Nguyễn Sơ Nhụy cúi đầu nhìn cây nấm xinh đẹp,chỉ đáng tiếc là đều có độc. Nàng đem mấy cây nấm lấy ra, lưu lại cây nấm có bề ngoài đẹp nhất, nói:

" Nếu thích ngươi có thể giữ lại, nhưng là không thể ăn."

Tô Lạc Y "Ừm" một tiếng, thuận tay liền đem cây nấm có màu sắc rực rỡ cắm lên trên tóc.Nguyễn Sơ Nhụy cười, sửa sang lại tóc cho nàng, đem cây nấm màu sắc rực rỡ cố định lại, nói: "Như vậy cũng rất đẹp,trông rất giống cái kẹp tóc."

Tô Lạc Y làm bộ không hiểu hỏi:

" Kẹp tóc là cái gì?"

Nguyễn Sơ Nhụy sắc mặt cứng đờ, vội vàng nói sang chuyện khác:

" Chính là cái kẹp cố định tóc. Đúng rồi, nhà ta bên kia còn có mấy quả trái cây dại không bằng chúng ta lại nhặt một ít quả dại mang về ăn?"

Tô Lạc Y nghĩ Phù Lẫm không nhất định có thể đánh được con mồi, buổi tối lại không thể đói bụng, liền nói được. Rồi tiến tới một cây ăn quả dại, Tô Lạc Y liền leo lên. Nàng một bên hái trái cây, một bên lại cùng hệ thống nói chuyện:

- " Ta có điểm hơi hoài nghi nhân sinh."

Hệ thống sửa lại lời nàng nói:

"Ngươi hẳn là hoài nghi nhân sinh của lão hổ nguyên chủ. Nói đi, làm sao vậy?"

Tô Lạc Y đứng trên cành cao nhìn xuống thấy tình địch đang nhặt trái cây nói.

" Không phải nói lão hổ đều sẽ không leo được cây sao?"

Hệ thống:

"Ha, lão hổ còn chưa ăn thịt người đâu!"

Tô Lạc Y:

"......"

Đây là cổ vũ nàng ăn tình địch sao?Chờ nhặt được không ít trái cây hai người chậm rì rì về nhà. Nguyễn Sơ Nhụy kiến nghị nói:

"Ngươi trước kia chưa từng ăn qua nấm không bằng ngươi tới nhà ta, ta làm canh nấm cho ngươi ăn một lần?"

Tô Lạc Y thầm nghĩ, ngươi liền tính nấu một lần cho ta, ta cũng sẽ không ăn! Nhưng nàng vẫn đi theo đến nhà tình địch.Vừa vào cửa, Nguyễn Sơ Nhụy trước đem rắn nhỏ an bài trên ổ -- Tô Lạc Y không được tự nhiên quay đầu tự giác đem nấm đi rửa sạch sẽ. Hai người cơm trưa chuẩn bị ăn nấm hầm.Tô Lạc Y nghĩ giữa trưa Phù Lẫm cũng sẽ không trở về, hơn nữa nàng cũng sẽ không nấu cơm, liền an tâm chờ cơm. Chờ làm xong canh, Tô Lạc Y ngửi thấy mùi cơm, nói với Nguyễn Sơ Nhụy nói:

"Ngươi đúng là một loài giống cái lợi hại."

Nguyễn Sơ Nhụy thẹn thùng cười cười. Hai người đang chuẩn bị động đũa, cửa đã bị mở ra, Phù Lẫm cùng hai thú nhân giống đực mà Tô Lạc Y không quen biết xuất hiện ở cửa. Thú nhân giống đực tóc màu vàng kim cười nói với Phù Lẫm:

"Ta đoán đúng, giống cái nhà ngươi nhất định là ở chỗ này."

Phù Lẫm cười cười không đáp lời, nhìn về phía Tô Lạc Y ánh mắt lại là ngây người. Chợt, hắn đi nhanh xông tới, cả giận nói:

"Ai cho ngươi hái loại hoa này?! Ăn nó sẽ làm ngươi mất mạng biết không?!"

Tô Lạc Y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng hắn đang nói cái gì, trên đầu liền một trận đau đớn, hắn ném nấm màu sắc rực rỡ như chiếc kẹp tóc xuống đất. Phù Lẫm ánh mắt điên cuồng nhìn bàn nấm hầm, tính tình trở nên càng thêm táo bạo:

"Ngươi còn muốn ăn cái này? Ngươi có phải muốn chết hay không?!"

Nguyễn Sơ Nhụy còn trước nay chưa từng thấy Phù Lẫm phát điên như vậy, ánh mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Mặt khác hai giống đực vội vàng bảo hộ trước mặt nàng, thú nhân tóc màu vàng kim giữ chặt Phù Lẫm, trầm ổn nói:

"Phù lẫm, bình tĩnh một chút."

Phù lẫm thở phì phò, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm nhìn. Tô Lạc Y nhíu mày:

"Ngươi dựa vào cái gì đối với ta cáu gắt? Ta không phải còn đang đeo trên đầu một cây nấm màu sắc sao? Ngươi không thích ta cũng không thể như vậy được?!"

Phù Lẫm cười lạnh:

"À, là ta không có tư cách tức giận với ngươi!"

- -----

Người ta bảo anh không thích người ta cũng không thể mắng người ta, anh lại nói anh không có tư cách:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện