Tối chủ nhật, Từ Sương Giáng về ký túc xá, nhưng không thấy Lạc Thu Phân.

"Hử? Tiểu Thu đâu rồi?"

"Không biết, chắc có hẹn."

"Hẹn?" - Không biết tại sao, không vui.

"Là một anh chàng rất đẹp trai nha, không biết ra ngoài làm gì."

"Con trai?" - Cau mày: "Đi từ lúc nào? Hắn từ đâu tới?"

"Vừa đi thôi, cũng chả biết anh chàng ấy ở đâu."

"Từ Sương Giáng, cậu đi đâu thế?"

"Đi tìm cậu ấy."

Từ Sương Giáng nhìn thấy Lạc Thu Phân đứng ở cửa trường học với một tên con trai, không biết hắn nói gì, nhưng Thu Phân rất vui.

"Tiểu Thu!" - Tức giận hét tên Lạc Thu Phân. Khi Thu Phân phản ứng, thì nàng đã tới rồi.

Từ Sương Giáng có cảm giác, bị người ta phản bội. Nó rất khó chịu, buồn bực.

Không biết tại sao, nhìn thấy Lạc Thu Phân đứng cạnh con trai, nàng chịu không được.

"Từ Sương Giáng, cậu sao thế? Sao hôm nay không nói gì?" - Buổi tối, Lạc Thu Phân ngồi bên giường Từ Sương Giáng, hỏi.

"Không có gì." - Từ Sương Giáng xoay người, không thèm nhìn Thu Phân.

"Từ Sương Giáng?"

"Mình muốn ngủ! Tiểu Thu, cậu cũng ngủ đi."

"Aiz, được. Ngủ ngon." - Giọng nói của Lạc Thu Phân có chút buồn.

"Ừh." - Không biết tại sao, Từ Sương Giáng nằm trên giường, thấy đau lòng, cực kỳ đau lòng. Đau lòng đến mức, muốn ôm chặt cô gái kia.

[Nhưng......tại sao? Vì sao lại đau lòng? Lòng mình tại sao đau?]

* * * * *

Từ khi đó, Từ Sương Giáng không thèm nói chuyện với Lạc Thu Phân. Hai người vẫn thường đi cùng nhau, nhưng lại nói chuyện rất ít.

Lạc Thu Phân cố gắng tìm kiếm đề tài, nhưng bị Từ Sương Giáng bơ thẳng, nên thôi.

Sau đó, lại đến chủ nhật. Từ Sương Giáng không nói gì, bỏ về nhà.

* * * * *

Trong phòng Từ Sương Giáng có một bức tranh được dán ngay ngắn cuối giường.

Nàng để nó ở cuối giường, vì hi vọng mỗi khi thức dậy, là có thể nhìn thấy nó. Bởi vì, mỗi khi nhìn bức tranh này, nàng cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Từ Sương Giáng cẩn thận gỡ bức tranh xuống, làm mặt bàn máy tính.

Bức tranh đó chính là <Trú mưa>. Nhà nàng quen với mấy vị giám khảo, tốn hàng đống nước bọt và lệ phí mới lấy được nó về. Tác giả bức tranh này là Lạc Thu Phân, nhưng cả cậu ấy không biết bức tranh hiện tại ở trong phòng của nàng. Từ Sương Giáng không biết tại sao, dường như bức tranh có một ma lực, nàng muốn đem về nhà.

Bây giờ, nhìn thấy nó, nàng lại nhớ đến Lạc Thu Phân.

Dưới cùng của bức tranh, là đề chữ của Lạc Thu Phân: "Nếu em muốn đi, anh sẽ vì em mở dù. Nếu em muốn dừng, anh sẽ cùng em trú mưa."

Từ Sương Giáng nhìn bức tranh, tự nhiên rơi nước mắt.

[Lạc Thu Phân, Lạc Thu Phân. Cậu đó! Người có thể để cậu vì hắn mở dù là ai? Người mà cậu muốn cùng trú mưa là ai? Là người con trai đó sao? Hay là một tên con trai nào đó trong tương lai?]

[Là mình?]

[Có thể là mình sao?]

[[Nếu mình nói, mình hi vọng người đó là mình. Cậu sẽ chấp nhận sao?]

[Cậu đồng ý vì mình mở dù, đồng ý cùng mình trú mưa sao?]

Từ Sương Giáng ôm mặt, càng khóc càng lớn.

* * * * *

"Từ Sương Giáng, cậu biết lúc này mình nghĩ gì không?"

"Cậu nghĩ gì làm sao mình biết."

"Mình đang nghĩ, chàng trai cậu yêu là người thế nào mới có thể làm cậu cam tâm khóc vì hắn, cười vì hắn."

".........."

"Mình sẽ chờ, để nhìn xem hắn là ai."

"Vậy thì cứ ở đó chờ đi."

* * * * *

Đột nhiên, nàng nhớ đến lời của Thần Tịch. Xưa này Từ Sương Giáng đều không ngờ, cái người sẽ làm nàng khóc, để nàng cười lại là Lạc Thu Phân.

Không phải con trai, là một cô gái giống như nàng, Lạc Thu Phân.

Lạc Thu Phân, nàng muốn cậu ấy, chứ không phải là tùy tiện, không phải hay không có cũng chả khác nhau. Nàng đã quyết định rồi.

[Người mình muốn là cậu, Lạc Thu Phân.]

[Thứ mình muốn, không phải là tình bạn, không phải làm bạn với cậu. Mình muốn từ trên người cậu, tìm kiếm thứ gọi là tình yêu.]

[Thứ mình muốn trên người cậu, là tình yêu.]

[Cậu có đồng ý cho mình không? Nhưng mình nhất định phải có, cậu sẽ cho mình chứ?]

Từ Sương Giáng hình như đã hiểu rõ một chuyện, hiểu xong rồi lại mất mát. Bởi vì, Lạc Thu Phân với ai cũng cười rất tươi, nhưng khi nhìn nàng, ánh mắt cậu ấy rất buồn.

Từ Sương Giáng đã biết, tại sao nàng không thích nhìn Lạc Thu Phân đi chung với lớp trưởng. Vì sao khi Lạc Thu Phân nghe lời nàng, thì nàng rất vui. Đó là vì, nàng ghen. Đó là vì, nàng đố kị.

Từ Sương Giáng cũng hiểu, tại sao nàng muốn tốt với Lạc Thu Phân, tại sao nhìn Lạc Thu Phân sẽ hài lòng, cũng vì Lạc Thu Phân mà tức giận. Đó là vì, nàng yêu Lạc Thu Phân mất rồi.

Nàng yêu người con gái mà mình xem thường, yêu người con gái mà nàng cho rằng cậu ấy sẽ tính kế nịnh bợ nàng.

[Lạc Thu Phân, xin cậu cũng yêu mình đi.]

* * * * *

"Từ Sương Giáng?"

"Mình về rồi tiểu Thu."

"Có gì vui sao?"

"Ừh."

"Này, chúng ta đi ăn cơm nha?" - Cẩn thận hỏi.

"Được."

Trên đường đi, gặp lớp trưởng. Nghe nói, chuyện của hai người bị đem ra làm đề tài bàn tán. Từ Sương Giáng, tự nhiên rất vui.

"Cậu còn cười."

"Sao mình lại không được cười?"

"Thật là!"

"Tiểu Thu, cậu thích mình không?"

"Thích."

".........." - [Thứ mình nói, không phải là tình cảm bạn bè.]

[Vì thế, mình sẽ đến gần cậu, từ từ kéo cậu đến bên cạnh mình. Mình sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, để cậu không thể rời bỏ mình. Bởi vì, cậu là của riêng mình, chỉ có thể là của mình.]

Sau đó, tới kì nghỉ đông.

"Bye bye! Thu Phân, Từ Sương Giáng. Hai cậu cũng nên về sớm đi........."

"Bye bye!"

"Bye bye!" - Phất tay, bạn bè trong ký túc xá lần lượt về nhà.

"À, phải rồi! Trong kì nghỉ đông, nếu hai người có tiến thêm một bước, nhớ báo chúng mình biết nha. Chúng mình ủng hộ hết mình nà!" - Một bạn học đi ngang cửa phòng ký túc xá Thu Phân, ló đầu vào, cười gian.

Thu Phân lần nữa xoắn xuýt.

"Ừ, nhất định." - Từ Sương Giáng ở một bên, cười nói.

"Này! Sao cậu có thể cười được hả?"

"Sao lại không thể cười?"

"Nhìn cậu, hình như còn rất vui nữa." - Nói nhỏ, bất mãn nghĩ linh tinh. Nhưng Thu Phân rất tự giác, lấy quần áo trong tủ, đưa cho Từ Sương Giáng. Haiz da, nô lệ hóa (thê nô) mất rồi: "Xuống giường đi, cho dù nghỉ cũng không nên nằm mãi thế chứ!"

Từ Sương Giáng cười, vẫy vẫy tay.

"Làm gì?" - Đến gần, cúi xuống.

Từ Sương Giáng đột nhiên cười, đưa tay câu cổ Thu Phân, môi và môi chạm nhau. Thu Phân run run, người đẹp thì cười: "Lạc Thu Phân, mình yêu cậu, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu. Đây không phải là thích, mà là yêu."

"Hở?"

[Mình cũng rất vui, bởi vì người cậu yêu là mình. Bởi vì, ừm.....mình cũng yêu cậu. Từ khi cậu chưa biết.]

* * * * *

Sau đó, dưới bầu trời đầy pháo hoa, Từ Sương Giáng đã nghe được câu trả lời của Thu Phân: "Mình cũng yêu cậu."

* * * * *

"Anh tin là có tình yêu chân thành không?"

"Vậy em tin rằng có Gấu Trúc không?"

"Tin chứ."

"Vậy em có không?"

"Em đã có nó rồi."

* * * * *

"Tiểu Thu."

"Sao?"

"Nếu cậu muốn đi, mình sẽ vì cậu mở dù. Nếu cậu muốn dừng, mình sẽ cùng cậu trú mưa."

---------------

Trở lại với câu nói chán như con gián ấy ^^!

Mọi người ngủ ngoan......và......Cuối tuần vui vẻ nà >"<

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện