Bàn tay nhỏ trắng nõn cứ như vậy ấn trước ngực mình, tuy là Lục Khải Phái rất quen thuộc với tiểu công chúa nhưng cũng không ngờ, lúc này cũng có chút ngốc. Mãi đến khi bàn tay nhỏ không an phận kia lại hơi dùng sức đè đè, nàng mới hoàn hồn nhanh chóng lui lại phía sau một bước.
Sau đó, dưới mắt thường có thể nhìn thấy được, gương mặt trắng nõn của nàng chậm rãi đỏ lên, càng ngày càng hồng, hồng đến mức muốn chảy máu!
Đây đại khái là chuyện hoang đường nhất mà Lục Khải Phái đã trải qua, nàng giơ tay hộ ở trước ngực, sau một lúc lâu loạng choạng cũng không nói nên lời. Cuối cùng, nàng nhìn Kỳ Dương, lại nhìn quan tài nằm ở một bên, cũng chỉ bài trừ một câu: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?!"
Sự mềm mại dưới lòng bàn tay đột nhiên rời xa, làm người mạc danh sinh ra rất nhiều tiếc nuối. Bàn tay nhỏ đường đột chợt cũng bị chủ nhân thu trở về, động tác tự nhiên phảng phất việc lúc nãy đều là việc chính đáng, hợp với lẽ thường tình.
Kỳ Dương so với nàng bình tĩnh hơn nhiều, hoặc là nói, sau khi tra xét chính bản thân mình, khẩu khí nàng vừa mới nhắc tới cũng hạ xuống. Tuy nhiên, ở trước linh đường đùa giỡn người khác luôn là không đúng, cho dù hôm nay người chết chính là Lục Khải Thành, cho nên nàng rất là thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, là ta thất lễ. Chỉ là vừa mới nhìn đến người trong quan tài... Các ngươi thật sự quá giống."
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, thế cho nên sau khi Lục Khải Phái nghe nàng giải thích xong đều có chút sửng sốt, một chút tức giận hiếm hoi cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Vẻ khẩn trương của Kỳ Dương bị nàng xem ở trong mắt, hoảng hốt hiểu được tâm tư của đối phương, cũng làm nàng bất giác nghĩ tới kiếp trước. Kiếp trước nàng thật là bị Lục Khải Thành lặng yên không một tiếng động thay thế, cũng không biết tiểu công chúa trước mắt có hay không phát hiện dị thường?
Tuy nhiên, ý niệm này mới vừa dâng lên, nàng lại cảm thấy buồn cười, rốt cuộc kiếp trước nghiêm túc mà nói cũng không xem như Lục Khải Thành thay thế được nàng, mà là nàng dùng thân phận Lục Khải Thành cùng Kỳ Dương quen biết hiểu nhau. Mà ở kiếp trước trong mắt Kỳ Dương, nàng vốn chính là nam tử, sao có thể dùng phương thức như vậy tới nghiệm chứng thân phận của Lục Khải Thành đây? Cho dù lúc sau nàng bị thay thế, nàng ấy vẫn như cũ không hề phát giác và cùng phò mã sinh hoạt đi?
Nghĩ đến đây, liền nhịn không được đau lòng một chút. Lục Khải Phái mím chặt khóe môi, không lại so đo, ngược lại dắt tay Kỳ Dương và nói: "Được, xem cũng xem qua, chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, đi ra ngoài đi."
Kỳ Dương không lại cự tuyệt, thuận theo Lục Khải Phái vòng qua cờ trắng đi ra ngoài, cũng không lại xem người trong quan tài một chút nào nữa.
Hai người một lần nữa về tới phía trước linh đường phía, Kỳ Dương cũng không có vội vã rời đi. Nàng bồi Lục Khải Phái ở trước linh đường đốt vàng mã, ngoài miệng vẫn mải dặn dò muốn nàng tốt tốt bảo trọng thân thể. Lục Khải Phái đương nhiên sẽ không vì cái chết của Lục Khải Thành mà quá mức đau buồn, đệ đệ này dù sao cũng là chết ở trong tay nàng. Nhưng đôi tay sạch sẽ nhiễm mạng người, vẫn khiến trong lòng nàng khó an, mấy ngày này cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt.
Kỳ Dương có chút đau lòng khi nhìn thấy vết thâm trên mắt Lục Khải Phái, nàng kéo kéo ống tay áo của nàng ấy khiến nàng ấy quay đầu, liền hỏi: "Mấy ngày này ngươi đều không có nghỉ ngơi tốt sao? Sắc mặt khó coi như vậy, nhưng đừng để cho mình quá mức mệt mỏi."
Lục Khải Phái biết nàng quan tâm, chỉ bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, ta chỉ là ngủ không được, qua chút thời gian thì tốt rồi."
Kỳ Dương đại để có thể đoán được tâm tình của Lục Khải Phái, rốt cuộc tính tình Lục Khải Phái vốn chính là quá mức mềm mại, nàng có thể hạ quyết tâm xuống tay với Lục Khải Thành đã là ngoài dự kiến của Kỳ Dương, nhưng có thể nào lại thờ ơ chính cái chết của bào đệ mình?
Nghĩ như vậy, không khỏi lại đau lòng vài phần. Vì thế, khi Lục Khải Phái quay đầu lại tiếp tục thêm tiền giấy vào chậu than, Kỳ Dương đột nhiên duỗi tay ôm lấy đầu của nàng, để cho nàng dựa vào chính mình đầu vai: "Ngủ không được sẽ không tốt. Hiện tại cũng không ai, ta cho ngươi mượn bả vai dựa dựa."
Lục Khải Phái lại không kịp trở tay trước hành động đột ngột của Kỳ Dương, tiền giấy vừa mới đốt trong tay còn chưa kịp ném đi, ống tay áo đều suýt nữa bị thiêu. Nhưng trong lòng nàng lại không có chút oán niệm nào, chỉ ngẩng đầu nói: "Điện hạ, đừng nghịch."
Kỳ Dương chớp chớp mắt, vô tội nhìn nàng, Lục Khải Phái nhìn thấy không khỏi dở khóc dở cười, trong lòng cũng vì thế nhũn ra.
Cuối cùng Lục Khải Phái cũng không có thể cự tuyệt được Kỳ Dương, nàng buông xuống tiền giấy trong tay, nhẹ nhàng dựa đầu trên vai Kỳ Dương, nhắm hai mắt lại. Kỳ Dương còn nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, tựa như muốn dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Không khí trong linh đường cũng không hề thanh lãnh như lúc trước, thế nhưng nhất thời lại có chút ấm áp.
- --
Kể từ khi Kỳ Dương công chúa giá lâm, Tề bá vẫn luôn không rời mắt khỏi hai người, luôn là cố ý vô tình quan sát.
Nói thật, trước khi tận mắt nhìn thấy Kỳ Dương, hắn vẫn mải miết suy đoán quan hệ của hai người. Thuộc hạ giám sát không chỉ một lần nói cho hắn giao tình hai người không đơn giản, thậm chí còn có cử chỉ thân mật. Nhưng Tề bá cho rằng, quan hệ hai người dù có thân cận như thế nào thì vẫn sẽ có chừng mực. Ít nhất Lục Khải Phái cố kỵ thân phận chính mình, sẽ chủ động duy trì mức độ.
Nhưng mà hôm nay chính mắt chứng kiến, hết thảy tựa hồ khác hẳn so với tưởng tượng của hắn.
Tề bá không mù, tự nhiên nhìn ra Lục Khải Phái khi phát hiện Kỳ Dương đã đến, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời. Hắn cũng thấy được hai người bình đẳng hòa hợp ở chung, càng thấy được kể từ khi hai người từ linh đường đi ra, gương mặt Lục Khải Phái trở nên hồng nhạt...
Này này này, đây là đã xảy ra cái gì?
Tề bá nhất thời có chút hỗn độn, đứng ở nơi xa nhìn, sau một lúc lâu vẫn không thể rời mắt, nhưng lại cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường. Sau đó hắn liền thấy đầu của công tử nhà mình bị Kỳ Dương công chúa ấn ở trên vai, dường như đang an ủi cái gì, mà công tử nhà hắn cũng chỉ là giãy giụa một chút cho có lệ, thực mau cũng đã thỏa hiệp. Bóng dáng hai người lại là vô cùng hài hòa, tuy rằng động tác tựa hồ có chút điên đảo.
Ngay khi Tề bá nhìn bóng dáng hai người mà thất thần, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, dường như cảm khái nói: "Trước linh đường vẫn còn có giai nhân an ủi, cảm tình của Lục đại nhân cùng vị hôn thê quả nhiên thực tốt."
Âm thanh đột ngột này cuối cùng cũng khiến cho Tề bá tỉnh táo lại, nhưng lại bị một câu nói của hắn làm cho tâm thần run rẩy dữ dội.
Nhưng mà Tề bá là ai? Trải qua mấy chục năm thăng trầm, hắn sớm luyện thành bản lĩnh dù cho Thái Sơn có sập trước mặt thì cũng không biến sắc, bởi vậy cũng chỉ là trong chớp mắt, hắn đều thu liễm lại vẻ sợ hãi.
Hắn bình tĩnh quay đầu lại, liền thấy một thanh niên mặc bạch y, không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt đồng dạng cũng đang nhìn hai người dựa sát vào nhau xa xa ở phía trước linh đường, lộ ra vẻ thâm trầm.
Chỉ liếc mắt một cái, Tề bá đã nhận ra người tới tâm tư không thuần. Hắn khẽ nheo mắt, lập tức khôi phục vẻ khiêm tốn khách khí mà một lão quản gia nên có, nói: "Không biết vị công tử đây là?"
Hôm nay phúng viếng nên cửa lớn Lục cũng mở rộng, người quen biết hay không đều có thể dễ dàng tới cửa.
Thanh niên so với Tề bá thì kém xa, hắn hiển nhiên không nhìn ra lão gia trước mắt thâm tàng bất lộ. Hắn khẽ gật đầu chào hỏi qua, chợt tự báo thân phận: "Tại hạ Lưu Sâm, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện, cùng Lục đại nhân đúng lúc là đồng liêu."
Tề bá nghe xong thì gật gật đầu, ngoài miệng cảm tạ Lưu Sâm tiến đến phúng viếng, trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hắn không nghi ngờ thân phận của Lưu Sâm, nhưng người Hàn Lâm Viện sớm đã tới, hơn nữa là cùng nhau tiến đến. Chỉ là một mình Lưu Sâm, càng muốn cùng người khác tách ra, rõ ràng chính là có tính toán khác, lúc nãy còn nói mấy lời không thể giải thích được.
Tề bá vốn kiến thức rộng rãi lập tức liền bàn mưu, rốt cuộc ở trước linh đường đệ đệ cùng nữ tử dây dưa ái muội, hiển nhiên không phải là thanh danh tốt gì.
Lưu Sâm lại không biết Tề bá ở bên canh đã cảnh giác hắn, trong lòng còn nghĩ nói vài câu khách sáo với vị quản gia này. Vì thế, trước tiên hắn tỏ vẻ thương tiếc trước Lục Khải Thành mất sớm, lại quan tâm Lục Khải Phái hai câu, cuối cùng quanh co lòng vòng thì bắt đầu hỏi thăm tin tức của Kỳ Dương.
Tự ngày ấy đạp thanh trở về, Lưu Sâm nghĩ như thế nào đều cảm thấy có gì đó không đúng. Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái bên nhau tự nhiên cũng đủ thân mật, thậm chí khi hai người đi rồi, một đám người Hàn Lâm Viện còn mải hô răng đau [1]. Nhưng sau khi Lưu Sâm quay đầu ngẫm lại, lại phát hiện Lục Khải Phái khi giới thiệu Kỳ Dương thì cũng chưa từng đề cập tới tên họ. Hơn nữa một thân khí thế tôn quý vốn có của công chúa điện hạ, trong xương cốt lộ ra tự phụ cao ngạo đều là người khác học không tới.
[1] Răng đau ở đây ý chỉ hai người quá mức ngọt ngào, thân mật =)))
Lúc này Lưu Sâm còn không có xác định thân phận của Kỳ Dương, nhưng trong lòng hoặc ít hoặc nhiều cũng có phỏng đoán. Sau đó hắn quay đầu, so sánh chính mình cùng Lục Khải Phái một chút, luận tuổi, luận dung mạo, luận tài tình, thậm chí với luận chức quan, hắn chính là không nổi trội bằng!
Cái này làm cho Lưu Sâm vốn từ trước đến nay tự cho mình rất cao nhất thời có chút chán nản, nhưng phú quý trời cho đang ở trước mắt, hắn như thế nào chịu buông tha?
Tề bá ngoài miệng ứng phó Lưu Sâm, tuy rằng hắn cũng vô cùng bối rối với chuyện "Vị hôn thê" của công tử mình bỗng nhiên xuất hiện, nhưng từ trước đến nay hắn không thiếu khả năng ứng biến. Đã lừa thì cứ tiếp tục lừa vậy, suýt tí nữa không đem Lưu Sâm lừa cho què.
Sau đó từ trong miệng Lưu Sâm, Tề bá đã biết chuyện đạp thanh trong rừng hoa đào, lại nghe được chính miệng Kỳ Dương công chúa nói nàng là vị hôn thê của công tử nhà mình, mà Lục Khải Phái cũng sảng khoái thừa nhận...
Bỗng nhiên có tới hai người cùng nhau chết lặng, Tề bá đã không hiểu nổi Lục Khải Phái rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nói là hư tình giả ý, nhưng nhìn thấy thân ảnh hai người gắn bó bên nhau trước linh đường cũng không giống. Nhưng muốn nói là thật sự, hai nữ tử sao có thể đến với nhau.
Chẳng lẽ là công tử giả nam trang lâu rồi, liền thật đem chính mình trở thành nam nhân?!
Trong nháy mắt, Tề bá bắt đầu nghĩ lại chính mình mấy năm nay bồi dưỡng dạy dỗ Lục Khải Phái ra sao, đồng thời trong lòng còn có chút hốt hoảng. Nếu Lục Khải Thành còn ở, Lục Khải Phái vô luận là phong quan hay là cưới công chúa, không thể nghi ngờ đều là chuyện tốt. Nhưng hôm nay người đã không còn nữa, thân phận nữ tử của Lục Khải Phái nhất định phải che giấu kĩ lưỡng, nếu không, tội khi quân liền sẽ rơi xuống!
Dưới tình huống như vậy, nàng làm sao có thể trêu chọc công chúa đây? Vạn nhất thân phận bị bóc trần, còn lừa nữ nhi hoàng đế si tâm sai phó, Tề bá đều có thể tưởng tượng kết quả sẽ thảm thiết như thế nào.
Lục Khải Thành đã không còn, Lục Khải Phái là người duy nhất bọn họ có thể trông cậy vào. Tề bá so với dĩ vãng càng thận trọng hơn rất nhiều, cũng càng quan tâm đến tính mạng Lục Khải Phái. Nhưng chỉ trong một chốc ngắn ngủi hoảng hốt thất vọng, đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, tràn đầy dã tâm.
Bọn họ đã đợi quá nhiều năm, chờ được thiên hạ thịnh thế thái bình, chờ đến khi tóc của chính mình trắng xoá. Tuy là Tề bá tâm tính kiên định, nhưng nhiều năm ngủ đông chờ đợi như vậy cũng cơ hồ khiến hắn mất sạch nhuệ khí, làm bào mòn hết mọi góc cạnh của hắn.
Hiện tại rốt cuộc có một cơ hội rất tốt ở trước mặt, chẳng lẽ phải vì chút khó khăn nhỏ ấy mà giậm chân tại chỗ sao?
Nếu, nếu Lục Khải Phái có thể giấu được thân phận, cưới công chúa trở thành phò mã...
Tề bá lại một lần nữa nhìn về phía hai người dựa vào nhau trước linh đường, sự chần chờ cùng sầu lo trong mắt dần dần tiêu tán, lại trở nên kiên định lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (đau lòng): Ngoan, ta cho ngươi mượn bả vai, tốt tốt ngủ một giấc.
Lục Khải Phái (giãy giụa): Ta còn chưa buồn ngủ...
Kỳ Dương (ấn trở về): Không, ngươi đây là buồn ngủ!
Sau đó, dưới mắt thường có thể nhìn thấy được, gương mặt trắng nõn của nàng chậm rãi đỏ lên, càng ngày càng hồng, hồng đến mức muốn chảy máu!
Đây đại khái là chuyện hoang đường nhất mà Lục Khải Phái đã trải qua, nàng giơ tay hộ ở trước ngực, sau một lúc lâu loạng choạng cũng không nói nên lời. Cuối cùng, nàng nhìn Kỳ Dương, lại nhìn quan tài nằm ở một bên, cũng chỉ bài trừ một câu: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?!"
Sự mềm mại dưới lòng bàn tay đột nhiên rời xa, làm người mạc danh sinh ra rất nhiều tiếc nuối. Bàn tay nhỏ đường đột chợt cũng bị chủ nhân thu trở về, động tác tự nhiên phảng phất việc lúc nãy đều là việc chính đáng, hợp với lẽ thường tình.
Kỳ Dương so với nàng bình tĩnh hơn nhiều, hoặc là nói, sau khi tra xét chính bản thân mình, khẩu khí nàng vừa mới nhắc tới cũng hạ xuống. Tuy nhiên, ở trước linh đường đùa giỡn người khác luôn là không đúng, cho dù hôm nay người chết chính là Lục Khải Thành, cho nên nàng rất là thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, là ta thất lễ. Chỉ là vừa mới nhìn đến người trong quan tài... Các ngươi thật sự quá giống."
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, thế cho nên sau khi Lục Khải Phái nghe nàng giải thích xong đều có chút sửng sốt, một chút tức giận hiếm hoi cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Vẻ khẩn trương của Kỳ Dương bị nàng xem ở trong mắt, hoảng hốt hiểu được tâm tư của đối phương, cũng làm nàng bất giác nghĩ tới kiếp trước. Kiếp trước nàng thật là bị Lục Khải Thành lặng yên không một tiếng động thay thế, cũng không biết tiểu công chúa trước mắt có hay không phát hiện dị thường?
Tuy nhiên, ý niệm này mới vừa dâng lên, nàng lại cảm thấy buồn cười, rốt cuộc kiếp trước nghiêm túc mà nói cũng không xem như Lục Khải Thành thay thế được nàng, mà là nàng dùng thân phận Lục Khải Thành cùng Kỳ Dương quen biết hiểu nhau. Mà ở kiếp trước trong mắt Kỳ Dương, nàng vốn chính là nam tử, sao có thể dùng phương thức như vậy tới nghiệm chứng thân phận của Lục Khải Thành đây? Cho dù lúc sau nàng bị thay thế, nàng ấy vẫn như cũ không hề phát giác và cùng phò mã sinh hoạt đi?
Nghĩ đến đây, liền nhịn không được đau lòng một chút. Lục Khải Phái mím chặt khóe môi, không lại so đo, ngược lại dắt tay Kỳ Dương và nói: "Được, xem cũng xem qua, chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, đi ra ngoài đi."
Kỳ Dương không lại cự tuyệt, thuận theo Lục Khải Phái vòng qua cờ trắng đi ra ngoài, cũng không lại xem người trong quan tài một chút nào nữa.
Hai người một lần nữa về tới phía trước linh đường phía, Kỳ Dương cũng không có vội vã rời đi. Nàng bồi Lục Khải Phái ở trước linh đường đốt vàng mã, ngoài miệng vẫn mải dặn dò muốn nàng tốt tốt bảo trọng thân thể. Lục Khải Phái đương nhiên sẽ không vì cái chết của Lục Khải Thành mà quá mức đau buồn, đệ đệ này dù sao cũng là chết ở trong tay nàng. Nhưng đôi tay sạch sẽ nhiễm mạng người, vẫn khiến trong lòng nàng khó an, mấy ngày này cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt.
Kỳ Dương có chút đau lòng khi nhìn thấy vết thâm trên mắt Lục Khải Phái, nàng kéo kéo ống tay áo của nàng ấy khiến nàng ấy quay đầu, liền hỏi: "Mấy ngày này ngươi đều không có nghỉ ngơi tốt sao? Sắc mặt khó coi như vậy, nhưng đừng để cho mình quá mức mệt mỏi."
Lục Khải Phái biết nàng quan tâm, chỉ bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, ta chỉ là ngủ không được, qua chút thời gian thì tốt rồi."
Kỳ Dương đại để có thể đoán được tâm tình của Lục Khải Phái, rốt cuộc tính tình Lục Khải Phái vốn chính là quá mức mềm mại, nàng có thể hạ quyết tâm xuống tay với Lục Khải Thành đã là ngoài dự kiến của Kỳ Dương, nhưng có thể nào lại thờ ơ chính cái chết của bào đệ mình?
Nghĩ như vậy, không khỏi lại đau lòng vài phần. Vì thế, khi Lục Khải Phái quay đầu lại tiếp tục thêm tiền giấy vào chậu than, Kỳ Dương đột nhiên duỗi tay ôm lấy đầu của nàng, để cho nàng dựa vào chính mình đầu vai: "Ngủ không được sẽ không tốt. Hiện tại cũng không ai, ta cho ngươi mượn bả vai dựa dựa."
Lục Khải Phái lại không kịp trở tay trước hành động đột ngột của Kỳ Dương, tiền giấy vừa mới đốt trong tay còn chưa kịp ném đi, ống tay áo đều suýt nữa bị thiêu. Nhưng trong lòng nàng lại không có chút oán niệm nào, chỉ ngẩng đầu nói: "Điện hạ, đừng nghịch."
Kỳ Dương chớp chớp mắt, vô tội nhìn nàng, Lục Khải Phái nhìn thấy không khỏi dở khóc dở cười, trong lòng cũng vì thế nhũn ra.
Cuối cùng Lục Khải Phái cũng không có thể cự tuyệt được Kỳ Dương, nàng buông xuống tiền giấy trong tay, nhẹ nhàng dựa đầu trên vai Kỳ Dương, nhắm hai mắt lại. Kỳ Dương còn nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, tựa như muốn dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Không khí trong linh đường cũng không hề thanh lãnh như lúc trước, thế nhưng nhất thời lại có chút ấm áp.
- --
Kể từ khi Kỳ Dương công chúa giá lâm, Tề bá vẫn luôn không rời mắt khỏi hai người, luôn là cố ý vô tình quan sát.
Nói thật, trước khi tận mắt nhìn thấy Kỳ Dương, hắn vẫn mải miết suy đoán quan hệ của hai người. Thuộc hạ giám sát không chỉ một lần nói cho hắn giao tình hai người không đơn giản, thậm chí còn có cử chỉ thân mật. Nhưng Tề bá cho rằng, quan hệ hai người dù có thân cận như thế nào thì vẫn sẽ có chừng mực. Ít nhất Lục Khải Phái cố kỵ thân phận chính mình, sẽ chủ động duy trì mức độ.
Nhưng mà hôm nay chính mắt chứng kiến, hết thảy tựa hồ khác hẳn so với tưởng tượng của hắn.
Tề bá không mù, tự nhiên nhìn ra Lục Khải Phái khi phát hiện Kỳ Dương đã đến, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời. Hắn cũng thấy được hai người bình đẳng hòa hợp ở chung, càng thấy được kể từ khi hai người từ linh đường đi ra, gương mặt Lục Khải Phái trở nên hồng nhạt...
Này này này, đây là đã xảy ra cái gì?
Tề bá nhất thời có chút hỗn độn, đứng ở nơi xa nhìn, sau một lúc lâu vẫn không thể rời mắt, nhưng lại cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường. Sau đó hắn liền thấy đầu của công tử nhà mình bị Kỳ Dương công chúa ấn ở trên vai, dường như đang an ủi cái gì, mà công tử nhà hắn cũng chỉ là giãy giụa một chút cho có lệ, thực mau cũng đã thỏa hiệp. Bóng dáng hai người lại là vô cùng hài hòa, tuy rằng động tác tựa hồ có chút điên đảo.
Ngay khi Tề bá nhìn bóng dáng hai người mà thất thần, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, dường như cảm khái nói: "Trước linh đường vẫn còn có giai nhân an ủi, cảm tình của Lục đại nhân cùng vị hôn thê quả nhiên thực tốt."
Âm thanh đột ngột này cuối cùng cũng khiến cho Tề bá tỉnh táo lại, nhưng lại bị một câu nói của hắn làm cho tâm thần run rẩy dữ dội.
Nhưng mà Tề bá là ai? Trải qua mấy chục năm thăng trầm, hắn sớm luyện thành bản lĩnh dù cho Thái Sơn có sập trước mặt thì cũng không biến sắc, bởi vậy cũng chỉ là trong chớp mắt, hắn đều thu liễm lại vẻ sợ hãi.
Hắn bình tĩnh quay đầu lại, liền thấy một thanh niên mặc bạch y, không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt đồng dạng cũng đang nhìn hai người dựa sát vào nhau xa xa ở phía trước linh đường, lộ ra vẻ thâm trầm.
Chỉ liếc mắt một cái, Tề bá đã nhận ra người tới tâm tư không thuần. Hắn khẽ nheo mắt, lập tức khôi phục vẻ khiêm tốn khách khí mà một lão quản gia nên có, nói: "Không biết vị công tử đây là?"
Hôm nay phúng viếng nên cửa lớn Lục cũng mở rộng, người quen biết hay không đều có thể dễ dàng tới cửa.
Thanh niên so với Tề bá thì kém xa, hắn hiển nhiên không nhìn ra lão gia trước mắt thâm tàng bất lộ. Hắn khẽ gật đầu chào hỏi qua, chợt tự báo thân phận: "Tại hạ Lưu Sâm, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện, cùng Lục đại nhân đúng lúc là đồng liêu."
Tề bá nghe xong thì gật gật đầu, ngoài miệng cảm tạ Lưu Sâm tiến đến phúng viếng, trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hắn không nghi ngờ thân phận của Lưu Sâm, nhưng người Hàn Lâm Viện sớm đã tới, hơn nữa là cùng nhau tiến đến. Chỉ là một mình Lưu Sâm, càng muốn cùng người khác tách ra, rõ ràng chính là có tính toán khác, lúc nãy còn nói mấy lời không thể giải thích được.
Tề bá vốn kiến thức rộng rãi lập tức liền bàn mưu, rốt cuộc ở trước linh đường đệ đệ cùng nữ tử dây dưa ái muội, hiển nhiên không phải là thanh danh tốt gì.
Lưu Sâm lại không biết Tề bá ở bên canh đã cảnh giác hắn, trong lòng còn nghĩ nói vài câu khách sáo với vị quản gia này. Vì thế, trước tiên hắn tỏ vẻ thương tiếc trước Lục Khải Thành mất sớm, lại quan tâm Lục Khải Phái hai câu, cuối cùng quanh co lòng vòng thì bắt đầu hỏi thăm tin tức của Kỳ Dương.
Tự ngày ấy đạp thanh trở về, Lưu Sâm nghĩ như thế nào đều cảm thấy có gì đó không đúng. Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái bên nhau tự nhiên cũng đủ thân mật, thậm chí khi hai người đi rồi, một đám người Hàn Lâm Viện còn mải hô răng đau [1]. Nhưng sau khi Lưu Sâm quay đầu ngẫm lại, lại phát hiện Lục Khải Phái khi giới thiệu Kỳ Dương thì cũng chưa từng đề cập tới tên họ. Hơn nữa một thân khí thế tôn quý vốn có của công chúa điện hạ, trong xương cốt lộ ra tự phụ cao ngạo đều là người khác học không tới.
[1] Răng đau ở đây ý chỉ hai người quá mức ngọt ngào, thân mật =)))
Lúc này Lưu Sâm còn không có xác định thân phận của Kỳ Dương, nhưng trong lòng hoặc ít hoặc nhiều cũng có phỏng đoán. Sau đó hắn quay đầu, so sánh chính mình cùng Lục Khải Phái một chút, luận tuổi, luận dung mạo, luận tài tình, thậm chí với luận chức quan, hắn chính là không nổi trội bằng!
Cái này làm cho Lưu Sâm vốn từ trước đến nay tự cho mình rất cao nhất thời có chút chán nản, nhưng phú quý trời cho đang ở trước mắt, hắn như thế nào chịu buông tha?
Tề bá ngoài miệng ứng phó Lưu Sâm, tuy rằng hắn cũng vô cùng bối rối với chuyện "Vị hôn thê" của công tử mình bỗng nhiên xuất hiện, nhưng từ trước đến nay hắn không thiếu khả năng ứng biến. Đã lừa thì cứ tiếp tục lừa vậy, suýt tí nữa không đem Lưu Sâm lừa cho què.
Sau đó từ trong miệng Lưu Sâm, Tề bá đã biết chuyện đạp thanh trong rừng hoa đào, lại nghe được chính miệng Kỳ Dương công chúa nói nàng là vị hôn thê của công tử nhà mình, mà Lục Khải Phái cũng sảng khoái thừa nhận...
Bỗng nhiên có tới hai người cùng nhau chết lặng, Tề bá đã không hiểu nổi Lục Khải Phái rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nói là hư tình giả ý, nhưng nhìn thấy thân ảnh hai người gắn bó bên nhau trước linh đường cũng không giống. Nhưng muốn nói là thật sự, hai nữ tử sao có thể đến với nhau.
Chẳng lẽ là công tử giả nam trang lâu rồi, liền thật đem chính mình trở thành nam nhân?!
Trong nháy mắt, Tề bá bắt đầu nghĩ lại chính mình mấy năm nay bồi dưỡng dạy dỗ Lục Khải Phái ra sao, đồng thời trong lòng còn có chút hốt hoảng. Nếu Lục Khải Thành còn ở, Lục Khải Phái vô luận là phong quan hay là cưới công chúa, không thể nghi ngờ đều là chuyện tốt. Nhưng hôm nay người đã không còn nữa, thân phận nữ tử của Lục Khải Phái nhất định phải che giấu kĩ lưỡng, nếu không, tội khi quân liền sẽ rơi xuống!
Dưới tình huống như vậy, nàng làm sao có thể trêu chọc công chúa đây? Vạn nhất thân phận bị bóc trần, còn lừa nữ nhi hoàng đế si tâm sai phó, Tề bá đều có thể tưởng tượng kết quả sẽ thảm thiết như thế nào.
Lục Khải Thành đã không còn, Lục Khải Phái là người duy nhất bọn họ có thể trông cậy vào. Tề bá so với dĩ vãng càng thận trọng hơn rất nhiều, cũng càng quan tâm đến tính mạng Lục Khải Phái. Nhưng chỉ trong một chốc ngắn ngủi hoảng hốt thất vọng, đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, tràn đầy dã tâm.
Bọn họ đã đợi quá nhiều năm, chờ được thiên hạ thịnh thế thái bình, chờ đến khi tóc của chính mình trắng xoá. Tuy là Tề bá tâm tính kiên định, nhưng nhiều năm ngủ đông chờ đợi như vậy cũng cơ hồ khiến hắn mất sạch nhuệ khí, làm bào mòn hết mọi góc cạnh của hắn.
Hiện tại rốt cuộc có một cơ hội rất tốt ở trước mặt, chẳng lẽ phải vì chút khó khăn nhỏ ấy mà giậm chân tại chỗ sao?
Nếu, nếu Lục Khải Phái có thể giấu được thân phận, cưới công chúa trở thành phò mã...
Tề bá lại một lần nữa nhìn về phía hai người dựa vào nhau trước linh đường, sự chần chờ cùng sầu lo trong mắt dần dần tiêu tán, lại trở nên kiên định lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (đau lòng): Ngoan, ta cho ngươi mượn bả vai, tốt tốt ngủ một giấc.
Lục Khải Phái (giãy giụa): Ta còn chưa buồn ngủ...
Kỳ Dương (ấn trở về): Không, ngươi đây là buồn ngủ!
Danh sách chương