Chị ngần ngừ rồi cũng leo lên xe, sau này anh em mới bảo, thật chưa từng gặp cô nào liều như chị, lúc đó chẳng nhẽ không sợ anh ấy bán chị đi mất à…” Nói đến đó, tự dưng hai gò má của Tôn Lăng Hy thoáng đỏ dựng lên, cô tủm tỉm cười, hình như đang hình dung lại buổi gặp gỡ đầy ngọt ngào ngày hôm nào.

Châu Tiểu Manh cũng không gặng hỏi thêm nữa, miệng cô nhai bắp rang bơ kêu răng rắc, ngừng một lúc thì Tôn Lăng Hy lại tâm sự: “Thú thực, chị cũng láng máng đoán ra công việc của anh trai em. Chứ người làm ăn bình thường, chẳng ai cẩn thận đến nỗi đi ngủ cũng giấu súng dưới gối như anh ấy.”

Châu Tiểu Manh cắn phải lưỡi, cô xuýt xoa rồi quay ngoắt đầu gọi người phục vụ: “Cho tôi một lon coca.”

Ngay lập tức họ mang coca ướp lạnh tới. Châu Tiểu Manh nhấp mấy ngụm, chất gas chạm vào miệng vết thương xon xót. Cô đặt lon nước sang một bên, tay phủi vụn bắp rang bơ rớt trên quần áo, đoạn bảo: “Nom chị không giống với mấy cô bạn gái trước đây của anh em. Trừ một người.”

Tôn Lăng Hy tỏ ra ngỡ ngàng trong giây lát, Châu Tiểu Manh liền nói: “Chị ấy tên là Tô Bắc Bắc, hai người quen nhau lúc chị ấy vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường. Anh em thích chị ấy lắm, có thể nói là thích thật sự, mà nom chị ấy cũng hao hao chị, hai người hoàn toàn khác xa những kẻ lăn lộn trong giang hồ như anh trai em. Anh ấy thích những cô gái có đầu óc đơn giản thuần chất như một trang giấy trắng, đặc biệt là học sinh sinh viên. Hồi còn đi học, anh ấy có sở thích tán tỉnh mấy chị trong ban cán sự lớp. Anh trai em cũng thừa nhận, làm mấy bạn gái ngoan hiền phải liêu xiêu trước loại con trai hư hỏng như anh ấy khiến anh ấy cảm thấy thú vị. Hồi anh ấy yêu Tô Bắc Bắc, lúc đó bố em vẫn khỏe mạnh nhưng anh trai em đã được giao quản lý một số việc lặt vặt ở công ty, đương nhiên điều đó đồng nghĩa với việc làm mích lòng không ít kẻ. Anh trai em rất cẩn thận, vậy mà về sau vẫn bị kẻ thù nắm đằng chuôi, họ bắt cóc Tô Bắc Bắc để uy hiếp anh trai em. Anh em không chấp nhận nên mỗi ngày bọn chúng chặt hai ngón tay của Tô Bắc Bắc rồi gửi đến văn phòng của anh ấy. Được ba hôm thì anh ấy đồng ý đàm phán với bên kia, vừa ngồi xuống bàn đàm phán, anh ấy bảo muốn gặp người trước đã, bên kia khá đông nên nghĩ bụng chắc anh em không dám cướp người đi đâu, bèn đồng ý dẫn Tô Bắc Bắc ra gặp anh ấy, nhưng ngay sau đó anh em rút súng bắn chết chị ấy rồi dẫn bọn đàn em bỏ đi mà chẳng hề hấn gì.”

Châu Tiểu Manh để ý sắc mặt trắng nhợt của Tôn Lăng Hy, đoạn tiếp lời: “Chị sợ ạ? Chị đừng sợ, dù sao cũng là chuyện của năm sáu năm về trước rồi, bầy giờ chẳng ai dám làm vậy nữa, cũng bởi sau đó, anh ấy trả thù bọn kia dã man lắm, thậm chí bố mẹ vợ con cũng không tha. Kể từ sau đó, người trong giới đều ngầm hiểu rằng chớ có mang đàn bà ra dọa anh ấy, chẳng những công toi mà sau đó còn bị báo thù kinh khủng hơn gấp ối lần.”

Khóe miệng của Tôn Lăng Hy hơi giật giật, một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng: “Đợt trước chẳng phải… có kẻ muốn bắt cóc em đó sao?”

Châu Tiểu Manh bốc một nắm bắp rang bơ bỏ vào mồm nhai rổn rảng: “Anh ấy kể với chị cả chuyện này ạ? Em khác chứ, ai chẳng biết anh ấy ghét em như xúc đất đổ đi. Em với anh ấy có phải máu mủ ruột rà gì đâu, chẳng qua do bố em gặp tai nạn ra nông nỗi này rồi ngày nào ông cũng gọi tên em, chứ không anh ấy đã tống khứ em đi từ lâu rồi.”

Tôn Lăng Hy sững sờ trong chốc lát trong khi Châu Tiểu Manh vẫn tiếp tục câu chuyện: “Bố em bị ám sát, bọn bắn lén núp trên sân thượng của tòa nhà ven đường, hôm đó mẹ em cũng có mặt trên xe, bà hạ cửa kính xe ô tô xuống tạo cơ hội cho bọn bắn tỉa ám sát bố em.”

Tôn Lăng Hy lắp bắp hỏi: “Sao… sao lại thế…”

“Em cũng không biết.” Châu Tiểu Manh nói: “Trước đó mẹ giấu em, bà sắp xếp đưa em đi Canada du học. Do vướng chút việc nên em nán lại Bắc Kinh hai ngày, lúc ở sân bay, em nhận được điện thoại báo bố em gặp chuyện chẳng lành, khi em về đến nơi thì sự đã rồi. Nghe nói mẹ em đã bỏ ra mấy trăm vạn để thuê sát thủ chuyên nghiệp giỏi nhất. Không một ai kể với em lý do vì sao bà lại làm như thế. Tuy mẹ em không phải vợ đầu của bố em, nhưng tình cảm giữa hai người rất nồng thắm, bố em chiều và thương mẹ lắm, muốn gì cũng cho. Thậm chí em cũng được thơm lây, từ nhỏ ông đã thương em như con gái ruột, không những để em mang họ của ông mà còn cho phép em gọi ông là bố.

Xem chừng Tôn Lăng Hy có vẻ lúng túng. Phải một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh trở lại, đoạn bảo: “Anh trai em cũng không ghét bỏ gì em đâu, chị thấy bình thường anh ấy rất quan tâm em mà…”

“Chị Tôn không hiểu anh trai em rồi.” Châu Tiểu Manh phá lên cười: “Nhưng có điều, anh ấy rất thích chị… thích thật đấy ạ.”

Tôn Lăng Hy không ngờ cô bé sẽ chuyển phắt sang chủ đề khác bằng câu nhận xét ấy, làm cô chỉ biết cười giả lả.

“Chị là người phụ nữ đầu tiên anh ấy đưa về nhà, có lẽ sau này, hai người sẽ kết hôn không biết chừng. Anh trai em là người thích sạch sẽ, đừng đánh giá anh ấy qua dáng vẻ ăn chơi bên ngoài mà lầm, thực ra từ xưa đến nay, anh ấy chưa từng bắt cá hay tay bao giờ, anh ấy thường chia tay với người kia trước, sau đó mới tiến tới với người thứ hai. Lắm cuộc chia tay cũng hơi chóng vánh nên nhìn bề ngoài anh ấy có vẻ giống một gã thay bạn gái như thay áo. Anh ấy hẹn hò với chị bao lâu nay rồi, em cá chắc chị cũng hiểu, anh ấy không hề đá đưa với người phụ nữ nào khác…”

Tôn Lăng Hy chợt ngắt lời cô: “Có đấy.”

Châu Tiểu Manh sửng sốt nghe Tôn Lăng Hy nói: “Mấy bữa trước, chị thấy trên khủy tay anh ấy có một vết răng do con gái cắn. Em cứ thử nghĩ mà xem, người như anh em, phải là loại con gái thế nào mới dám cắn anh ấy chứ.”

“Em cũng không rõ nữa.” Châu Tiểu Manh cười giả lả: “Em từng bảo mà, em và anh ấy không được hòa thuận cho lắm, nên anh ấy chẳng bao giờ tâm sự với em. Thậm chí ngay cả việc yêu chị, em chỉ biết khi anh ấy dắt chị về tận nhà. Mà bản thân em cũng không hay thắc mắc, lắm lúc anh ấy tham gia tiệc chiêu đãi ở hộp đêm, có thể bọn gái hộp đêm vừa cắn thuốc nên mới có những hành động to gan lớn mật như vậy chăng.”

Tôn Lăng Hy nói: “Cảm ơn em đã cho chị biết việc này.”

“Có gì đâu ạ.” Châu Tiểu Manh ngập ngừng mấy giây, cuồi cùng vẫn mở lời: “Hôm đó ở nhà em, bố em từng nói nom chị rất giống một người.”

Tôn Lăng Hy nhìn Châu Tiểu Manh trong khi cô bé vẫn thao thao: “Em cảm thấy tốt nhất không nên giấu chị việc này, chị rất giống cái chị Tô Bắc Bắc mà trước đây anh trai em bắn chết.”

Tôn Lăng Hy bỗng rùng mình, Châu Tiểu Manh liền nắm chặt tay cô ấy, cười bảo: “Chị Tôn, em xin lỗi, đáng lẽ em không nên kể chị nghe chuyện này. Chị đừng để bụng nhé. Thực ra em rất quý chị.”

Lúc ấy, điện thoại của Tôn Lăng Hy bất ngờ đổ chuông, cô nói chuyện điện thoại xong liền bảo Tiểu Manh: “Anh trai em nói một lúc nữa sẽ đến đón hai chị em mình.”

Châu Tiểu Manh không nghĩ đến việc Châu Diễn Chiếu sẽ mò tới. Tôn Lăng Hy mở lời trước: “Em yên tâm, những gì hai chị em mình nói hôm nay, chị sẽ không kể với anh em đâu.”

Họ xem xong bộ phim rồi xuống lầu, quà nhiên xe của Châu Diễn Chiếu đã sờ sờ ngay trước mắt. Châu Diễn Chiếu không hề rời xe, thay vào đó chỉ có mình Tiểu Quang xuống mở cửa xe cho Tôn Lăng Hy, sau khi cô ấy ổn định chỗ ngồi, hắn lập tức đóng cửa cẩn thận. Châu Tiểu Manh lặng lẽ rảo gót về phía xe mình, không ngờ Tiểu Quang cũng nốt đuôi cô mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ lái.

Châu Tiểu Manh hỏi: “Anh không theo anh trai tôi à?”

“Anh Mười cho phép tôi nghỉ. Nên tôi đưa cô về.”

Châu Tiểu Manh không nói thêm một câu nào nữa, về đến nhà rồi mà Tiểu Quang vẫn lẵng nhẵng theo cô vào đến tận phòng khách: “Anh Mười dặn tôi chuyển lời tới cô, sau này cô Tôn sẽ là bà chủ tương lai của nhà họ Châu, đồng thời cũng là chị dâu tương lai của cô, anh Mười không thích có người nói nhăng nói cuội, càng không thích ai đó để cô Tôn nghe thấy những chuyện mất vui.”

Châu Tiểu Manh chợt phá lên cười: “Tôi làm chị ta mất vui một tối rồi đó, anh ta muốn chém muốn giết gì thì tùy.”

Nói rồi cô quay lưng bỏ lên lầu, để mặc Tiểu Quang dưới chân cầu thang.

Đêm ấy, Châu Tiểu Manh đã có một giấc ngủ rất sâu, đến tầm ba bốn giờ sáng, đang đêm hôm yên tĩnh đột nhiên có tiếng đạp cửa. Tuy Châu Tiểu Manh đã tỉnh nhưng cô vẫn nằm im không buồn nhúc nhích, ngay sau đó Châu Diễn Chiếc túm áo ngủ xách cô dựng dậy khỏi giường, đoạn hất văng cô xuống thảm.

Gáy của Châu Tiểu Manh đập vào trụ giường, cơn đau ùa đến đột ngột không sao kìm nén được nhưng cô vẫn bật cười, rồi ngồi bất động luôn tại chỗ: “Anh, đêm xuân ngắn ngủi sao anh lại về sớm thế này?”

Châu Diễn Chiếu vung chân đạp cô. Trong bóng tối đen như hũ nút, chân gã đạp trúng cằm khiến hàm dưới bập phải lưỡi, đầu lưỡi cô lại bị cắn thêm phát nữa. Sau cú đạp ấy, gã mới cảm thấy như trút được cơn giận, gã ngồi xổm xuống, vừa cười vừa nâng cằm cô lên: “Cô chán sống rồi hả Châu Tiểu Manh?”

Cằm cô vừa bị đá rất đau, phải nói gần như là vẹo cằm, bây giờ bị gã bóp càng thêm đau, thậm chí lời thốt ra khỏi miệng cũng trở nên lúng búng: “Em đúng là chán sống rồi…”

“Có chán sống thì cũng không chết ngay được đâu.” Châu Diễn Chiếu cười gằn: “Chết được thì rõ là sướng rồi, cô đừng có nằm mơ.”

Châu Tiểu Manh cũng cười: “Lâu rồi em không mơ mộng gì nữa, đâu như anh bấy lâu nay vẫn sống trong mộng. Chẳng phải Tôn Lăng Hy giống Tô Bắc Bắc y chạc đó thôi? Anh định lấy cô ta thật đó hả?”

Châu Diễn Chiếu buông tay, gã ngồi xuống mép giường, châm luôn một điếu thuốc: “Tôi lấy hay không, mắc mớ đếch gì đến cô.”

“Đương nhiên là chẳng mắc mớ gì đến em rồi.” Châu Tiểu Manh có vẻ uể oải dựa vào thành giường: “Nhưng anh sắp lấy vợ rồi thì chúng ta không thể cứ tiếp diễn thế này được. Em biết đi đâu kiếm tiền viện phí cho mẹ em bây giờ?”

“Thế nên cô định phá đám bọn tôi chứ gì…” Châu Diễn Chiếu nhả một bụm khói mù mịt, đoạn dập đầu thuốc: “Hay là, tôi tìm giúp cô một thằng khác để nó bao cô nhé…”

“Cũng được.” Châu Tiểu Manh nói: “Vậy anh tìm hộ em thằng nào ngu ngu mà nhiều tiền một tý, à, nhưng đừng như anh là được, em nuốt không trôi đâu. Chắc chị Tôn cũng không chịu được nhỉ, nếu không việc gì anh phải về tìm em thế này?”

Châu Diễn Chiếu khom người đoạn nắm chặt mặt cô: “Đừng tưởng tôi không nhận ra cô đang chửi đểu tôi, cô tưởng Tôn Lăng Hy cũng là loại đĩ như cô đấy hả?”

Thậm chí Châu Tiểu Manh cũng không buồn né tránh, cô nói: “Một cái tát ăn một vạn, em có là đĩ thì cũng là loại cao cấp có giá. Cảm ơn ông anh đã ủng hộ em làm ăn bấy lâu nay, bao giờ kiếm bẫm rồi, chắc em sẽ thuê sát thủ có nghề như mẹ em từng làm rồi bảo nó tặng anh một phát súng cho thoải mái. Sao lúc ngủ với em anh không giắt súng? Chắc tưởng em không có gan bắn anh hả?”

Châu Diễn Chiếu cười khảy: “Cô mà không có gan thì bọn đàn bà trên thế giới này toàn một lũ chết nhát.”

Châu Tiểu Manh buông tiếng cười, Châu Diễn Chiếu bèn hỏi: “Cô cười cái gì?”

Châu Tiểu Manh dửng dưng bảo: “Xem ra chị Tôn hầu hạ anh không đến nơi đến chốn rồi, muộn thế này mà còn hằm hằm về nhà chỉ để đạp em.”

Châu Diễn Chiếu biết thừa cô ta đang cố tình chọc giận mình, thay vì đáp lại, gã chỉ hừ mũi. Châu Tiểu Manh liền được đằng chân lân đằng đầu, cô ôm gối gã rồi tỏ ra ngây thơ như một đứa trẻ: “Hay để em giúp anh nhé?”

Châu Diễn Chiếu không kìm chế được bản thân lại vung chân đá cô một cái, gã nửa cười nửa không bảo: “Cũng đúng, cô còn phải kiếm tiền thuê sát thủ giết tôi cơ mà, không gắng sức làm việc thì đâu có được, phải không hả?”

Châu Tiểu Manh không nói gì, lập tức đẩy gã ngã xuống giường, mắt lúng la lúng liếng, nguyên vẹn một dáng vẻ ngây thơ như ngày nào: “Anh à, thực ra em vẫn luôn tò mò,Tô Bắc Bắc có gì hay ho mà bao nhiêu năm rồi anh cứ nhớ mãi không quên thế…hay đơn thuần chỉ bởi áy náy mà thôi…”

Châu Diễn Chiếu bị cô đè xuống giường, tiếng cười cũng trở nên khàn khàn: “Ừ thì tôi thích cô ấy.”

Châu Tiểu Manh tì khủy tay lên ngực gã, một tay chống cằm, tay kia mơn man thùy tai gã: “Đã năm sáu năm rồi… anh cứ thế này, nếu để chị Tôn biết được hẳn sẽ đau lòng lắm đây.”

“Cô chẳng đã nói với cô ấy rồi đó sao?”

“Đâu mà, em nào dám đụng tới cục cưng của anh.” Châu Tiểu Manh bĩu môi: “Với cả, em không dám thân thiết quá đâu, ngộ nhỡ chị ấy bị ai bắt cóc, anh lại nghi em bán đứng chị ấy, lúc đó thể nào em chẳng bị nghi ngờ.”

“Vậy mà cô vẫn dẫn Tôn Lăng Hy đi xem phim cơ đấy?”

“Thì sinh nhật người ta mà anh lại bỏ mặc đấy không thèm quan tâm, em là em gái anh, đương nhiên em phải thay mặt anh tiếp đãi tử tế chứ.” Châu Tiểu Manh cúi người, day nhẹ tai anh: “Ồ, anh trai của em ơi, anh tắm rồi à?” Mùi hương phảng phất trên cơ thể gã rất thơm tho nhưng không phải loại sữa tắm vẫn dùng ở nhà.

Trong bóng tối, nhìn vào mắt cô – Châu Diễn Chiếu có cảm giác như trông thấy một cặp mắt mèo, gã chộp lấy tay cô: “Rốt cuộc hôm nay cô đã nói gì với Tôn Lăng Hy hả Châu Tiểu Manh?”

“Chẳng nói gì cả.” Giọng điệu Châu Tiểu Manh mỗi lúc một phởn phơ: “Em chỉ nói anh thích chị ấy thật lòng, chị ấy là người bạn gái đầu tiên anh dẫn về nhà, đủ để thấy anh rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. À, em còn kể, hai anh em mình không mấy thân thiết cho lắm, anh chỉ mong tống cổ em đi cho sớm.”

“Chỉ thế thôi?”

“Đương nhiên rồi.” Châu Tiểu Manh ôm gã thắm thiết, đoạn rà môi mình lên vành môi ấy, cô cất giọng se sẽ bảo: “Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không nói chị ấy rất giống Tô Bắc Bắc đâu. Mà đương nhiên cũng không kể lý do vì sao anh lại thích Tô Bắc Bắc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện