"Tiểu Nại?" - Lớp trưởng lập tức nhận ra Diệp Nại.

"Lớp trưởng?" - Diệp Nại lập tức nở nụ cười: "Tốt quá, tưởng đi nhầm. Cái này......"

"Làm gì tới muộn vậy?" - Chưa nói hết câu, thì đã bị người ta chặn họng. Mà xem ra, thái độ không được tốt lắm.

"Hả?" - Diệp Nại đần mặt, cái gì mà đến muộn?

"Hồng Vũ, đừng nên nói vậy mà. Cô ấy rất dễ thương, con gái dễ thương đến muộn bình thường mà."

"Chỗ nào không đúng?" - Tên con trai liếc nhìn Diệp Nại. Diệp Nại lạnh cả tim, định nói lại không dám nói.

"Hồng Vũ, cậu cứ vậy sẽ làm cô bé dễ thương sợ chạy mất đó."

"Cậu bị bù lệch ăn à? Như vậy mà cũng được gọi là dễ thương?"

"Là mắt Hồng Vũ cậu để quá cao thôi."

"............." - Diệp Nại cẩn thận nhìn tên con trai. Dù rất đẹp trai, nhưng so với những tên nàng quen trước đây, xem ra khó ưa hơn. Thái độ cũng chả tốt đẹp gì.

Ách.....không đúng, sai, bậy rồi! Lắc đầu, lắc đầu. Chuyện nên quan tâm lúc này không phải là chuyện này, xem ra lại là "gặp mặt" nữa rồi. Nhanh đưa đồ xong rồi về nhà! Nếu không..............công chúa tức giận..........Nàng không muốn bị đạp mìn.

"Cô nhìn cái gì?" - Tên con trai tức giận quát Diệp Nại.

"Hả?" - Bất ngờ bị người ta hét vào mặt, phản ứng không kịp: "Không có......tôi là......"

"Ôi......Xem ra cô em đó bị mắc câu Hồng Vũ rồi."

"Làm ơn, cho chúng mình chút cơ hội đi chứ."

Đám con trai cứ nói liên tục, không cho người ta cơ hội chen vào.

"Không phải........Tôi là tới đưa.........." - Diệp Nại muốn nói, nhưng chen vào không nổi....chán. Sao mấy người này nói chuyện giống giáo viên chủ nhiệm thế, không thèm cho người ta nói.

"................" - Xem ra, xuất hiện không đúng lúc rồi.

Diệp Nại lùi về sau, lùi về sau, tiếp tục lùi. Đi về thôi......

"Tiểu Nại, cậu đến rồi. Thì ở đây ngồi chơi đi." - Lớp trưởng thấy gương mặt chán nản của Diệp Nại, tốt bụng kéo nàng vào.

"Không, lớp trưởng. Mình phải về." - Nhỏ giọng.

"Cũng đã đến rồi, về làm gì? Không sao, cậu ngồi chung với mình."

Thật ra, Diệp Nại chỉ đến đưa tài liệu. Nàng thật sự phải về, nếu công chúa biết sẽ không ổn.....Hơn nữa, đám con trai đó dữ quá...nàng sợ......Lau nước mắt!

Diệp Nại chán nản ngồi xuống, chưa được bao lâu thì cánh cửa lại lần nữa mở ra. Một cô gái tóc quăn.

"Xin lỗi, xin lỗi! Lớp trưởng. Tự nhiên xe bị hư nên mình đến muộn."

Cả đám im lặng.

Sao lại xuất hiện thêm một cô gái?

Diệp Nại cụp mắt, giọng nói đáng thương: "Lớp trưởng, mình vẫn muốn nói.......Mình đến để đưa tài liệu về chuyến du lịch mùa thu....." - Nàng thật sự phải về.

Có một tên con trai cười thành tiếng, tiếp theo là cả đám cười vang dội.

Diệp Nại chán nản hơn. Sớm biết thế, nàng không thèm bước vào đây.

Cuối cùng, đưa tài liệu xong. Diệp Nại ngay lập tức cầm balo chạy khỏi đó.

[Trời ơi! Thượng Đế ơi! Con không muốn dính đến mấy buổi gặp mặt nữa.]

* * * * *

Rất nhanh đã qua một ngày. Hôm sau, vì chuyện xảy ra hôm qua, nên Diệp Nại không muốn đi học.

Nhưng, chuyện phải đối mặt thì nên đối mặt. Hi vọng, bọn họ và lớp trưởng sẽ quên chuyện hôm qua đi.

Khi đến lớp, lớp trưởng lập tức chạy tới gần Diệp Nại. Hiển nhiên là không có quên chuyện hôm qua, sau khi Diệp Nại đi thì cả đám ầm ĩ. Buổi gặp mặt hôm qua, không tốt đẹp gì.

Khi lớp trưởng nói với Diệp Nại những lời này, nàng nhìn trước sau, trái phải lớp học một lần. Cũng may, công chúa không có ở đây.

"Diệp Nại, cậu không biết đâu. Cái tên trừng mắt cậu hôm qua, kiêu căng muốn chết."

"................"

"Tên đó nói chúng mình toàn là một đám tầm thường."

"Vậy sao?...." - Quả nhiên tên đó thật đáng ghét.

"Tên đó còn nói sẽ không tham gia buổi gặp mặt nữa, toàn con gái không có khí chất. Hừ! Nếu thấy gặp mặt mà không có con gái khí chất, vậy gặp cái gì mới có khí chất?"

"Ừ...."

"Đám con trai còn lại thì nói, trường chúng ta ngoại trừ công chúa ra, thì không ai xứng với tên đó. Hừ! Sao không nghĩ đến, công chúa mà thèm hắn à?"

"Hử?" - Vì câu nói này, Diệp Nại giật mình.

Có người nhắm đến công chúa? ( Dù bình thường cũng rất nhiều tên con trai nhắm đến công chúa ), phải để ý.

"Tiểu Nại, cậu ở gần công chúa, nhất định phải nói công chúa biết. Ngàn vạn lần đừng có dính vô tên kiêu căng đó, hắn chả có gì tốt."

"Ừ!"

Hôm đó khi tan học, Diệp Nại cùng công chúa rời khỏi trường, quả nhiên đụng mặt tên con trai đó.

Cả đám con gái vây quanh một thằng con trai, Diệp Nại lập tức nhận ra tên đó.

A! Chính là hắn!

Diệp Nại lập tức kéo công chúa vào xe.

"Tiểu Nại? Sao thế?"

"Không sao....Linh, hôm nay mình không khỏe nên muốn về nhà sớm." - Vừa nói vừa nhanh chóng leo lên xe.

"Không khỏe? Chỗ nào không khỏe? Có muốn đến bác sĩ không?" - Công chúa lo lắng.

"Thế thì không cần! Có lẽ do quá nóng, nên mình cảm thấy hơi mệt.....Muốn nhanh về nhà ngủ."

"Được, vậy chúng ta lập tức về. Tiểu Nại muốn ngủ, thì dựa vào vai mình ngủ một chút đi."

"Ừm!" - Hạnh phúc dựa vào vai người đẹp.

Xe lập tức chạy về nhà.

Trước cửa trường Sakura, Tiền Hồng Vũ vẫn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn chiếc Prosche xa dần.

"Công chúa đúng là rất đẹp." - Không biết ai nói câu này.

"....................." - Tên con trai vẫn đứng đó không nói câu nào.

"Thế nào Hồng Vũ? Thử xem, có cưa được công chúa không?"

"Nhưng hoa hồng này khó hái đấy. Nghe nói, rất nhiều tên bị công chúa đá đít rồi."

"Rất có tính khiêu chiến."

"Hừ......." - Hồng Vũ nhếch miệng.

Thì ra, con nhỏ đó quen với Tang Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện