Edit: Tô Đình+Ân

Beta: Ân

- ----------

Cả buổi học, Nam Cung Ngự bị cử chỉ của Tô Lạc Y làm cho tâm tình khó chịu.

Nam sinh đáng thương ngồi cùng bàn bị cử chỉ của hắn làm cho kinh sợ, một mực cúi đầu viết bài không dám hó hé một câu.

Giờ ra chơi, Tô Lạc Y cùng Lâm Sơ Tuyết thảo luận gì đó, vui vẻ đến quên trời đất.

Ánh mắt Nam Cung Ngự ngày càng lạnh, lại thẳng tay bẻ gãy thêm một cái bút.

Nam sinh ngồi cùng bàn hắn khụ một tiếng, run run hỏi:”Nam Cung Ngự, hôm nay cậu có gì không vui à?”

Nam Cung Ngự cố gắng mỉm cười “Không có, tôi rất cao hứng.”

Không có Tô Lạc Y hằng ngày quấy rầy hắn, thật cao hứng. Ừm, hắn rất cao hứng.

Nam Cung Ngự nhìn chằm chằm Tô Lạc Y ngồi cách đó không xa.

Nam sinh kia nghĩ có thể là vợ chồng son nhà này đang giận dỗi, liền lén gửi cho Tô Lạc Y một tin nhắn.

Nhưng nghĩ nghĩ, hắn nên gửi cho nữ sinh hay đi cùng với Tô Lạc Y thì tốt hơn.

Trong ban, không ít người trong nhà có quyền có thế, Nam Cung Ngự cùng Tô Lạc Y chính là hai người trong nhóm người có gia thế xuất sắc nhất, cho nên mọi người đều vây quanh lấy lòng họ.

Tô Lạc Y đang cùng Lâm Sơ Tuyết thảo luận phương pháp giải đề toán, thỉnh thoảng cô cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng quay đầu lại nhìn không thấy ai, chỉ cảm thấy là bản thân đa nghi quá rồi.

Cảm nhận được di động rung lên, Tô Lạc Y cúi đầu click mở.

“Nam Cung hôm nay tâm tình không tốt, cậu nên để tâm cậu ấy một chút.”

Là nam sinh ngồi cùng bàn Nam Cung Ngự gửi tới.

Nam Cung Ngự vóc dáng cao thị lực tốt, vị trí ngồi thường là phía sau, vừa vặn ở nơi cửa số, trùng hợp bàn Tô Lạc Y cũng gần cửa sổ.

Tô Lạc Y quay đầu lại, nhìn Nam Cung Ngự sắc mặt đen xì, đáy mắt một mảnh âm u, ánh mắt hắn tựa như bình tĩnh nhưng thật ra sắc lẹm.

Thấy Tô Lạc Y nhìn qua, Nam Cung Ngự nhướng mày, lộ ra nụ cười hoàn mĩ, rất xứng với tạo hình nam tính và gương mặt anh tuấn của hắn.

Tô Lạc Y lẩm bẩm nói: Nào có tâm tình không tốt? Hắn còn rất vui vẻ không phải sao.

Lại thêm, tâm tình hắn không tốt thì liên quan gì tới cô?!!!

“Tô Lạc Y, giáo viên tiếng Anh gọi cậu đến văn phòng một chút.” Có đồng học hướng Tô Lạc Y nói.

“Được” Tô Lạc Y là đại biểu tiếng Anh, lập tức phải đi tới văn phòng.

Sau khi cô rời đi, học sinh trong lớp sôi nổi nhìn về phía Lâm Sơ Tuyết.

Nhân vật nào có thể làm cho một Tô Lạc Y cao ngạo phải hiền lành đối đãi? Còn vì cô mà không thèm để tâm tới Nam Cung Ngự?

Mấy tầm mắt giao nhau, hiểu ý, nữ sinh ngồi ở phía sau Tô Lạc Y mở miệng hỏi: “Lâm Sơ Tuyết, cô cùng Tô Lạc Y đã quen nhau rất lâu từ trước?”

Lâm Sơ Tuyết cười nói: “Ngày hôm qua mới làm quen.”

“Hai người quen nhau như thế nào?”

Lâm Sơ Tuyết đơn giản giải thích: “Tớ ở nhà ăn làm công bị khi dễ, thời điểm đó là Lạc Y giúp tớ.”

Nghe xong lời này, người bên cạnh sắc mặt đều có chút không thể tin. Lâm Sơ Tuyết này nhìn dáng vẻ chắc cũng không có gia thế gì, cặp sách giống như loại hàng mua ở vỉa hè, trên người cũng không mang trang sức.

Lại còn làm công ở nhà ăn?

Nữ sinh sau bàn ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt rõ rệt: “Chậc chậc, tôi đây khuyên cậu vẫn không nên ngồi cạnh Tô Lạc Y thì hơn.”

Nữ sinh ngồi sau Tô Lạc Y bình thường quan hệ với nguyên chủ cũng không tệ, cô ta cũng đã thấy tin nhắn của nam sinh cùng bàn Nam Cung Ngự gửi cho Tô Lạc Y.

Lâm Sơ Tuyết khó hiểu, “Vì sao?”

Nữ sinh kia nhếch môi cười, “Vị trí bên cạnh Lạc Y, cậu ấy vẫn luôn muốn để cho Nam Cung Ngự, cậu ngồi ở nơi này không phải quấy rầy bọn họ sao?”

Lâm Sơ Tuyết không hiểu, mờ mịt nói: “Nam Cung Ngự?”

“Chính là vị hôn phu của Lạc Y, cậu buổi sáng cũng đã gặp qua, chính là nam sinh cậu ăn vạ khi sáng.” Nữ sinh sau bàn nói, khinh bỉ nhìn Lâm Sơ Tuyết, “Nhập học ngày đầu tiên liền muốn cưa cẩm Nam Cung Ngự, da mặt cậu cũng thật dày!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện