Edit by Đình Ân

- ------

Trong phòng học cười vang ra tiếng.

Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: “ Đề này chỉ có ba đáp án ABC, từ đâu ra D?”

Tô Lạc Y vô tội nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp cũng không làm khó Tô Lạc Y, chỉ thở dài, “Ngồi xuống đi, chú ý nghe giảng bài.”

Tô Lạc Y ngồi xuống, trong lòng ủy khuất với hệ thống một trận.

Hệ thống: “Ký chủ nghiêm túc nghe giảng bài đi……”

Tô Lạc Y: “……”

——

Tiết tự học buổi tối của Cao nhị thường không yêu cầu nghiêm khắc, Tô Lạc Y đem thư trang cất vào cặp sách, chuẩn bị về nhà.

“Tô Lạc Y.” Nam Cung Ngự gọi cô lại.

“A! Nam Cung Ngự, có chuyện gì sao?” Tô Lạc Y chuyển mắt.

Ánh mắt Nam Cung Ngự nhìn Lạc Y sáng ngời, lại có chút mất tự nhiên nói: “Cuối tuần anh ở nhà tổ chức sinh nhật, em đừng quên đi.”

Tô Lạc Y do dự một chút, gật gật đầu, “Em sẽ không quên.”

Nam Cung Ngự cười, “Anh đưa em về nhà.”

Tô Lạc Y nhớ tới xe đạp của hắn, xấu hổ cười, “Tài xế đã ở cửa chờ em.”

Khóe miệng Nam Cung Ngự tươi cười chợt cứng ngắc.

Tô Lạc Y nói: “Em đây đi về trước.”

Hệ thống nói: “Dựa theo tính cách nguyên chủ, kí chủ không nên cự tuyệt nam chủ.”

Tô Lạc Y chớp mắt ủy khuất nói: “ Chuyện này không có gì lớn đâu a~”

Hệ thống: “……” phiền ký chủ đừng giả dạng bạch liên hoa làm nũng nữa!

Sau khi Tô Lạc Y rời đi, Phương Ngàn Ngàn nhanh chóng lấy hết can đảm nói với Nam Cung Ngự: "Nam Cung Ngự, sinh nhật cuối tuần này cậu có mời những người trong ban đi không?"

Nam Cung Ngự quay đầu nhìn về phía Phương Ngàn Ngàn, lãnh đạm nói, “Có”

Rất nhiều người trong Nhất ban có bối cảnh không tầm thường, nhiều gia tộc cùng Nam Cung gia lại có quan hệ tốt, khẳng định là sẽ mời.

Phương Ngàn Ngàn lại nói: “Cậu cũng mời Lâm Sơ Tuyết sao?”

Nam Cung Ngự ngẩn ra.

Phương Ngàn Ngàn vờ như đột nhiên nhớ tới cái gì, cả kinh nói: “A, Lâm Sơ Tuyết gia cảnh không tốt, phỏng chừng cũng mua không nổi một bộ lễ phục, Nam Cung cậu vẫn là đừng làm khó dễ cậu ấy nha."

Lời nói ác ý này thẳng tay bôi đen Lâm Sơ Tuyết. Lâm Sơ Tuyết diện mạo điềm mỹ đáng yêu, chỉ cần là nam sinh đều sẽ thích con gái như vậy.

Nam Cung Ngự liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Phương Ngàn Ngàn, hắn cũng không vạch trần, chỉ cười một tiếng, quay lưng rời đi.

Phương Ngàn Ngàn cắn môi dưới, ánh mắt dần dần lạnh băng. Vì cái gì Tô Lạc Y ngu ngốc không đầu óc lại là người có thể cùng Nam Cung Ngự đính hôn? Vì cái gì Nam Cung Ngự vĩnh viễn đều không chú ý cô ta dù chỉ một chút?

Phương Ngàn Ngàn rất không cam lòng!

Nam Cung Ngự đem thư khép lại, lại lần nữa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Phương Ngàn Ngàn đáy mắt đầy âm hiểm.

Đối với việc Nam Cung Ngự đột nhiên quay đầu nhìn mình, Phương Ngàn Ngàn cả kinh, không nghĩ tới Nam Cung Ngự sẽ như vậy nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt Nam Cung Ngự bình tĩnh nhưng lại giấu diếm sự sắc bén, hắn nhướng mày, lộ ra nụ cười hoàn mỹ, "Phương Ngàn Ngàn cậu nghĩ người khác ngu ngốc, cậu cũng chẳng thông minh gì."

Nói xong, Nam Cung Ngự cũng rời đi.

Phương Ngàn Ngàn tâm tàng lửa giận, bàn tay gắt gao nắm chặt góc váy.

Nam Cung Ngự không nghĩ muốn xử lí việc mấy nữ sinh lục đục với nhau, nhưng phương diện này lại có Tô Lạc Y, hắn cũng chỉ cảnh cáo Phương Ngàn Ngàn một chút.

Nghĩ đến Lâm Sơ Tuyết, Nam Cung Ngự nhíu mày, vẫn nên phân phó người đi tra xét bối cảnh nữ sinh này.

——

Thời điểm Tô Lạc Y chuẩn bị về tới nhà, cô lại gọi tài xế đưa mình đến nhà Lâm Sơ Tuyết.

Gia cảnh Lâm Sơ Tuyết bình thường, trong nhà chỉ có cô cùng mẹ già.

Sau khi gõ vài tiếng, cửa nhà liền được mở ra. Tô Lạc Y nhìn đến mái tóc dài của tình địch, xõa ra trên bộ quần áo ngủ lại thập phần đáng yêu.

“Lạc Y? Sao cậu lại tới đây?” Lâm Sơ Tuyết kinh hỉ nói: “ Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện