Sau khi nhận được tin nha môn thành Thiên Thủy giam giữ trưởng tử của mình với lý do là nghi ngờ mưu sát tiền Phò mã Trần Mậu, Vương Triều Ba lập tức thúc ngựa chạy thẳng đến nha môn.

Thực ra ông ta cũng không sợ nữ Huyện thừa của thành Thiên Thủy kia có thể làm gì được trưởng tử nhà mình. Dù sao thì con ông cũng có công danh tú tài, bên trên còn có cha là Quận thú Khê Châu, Huyện thừa kia trừ khi không định tiếp tục lăn lộn trong quan trường nữa, dám đắc tội với ông ta đến chết, còn không thì chuyện này vẫn có đường xoay chuyển.

Một Huyện thừa nhỏ nhoi, ông ta còn chưa từng để vào mắt.

Nhưng mối lo trước mắt chính là trước khi mọi chuyện sáng tỏ, tin Vương Bách Tùng bị tình nghi mưu sát tiền Phò mã lại bị kẻ có tâm cơ tố lên phủ Công chúa... Đến lúc đó, bất kể con ông có thực sự giết người hay không, với tính khí điên cuồng của Lạc Dương Công chúa, Vương Bách Tùng chắc chắn sẽ bị lột da.

Vương Triều Ba càng nghĩ càng sợ. Ông ta con cái ít ỏi, đứa con trưởng thành duy nhất chính là Vương Bách Tùng, mà nay ông ta đã gần năm mươi, muốn sinh thêm e là khó. Vậy nên dù thế nào ông ta cũng phải bảo toàn tính mạng cho trưởng tử của mình, còn đặc biệt mang theo một đội cung tiễn theo cùng đến nha môn.

Nếu thực sự không còn cách, thì dù cướp cũng phải cướp con về.

Nhưng ông ta vạn lần không ngờ mình vẫn đến muộn. Vừa bước qua cửa lớn nha môn, Vương Triều Ba đã tận mắt chứng kiến con mình bị Cố Quyệt một đao đâm chết ngay trên công đường, máu bắn cao ba thước:

"Con a—"

Vương Triều Ba bị kích động, choáng váng lảo đảo, suýt nữa đứng không vững. Sư gia phía sau vội vàng bước lên đỡ:

"Đại nhân cẩn thận."

Nói rồi lại liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Người kia lập tức tiến lên kiểm tra hô hấp của Vương Bách Tùng. Sau khi xác nhận Vương Bách Tùng bị đâm xuyên người đã không còn hơi thở, hắn quay người lại, đối diện với tia hy vọng nhỏ bé trong mắt Vương Triều Ba, bất lực lắc đầu.

Nhận được tin con chết, Vương Triều Ba chân tay mềm nhũn, suýt ngất đi, may mà có sư gia đỡ mới gắng gượng giữ được chút thể diện:

"Đại nhân nén bi thương......"

Nghe lời này, cơn giận trong lòng Vương Triều Ba trào dâng. Ông mượn sức đứng vững, định thần nhìn cho kỹ. Trông thấy đứa con nằm trong vũng máu cách đó không xa, nỗi kinh hoàng và thống khổ tột cùng kéo đến bao trùm trong khoảnh khắc. Mất con lúc tuổi xế chiều là nỗi đau khôn kể của đời người, huống chi còn là cảnh tượng đẫm máu thế này.

Vương Triều Ba lúc này chẳng nghĩ nổi người giết con mình là Công chúa đương triều nữa, hận thù và phẫn nộ đã đánh gục toàn bộ lý trí, khiến cái thân già của ông ta bộc phát hết sức mạnh không thể ngăn cản, đẩy bật cả vị sư gia đang cố khuyên can:

"Điện hạ! Khuyển tử phạm tội gì mà người lại lạm dụng tư hình trên công đường, giết nó công khai trước thiên hạ!?"

Cố Quyệt nghe vậy, rút thanh trường đao đang cắm trên người Vương Bách Tùng ra, máu tuôn ào ạt. Nhưng nàng chẳng mảy may quan tâm, bình thản quay lại nhìn Vương Triều Ba đứng gần đó.

Trên người nàng đầy máu văng từ Vương Bách Tùng, khiến trường bào đen càng thêm u tối, như thể đang chiêu cáo với thiên hạ: con đường hoàng quyền chính là được trải bằng máu.

Thẩm Liệm đứng dưới hiên, vịn cột nhìn Cố Quyệt mặt dính máu, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy một người sống bị giết ngay trước mặt, mà hung thủ giết người lại chính là bằng hữu tốt nhất của mình

Không khí tràn ngập mùi máu tanh, ánh nắng trưa không biết từ khi nào đã trốn sau mây đen, bầu trời u ám như có sấm sét đang chực chờ.

Thẩm Liệm ngơ ngẩn đứng đó, nhìn cảnh trước mặt.

Nàng không hiểu sao sự việc lại thành ra thế này, kỳ ảo ngỡ như đang ở trong mộng. Khi kịp phản ứng lại, nàng bỗng cảm thấy dạ dày mình co thắt, buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, chỉ có thể ngẩn người đứng đó, hoàn toàn không biết phải làm gì.

"Ồ ồ, là Vương đại nhân sao." Cố Quyệt trông thấy Vương Triều Ba, sắc mặt không hề biến đổi, thậm chí còn mơ hồ thấp thoáng nét cuồng loạn. "Vương đại nhân không biết sao? Hoá ra là con ông giết Trần lang của ta đấy."

"Chờ bao lâu nay, cuối cùng ta cũng báo được thù cho phu quân rồi."

Từ khi bước lên công đường, Cố Quyệt như biến thành một con người khác. Nàng không còn là nữ tử tuy có hơi ngạo kiều nhưng lại hành xử vô cùng có chừng mực và biết lý lẽ nữa. Nàng lúc này, đã thực sự trở thành vị Công chúa ngông cuồng ngang ngược, hành xử quái gở trong truyền thuyết.

Người tên Cố Quyệt ấy, đã giết nhi tử của mệnh quan triều đình một cách thản nhiên nhẹ bẫng ngay trước mặt mọi người. Giờ phụ thân hắn tìm đến cửa, nàng vẫn cười mãn nguyện đến thế.

Thấy kẻ hành hung không những không hối cải mà ngược lại còn càng thêm ngạo mạn, Vương Triều Ba cảm giác huyệt thái dương giật liên hồi, đầu óc mù mịt. Trưởng tử duy nhất Vương Bách Tùng đang nằm trong vũng máu, còn ông ta lại chẳng thể nào xâu chuỗi nổi toàn bộ hiện thực, chỉ có thể tiếp tục làm những gì có thể trước mắt.

Lý trí cuối cùng còn sót lại khiến ông ta kiềm nén cơn giận trong lòng:

"Điện hạ, con ta có phải hung thủ hay không, nha môn còn chưa kết luận, sao người lại tự ý dùng tư hình?"

"Ý Vương đại nhân là ta giết nhầm người?" Cố Quyệt hờ hững nói. "Thế thì thật ngại quá."

"Ngươi!" Vương Triều Ba sao lại không nghe ra sự qua quýt trong lời nói của đối phương? Ánh mắt ông ta quét ngang, liếc nhìn tướng lĩnh thân tín bên cạnh. Người kia lập tức hiểu ý, tiến lên, từng bước thu hẹp khoảng cách với Cố Quyệt.

"Xem ra ý của Điện hạ là dù hôm nay con ta có phải hung thủ giết người thật không, thì Điện hạ cũng không định tha cho nó?" Vương Triều Ba nghiến răng hỏi.

Cố Quyệt nghe ông ta hỏi vậy thì thờ ơ nhún vai, ném hung khí trên tay xuống đất như ném rác, sau đó tiện tay vẫy một nha dịch lại, dùng quan phục của đối phương lau sạch máu trên tay, nói với Vương Triều Ba:

"Vương đại nhân đừng hiểu lầm, không phải bổn Điện hạ không muốn tha cho hắn, nhưng thật sự là phu quân ta đã chết rồi — người sống như ta làm gì có tư cách nói tha thứ bỏ qua thay chàng? Oan có đầu, nợ có chủ, điều duy nhất ta có thể làm chính là đưa hắn đi gặp phu quân. Nếu Trần lang lòng bao dung, bằng lòng tha cho hắn, thì chắc lệnh lang sống lại cũng không phải việc khó, ngươi nói đúng không?"

Vương Triều Ba bị lời vô sỉ của Cố Quyệt chọc giận đến cực điểm.

Ông ta cũng chẳng buồn nói lý với kẻ điên này nữa, vung tay một cái, đội quân dẫn theo liền nhanh chóng bao vây toàn bộ đại đường.

Vương Triều Ba lăn lộn quan trường nhiều năm, giỏi nhất là biết thời biết thế. Ông ta đã nghĩ thông rồi, thù giết con không đội trời chung, không báo được thù này thề không làm người. Hơn nữa, trông bộ dạng của Cố Quyệt, rõ ràng là không để Quận thú như ông ta vào mắt, sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu, còn giữ lại chỉ là tai họa!

Tuy người trước mắt đúng là một Công chúa hàng thật giá thật, nhưng Khê Châu xa xôi hẻo lánh như vậy, Công chúa có xảy ra chút chuyện bất trắc rồi mất mạng cũng là điều khó tránh, triều đình dẫu có biết thì cũng là chuyện rất lâu sau này.

Huống hồ gần đây ông ta đã móc nối quan hệ được với Vạn Đại tướng quân. Đợi đến ngày Vạn Quý phi bình yên sinh hạ hoàng tử, Công chúa này sẽ lập tức thành thứ phế vật.

Từ xưa tới nay, triều đại nào để tâm một công chúa tiền triều chứ? Chỉ là... Vương Triều Ba trầm ngâm quét mắt liếc một vòng. Chỉ là với ông ta mà nói, giết Cố Quyệt xong nhất định sẽ có không ít phiền toái. Nhưng mà không sao, vừa hay nhi tử của Tạ Vô Thương cấu kết với sơn phỉ. Đến khi toàn bộ nha môn thành Thiên Thủy này chết sạch, ai biết được những người này là do ông ta giết, hay là do thổ phỉ đột nhập vào thành thừa cơ trả thù chứ?

Còn Lạc Dương Công chúa thì không may gặp nạn, câu chuyện này cũng đến đây là kết thúc.

"Vương đại nhân định làm gì?!" Phạm Hào im lặng nãy giờ, lúc này rốt cuộc cũng bước ra từ trong chính đường. Nàng chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với Vương Triều Ba, nghiêm giọng chất vấn. "Ngài thân là Quận thú, tự ý rời bỏ chức trách, mặc giáp đến đây, thấy Công chúa Điện hạ không quỳ bái lễ thì thôi, giờ còn dám bao vây nơi này — Thế nào, ngài định tạo phản sao!?"

Chiếc mũ này tuy lớn, nhưng quả thực đã phơi bày tâm tư của Vương Triều Ba lúc này.

Vương Triều Ba trừng mắt nhìn thẳng, hỏi Phạm Hào:

"Là ngươi đưa con ta về nha môn này?"

Phạm Hào đứng trước cửa chính đường, như cây tùng bách giữa trời gió:

"Lệnh lang là hung thủ giết tiền Phò mã Trần Mậu, bổn quan thẩm tra hắn cũng là theo đúng quy định. Vương đại nhân, chẳng lẽ ngài chưa từng làm quan huyện sao?"

"Được, được lắm, hay cho câu làm việc theo quy định." Vương Triều Ba chất vấn. "Vậy lão phu hỏi thêm một câu, con ta Vương Bách Tùng đã ký tên điểm chỉ nhận tội chưa!?"

Vương Bách Tùng tuy đầu óc đơn giản, là tên ăn chơi trác táng, nhưng hắn cũng biết tội giết người không thể tùy tiện nhận, huống chi người bị hại lại là tiền Phò mã. Chính vì thế, khi nãy lúc Phạm Hào thẩm vấn, hắn sống chết không chịu nhận mình giết Trần Mậu.

Trước bao nhiêu bằng chứng, hắn vẫn thẳng thừng kêu oan, cho dù lúc sau Phạm Hào ép hắn ký tên điểm chỉ, hắn cũng thà chết không theo, kêu gào đòi tố cáo lên kinh thành, đòi người của Hình bộ đến thẩm tra.

Chỉ là còn chưa kêu được mấy câu đã bị Cố Quyệt xông đến từ sau, một đao đâm chết ngay trên công đường.

Cố Quyệt xuất hiện quá bất ngờ, tất cả không ai kịp trở tay.

Mà hiện tại Vương Bách Tùng chết rồi, hung thủ có phải hắn hay không thì cũng chỉ có thể kết án như vậy.

Thấy Phạm Hào không trả lời, Vương Triều Ba hiểu rõ con mình, liền nói:

"Được, được lắm. Không có chứng cứ ký tên điểm chỉ của con ta đúng không? Vậy nó không phải hung thủ giết người! Phạm đại nhân, ngươi đã dám vu cáo hãm hại trước, thì đừng trách hôm nay lão phu không khách khí — Người đâu!"

Nghe mệnh lệnh của Vương Triều Ba, đội quân dưới tay ông ta đồng loạt giương cung lắp tên, toàn bộ mũi tên hướng vào mọi người trong công đường, nhất là nhắm vào Cố Quyệt trông dáng vẻ như đang xem kịch.

Xem ra vị Công chúa hoang đường này chỉ mang hư danh, không người nào kính sợ.

"Ngươi dám hành thích mưu phản!?" Phạm Hào quát lớn, rồi vung tay rút thanh trường đao bên hông nha dịch bên cạnh mình, giơ lên trước ngực, vào thế công. "Bảo vệ Công chúa Điện hạ!"

"Bốp bốp bốp—"

Giữa bầu không khí căng thẳng tột cùng, Cố Quyệt lại bất ngờ vỗ tay rồi đẩy đám nha dịch đang dày đặc che chắn trước mặt mình sang một bên. Nàng bước ra ngoài, từ trên cao, nhìn xuống gương mặt u ám của Vương Triều Ba, cất giọng:

"Vương đại nhân đây là muốn lấy mạng bổn Điện hạ sao? Là để báo thù cho thằng con vô dụng kia của ngươi à?"

"Cố Quyệt! Ngươi vốn đáng chết, là đương kim Thiên Tử năm xưa thương xót ngươi nhỏ tuổi, tha cho ngươi một con đường sống, không ngờ nay ngươi ngang ngược điên rồ như vậy, không có bằng chứng mà dám giết hại con quan triều đình. Trong mắt ngươi còn có vương pháp không?" Vương Triều Ba quát vào mặt nàng. "Người đời khổ vì ngươi lâu rồi, hôm nay để bổn quan đến thay trời hành đạo, chỉnh lý vương pháp!"

"Vương pháp?" Cố Quyệt hoàn toàn chẳng hề để ý đến sống chết của bản thân, phơi mình trước tầm bắn của bao cung tiễn, phá lên cười với Vương Triều Ba. "Vương đại nhân chẳng lẽ không biết vương pháp bây giờ đang là pháp của nhà họ Cố ta sao? Ngươi là cái thá gì, con ngươi là cái thá gì? Ta muốn giết thì giết, ngươi làm gì được ta?"

Nghe xong lời của Cố Quyệt, Vương Triều Ba rốt cuộc không kiềm được sát niệm trong lòng nữa. Ông ta chẳng buồn phí lời thêm, chỉ hét:

"Bắn tên!"

Nhận được quân lệnh, đội cung tiễn phút chốc bắn ra loạt tên như mưa. Việc xảy ra quá bất ngờ, đám nha dịch không kịp tránh, cũng không có khiên hộ thân, không ít người trúng tên ngã xuống. Kẻ chết, kẻ trọng thương, vậy mà Cố Quyệt vẫn còn đứng trên bậc thềm giữa chính đường như một tấm bia sống, khiến Thẩm Liệm nhìn mà tim thắt lại, hãi hùng khiếp vía.

Trông thân pháp của Cố Quyệt dường như đã từng học qua chút võ công, nhưng trong tình cảnh thế này thì cũng quá miễn cưỡng. Thẩm Liệm vừa tránh những mũi tên phóng về phía mình, vừa hét tên Mộng Hạ:

"Mộng Hạ! Mộng Hạ!!"

Nàng biết Mộng Hạ võ nghệ cao cường, muốn gọi nàng ấy tới bảo vệ Cố Quyệt, nhưng gọi liên tiếp vẫn không thấy bóng dáng Mộng Hạ đâu, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận.

Đang lúc tận cùng bế tắc, nàng bỗng cảm nhận được dưới chân khẽ chấn động. Thẩm Liệm theo bản năng quay đầu, chỉ thấy trước cửa nha môn bất ngờ tràn vào một nhóm nữ binh mặc giáp, tay cầm tụ tiễn, trên lá cờ dựng cao đề chữ "Quyệt".

Trông có vẻ là hộ vệ của phủ Công chúa.

Thẩm Liệm vui mừng khôn xiết. Vừa rồi nhìn dáng vẻ của Cố Quyệt, nàng còn tưởng người này thật sự điên rồi, may thay vẫn còn chuẩn bị hậu chiêu.

Hay, hay lắm, chẳng trách đối diện Vương Triều Ba mang quân tới mà dám ngông cuồng như vậy, hại nàng suýt nữa bị dọa đến tè ra quần.

Nhờ hộ vệ phủ Công chúa đến kịp thời, tình thế tại hiện trường xoay chuyển tức thì. Những nữ binh này được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng mấy chốc đã chém sạch đội quân mà Vương Triều Ba mang tới, chỉ còn lại chính ông ta cùng vài cận vệ đang liều chết chống cự.

Phạm Hào chiêu hàng:

"Vương Triều Ba, buông vũ khí trong tay ngươi xuống, ta lấy chức quan của mình bảo đảm ngươi sẽ nhận được trừng phạt công bằng nhất!"

Vương Triều Ba thấy người mình mang theo bị chém giết, trấn áp trong chớp mắt, dù có ngu xuẩn đến mấy thì ông ta cũng hiểu được chuyện hôm nay chính là một bàn cờ nhắm vào cha con mình. Khi nãy ông ta vì cái chết đột ngột của con mà kích động mất hết lý trí, còn tưởng rằng Cố Quyệt chỉ vì hoang đường mà làm ra chuyện vô pháp vô thiên này, không ngờ lòng dạ lại tâm cơ đến thế. Nghe thêm mấy lời đường hoàng chính nghĩa của Phạm Hào, ông ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất:

"Xem như lão phu không có mắt, không ngờ Cố Quyệt ngươi lại có bản lĩnh thế này."

Cố Quyệt chẳng buồn để tâm đến kẻ đã như chó cùng rứt giậu Vương Triều Ba. Nàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Thẩm Liệm trong đám đông, nhưng tìm quanh một vòng cũng không thấy. Lòng nàng lo lắng, đẩy mạnh gia tướng đang che chắn trước mặt mình, gọi to:

"Thẩm Liệm? Thẩm Liệm—"

Nghe tiếng gọi của Cố Quyệt, Thẩm Liệm run rẩy bước ra từ cây cột phía sau hành lang:

"Ta, ta ở đây......"

Thấy Thẩm Liệm nửa người tựa vào cột trụ, không đứng dậy nổi, Cố Quyệt cứ tưởng người này đã bị thương trong cảnh hỗn loạn vừa rồi, liền bước nhanh đến, ngồi xổm xuống kiểm tra rồi hỏi:

"Ngươi bị thương ở đâu rồi??"

Nói xong còn có chút cả giận: "Chẳng phải đã bảo ngươi ở yên đó rồi sao! Ngươi chạy loạn cái gì?!"

Thẩm Liệm gần như sắp khóc:

"Ta không bị thương. Tổ tông ơi tổ tông, lần sau nếu định chơi lớn như vậy, ngươi có thể nói trước một tiếng không? Ta sắp bị dọa chết rồi......"

Cả đời nàng gộp lại cũng chưa từng trải qua chuyện gì kích động như hôm nay.

"Nói trước với ngươi cái gì? Lúc đó chẳng phải mở miệng ra là 'thảo dân', chỉ mong kiếp này khỏi phải gặp ta nữa sao?" Cố Quyệt thấy nàng không bị làm sao, lườm nguýt một cái rồi cũng ngồi phịch xuống.

Cơn giận trong lòng Thẩm Liệm còn chưa nguôi, lại nghe Cố Quyệt châm chọc, phút chốc thấy mình lo lắng cho người ta đúng là uổng phí.

"Hỏi ngươi đấy?" Cố Quyệt đẩy Thẩm Liệm một cái, suýt làm nàng ngã ra đất. Nhưng cũng vì cú đẩy này mà trong tư thế nghiêng ngả, Thẩm Liệm trông thấy khúc quanh sau lưng Cố Quyệt có kẻ đang giương tụ tiễn, mũi tên nhắm thẳng ngay giữa lưng người đối diện mình.

Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức lật người nhào thẳng về phía Cố Quyệt:

"Cẩn thận—"

Tiếng mũi tên xuyên qua da thịt vang lên bên tai Cố Quyệt, trong thoáng chốc đưa nàng trở về điện Thái Hòa năm tám tuổi.

Năm ấy, nàng tận mắt chứng kiến phụ hoàng mình bị tên bắn xuyên qua người, máu văng lên mắt nàng, nhuộm đỏ cả thế giới của nàng.

Phía sau, Mộng Hạ lập tức một chiêu đâm chết kẻ hành thích, nhưng Cố Quyệt hoàn toàn không rảnh quay đầu nhìn lấy một cái nữa. Nàng vội vàng ôm lấy Thẩm Liệm đang ngã vào lòng mình, thất thanh gọi tên đối phương:

"Thẩm Liệm?!"

Ánh mắt Thẩm Liệm bắt đầu nhòe đi, nàng cảm thấy sau lưng đau âm ỉ, tầm nhìn cũng có phần mơ hồ:

"Mai, Mai Nhân......?"

Nàng cất tiếng, máu từ trong cổ họng ộc ra khiến giọng nói trở nên yếu ớt, câu từ chẳng rõ ràng.

Cố Quyệt đáp: "Ta đây."

Nàng siết chặt tay Thẩm Liệm, vô thức đe dọa:

"Thẩm Liệm, ta lập tức sai người chữa trị, ngươi phải kiên trì! Nếu ngươi dám chết, ta sẽ... ta sẽ......" Nói đến đây, nàng bỗng khựng lại, bởi nàng phát hiện mình hoàn toàn không biết điều gì quan trọng nhất đối với Thẩm Liệm.

Thế gian này ai cũng có người hay vật mình quan tâm nhất, quý trọng nhất, nhưng Thẩm Liệm dường như không có. Điều nàng muốn lúc nào cũng rất đơn giản, đến mức lúc này Cố Quyệt cũng không biết nàng muốn gì.

"A... Ta sắp chết, chết rồi... sao?" Thẩm Liệm nôn ra từng ngụm máu lớn, ý thức bắt đầu rời xa.

Vừa rồi hành động vội vàng theo bản năng, nàng hoàn toàn chẳng kịp suy nghĩ, nhưng hiện giờ lại bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Không phải hối hận vì đã đỡ mũi tên cho Mai Nhân, dù gì phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ linh hoạt vừa rồi thực sự khiến nàng thấy khá tự hào. Nàng hối hận vì hình như mình đã lập ra rất nhiều kế hoạch trong lòng mà lại chưa thể thực hiện tử tế:

"Sớm biết... sớm biết hôm nay phải chết, hôm qua ta... nên mời ngươi đi Bát Bảo Lâu ăn một bữa......"

Nàng nghĩ, Mai Nhân mời nàng nhiều lần như vậy, nàng nên mời lại đối phương một bữa từ lâu rồi. Nhưng nàng cứ tiếc tiền mãi, dây dưa đến giờ, không ngờ lại trở thành nuối tiếc không thể hoàn thành.

Đúng là có lỗi thật đấy...

[Hết chương 81]

Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay ngày nào cũng viết năm sáu nghìn chữ, thật sự có phần chịu không nổi nữa rồi, vừa hay vụ án cũng đến đoạn có thể tạm khép lại rồi.

Editor có lời muốn nói: Sau tác giả đừng viết chương dài thế này nữa, edit xong ngồi đọc lại soát lỗi rồi ngủ ngang giữa chừng (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện