"Nếu muốn cưa gái, thì trở về nhà suy nghĩ thêm vài chiêu mới rồi trở lại đây." - Dừng một chút, lại nói: "Có điều, vì anh đã lợi dụng tiểu Nại, nên.........." - Người đẹp cười lạnh như băng: "Tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh."

Sau đó, công chúa vẫn còn nói tiếp. Những câu ấy, làm Diệp Nại thấy tên con trai đó thật đáng thương. Dù hắn có ý nghĩ rất kỳ quái, nhưng trong phút giây đó, Diệp Nại có chút đồng cảm với hắn.

Có điều, như thế cũng làm hắn từ bỏ ý định. Nghĩ đến đây, Diệp Nại yên lòng rất nhiều.

Thế nhưng, sau niềm vui ấy. Ngày hôm sau, Diệp Nại bị người khác chặn đường. Quả nhiên, cười trên sự đau khổ của người khác, vẫn không nên.

Giờ nghỉ trưa, khi công chúa đang mở cuộc họp cán bộ hội học sinh. Thì bên ngoài trường Sakura, có ba tên côn đồ cắc ké chặn đường Diệp Nại.

"Thật ra đánh con gái, chúng tao thấy cũng mất mặt lắm." - Khi bao vây Diệp Nại, một đứa trong đám nói.

".............." - Diệp Nại không nói gì. [Nếu nghĩ thế, thì đừng đánh là được.]

"Nhưng, người ta đã cho rất nhiều tiền."

"Yên tâm, chúng tao sẽ nhẹ nhàng."

Thời nay, trước khi tụi côn đồ đánh người, cũng biết quan tâm người khác à? Lẽ nào tố chất của đám du côn cũng được nâng cấp?

Khi rơi vào hoàn cảnh này, thì người ta sẽ u sầu, nhưng Diệp Nại vẫn nghĩ như vậy.

"Chờ đã!" - Diệp Nại bắt đầu lục lọi bóp tiền.

Thật ra, Diệp Nại không có bao nhiêu tiền. Dù mỗi tháng nàng đều có bán tranh, nhưng so với mấy công tử, tiểu thư vẫn chỉ là vài đồng lẻ.

"Số tiền này tôi cho mấy người." - Cầm trong tay 600 tệ, Diệp Nại đưa cho họ: "Có đánh, xin nhẹ tay một chút."

Có người nào trước khi bị đánh mà còn làm vậy không?

Kết quả, khi những tên côn đồ cắc ké đánh xong, tốt bụng đưa Diệp Nại đến bệnh viện, còn thanh toán luôn tiền thuốc.

Đúng là thế kỷ mới, tố chất du côn được nâng cao rất nhiều.....Chẹp.

Tất nhiên, Diệp Nại bị thương không nặng, dù sao cũng là con gái, nên mấy tên đó không mạnh tay, Huống chi, Diệp Nại đã trả tiền.....chẹp, đánh người cũng cần có kỹ thuật đấy. Diệp Nại từng nghe nói, có người đánh người khác đến rách da lòi thịt, nhưng chỉ cần thoa chút thuốc là được. Cũng có người đánh người khác chẳng để lại dấu vết, nhưng lại bị nội thương.

Vì thế, trên người Diệp Nại chỗ đen chỗ tím rất nhiều, nhưng không đau lắm. Đúng là, mấy tên đó đã rất nhẹ tay.

Bởi vì người thuê đã dặn rằng không được làm mất mặt, nên Diệp Nại chỉ bị thương trên người, được quần áo che lại không thấy.

"Xin lỗi, vì chúng tao đã nhận tiền của người ta. Trước sau gì cũng khỏi thôi."

Đám côn đồ cắc ké nói xong, rồi bỏ đi. Trước khi đi, Diệp Nại còn tốt bụng nhắc nhở, nên quay về trường Sakura nói thẳng với công chúa, nếu không hậu quả thê thảm.

Dù bị thương trên người, cũng không đau lắm. Nhưng muốn giấu được công chúa, Diệp Nại không đủ sức làm chuyện này.

* * * * *

Quả nhiên, khi tan học, công chúa cũng đã biết chuyện này.

Nhưng công chúa rất bình tĩnh, gọi cho bác sĩ riêng đến khám cho Diệp Nại, sau đó cũng không làm gì. Chỉ là một thời gian dài sau này, khi nghỉ trưa công chúa liền ở cùng Diệp Nại. Dù nàng muốn đi đâu, thì cũng có cả đám người đi theo.

Ừ.....Thật ra cũng không khác những gì Diệp Nại đoán.

Trong lúc này, Diệp Nại may mắn gặp lại ba tên côn đồ đã đánh nàng. Không ngoài dự đoán, trên mặt họ cũng đầy vết bầm. Nhưng nghe họ nói, cũng không đau lắm, người ra tay rất biết hạn chế lực. Hơn nữa, ba tên đó là lưu manh mà cũng không phải lưu manh, vậy họ làm gì? Diệp Nại cũng không hỏi nhiều.

Tốt rồi, bạo lực học đường đã được dẹp yên. Chuyện này, cứ vậy đi, không cần nhắc đến nữa. Nói cho cùng, xảy ra mấy chuyện này, cũng vì "buổi gặp mặt" mà thôi.

Sau đó, khoảng một tháng trôi qua.

Sau khi tan học, trong lớp bảy tám đứa con gái nhào tới bu xung quanh Diệp Nại.

"Tiểu Nại, cậu có nghe gì chưa?"

"Hử? Chuyện gì?"

"Chính là tên khốn nạn đó."

"Nghe nói công ty nhà hắn bị người ta hại. Hiện giờ đang rất thảm."

"Cũng không biết chuyện ra sao, nhưng hiện giờ công ty nhà hắn sắp phá sản."

"Thật thê thảm! Cảm thấy hắn cũng có chỗ tội nghiệp."

"Cái loại khốn nạn đó, có gì mà tội nghiệp."

"................."

"@*#&*(&........"

Tùm lum giọng nói.

[Được rồi, cái người thuê người đánh mình, đúng là Tiền Hồng Vũ sao? Vậy...........]

"Tiểu Nại, về thôi." - Công chúa từ phòng hội học sinh về lớp, đứng trước cửa lớp nhìn Diệp Nại mỉm cười.

Trực giác của phụ nữ! Nếu như đứng cạnh Diệp Nại lúc này sẽ có nguy hiểm, có nguy hiểm...!!

Đám con gái bu quanh Diệp Nại lập tức né ra xa.

Thật ra, đám con gái chỉ dám nói chuyện với Diệp Nại khi không có mặt công chúa thôi.

Trực giác của phụ nữ, có khi thật đáng sợ khiến người ta chết khiếp.

"Linh............" - Trên đường về nhà, Diệp Nại nhìn người đẹp bên cạnh lên tiếng.

"Hử?"

"Chuyện kia, có phải Linh làm không?"

"Chuyện gì?"

".............." - [Ô.....giả ngu kìa]: "Chính là chuyện của Tiền Hồng Vũ."

"Hả? Tiền Hồng Vũ là ai?"

"..............." - [Cái này......rõ ràng là đang giả ngu mà! Quá rõ ràng!]

"Tiểu Nại, chúng ta về thôi.

Hậu ký:

"A~~~ lớp trưởng, lần gặp mặt này sẽ không có loại khốn nạn nào nữa chứ?" - Trong lớp, đám con gái lại bắt đầu nói về "buổi gặp mặt."

"Tuyệt đối không có. Lần này là anh trai mình giới thiệu, tất cả đều là người lịch sự."

"Thật chứ?"

"Tất nhiên! Thế nào? Lần này ai muốn tham gia?"

"A a~~! Vậy lần này mình đi."

"Mình cũng đi!"

Đám con gái lại ồn ào bàn bạc.

Trong lớp đột nhiên có một tiếng hét thật to: "Không, không, không, không, không, không, không. Không muốn nghe mấy cái chữ 'gặp mặt' nữa!!!!"

* * * * *

"Không muốn nghe buổi gặp mặt..........Không muốn nghe buổi gặp mặt....................Không muốn nghe buổi gặp mặt...................."

Công chúa nhìn Diệp Nại đang ngủ bên cạnh.

"Tiểu Nại ngoan!" - Đưa tay sờ sờ: "Mình biết cậu không muốn tham gia buổi gặp mặt mà......Ngủ ngoan."

Diệp Nại đang ngủ khó chịu nhíu mày, rúc đầu vào chăn.

"Không muốn đi nữa..........."

Ừ! Đến đây, hậu quả sau "buổi gặp mặt" đã kết thúc ~~~! Boong, boong, boong ~~~"

Sau này ai có tham gia mấy buổi gặp mặt, thì nhớ cẩn thận nhé.

* * * * *

Lời tác giả:

Ôi! Chương cuối cùng cũng xong rồi. Thật ra, định viết nhiều hơn.Nhưng trong quá trình viết, bị tên ngốc nào đó chỉnh sửa lại. Sớm định ra nội dung tên ngốc thích, lại bị em gái nói là tình tiết "cẩu huyết"...Được rồi, thật sự thì nó đúng là "cẩu huyết". Nhưng cuối cùng đã chỉnh sửa lại..........-_-! Cũng may là đã sửa được, chí ít thì chương 6 có thể xử lý tốt đẹp.

Dạo này mọi người nói tính cách của công chúa càng lúc càng "đen tối". Cái này.........tên ngốc nào đó cũng rất mệt khi viết, thật ra cũng đâu có muốn viết như vậy, rõ ràng là viết một công chúa rất dịu dàng.............Kết quả, lại bị "đi xa quá". .......Á a á.......Tên ngốc nào đó lại lạc đề, đi nữa chắc một ngày không trở lại.

Trước đây, muốn viết một vai "đen tối" thì cào rách da đầu cũng không nghĩ được. .........Tốt rồi........lần này xem ra hoàn thành tâm nguyện.

Có chút bi kịch !!

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Cúi đầu, nghiêng mình!

Chương tiếp: <Xin người hãy mỉm cười.>

-------------------------

  Chúc mọi người năm mới tràn đầy phúc-lộc-thọ!   

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện