Edit: Ân, Đình

Beta: Ân

------------------

Công lược tình địch chương 3:

"Cho nên, chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi", sau đó tôi liền có thể vui vẻ công lược tình địch!

Tô Lạc Y cho rằng Nam Cung Ngự sẽ không do dự mà đáp ứng, nhưng mà Nam Cung Ngự với cái IQ nghịch thiên kia vẫn có thể suy nghĩ.

Ngữ khí hắn không tốt lắm: "Em đã có người mình mình thích?"

Tô Lạc Y có cảm giác lời này giống như vợ hiền đang hỏi người chồng ngoại tình.

Tô Lạc Y nào dám trả lời là đúng, cô vội vàng nói: "Chúng ta đều còn trẻ, không thể vì một cái hôn ước mà về sau phải chậm trễ việc gặp người phù hợp!"

Hai nhà Tô Gia và Nam Cung nếu đã cho bọn họ đính hôn, đó chính là liên hôn chính trị. Hơn nữa hai nhà vốn là bạn bè, liên hôn sẽ khiến gia tộc thân càng thêm thân thiết.

Nam Cung Ngự mặt mày có chút không vui, chỉ là tự nhỏ đã được giáo dục tốt nên hắn cũng không có biểu hiện vẻ tức giận: "Vậy chờ gặp lại hẳn nói"

Tô Lạc Y trong lòng phát lạnh.

Đại ca, cô gái mệnh trung chú định* của anh đang phải làm công cho người ta kìa a.

Ôi đm*, cô gái của anh đang mang đồ ăn đêm đến đây a!

*Ôi đm: Nguyên văn là Ôi không. Ở đây tớ thấy từ này khác thích hợp:") Dù có hơi cục súc.

*Mệnh trung chú định: vận mệnh sắp đặt

Tô Lạc Y nhìn nữ chủ nở nụ cười ưu nhã.

"Cảm ơn."

Nam Cung Ngự ngạc nhiên nhìn cô, vị hôn thê điêu ngoa này của hắn từ khi nào biết hiểu lễ nghĩa như vậy.

Tô Lạc Y nếu nghe được lời này của hắn, nhất định sẽ gào thét: Bởi vì tôi muốn xoát điểm hảo cảm của tình địch tương lai a~!!

Thời điểm hai người ặn cơm, Tô Lạc Y vẫn chưa từ bỏ ý định giải trừ hôn ước, nhưng mà Nam Cung Ngự vẫn một mực yên lặng không trả lời.

Đến khi kết thúc bữa ăn, Nam Cung Ngự thật sự tức giận.

"Tô Lạc Y, em thật sự nghĩ giải trừ hôn ước chỉ nói miệng là xong? Còn phải hỏi ý hai trưởng bối!"

Nam Cung Ngự tức giận đến phụ huynh cũng đều gọi ra.

Tô Lạc Y biết điều câm miệng.

Vốn tưởng rằng chuyện này hôm nay liền có thể kết thúc, Tô Lạc Y có chút ỉu xìu xem Nam Cung Ngự thanh toán tiền ăn, chỉ là không nghĩ tới phía sau lại có tiếng cãi nhau.

Tô Lạc Y không muốn tìm phiền toái, đến một ánh mắt cũng không bố thí cho.

Nam Cung Ngự không thích xen vào chuyện người khác, thời điểm hai người muốn rời đi, Tô Lạc Y nghe được phía sau truyền đến thanh âm mềm mại.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật sự xin lỗi"

"Một câu xin lỗi là xong hả?! Cô có biết cái áo này bao nhiêu tiền không?"

"Tiên sinh, thật xin lỗi tôi không cố ý."

Thang âm mềm mại kia lại nức nở.

Âm thanh quen tai khiến Tô Lạc Y nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên là Lâm Sơ Tuyết.

Tô Lạc Y dừng lại nhướng mày ung dung nhìn tình huống xảy ra trước mắt.

Lâm Sơ Tuyết mặc quần áo nhân viên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng bệch, nhìn hướng nam nhân xin lỗi.

Bộ dáng nam nhân trên ba mươi tuổi, âu phục trên người có dấu vết rượu đổ.

Tô Lạc Y nhìn qua đại khái hiểu được tình hình, hẳn là Lâm Sơ Tuyết mang rượu cho nam nhân kia, không cẩn thận làm đổ lên người hắn.

Nam nhân nhất quyết không buông tha, lớn tiếng mắng: "Xin lỗi có ích gì? Cô trả tôi tiền quần áo!"

Lâm Sơ Tuyết cắn cắn môi, tròng mắt rưng rưng động lòng người:"Bao nhiêu tiền, tôi đền."

Cô gia cảnh không tốt, đi làm công cũng vì muốn kiếm tiền, không nghĩ sẽ tới sẽ gặp đến tình huống này.

Nam nhân hừ một tiếng: "Bộ âu phục này chính là hàng đặt may, lúc trước tôi mua hơn mười mấy vạn, bỏ đi số lẻ là mười vạn. Cô trả tôi mười vạn đi! Sao? Cô trả nổi không?!"

Lâm Sơ Tuyết cả kinh, không tin được lắp bắp:"Làm sao lại đắt như vậy?"

Nam nhân ngạo mạn nhìn Lâm Sơ Tuyết, ánh mắt khinh miệt.

"Cô là loại người nghèo, chắc cũng chưa gặp qua loại quần áo quý giá như vậy đi! Đồ nhà quê!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện