Khuôn mặt nàng không cảm xúc nhưng đôi mắt không hiểu sao vẫn chan chứa sự khẩn khoản.
-Nàng không cần cầu xin ta. Ta chỉ muốn biết lý do thôi. Nàng không nói cũng không sao, chỉ cần là nàng muốn ta đều làm vì nàng.
-Đa tạ!
-Không! Là ta phải đa tạ nàng_Trình Tuấn Kiệt lắc nhẹ đầu.
-Nguyệt nhi chỉ muốn nói có thế. Làm phiền huynh cất công đến tận đây.
-Vậy ta xin phép đi trước. Ở phủ còn có cung vụ cần xử lí
-Ừm! Tiểu Mai, tiễn Trình đại nhân giúp ta
Tiểu Mai nghe thấy Lam Nguyệt gọi liền nhanh chóng đi vào cung kính nhận lệnh.
-Nô tì đã rõ!
-Vậy ta đi trước!
-Cáo từ!
Trình Tuấn Kiệt theo tiểu Mai rời khỏi Nguyệt Liên cung. Lúc này chỉ còn Lam Nguyệt ngồi trong thư phòng, từ tốn thưởng trà cùng điểm tâm. Một lát sau khi đĩa bánh đậu xanh đã hết nàng mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi phòng ra lệnh với thái giám đang đứng ngay cạnh đó
-Bãi giá Tử Thanh cung.
-Nô tài đã rõ!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tử Thanh cung
-Điện hạ! Bát công chúa đang đứng ở bên ngoài nói là muốn gặp!
-Mau cho vào!
-Nô tài đã rõ!
Huyền Tử Mặc đang giải quyết một số tấu sớ do các đại thần dâng lên. Đây vốn không phải công việc của hắn, mà thật ra hắn cũng không được phép đụng vào chúng. Nhưng hoàng thượng đã đặc biệt giao cho hắn toàn quyền giải quyết đống này. Hắn đọc cười khẩy, toàn bộ những tấu chương hoàng thượng giao cho hắn đều có chung một nội dung Tứ hoàng tử lai lịch không rõ, sau khi trở về được nắm quá nhiều quyền hành dễ tạo phản. Hoàng thượng đưa cho hắn đống này nhất định có chủ đích. Nhưng cũng không thể trách họ, hắn vốn là "ngoại tôn" của Thừa tướng, đối với các trung thần của hoàng đế mà nói không thể không đề phòng. Lan quý phi đối đãi với hắn dạo gần đây thập phần tốt, cứ như một hiền mẫu thực sự, Thừa tướng trên triều cũng ra sức vì hắn. Như vậy lại càng có thêm lý do để người nghi kị.
Nhưng hắn chỉ cần hoàng đế vẫn tin tưởng minh là được. Chỉ cần có Quang Minh hoàng đế thì mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra thuận lợi theo đúng như kế hoạch. Huyền Tử Mặc hắn nhất định sẽ giữ lời hứa với nàng năm đó. Cho nàng hết thảy tất cả những gì tốt nhất trên thế gian, bảo vệ nàng chu toàn hết một đời. Cuộc đời hắn chỉ còn có thể lấy đó làm mục đích sống, hắn không thể đánh mất.
Mà nhắc tới nàng mới nhớ, đã lâu rồi Huyền Tử Mặc không có ghé qua Nguyệt Liên cung. Đợi giải quyết truyện này êm xuôi hắn sẽ tự mình qua đó. Chỉ mong nàng sẽ không sinh khí. Huyền Tử Mặc vừa nghĩ đến đó thì thái giám đi vào thông báo Bát công chúa tới tìm. Nụ cười yêu nghiệt xuất hiện trên môi của Huyền Tử Mặc. Hắn và nàng quả nhiên tâm ý tương thông.
Thái giám quay người định đi ra mời Bát công chúa vào thì Huyền Tử Mặc mở miệng ngăn lại.
-Đợi đã!
-Điện hạ có chuyện gì cần sai bảo nô tài ạ?_Thái giám lập tức quay lại cung kính đáp
Cung nhân của Tử Thanh cung này đều là người mới nhập cung. Đối với Huyền Tử Mặc vẫn thập phần cũng kính cẩn thận mà hầu hạ. Bởi lý do thứ nhất bọn họ là nhân mới, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống nên khi chưa có gì chắc chắn vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thứ hai Tứ hoàng tử nghe nói dạo gần đây được hoàng thượng yêu thích, còn tin tưởng giao việc triều chính cho giải quyết. Tuy vẫn không thể nào bằng Bát công chúa nhưng âu cũng coi như là được sủng ái. Hầu hạ một chủ tử như vậy thì càng phải cẩn thận đề phòng nếu không sẽ rước họa vào thân.
- Nói lại với thị vệ Tử Thanh cung từ này nếu là Bát công chúa thì cứ để nào nàng vào không cần bẩm báo!
-Nô tài xin tuân mệnh!
-Giờ mau ra mời công chúa vào đây!
-Nô tài xin lập tức đi ngay!
Một lát sau Lam Nguyệt theo sau vẫn là Tiểu Mai đi vào. Huyền Tử Mặc liền rời khỏi án thư bước lại gần nàng.
-Thật vinh hạnh cho Tử Thanh cung của ta hôm nay có nàng ghé qua!
Lam Nguyệt không thèm để ý đến Huyền Tử Mặc liền lại gần bàn trà ngồi. Xem ra tức khí trong lòng nàng vẫn còn. Thầm thở dài một cái Huyền Tử Mặc cũng ngồi xuống đối diện với Lam Nguyệt!
-Hôm nay Bát hoàng muội đến tìm ta không chỉ để uống trà chứ? Huyền Tử Mặc là người mở lời trước. Nghe vậy chén trà chuẩn bị đưa lên miệng của Lam Nguyệt liền dừng lại. Cũng không uống nữa mà đặt chén trà xuống, nàng chỉ quay sang tiểu Mai ở bên cạnh ra hiệu. Tiểu Mai nhìn nàng liền hiểu ý lui ra. Huyền Tử Mặc cũng biết nàng cần nói chuyện riêng nên lệnh tất cả cung nhân lui ra hết.
-Bây giờ nàng có thể nói được chưa?
-Tại sao lại không đến Nguyệt Liên cung?
Lam Nguyệt thốt ra câu này vô cùng từ tốn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không hề có một chút thay đổi. Một cái nhíu mày đỏ mặt cũng không có. Bù lại Huyền Tử Mặc vừa nghe xong liền chút nữa xặc nước trà đang uống.
-Cẩn thận! Nước trà không độc nhưng vẫn giết người được đó!
Huyền Tử Mặc đã nghĩ trước biết bao như điều nàng có thể hỏi nhưng hắn chính là không ngờ cái Lam Nguyệt muốn hỏi lại là điều này.
-Thứ lỗi cho ta. Công vụ dạo này rất nhiều nên ta không có dành được thời gian đến bồi nàng.
-Phụ hoàng dạo gần đây có vẻ đặc biệt chú ý đến huynh?
-Có thể nói giữa ta và hoàng thượng có cùng chung chí hướng.
Huyền Tử Mặc vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Lam Nguyệt trần đầy thâm ý. Lam Nguyệt thấy vậy cũng không nói gì thêm, một lát sau mới lên tiếng:
-Huynh muốn làm gì cũng được, thay Nguyệt nhi bảo vệ Huyền Phong quốc. Nguyệt nhi là một vị công chúa bất lực
Kiếp này phụ hoàng và mẫu hậu dành cho nàng rất nhiều tình yêu thương giống hệt ba mẹ Dương năm đó. Nàng không nỡ nhìn thứ quý giá mà họ dùng tính mạng cả đời của mình để bảo vệ bị phá hoại. Và trong trường hợp hiện tại thì chỉ có thể trông chờ vào người nam nhân bên cạnh nàng lúc này. Muốn nàng làm hoàng đế không khó chỉ cần là nàng muốn phụ hoàng không ngại phong nàng làm hoàng thái nữ, trở thành nữ đế đầu tiên của Huyền Phong quốc. Nhưng thừa tướng nhất định sẽ không để yên. Thậm chí kể cả lão để yên thì nàng cũng sẽ vấp phải vô số phản đối. Trọng nam khinh nữ vẫn còn là tín ngưỡng tồn tại ở nơi này. Bá tánh cùng văn võ bá quan sẽ không tin tưởng một nữ nhân lên ngôi. Đến lúc đó bạo loạn, tạo phản, mọi thứ sẽ liên tiếp đổ xuống. Nàng có sức mạnh nhưng thế lực thì là một con số không tròn trĩnh. Tất cả đều do phụ hoàng cùng mẫu hậu đã quá bảo bọc nàng. Vậy nên chỉ còn cách giao lại trách nhiệm này cho hắn, rồi mọi chuyện giải quyết từ từ trong im lặng. Còn nàng, bất cứ điều gì nàng có thể làm nàng cũng sẽ giúp hắn.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà đúng không? Cũng giống như trước kia nàng tiếp quản Dương thị thôi mà! Chỉ có điều đây là một đất nước với vùng lãnh thổ rộng lớn mà thôi! Tuy tự an ủi mình vậy Lam Nguyệt không tránh khỏi có một chút mệt mỏi. Trong vô thức đôi mày xinh đẹp của nàng nhíu lại.
Huyền Tử Mặc ngồi bên cạnh luôn chú ý tới nữ nhân nào đó sao lại không nhìn thấy sự thay đổi này trên khuôn mặt nàng. Không tự chủ được hắn liền lại gần chỗ Lam Nguyệt rồi một cách đột ngột liền kéo nàng vào lòng
-Không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Nếu đây là điều nàng muốn ta nhất định sẽ thực hiện.
-Ừm!
Ps: Số người ủng hộ vẫn ít quá!!!!! Scor bắt đầu thấy hơi nản, đang tính tới chuyện giảm từ 2 chap/1 tuần thành 1 chap/1 tuần! Có nên không ta???? Scor thiệt khó nghĩ!!!!TT^TT
Nhưng dù sao cũng chúc mọi người ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
LOVE FROM SCOR!!!!
-Nàng không cần cầu xin ta. Ta chỉ muốn biết lý do thôi. Nàng không nói cũng không sao, chỉ cần là nàng muốn ta đều làm vì nàng.
-Đa tạ!
-Không! Là ta phải đa tạ nàng_Trình Tuấn Kiệt lắc nhẹ đầu.
-Nguyệt nhi chỉ muốn nói có thế. Làm phiền huynh cất công đến tận đây.
-Vậy ta xin phép đi trước. Ở phủ còn có cung vụ cần xử lí
-Ừm! Tiểu Mai, tiễn Trình đại nhân giúp ta
Tiểu Mai nghe thấy Lam Nguyệt gọi liền nhanh chóng đi vào cung kính nhận lệnh.
-Nô tì đã rõ!
-Vậy ta đi trước!
-Cáo từ!
Trình Tuấn Kiệt theo tiểu Mai rời khỏi Nguyệt Liên cung. Lúc này chỉ còn Lam Nguyệt ngồi trong thư phòng, từ tốn thưởng trà cùng điểm tâm. Một lát sau khi đĩa bánh đậu xanh đã hết nàng mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi phòng ra lệnh với thái giám đang đứng ngay cạnh đó
-Bãi giá Tử Thanh cung.
-Nô tài đã rõ!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tử Thanh cung
-Điện hạ! Bát công chúa đang đứng ở bên ngoài nói là muốn gặp!
-Mau cho vào!
-Nô tài đã rõ!
Huyền Tử Mặc đang giải quyết một số tấu sớ do các đại thần dâng lên. Đây vốn không phải công việc của hắn, mà thật ra hắn cũng không được phép đụng vào chúng. Nhưng hoàng thượng đã đặc biệt giao cho hắn toàn quyền giải quyết đống này. Hắn đọc cười khẩy, toàn bộ những tấu chương hoàng thượng giao cho hắn đều có chung một nội dung Tứ hoàng tử lai lịch không rõ, sau khi trở về được nắm quá nhiều quyền hành dễ tạo phản. Hoàng thượng đưa cho hắn đống này nhất định có chủ đích. Nhưng cũng không thể trách họ, hắn vốn là "ngoại tôn" của Thừa tướng, đối với các trung thần của hoàng đế mà nói không thể không đề phòng. Lan quý phi đối đãi với hắn dạo gần đây thập phần tốt, cứ như một hiền mẫu thực sự, Thừa tướng trên triều cũng ra sức vì hắn. Như vậy lại càng có thêm lý do để người nghi kị.
Nhưng hắn chỉ cần hoàng đế vẫn tin tưởng minh là được. Chỉ cần có Quang Minh hoàng đế thì mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra thuận lợi theo đúng như kế hoạch. Huyền Tử Mặc hắn nhất định sẽ giữ lời hứa với nàng năm đó. Cho nàng hết thảy tất cả những gì tốt nhất trên thế gian, bảo vệ nàng chu toàn hết một đời. Cuộc đời hắn chỉ còn có thể lấy đó làm mục đích sống, hắn không thể đánh mất.
Mà nhắc tới nàng mới nhớ, đã lâu rồi Huyền Tử Mặc không có ghé qua Nguyệt Liên cung. Đợi giải quyết truyện này êm xuôi hắn sẽ tự mình qua đó. Chỉ mong nàng sẽ không sinh khí. Huyền Tử Mặc vừa nghĩ đến đó thì thái giám đi vào thông báo Bát công chúa tới tìm. Nụ cười yêu nghiệt xuất hiện trên môi của Huyền Tử Mặc. Hắn và nàng quả nhiên tâm ý tương thông.
Thái giám quay người định đi ra mời Bát công chúa vào thì Huyền Tử Mặc mở miệng ngăn lại.
-Đợi đã!
-Điện hạ có chuyện gì cần sai bảo nô tài ạ?_Thái giám lập tức quay lại cung kính đáp
Cung nhân của Tử Thanh cung này đều là người mới nhập cung. Đối với Huyền Tử Mặc vẫn thập phần cũng kính cẩn thận mà hầu hạ. Bởi lý do thứ nhất bọn họ là nhân mới, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống nên khi chưa có gì chắc chắn vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thứ hai Tứ hoàng tử nghe nói dạo gần đây được hoàng thượng yêu thích, còn tin tưởng giao việc triều chính cho giải quyết. Tuy vẫn không thể nào bằng Bát công chúa nhưng âu cũng coi như là được sủng ái. Hầu hạ một chủ tử như vậy thì càng phải cẩn thận đề phòng nếu không sẽ rước họa vào thân.
- Nói lại với thị vệ Tử Thanh cung từ này nếu là Bát công chúa thì cứ để nào nàng vào không cần bẩm báo!
-Nô tài xin tuân mệnh!
-Giờ mau ra mời công chúa vào đây!
-Nô tài xin lập tức đi ngay!
Một lát sau Lam Nguyệt theo sau vẫn là Tiểu Mai đi vào. Huyền Tử Mặc liền rời khỏi án thư bước lại gần nàng.
-Thật vinh hạnh cho Tử Thanh cung của ta hôm nay có nàng ghé qua!
Lam Nguyệt không thèm để ý đến Huyền Tử Mặc liền lại gần bàn trà ngồi. Xem ra tức khí trong lòng nàng vẫn còn. Thầm thở dài một cái Huyền Tử Mặc cũng ngồi xuống đối diện với Lam Nguyệt!
-Hôm nay Bát hoàng muội đến tìm ta không chỉ để uống trà chứ? Huyền Tử Mặc là người mở lời trước. Nghe vậy chén trà chuẩn bị đưa lên miệng của Lam Nguyệt liền dừng lại. Cũng không uống nữa mà đặt chén trà xuống, nàng chỉ quay sang tiểu Mai ở bên cạnh ra hiệu. Tiểu Mai nhìn nàng liền hiểu ý lui ra. Huyền Tử Mặc cũng biết nàng cần nói chuyện riêng nên lệnh tất cả cung nhân lui ra hết.
-Bây giờ nàng có thể nói được chưa?
-Tại sao lại không đến Nguyệt Liên cung?
Lam Nguyệt thốt ra câu này vô cùng từ tốn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không hề có một chút thay đổi. Một cái nhíu mày đỏ mặt cũng không có. Bù lại Huyền Tử Mặc vừa nghe xong liền chút nữa xặc nước trà đang uống.
-Cẩn thận! Nước trà không độc nhưng vẫn giết người được đó!
Huyền Tử Mặc đã nghĩ trước biết bao như điều nàng có thể hỏi nhưng hắn chính là không ngờ cái Lam Nguyệt muốn hỏi lại là điều này.
-Thứ lỗi cho ta. Công vụ dạo này rất nhiều nên ta không có dành được thời gian đến bồi nàng.
-Phụ hoàng dạo gần đây có vẻ đặc biệt chú ý đến huynh?
-Có thể nói giữa ta và hoàng thượng có cùng chung chí hướng.
Huyền Tử Mặc vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Lam Nguyệt trần đầy thâm ý. Lam Nguyệt thấy vậy cũng không nói gì thêm, một lát sau mới lên tiếng:
-Huynh muốn làm gì cũng được, thay Nguyệt nhi bảo vệ Huyền Phong quốc. Nguyệt nhi là một vị công chúa bất lực
Kiếp này phụ hoàng và mẫu hậu dành cho nàng rất nhiều tình yêu thương giống hệt ba mẹ Dương năm đó. Nàng không nỡ nhìn thứ quý giá mà họ dùng tính mạng cả đời của mình để bảo vệ bị phá hoại. Và trong trường hợp hiện tại thì chỉ có thể trông chờ vào người nam nhân bên cạnh nàng lúc này. Muốn nàng làm hoàng đế không khó chỉ cần là nàng muốn phụ hoàng không ngại phong nàng làm hoàng thái nữ, trở thành nữ đế đầu tiên của Huyền Phong quốc. Nhưng thừa tướng nhất định sẽ không để yên. Thậm chí kể cả lão để yên thì nàng cũng sẽ vấp phải vô số phản đối. Trọng nam khinh nữ vẫn còn là tín ngưỡng tồn tại ở nơi này. Bá tánh cùng văn võ bá quan sẽ không tin tưởng một nữ nhân lên ngôi. Đến lúc đó bạo loạn, tạo phản, mọi thứ sẽ liên tiếp đổ xuống. Nàng có sức mạnh nhưng thế lực thì là một con số không tròn trĩnh. Tất cả đều do phụ hoàng cùng mẫu hậu đã quá bảo bọc nàng. Vậy nên chỉ còn cách giao lại trách nhiệm này cho hắn, rồi mọi chuyện giải quyết từ từ trong im lặng. Còn nàng, bất cứ điều gì nàng có thể làm nàng cũng sẽ giúp hắn.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà đúng không? Cũng giống như trước kia nàng tiếp quản Dương thị thôi mà! Chỉ có điều đây là một đất nước với vùng lãnh thổ rộng lớn mà thôi! Tuy tự an ủi mình vậy Lam Nguyệt không tránh khỏi có một chút mệt mỏi. Trong vô thức đôi mày xinh đẹp của nàng nhíu lại.
Huyền Tử Mặc ngồi bên cạnh luôn chú ý tới nữ nhân nào đó sao lại không nhìn thấy sự thay đổi này trên khuôn mặt nàng. Không tự chủ được hắn liền lại gần chỗ Lam Nguyệt rồi một cách đột ngột liền kéo nàng vào lòng
-Không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Nếu đây là điều nàng muốn ta nhất định sẽ thực hiện.
-Ừm!
Ps: Số người ủng hộ vẫn ít quá!!!!! Scor bắt đầu thấy hơi nản, đang tính tới chuyện giảm từ 2 chap/1 tuần thành 1 chap/1 tuần! Có nên không ta???? Scor thiệt khó nghĩ!!!!TT^TT
Nhưng dù sao cũng chúc mọi người ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
LOVE FROM SCOR!!!!
Danh sách chương