Ngoài chùa Linh Chiêu, bậc thang dài quanh co dốc đứng, cây xanh thành hàng. Tiếng chuông mộc mạc xa xăm như bay tới từ trong đám mây, mái hiên ngói xanh tường vàng, vài con yến xanh tà tà bay qua, những chiếc đuôi nhỏ cắt đứt mầm cây liễu.
Mây mù thưa thớt, Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm bước từng bước leo lên, lão sư mở cửa cho họ, dẫn họ vào viện, xuyên qua cổng chùa, tới một tiểu viện trồng ít rau cải.
Lão sư nói Quân Mẫn Tâm chờ trong sân, còn mình bước về trước mấy bước, đẩy cổng thiên viện phía sau vườn rau, chào hỏi “a di đà Phật, a di đà Phật”, lúc này mới cúi đầu nói: “Ngọc Chân, có bạn cũ đến.”
Tiếng mõ trong phòng ngừng lại, lão sư quay người lại tạo tư thế “mời” với Quân Mẫn Tâm, sau đó chắp tay khom lưng, hành lễ cáo lui.
Trong phút chốc, Quân Mẫn Tâm bỗng có phần khẩn trương. Nàng sợ vừa vào cửa sẽ thấy một người gầy gò, sợ Kim Lan chịu khổ đến mức nàng không nhận ra nổi.
Bỗng lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn, chống lại đôi mắt màu xanh ấm áp của Trần Tịch. TiểuMậpMạp.dđlqđ Trần Tịch gật đầu với nàng, không tiếng động cổ vũ nàng.
Quân Mẫn Tâm bình tĩnh lại, chậm rãi bước vào trong căn phòng rộng rãi.
Trong phòng ánh sáng u ám, hương khói nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Bày biện trong phòng rất đơn giản, bàn vuông, hai cái ghế, một bình trà loãng. Ánh sáng hắt lên một pho tượng Phật niêm hoa vi tiếu*, chiếu sáng nụ cười từ bi mà cảm thông bên môi tượng Phật, dưới chỗ đại Phật ngồi xếp bằng có một ngọn đèn lẻ loi, ít trái cây đơn giản. Tầm mắt từ từ dời xuống, cuối cùng tầm mắt Quân Mẫn Tâm dừng lại trên dáng người thon gầy đang quỳ gối trên bồ đoàn.
Nàng chắp tay thành chữ thập, dáng dấp tiều tuỵ quỳ trước tượng Phật, chóp mũi gần như đụng vào đầu ngón tay, đôi môi không ngừng mấp máy, lẩm nhẩm kinh văn không rõ tên. Trong lòng Quân Mẫn Tâm như có tiếng vang lớn, tầm mắt dừng lại trên chuỗi tràng hạt treo bên một tay nàng, tiếng lần tràng hạt vang lên nho nhỏ, có thể nghe thấy tiếng lạch cạch.
Quân Mẫn Tâm hé miệng thở dốc, áp chế nghẹn ngào, giọng nàng run run: “Kim Lan.”
Người quỳ gối trên bồ đoàn chấn động toàn thân, đầu ngón tay run rẩy, sau khi hơi dừng lại, động tác lần tràng hạt càng nhanh hơn. diễnđànLêQuýĐôn.TMM Kim Lan không dám quay đầu lại nhìn nàng.
Quân Mẫn Tâm bước lên phía trước, quỳ gối bên người Kim Lan, hai tay lay động vai nàng, khẽ nói: “Kim Lan, ta đến đón ngươi đây.” Nói xong, Quân Mẫn Tâm nâng khuôn mặt Kim Lan lên, lúc này mới nhận ra Kim Lan không gầy như trong tưởng tượng, vẫn là khuôn mặt bánh bao khả ái, chỉ là hai mắt nhắm chặt, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, hoa lê đẫm mưa.
“Kim Lan, cùng ta về nhà có được không?”
Tràng hạt bộp một tiếng rơi xuống đất. Kim Lan chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi còn vương nước mắt trong suốt. Nàng kinh ngạc nhìn Quân Mẫn Tâm một lúc, lẩm bẩm: “Nô tỳ không dám gật đầu. Mỗi lần người nói vậy, nô tỳ vừa gật đầu sẽ lập tức tỉnh mộng…”
Quân Mẫn Tâm mím môi, đôi mắt ươn ướt ôm Kim Lan, ôm thật chặt! Trần Tịch quay mặt qua chỗ khác, im lặng rời khỏi phòng.
Rốt cuộc Kim Lan oà khóc, ôm Quân Mẫn Tâm nói năng lộn xộn: “Công chúa… Công chúa! Nô tỳ… Nô tỳ ăn chay niệm Phật vì người…”
Thanh đăng cổ Phật, ngón tay lần tràng hạt ngàn vạn lần, ngoài cửa sổ ba lần nóng lạnh tuần hoàn, Kim Lan dùng ba năm thanh xuân, đổi lại giấc mộng vẹn toàn.
Hôm đó, ngày xuân se lạnh. LQĐ.TiểuMậpMạp Quân Mẫn Tâm dùng đội ngũ xe ngựa dùng trong lễ ngi, vui vui vẻ vẻ đón tỷ muội tốt Kim Lan trở về Tĩnh cung. Nghỉ ngơi một lúc, Quân Mẫn Tâm giúp Kim Lan cởi bỏ tăng y ni cô màu xám tro, cởi bỏ mũ vải, thay cho nàng áo tơ hoa nhỏ màu xanh, Kim Lan vẫn chưa phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn, mặc người khác sắp xếp.
Quân Mẫn Tâm vuốt ve vài sợi tóc rủ xuống đầu vai, khoa tay múa chân trong chốc lát, buồn rầu nói: “Sao tóc lại ngắn như vậy?”
Kim Lan “a” một tiếng, sờ tóc nói: “Ba năm trước cạo một lần, sau đó sư phụ nói lục căn nô tỳ không sạch nên không để nô tỳ cạo tóc, nô tỳ để tóc tu hành… Công chúa đừng làm, nô tỳ tự làm là được rồi!”
Quân Mẫn Tâm tiện tay vấn cho nàng một búi tóc đơn giản, dùng kẹp tóc hoa Tố Lan và trâm màu xanh cố định những sợi tóc rơi ra của nàng, thở dài: “Ngươi và Mộc Cẩn đều chịu khổ thật nhiều vì ta rồi. Ngẫm lại cảm thấy thật thất bại, ta chưa từng cho các ngươi cái gì…”
“Đừng nói như vậy, chùa Linh Chiêu làm đồ ăn ngon lắm, tuyệt không khổ.” Kim Lan ông nói gà bà nói vịt, hỏi: “Mộc Cẩn đâu? Sao hiếm khi gặp nàng?”
“Thân thể Mộc Cẩn không tốt lắm, không thể làm việc nặng, ta để nàng nghỉ ngơi rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quân Mẫn Tâm trầm lặng trong giây lát, rầu rĩ nói: “Tây Vực hiểm ác đáng sợ, nàng bị trọng thương, toàn bộ võ công bị phế.” LêQuýĐôn Nhưng không nói nửa chữ đến chuyện Mộc Cẩn bị Mục Lặc làm nhục.
Kim Lan thổn thức một hồi. Lát sau, nội thị Tĩnh Vương mang một khay châu báu trang sức, vải vóc vàng bạc vào điện Sương Mai. Lúc trước đồ ban thưởng cho Mộc Cẩn và Tiểu Cửu đã mang qua rồi, lần này dĩ nhiên là cho Kim Lan.
Kim Lan tiếp chỉ, nói cám ơn, sững sờ nhìn châu báu chói mắt đầy bàn, buồn bã mất mát.
Quân Mẫn Tâm thấy nàng rầu rĩ không vui, bèn cười nói: “Hôm trước ta đã nói với phụ vương, muốn chọn ngày cùng ngươi và Mộc Cẩn kết bái tỷ muội, chiêu cáo toàn thiên hạ. Như vậy Tĩnh quốc có thêm hai nàng Công chúa rồi. Kim Lan, nói ta nghe một chút xem, ngươi muốn phong hào gì?”
“Dừng! Nô tỳ chỉ là hạ nhân, gà mái sao có thể trở thành phượng hoàng? Đừng để bọn nô tỳ xấu hổ đến chết!” Kim Lan hoảng sợ, ánh mắt mở thật to.
Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nói: “Ta có thể quay về, ít nhiều cũng nhờ các ngươi! Ngươi và ta tình như tỷ muội, trung nghĩa tuỳ tướng, muốn một cái phong hào có gì là không được?”
Kim Lan chỉ cười, đôi mắt trong trẻo tựa ngọc lưu ly, không vương chút tạp chất nào, ngược lại có vài phần khí phách bàng quan. Quân Mẫn Tâm ngẫm nghĩ, kéo tay Kim Lan nói: “Ngày xuân tươi đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Trong vườn hoa mẫu đơn và hoa đào nở rộ, trắng hồng đỏ, từng bụi từng bụi, tôn lên lá non xanh biếc, lộ ra sức sống bừng bừng diễm lệ. Quân Mẫn Tâm sóng vai cùng Kim Lan bước trên đường đá nhỏ, câu được câu chăng hàn huyên cuộc sống mỗi người trong ba năm qua. Quân Mẫn Tâm nói mình ở Tây Vực chưng rượu Bồ Đào, thuộc hạ mở ba gian cửa hàng lớn. Kim Lan kể tiếng chuông chùa Linh Chiêu linh hoạt kỳ ảo, nói mây mù vấn vít khe núi… Hai người thần giao cách cảm tránh nói đến những chuyện đau buồn và phiền muộn, chỉ chọn những chuyện thú vị để nói.
Hàn huyên được một nửa chợt nghe ngoài tường rào truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cung nữ nội thị, sau đó là âm thanh quen thuộc mang theo tức giận ngút trời: “Ngươi xuống đây cho ta!”
Là Trần Tịch! Quân Mẫn Tâm căng thẳng, vội vàng chạy qua cửa hông đến bên kia tường thì thấy một đám cung nữ nội thị ngã ngổn ngang trên mặt đất, có mấy người sợ hãi trốn sau núi giả, vô cùng sợ hãi nhìn lên đầu tường. Trần Tịch siết chặt hai nắm đấm, trừng mắt với nam tử ngồi trên đầu tường, nổi giận nói: “Ngươi coi trong cung là ở đâu?”
Nam tử kia vận y phục thị vệ trưởng, vạt áo trước mở rộng một bên, hắn lắc lư hai chân, chống tay ngồi trên tường, đôi mắt lẳng lơ. Hắn quyến cuồng cười, không hề kiêng kị khiêu khích nói: “Thì như thế nào, muốn đánh nhau sao Trần tiểu Tướng quân?”
Người này chính là Cơ Linh!
Quân Mẫn Tâm cảm thấy nhức đầu, biết ngay con sói hoang này sẽ không để người ta bớt lo lắng.
Cơ Linh tiện tay ném mấy viên đá, “vèo” một tiếng trúng người một thị nữ áo xanh, thị nữ này hét lên ôm đầu khóc chạy đi, Cơ Linh cười to mấy tiếng, tiếp tục ném đá, mỗi viên đều trúng đích, mọi người hỗn loạn chạy bán sống bán chết. Trần Tịch giận giữ, mắt thấy hắn sắp ra tay, Quân Mẫn Tâm vội đi ra, chặn lại nói: “Sao lại thế này!”
Trần Tịch thấy Quân Mẫn Tâm đành lui ra, thần giao cách cảm giao cho nàng xử lý. Quân Mẫn Tâm nhìn nhóm thị nữ bị treo trước cửa lạnh lùng nói với Cơ Linh đang vắt vẻo trên đầu tường: “Xuống đây!”
Sắc mặt Cơ Linh không đổi thả mấy viên đá xuống, nhảy xuống tường. Quân Mẫn Tâm phất tay ra hiệu cho tất cả thị nữ lui ra, lúc này mới thản nhiên nói: “Cơ Linh, quỳ xuống.”
Trong chớp mắt sắc mặt Cơ Linh cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được nhìn nàng. Quân Mẫn Tâm lặp lại lần nữa: “Quỳ xuống!”
Gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, tâm không cam lòng không nguyện quỳ xuống đá vụn trên đường. Quân Mẫn Tâm vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng Cơ Linh, không hề tức giận cũng không hề thất vọng, chỉ dùng ngữ điệu vô cùng hờ hững nói với hắn:
“Ban đầu ngươi nói muốn theo ta, ta thật sự rất vui mừng, ngươi theo ta trở về, ta sợ sẽ lạnh nhạt với ngươi bèn cố ý cầu xin phụ vương ban cho ngươi một chức vị. Cơ Linh, ta biết ngươi bất mãn điều gì, ngươi chê chức vị ta cho ngươi quá thấp, sỉ nhục huyết thống cao quý của ngươi!”
Cơ Linh nghe vậy, hừ lạnh: “Tại sao Trần Tịch có thể leo đến vị trí Tướng quân mà ta chỉ là Thị vệ trưởng to bằng hạt vừng?! Đừng quên ở Tây Vực ai…”
“Trần Tịch cũng leo lên từ Thị vệ trưởng!” Quân Mẫn Tâm cười lạnh: “Ngươi cho rằng thiên hạ có chuyện tốt tự nhiên có bánh bao rơi xuống? Ngươi cho rằng có thể nhất phi trùng thiên* là tất cả mọi người phải cưng chiều ngươi? Ai không phải leo từ tầng thấp nhất lên trên? Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là đồ ngốc, không để ý ngươi ở Lệ quận làm những chuyện kia! Người trong thiên hạ không tin ngươi nhưng ta tin ngươi! Vậy mà ngươi lại cho ta thể diện như này?”
*Nhất phi trùng thiên: Bay vọt một cái lên trời.
Cơ Linh ngậm miệng không nói gì.
Quân Mẫn Tâm mệnh Trần Tịch tìm một chiếc roi ngựa đến đây, cân nhắc một chút, thờ ơ nói: “Tội hôm nay ngươi gây ra vốn là tội chết, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu nên tha ngươi lần này. Phạt ngươi ba mươi roi ngựa, lần sau không thể giải quyết như này nữa!”
Dứt lời, Cơ Linh chưa kịp phản ứng, một roi mang theo tiếng gió vù vù rơi xuống, quất lên lưng hắn, nóng rát đau đớn! Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết Cơ Linh bụng dạ hẹp hòi, vì vậy không dám mượn tay người khác hành hình, chỉ sợ sau này hắn sẽ trả thù, vì vậy ba mươi roi này đành phải tự thân ra tay.
Rốt cuộc ba mươi roi đã xong, Cơ Linh vẫn cắn răng không nói, mồ hôi rơi như mưa. Quân Mẫn Tâm ném roi đi, xoa cánh đau tay nhức: “Đã biết sai chưa?”
“Nàng đánh ta, ta không hề oán hận câu nào, coi như để nàng hả giận” Cơ Linh nâng đôi mắt quật cường cao ngạo, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại gằn từng chữ: “Còn ta, không, nhận, sai!”
Quân Mẫn Tâm ngưng động tác, nhìn Cơ Linh chốc lát, bỏ lại một câu: “Vậy ngươi quỳ ở đây tự kiểm điểm đi.” Sau đó không chút lưu tình xoay người rời đi. Cơ Linh cúi đầu quỳ trên đống đá vụn trên đường, lọn tóc nghiêng nghiêng rũ xuống, che lại đôi mắt sắc bén kia, hai tay hắn nắm chặt thành quyền bên người.
Quân Mẫn Tâm đăm chiêu bước đi, Trần Tịch và Kim Lan cùng bước theo sau lưng nàng, không nói chuyện. Ra khỏi hoa viên thì gặp một thị vệ vội vàng báo lại:
“Bẩm Công chúa, cổng thành có một nam nhân, ăn vận lộng lẫy, nói muốn gặp ngài!”
Gặp mình? Quân Mẫn Tâm nghi hoặc, đi theo thị vệ kia đến cổng thành.
Từ trên cổng thành nhìn xuống chỉ thấy một người một ngựa lẻ loi đứng ở cổng thành, áo đen tóc đen nhìn Quân Mẫn Tâm. Nàng ngẩn ra, nhìn bóng dáng đã lâu không gặp, hơi ngạc nhiên.
“Cửu Vương Gia đến đây, có chuyện gì không?”
Lạc Trường An ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương. Khoảng cách hơi xa, Quân Mẫn Tâm không nhìn rõ vẻ mặt hắn, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy ánh mắt nóng rực lại thê lương của hắn, trầm mặc một thời gian dài, như không có gì để nói. Cảnh tượng thật quen thuộc!
Khi Quân Mẫn Tâm cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến theo gió, quen thuộc xiết bao, bi thương xiết bao!
Hắn nói: “Mẫn Tâm, nàng có nguyện ý gả cho Bổn vương?”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên lần nữa, trong lòng ẩn ẩn đau đớn. Sau lưng truyền đến sát khí nồng đậm, Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu thì thấy Trần Tịch mím chặt môi, nhìn chằm chằm Lạc Trường An.
Ngay lập tức Quân Mẫn Tâm đáp trả Lạc Trường An, vân đạm phong khinh nở nụ cười: “Lạc Trường An, ngươi điên rồi à?”
*Niêm hoa vi tiếu: Đức Phật đưa cành hoa lên (niêm hoa) và ngài Ca Diếp hiểu ý mỉm cười (vi tiếu). Đó là pháp môn lấy tâm truyền tâm. Ngài Ca Diếp đã nhận tâm ấn của Đức Phật.
Mây mù thưa thớt, Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm bước từng bước leo lên, lão sư mở cửa cho họ, dẫn họ vào viện, xuyên qua cổng chùa, tới một tiểu viện trồng ít rau cải.
Lão sư nói Quân Mẫn Tâm chờ trong sân, còn mình bước về trước mấy bước, đẩy cổng thiên viện phía sau vườn rau, chào hỏi “a di đà Phật, a di đà Phật”, lúc này mới cúi đầu nói: “Ngọc Chân, có bạn cũ đến.”
Tiếng mõ trong phòng ngừng lại, lão sư quay người lại tạo tư thế “mời” với Quân Mẫn Tâm, sau đó chắp tay khom lưng, hành lễ cáo lui.
Trong phút chốc, Quân Mẫn Tâm bỗng có phần khẩn trương. Nàng sợ vừa vào cửa sẽ thấy một người gầy gò, sợ Kim Lan chịu khổ đến mức nàng không nhận ra nổi.
Bỗng lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn, chống lại đôi mắt màu xanh ấm áp của Trần Tịch. TiểuMậpMạp.dđlqđ Trần Tịch gật đầu với nàng, không tiếng động cổ vũ nàng.
Quân Mẫn Tâm bình tĩnh lại, chậm rãi bước vào trong căn phòng rộng rãi.
Trong phòng ánh sáng u ám, hương khói nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Bày biện trong phòng rất đơn giản, bàn vuông, hai cái ghế, một bình trà loãng. Ánh sáng hắt lên một pho tượng Phật niêm hoa vi tiếu*, chiếu sáng nụ cười từ bi mà cảm thông bên môi tượng Phật, dưới chỗ đại Phật ngồi xếp bằng có một ngọn đèn lẻ loi, ít trái cây đơn giản. Tầm mắt từ từ dời xuống, cuối cùng tầm mắt Quân Mẫn Tâm dừng lại trên dáng người thon gầy đang quỳ gối trên bồ đoàn.
Nàng chắp tay thành chữ thập, dáng dấp tiều tuỵ quỳ trước tượng Phật, chóp mũi gần như đụng vào đầu ngón tay, đôi môi không ngừng mấp máy, lẩm nhẩm kinh văn không rõ tên. Trong lòng Quân Mẫn Tâm như có tiếng vang lớn, tầm mắt dừng lại trên chuỗi tràng hạt treo bên một tay nàng, tiếng lần tràng hạt vang lên nho nhỏ, có thể nghe thấy tiếng lạch cạch.
Quân Mẫn Tâm hé miệng thở dốc, áp chế nghẹn ngào, giọng nàng run run: “Kim Lan.”
Người quỳ gối trên bồ đoàn chấn động toàn thân, đầu ngón tay run rẩy, sau khi hơi dừng lại, động tác lần tràng hạt càng nhanh hơn. diễnđànLêQuýĐôn.TMM Kim Lan không dám quay đầu lại nhìn nàng.
Quân Mẫn Tâm bước lên phía trước, quỳ gối bên người Kim Lan, hai tay lay động vai nàng, khẽ nói: “Kim Lan, ta đến đón ngươi đây.” Nói xong, Quân Mẫn Tâm nâng khuôn mặt Kim Lan lên, lúc này mới nhận ra Kim Lan không gầy như trong tưởng tượng, vẫn là khuôn mặt bánh bao khả ái, chỉ là hai mắt nhắm chặt, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, hoa lê đẫm mưa.
“Kim Lan, cùng ta về nhà có được không?”
Tràng hạt bộp một tiếng rơi xuống đất. Kim Lan chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi còn vương nước mắt trong suốt. Nàng kinh ngạc nhìn Quân Mẫn Tâm một lúc, lẩm bẩm: “Nô tỳ không dám gật đầu. Mỗi lần người nói vậy, nô tỳ vừa gật đầu sẽ lập tức tỉnh mộng…”
Quân Mẫn Tâm mím môi, đôi mắt ươn ướt ôm Kim Lan, ôm thật chặt! Trần Tịch quay mặt qua chỗ khác, im lặng rời khỏi phòng.
Rốt cuộc Kim Lan oà khóc, ôm Quân Mẫn Tâm nói năng lộn xộn: “Công chúa… Công chúa! Nô tỳ… Nô tỳ ăn chay niệm Phật vì người…”
Thanh đăng cổ Phật, ngón tay lần tràng hạt ngàn vạn lần, ngoài cửa sổ ba lần nóng lạnh tuần hoàn, Kim Lan dùng ba năm thanh xuân, đổi lại giấc mộng vẹn toàn.
Hôm đó, ngày xuân se lạnh. LQĐ.TiểuMậpMạp Quân Mẫn Tâm dùng đội ngũ xe ngựa dùng trong lễ ngi, vui vui vẻ vẻ đón tỷ muội tốt Kim Lan trở về Tĩnh cung. Nghỉ ngơi một lúc, Quân Mẫn Tâm giúp Kim Lan cởi bỏ tăng y ni cô màu xám tro, cởi bỏ mũ vải, thay cho nàng áo tơ hoa nhỏ màu xanh, Kim Lan vẫn chưa phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn, mặc người khác sắp xếp.
Quân Mẫn Tâm vuốt ve vài sợi tóc rủ xuống đầu vai, khoa tay múa chân trong chốc lát, buồn rầu nói: “Sao tóc lại ngắn như vậy?”
Kim Lan “a” một tiếng, sờ tóc nói: “Ba năm trước cạo một lần, sau đó sư phụ nói lục căn nô tỳ không sạch nên không để nô tỳ cạo tóc, nô tỳ để tóc tu hành… Công chúa đừng làm, nô tỳ tự làm là được rồi!”
Quân Mẫn Tâm tiện tay vấn cho nàng một búi tóc đơn giản, dùng kẹp tóc hoa Tố Lan và trâm màu xanh cố định những sợi tóc rơi ra của nàng, thở dài: “Ngươi và Mộc Cẩn đều chịu khổ thật nhiều vì ta rồi. Ngẫm lại cảm thấy thật thất bại, ta chưa từng cho các ngươi cái gì…”
“Đừng nói như vậy, chùa Linh Chiêu làm đồ ăn ngon lắm, tuyệt không khổ.” Kim Lan ông nói gà bà nói vịt, hỏi: “Mộc Cẩn đâu? Sao hiếm khi gặp nàng?”
“Thân thể Mộc Cẩn không tốt lắm, không thể làm việc nặng, ta để nàng nghỉ ngơi rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quân Mẫn Tâm trầm lặng trong giây lát, rầu rĩ nói: “Tây Vực hiểm ác đáng sợ, nàng bị trọng thương, toàn bộ võ công bị phế.” LêQuýĐôn Nhưng không nói nửa chữ đến chuyện Mộc Cẩn bị Mục Lặc làm nhục.
Kim Lan thổn thức một hồi. Lát sau, nội thị Tĩnh Vương mang một khay châu báu trang sức, vải vóc vàng bạc vào điện Sương Mai. Lúc trước đồ ban thưởng cho Mộc Cẩn và Tiểu Cửu đã mang qua rồi, lần này dĩ nhiên là cho Kim Lan.
Kim Lan tiếp chỉ, nói cám ơn, sững sờ nhìn châu báu chói mắt đầy bàn, buồn bã mất mát.
Quân Mẫn Tâm thấy nàng rầu rĩ không vui, bèn cười nói: “Hôm trước ta đã nói với phụ vương, muốn chọn ngày cùng ngươi và Mộc Cẩn kết bái tỷ muội, chiêu cáo toàn thiên hạ. Như vậy Tĩnh quốc có thêm hai nàng Công chúa rồi. Kim Lan, nói ta nghe một chút xem, ngươi muốn phong hào gì?”
“Dừng! Nô tỳ chỉ là hạ nhân, gà mái sao có thể trở thành phượng hoàng? Đừng để bọn nô tỳ xấu hổ đến chết!” Kim Lan hoảng sợ, ánh mắt mở thật to.
Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nói: “Ta có thể quay về, ít nhiều cũng nhờ các ngươi! Ngươi và ta tình như tỷ muội, trung nghĩa tuỳ tướng, muốn một cái phong hào có gì là không được?”
Kim Lan chỉ cười, đôi mắt trong trẻo tựa ngọc lưu ly, không vương chút tạp chất nào, ngược lại có vài phần khí phách bàng quan. Quân Mẫn Tâm ngẫm nghĩ, kéo tay Kim Lan nói: “Ngày xuân tươi đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Trong vườn hoa mẫu đơn và hoa đào nở rộ, trắng hồng đỏ, từng bụi từng bụi, tôn lên lá non xanh biếc, lộ ra sức sống bừng bừng diễm lệ. Quân Mẫn Tâm sóng vai cùng Kim Lan bước trên đường đá nhỏ, câu được câu chăng hàn huyên cuộc sống mỗi người trong ba năm qua. Quân Mẫn Tâm nói mình ở Tây Vực chưng rượu Bồ Đào, thuộc hạ mở ba gian cửa hàng lớn. Kim Lan kể tiếng chuông chùa Linh Chiêu linh hoạt kỳ ảo, nói mây mù vấn vít khe núi… Hai người thần giao cách cảm tránh nói đến những chuyện đau buồn và phiền muộn, chỉ chọn những chuyện thú vị để nói.
Hàn huyên được một nửa chợt nghe ngoài tường rào truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cung nữ nội thị, sau đó là âm thanh quen thuộc mang theo tức giận ngút trời: “Ngươi xuống đây cho ta!”
Là Trần Tịch! Quân Mẫn Tâm căng thẳng, vội vàng chạy qua cửa hông đến bên kia tường thì thấy một đám cung nữ nội thị ngã ngổn ngang trên mặt đất, có mấy người sợ hãi trốn sau núi giả, vô cùng sợ hãi nhìn lên đầu tường. Trần Tịch siết chặt hai nắm đấm, trừng mắt với nam tử ngồi trên đầu tường, nổi giận nói: “Ngươi coi trong cung là ở đâu?”
Nam tử kia vận y phục thị vệ trưởng, vạt áo trước mở rộng một bên, hắn lắc lư hai chân, chống tay ngồi trên tường, đôi mắt lẳng lơ. Hắn quyến cuồng cười, không hề kiêng kị khiêu khích nói: “Thì như thế nào, muốn đánh nhau sao Trần tiểu Tướng quân?”
Người này chính là Cơ Linh!
Quân Mẫn Tâm cảm thấy nhức đầu, biết ngay con sói hoang này sẽ không để người ta bớt lo lắng.
Cơ Linh tiện tay ném mấy viên đá, “vèo” một tiếng trúng người một thị nữ áo xanh, thị nữ này hét lên ôm đầu khóc chạy đi, Cơ Linh cười to mấy tiếng, tiếp tục ném đá, mỗi viên đều trúng đích, mọi người hỗn loạn chạy bán sống bán chết. Trần Tịch giận giữ, mắt thấy hắn sắp ra tay, Quân Mẫn Tâm vội đi ra, chặn lại nói: “Sao lại thế này!”
Trần Tịch thấy Quân Mẫn Tâm đành lui ra, thần giao cách cảm giao cho nàng xử lý. Quân Mẫn Tâm nhìn nhóm thị nữ bị treo trước cửa lạnh lùng nói với Cơ Linh đang vắt vẻo trên đầu tường: “Xuống đây!”
Sắc mặt Cơ Linh không đổi thả mấy viên đá xuống, nhảy xuống tường. Quân Mẫn Tâm phất tay ra hiệu cho tất cả thị nữ lui ra, lúc này mới thản nhiên nói: “Cơ Linh, quỳ xuống.”
Trong chớp mắt sắc mặt Cơ Linh cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được nhìn nàng. Quân Mẫn Tâm lặp lại lần nữa: “Quỳ xuống!”
Gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, tâm không cam lòng không nguyện quỳ xuống đá vụn trên đường. Quân Mẫn Tâm vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng Cơ Linh, không hề tức giận cũng không hề thất vọng, chỉ dùng ngữ điệu vô cùng hờ hững nói với hắn:
“Ban đầu ngươi nói muốn theo ta, ta thật sự rất vui mừng, ngươi theo ta trở về, ta sợ sẽ lạnh nhạt với ngươi bèn cố ý cầu xin phụ vương ban cho ngươi một chức vị. Cơ Linh, ta biết ngươi bất mãn điều gì, ngươi chê chức vị ta cho ngươi quá thấp, sỉ nhục huyết thống cao quý của ngươi!”
Cơ Linh nghe vậy, hừ lạnh: “Tại sao Trần Tịch có thể leo đến vị trí Tướng quân mà ta chỉ là Thị vệ trưởng to bằng hạt vừng?! Đừng quên ở Tây Vực ai…”
“Trần Tịch cũng leo lên từ Thị vệ trưởng!” Quân Mẫn Tâm cười lạnh: “Ngươi cho rằng thiên hạ có chuyện tốt tự nhiên có bánh bao rơi xuống? Ngươi cho rằng có thể nhất phi trùng thiên* là tất cả mọi người phải cưng chiều ngươi? Ai không phải leo từ tầng thấp nhất lên trên? Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là đồ ngốc, không để ý ngươi ở Lệ quận làm những chuyện kia! Người trong thiên hạ không tin ngươi nhưng ta tin ngươi! Vậy mà ngươi lại cho ta thể diện như này?”
*Nhất phi trùng thiên: Bay vọt một cái lên trời.
Cơ Linh ngậm miệng không nói gì.
Quân Mẫn Tâm mệnh Trần Tịch tìm một chiếc roi ngựa đến đây, cân nhắc một chút, thờ ơ nói: “Tội hôm nay ngươi gây ra vốn là tội chết, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu nên tha ngươi lần này. Phạt ngươi ba mươi roi ngựa, lần sau không thể giải quyết như này nữa!”
Dứt lời, Cơ Linh chưa kịp phản ứng, một roi mang theo tiếng gió vù vù rơi xuống, quất lên lưng hắn, nóng rát đau đớn! Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết Cơ Linh bụng dạ hẹp hòi, vì vậy không dám mượn tay người khác hành hình, chỉ sợ sau này hắn sẽ trả thù, vì vậy ba mươi roi này đành phải tự thân ra tay.
Rốt cuộc ba mươi roi đã xong, Cơ Linh vẫn cắn răng không nói, mồ hôi rơi như mưa. Quân Mẫn Tâm ném roi đi, xoa cánh đau tay nhức: “Đã biết sai chưa?”
“Nàng đánh ta, ta không hề oán hận câu nào, coi như để nàng hả giận” Cơ Linh nâng đôi mắt quật cường cao ngạo, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại gằn từng chữ: “Còn ta, không, nhận, sai!”
Quân Mẫn Tâm ngưng động tác, nhìn Cơ Linh chốc lát, bỏ lại một câu: “Vậy ngươi quỳ ở đây tự kiểm điểm đi.” Sau đó không chút lưu tình xoay người rời đi. Cơ Linh cúi đầu quỳ trên đống đá vụn trên đường, lọn tóc nghiêng nghiêng rũ xuống, che lại đôi mắt sắc bén kia, hai tay hắn nắm chặt thành quyền bên người.
Quân Mẫn Tâm đăm chiêu bước đi, Trần Tịch và Kim Lan cùng bước theo sau lưng nàng, không nói chuyện. Ra khỏi hoa viên thì gặp một thị vệ vội vàng báo lại:
“Bẩm Công chúa, cổng thành có một nam nhân, ăn vận lộng lẫy, nói muốn gặp ngài!”
Gặp mình? Quân Mẫn Tâm nghi hoặc, đi theo thị vệ kia đến cổng thành.
Từ trên cổng thành nhìn xuống chỉ thấy một người một ngựa lẻ loi đứng ở cổng thành, áo đen tóc đen nhìn Quân Mẫn Tâm. Nàng ngẩn ra, nhìn bóng dáng đã lâu không gặp, hơi ngạc nhiên.
“Cửu Vương Gia đến đây, có chuyện gì không?”
Lạc Trường An ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương. Khoảng cách hơi xa, Quân Mẫn Tâm không nhìn rõ vẻ mặt hắn, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy ánh mắt nóng rực lại thê lương của hắn, trầm mặc một thời gian dài, như không có gì để nói. Cảnh tượng thật quen thuộc!
Khi Quân Mẫn Tâm cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến theo gió, quen thuộc xiết bao, bi thương xiết bao!
Hắn nói: “Mẫn Tâm, nàng có nguyện ý gả cho Bổn vương?”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên lần nữa, trong lòng ẩn ẩn đau đớn. Sau lưng truyền đến sát khí nồng đậm, Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu thì thấy Trần Tịch mím chặt môi, nhìn chằm chằm Lạc Trường An.
Ngay lập tức Quân Mẫn Tâm đáp trả Lạc Trường An, vân đạm phong khinh nở nụ cười: “Lạc Trường An, ngươi điên rồi à?”
*Niêm hoa vi tiếu: Đức Phật đưa cành hoa lên (niêm hoa) và ngài Ca Diếp hiểu ý mỉm cười (vi tiếu). Đó là pháp môn lấy tâm truyền tâm. Ngài Ca Diếp đã nhận tâm ấn của Đức Phật.
Danh sách chương