Lặp đi lặp lại nhiều lần, lần nào cũng nhấn mạnh, thậm chí hắn còn cho đó là thật…

Trong mắt hắn lóe lên một chút mơ màng.

Khương Yến đứng trên đường, đột nhiên nhớ tới những lời A Linh từng hỏi hắn hôm đó.

Nhị ca sau này cũng sẽ luôn yêu thương A Linh chứ…

Trên phố người qua kẻ lại, ánh nắng có chút chói mắt, hắn ta chậm rãi đưa tay lên che mặt.

.

Trước Khang Vương phủ.

Khương Linh túm một góc váy nhảy ra khỏi xe ngựa, Mục Diễn ở bên cạnh sững sờ, lập tức dìu nàng theo phản xạ, thấy nàng đứng vững dưới đất mới thu tay lại.

Ngụy Tri Dục đi theo hộ tống suốt chặng đường cũng không khỏi nhìn hắn vài lần, sao hắn ta không biết bên cạnh công chúa lại có một thiếu niên thiên phú xuất chúng, võ nghệ cao cường như thế, nhưng trông có vẻ hơi ngờ nghệch.

Hơn nữa, thủ đoạn giết người của hắn lại rất lanh lẹ, cũng không biết đã luyện bao lâu, sao có thể giữ lại ở Chiêu Dương Cung? Ngụy Tri Dục cũng luyện võ từ nhỏ, nhưng thiên phú thì cực kém, luyện đến bây giờ cũng chỉ bắt được vài tên trộm quèn, bây giờ lại nhìn thấy một kỳ tài luyện võ tuổi trẻ lại có thiên phú, còn là dáng vẻ của hạ nhân, không khỏi có vài phần ngưỡng mộ.

Nếu có thể bắn hắn về làm lính, không sợ không bắt được mấy bọn cướp đêm.

"Ngụy tri huyện" Khương Linh kéo dài hơi: "Thị vệ của ta đẹp lắm sao?"

Ngụy Tri Dục bất giác đáp: "Cực đẹp… à không, không phải, công chúa, ti chức cáo lui."



Nhìn thấy hắn bỏ chạy, Khương Linh xụ mặt xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Mục Diễn: "Ngươi cúi thấp một chút."

Mục Diễn hơi nghiêng người về phía trước, Khương Linh cảm thấy vừa rồi, liền đưa tay lên đeo mặt nạ lên cho hắn.

Khang Vương Phủ rất rộng, kiến trúc bên trong tuy theo phong cách hơi cổ xưa nhưng rất tinh tế, cảnh sắc được bố trí cũng cực kỳ tinh xảo.

Đi qua hành lang dài bắc trên hồ nước, Khương Linh được dẫn vào sảnh chính, bình thường nàng rất ít khi ra khỏi cung, cho dù xuất cung cũng rất ít đến Khang Vương Phủ làm khách, nên chẳng quen thuộc với nơi này lắm.

Ngồi được một lúc, tiểu hoàng thúc chậm rãi bước tới, giữa mi mắt như họa lên nụ cười đầy dịu dàng yêu thương.

“A Linh sao có thời gian rảnh rỗi tới chỗ hoàng thúc vậy?” Khương Hi cười tủm tỉm nói: “Cũng coi như là khách quý rồi.”

Hắn muốn gì làm nấy quen rồi, thanh danh bê bối, hai đứa con của hoàng huynh cũng không mấy thân thiết với hắn.

Ngoại trừ Khương Yến không được sủng mấy.

Khương Linh đứng dậy, vội vàng gọi một tiếng "hoàng thúc" với hắn, giọng nói của nàng vừa ngọt ngào vừa mềm mại, giống như viên đường ngọt ngắt tan chảy trong lòng.

Khương Hi mỉm cười, ở trong cung mà có thể dưỡng thành tính khí mềm mỏng không màng thế sự như thế, cũng không biết vị hoàng huynh đó của hắn đã bỏ phí bao nhiêu tâm tư và tinh lực rồi.

Nhưng bây giờ nàng như thế này, nếu thật sự gả đi, hoàng huynh có thể yên tâm được sao?

Ở hậu viện phía sau, có thứ biết ăn người đấy.

"Hoàng huynh nỡ để con ra ngoài sao? A Linh, không phải con lén chạy ra ngoài đó chứ, cẩn thận hoàng thúc trở về mách với hoàng thượng." Khương Hi cười nói, ánh mắt hắn chốc chốc lại rơi trên người của Mục Diễn, sau đó lại nhanh chóng dời đi, ung dung uống trà.

Khương Linh không nhận thấy ánh mắt dò xét của hắn, thấy hắn có ý cười đùa, trong lòng cũng thả lỏng đi rất nhiều, bèn nói: “Hoàng thúc cứ việc đi, con đã nói với phụ hoàng rồi, nếu người mách phụ hoàng, cũng chỉ phí lời mà thôi.”

“Ồ?” Khương Hi cụp mắt cười khúc khích, các đốt ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt gõ lên bàn: “Tiểu nha đầu con, trong cung có nhiều đồ ăn ngon nhiều thứ để chơi, lại còn được nhiều người hầu hạ, còn không thấy hài lòng sao? Bên ngoài không thoải mái như trong cung, rất nguy hiểm."



“Con không sợ.” Khương Linh cong môi, mi mắt đầy ý cười, nói: “Có Mục Diễn ở đây, hắn sẽ bảo vệ con, huống hồ nếu con ở bên ngoài thật sự có chịu ủy khuất, phụ hoàng nhất định sẽ báo thù giúp con.”

Ý cười trong mắt nàng không giảm, tiếp tục nói: "Nhị ca cũng như thế, nếu huynh ấy ở bên ngoài bị người ta ăn hiếp, con và phụ hoàng cũng sẽ giúp huynh ấy ăn hiếp lại kẻ đó."

"Con đấy." Nụ cười của Khương Hi hơi khựng lại, rất nhanh liền khôi phục như thường, lắc đầu nói: "Hoàng huynh sắp chiều hư con rồi, đợi quay về cung, hoàng thúc nhất định sẽ nói lại những lời của con cho hắn nghe."

Tiểu nha đầu dường như có chỗ nào đó rất khác, tính cách cũng không còn yếu đuối nữa, chí ít, hắn vừa nghe ra được trong lời nói của nàng có vài phần uy hiếp.

Thú vị, thực sự rất thú vị.

Trong mắt Khương Linh lộ vẻ ngây thơ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chân thành hơn bình thường.

Trước giờ nàng cũng không thích Khang vương mấy, cho dù hắn là hoàng thúc trên danh nghĩa của nàng, lần này đến Khang vương phủ, ngoại trừ tìm nhị ca, còn muốn xem thử hắn rốt cuộc có chủ ý gì.

Phụ hoàng có tổng cộng ba người con, trai có gái có, Khang vương đến giờ vẫn chưa có con cái, nói hắn có chút “tình cảm cha con” với nhị hoàng huynh, Khương Linh cũng không làm sao tin được.

“Hoàng thúc, nhị ca đâu?” Khương Linh chớp chớp mắt, làm vẻ lanh lợi hỏi: “Con đi dạo Khang vương phủ cả nửa ngày cũng không nhìn thấy huynh ấy, nhị ca không có trong phủ sao?"

"Nó à." Ý cười trên gương mặt Khương Hi càng đậm hơn, trong mắt thoáng lóe lên một tia mơ hồ mù mịt, thờ ơ đáp: "A Yến ra ngoài rồi, con cũng biết đấy, vương phủ của nó năm sau sắp khởi công rồi."

Khương Yến năm nay đã mười một, năm sau là tròn mười hai tuổi, thì có thể xuất cung khai phủ, đợi tới mùa xuân, sẽ chính thức giám sát xây dựng vương phủ.

Khương Linh không nghi ngờ hắn, nhưng trong lòng lo lắng chuyện bị thích sát trên đường hôm nay, không kìm được mà hỏi tiếp: "Nhị ca có dẫn theo thị vệ bên mình không?"

“Có, con cứ yên tâm.” Khương Hi mỉm cười một tiếng, hất cằm hướng ra bên ngoài: “Nhìn xem, không phải đã về rồi sao.”

Người đang đi trên hành lang phía trước chính là Khương Yến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện