Công chúa không cần biết nấu ăn.

Từ xưa đến nay chuyện này không cần nói, mà cũng chả cần ai nói, mọi người đều biết.

Căn bản cũng không cần nghĩ đến. Mặc dù là một cô gái toàn năng, nhưng sinh ra ở trong một gia đình quyền thế. Công chúa có rất nhiều lý do để chạy ra chạy vào nhà bếp, nhưng chưa bao giờ đụng tới xoong chảo. Còn tại sao á, mình nghĩ, chắc cũng chả cần giải thích đâu nhỉ.

Nấu ăn thì sẽ có bếp trưởng lo, hơn nữa tay nghề phải nói là cực đỉnh, ăn không muốn ngừng. Thế nhưng, công chúa thích đồ ăn Diệp Nại nấu hơn.

Một bên, công chúa chỉ cần nhìn thấy đồ ăn Diệp Nại làm, sẽ có cảm giác "được người ta yêu" . Còn bên kia, Diệp Nại rất vui vẻ làm đồ ăn cho công chúa. Chuyện này, nói thể nào cho đúng nhỉ? Giống như bạn nuôi một con thú cưng mà người khác vừa nhìn đã thèm, con thú cưng có giá trị liên thành, bạn sẽ muốn lấy lòng thú cưng. Với người khác thì bạn lạnh lùng, một tý thức ăn cũng không thèm cho. Nhưng với con thú cưng đó, mỗi lần bạn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của nó khi ăn thức ăn bạn nấu, thì bạn sẽ có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Ách.....Ví dụ đi hơi xa.....Nhưng cơ bản đó là vậy đó.

Vì thế, tuy Diệp Nại nấu ăn không ngon bằng bếp trưởng, nhưng công chúa vẫn ăn rất vui vẻ. Nấu ăn chưa bao giờ là chuyện đơn giản, nhưng Diệp Nại cũng rất hài lòng.

Mặc dù hai người cũng đôi lúc khó chịu, nhưng ai cũng rất hạnh phúc, cũng không có gì để nói. Có điều, từ khi bước sang mùa hè đến nay, sự quyến rũ của Diệp Nại với mấy con muỗi thật không hề nhỏ, mỗi lần bước chân vào bếp đều bị chúng nó cắn đến sưng vù. Công chúa đau lòng biết bao.

Không biết tại sao, từ nhỏ công chúa đã bị muỗi ghét, cho dù mùa hè có đứng tồng ngồng bên ngoài cũng chả con nào cắn, đúng là không có thiên lý. Có điều, những chuyện không công bằng vẫn cứ xảy ra, đúng không?

Nhìn Diệp Nại ngày nào cũng mặc áo tay dài, quần dài đi vào bếp, thế mà khi bước ra vẫn có vài "bông hoa" bé nhỏ. Công chúa cực kỳ đau lòng, muốn đem tất cả muỗi trong thiên hạ giết sạch. Ách.....chà có vẻ đậm mùi bạo lực quá.

Lần thứ N nhìn thấy Diệp Nại toàn thân đầy đốm đỏ, từ trong bếp đi ra. Công chúa đã hạ quyết tâm.

"Tiểu Nại, mình muốn học nấu ăn."

Bịch, bịch. Người hầu trong nhà lớn đều té ngửa.

Diệp Nại ngơ ngác.

"Linh?" - Sao cậu ấy lại nghĩ vậy?: "Mình làm cơm không ngon sao?" - Có chút tủi thân.

"Không phải." - Hai mắt công chúa mở thật to.

"........." - [Vậy tại sao......?]

"Mình cũng muốn làm cơm cho tiểu Nại ăn." - Người đẹp ban tặng một nụ cười khuynh đảo chúng sinh. Có điều, Diệp Nại nhìn công chúa với nụ cười tuyệt đẹp trước mặt, có một loại dự cảm không lành.

".............." - Ách.....Làm sao hình dung được cái loại cảm giác khiến người ta bứt rứt nhỉ? Chỉ là dự cảm không lành.

Diệp Nại khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Vào buổi trưa thứ ba, Diệp Nại đã thấy thành quả của công chúa.

Từ khi công chúa nói muốn tự mình làm cơm, thì rất thật lòng thật dạ chuyên tâm, Diệp Nại cũng rất ít nhìn thấy công chúa. Dù Diệp Nại cũng rất thường xuyên ra vào nhà bếp, nhưng lần này là công chúa nên những đầu bếp không dám bỏ đi chơi, tất cả đều tập trung vào nhà bếp. Nhà bếp vốn rất rộng rãi, bây giờ thì chật cứng.

Diệp Nại mấy lần muốn vào, nhưng bên trong nhà bếp loạn không thể tả, nên đành rút lui.

Và, đến ngày thứ ba, công chúa thành công bưng một dĩa đồ ăn cực kỳ xinh đẹp, xuất hiện trước mặt Diệp Nại.

"............."

Người đẹp mỉm cười: "Làm xong rồi."

"Ách...." - Diệp Nại nhìn chằm chằm món ăn đẹp mắt trên bàn. Ba ngày đã có thể làm được trình độ này, có đúng là công chúa làm không? Chẳng lẽ cậu ấy là thiên tài sao? Học cái gì cũng nhanh.

Diệp Nại đến gần ngửi.

Rất thơm! Dù là nhìn hay ngửi, đều có cảm giác rất ngon.

"Tiểu Nại, nếm thử đi." - Người đẹp vẫn vui vẻ cười.

"Ừ." - Diệp Nại cầm đũa.

Ăn thử đã

"..........."

"..........."

"Tiểu Nại? Sao vậy?" - Công chúa nghi ngờ.

Bởi vì, ngay khi đôi đũa vừa chạm vào món ăn có cảm giác rất ngon kia. Diệp Nại đột nhiên ngừng lại.

Trong nháy mắt, Diệp Nại có một dự cảm không lành.

"..........." - Diệp Nại cứ luôn cảm thấy, nếu như ăn món này, kết quả sẽ vô cùng thảm.

Ách........

Liếc mắt nhìn công chúa.

Hình như cậu ấy rất chờ mong.

".........." - Khó xử.

Nhưng dáng vẻ của công chúa đúng là rất chờ mong, muốn Diệp Nại nếm thử.

Làm sao đây? Thế nào mới tốt?

"Sao vậy tiểu Nại? Không khỏe sao? Nếu cậu không khỏe thì không cần ăn." - Công chúa thấy Diệp Nại bất động, có chút lo lắng đụng nhẹ một cái.

Lắc đầu, lắc đầu: "Không có, mình rất khỏe." - Nụ cười sáng lạn: "Mình ăn đây." - Mạng sống rất đáng quý, sức khỏe cũng rất đáng giá, nhưng vì công chúa, ta đành quăng bỏ tụi bây vậy.

Ăn đi! Ăn đi!

Diệp Nại! Dũng cảm ăn đi!

* * * * *

Im lặng rất lâu.

"Thế nào? Tiểu Nại?" - Công chúa áp sát.

"............." - Diệp Nại cứng đờ.

"Tiểu Nại? Tiểu Nại?" - Có chút kinh ngạc.

"..........." - Diệp Nại vẫn bất động.

Công chúa dùng tay, đẩy đẩy cái người đang chết ngồi kia.

"Tiểu Nại? Tiểu Nại? Tiểu Nại, cậu không sao chứ?!!! Dì Diệp, dì Diệp ơi!!!!" - Người đẹp lúc nào cũng tao nhã, rất hiếm khi thấy hoảng sợ: "Dì Diệp! Tiểu Nại cậu ấy chết rồi!"

* * * * *

Nam mô A Di Đà Phật......chỉ vì một món ăn......hzai.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện