Công chúa bất ngờ thức giấc. Bên ngoài, trời đã sáng.

Một giấc mơ thật lạ.

Nàng đứng dậy, mở cửa sổ.

Mùa xuân, hoa anh đào đang nở rộ trong sân.

Dưới tán cây anh đào, đặt một cái bàn lớn. Diệp Nại đứng dưới cây anh đào, đang bận rộn làm gì đó. Hình như có cảm ứng, nhìn lên phòng công chúa.

Nở nụ cười: "Buổi sáng tốt lành, Linh."

"Buổi sáng tốt lành, tiểu Nại." - Sau đó, nhìn Diệp Nại đi vào nhà.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, cửa được mở nhẹ.

"Linh." - Diệp Nại thò đầu vào. Nhìn thấy công chúa, híp mắt cười: "Hôm nay Linh thức sớm vậy?" - Đột nhiên thấy trên mặt công chúa có một vệt nước mắt, giật mình hỏi: "Linh? Sao cậu khóc?"

Công chúa vuốt mặt, quả nhiên là nước mắt.

"Mình nằm mơ."

"Hở?" - Vội vàng bỏ quần áo xuống, đứng trước mặt công chúa: "Rất đáng sợ sao?"

"Không phải, rất đẹp."

Nghi ngờ: "Vậy sao Linh khóc?"

"Bởi vì cái kết không như mình mong đợi."

"Kết thế nào?"

"Mình quên rồi."

"............"

"Hôm nay cậu có làm gì không? Sáng như vậy đã bận rồi." - Nhìn Diệp Nại đang giúp mình mặc đồ, nhẹ nhàng hỏi.

"Hử? Linh cậu quên sao? Hôm nay người của hội học sinh muốn đến nhà lớn chơi, không phải Linh nói là tổ chức tiệc nướng dưới cây anh đào sao?" - Nhanh nhẹn giúp công chúa mặc đồ, ngẩng đầu hỏi.

Công chúa nhớ ra: "A......hình như vậy. Ngủ một giấc, quên luôn."

Công chúa đột nhiên ôm Diệp Nại.

"Linh? Cậu sao vậy?" - Ngạc nhiên.

"Hm....." - Trêu chọc: "Muốn ôm thử, xem tiểu Nại có mập ra hay không."

"-_-!"

Gần trưa, mọi người đã đến đông đủ, dưới tán cây anh đào náo nhiệt. Dì Diệp đẩy rất nhiều món tráng miệng, và đồ uống đi ra. Quản gia vội vàng giúp mọi người nướng thức ăn.

"Này! Cốc Vũ, cậu làm gì vậy hả?" - Cái cánh gà nướng trên tay Hạ Mạt bị giật mất, không nghĩ liền gọi tên Cốc Vũ.

"Ừ~~~" - Cốc Vũ cười: "Tiểu Mạt, cậu nướng thịt tệ quá."

"Ăn không ngon, thì cậu không cần ăn." - Giận.

"Ăn không ngon, cũng phải ăn. A~~~ vì tiểu Mạt nướng cho mình mà."

"Này này!!! Ai vì cậu......"

"Hạ Mạt học tỷ!" - Một bóng người nhào tới.

"Oa oa ~~~" - Lưng phát lạnh.

"Hạ Mạt học tỷ, đã lâu không gặp chị!!! Có nhứ em không?" - Chọc nghẹo.

"Chúng ta hôm qua mới gặp mà."

"Ai da, đừng nói thế chứ." - Liếc mắt nhìn Cốc Vũ: "Ố ồ~~~ Cốc Vũ học tỷ. Trời ạ, nhìn như em đang làm bóng đèn thì phải, khà khà khà........Chẳng trách, Hạ Mạt học tỷ không vui."

"Phiền chết rồi!"

"Hiểu Hiểu!" - Một người nắm cổ tay Lâm Hiểu, kéo ra.

"Nhạn, chị đừng kéo em~~~~" - Không buông tha: "Ai da~~~ Nhạn, chị đừng giận mà~~ Em nướng thịt cho chị ăn nha."

* * * * *

"Học tỷ.....chị khát không?" - Lạc Hà cầm đồ uống, cười.

Đang dựa vào cây anh đào ngủ gục, Tô Thiến ngẩng đầu nhìn, cười rất soái: "Có một chút."

"Này~~ đồ uống."

"Cảm ơn." - Cô gái đẹp trai cầm ly nước, thuận tiện kéo tay Lạc Hà: "Em ngồi đây chút đi."

Lạc hà đỏ mặt: "Vâng."

* * * * *

"Cây anh đào lớn quá~~~~" - Thu Phân ngẩng đầu nhìn cây anh đào, thán phục.

"Đúng không? Người trong nhà lớn, ai cũng rất thích cây anh đào." - Diệp Nại nói với Thu Phân.

"Đẹp lắm."

* * * * *

"Đáng ghét! Đội trưởng câu lạc bộ cosplay và đội trưởng câu lạc bộ đọc sách lại đánh nhau!" - Có cô gái la lên.

"Mịa nó! Đồ cosplay, cô đến thật à? Còn dám vác mặt đến."

"Sao không thể đến?"

"Này này! Mình nói! Chúng ta nói được rồi, đừng có đánh nhau."

"Binh Bất Yếm Trá!" (1)

"Cấm đánh vào mặt tôi!"

* * * * *

Công chúa và Từ Sương Giáng ngồi một bên, an tĩnh uống trà. Đột nhiên, thấy Diệp Nại và Thu Phân thân thiết ôm nhau.

Hai vị chau mày.

[Này này! Mình nói, mặc kệ hai người. Nhưng không được làm càn.]

"Tiểu Nại."

"Tiểu Thu."

* * * * *

"Này này! Chúng ta cùng chụp một tấm đi!" - Có người cầm máy ảnh, nói.

"Được, mình cũng muốn."

"Mình cũng chụp."

"Tiểu tử thúi, không được phép chen."

"Này này, người đẹp, cậu giẫm chân mình rồi."

"Á! Lớp trưởng, xin lỗi."

* * * * *

"Tiểu Nại..." - Dưới cây anh đào, công chúa gọi tên Diệp Nại.

"Sao?"

"Cậu có yêu mình không?"

"Ừ, mình yêu cậu."

"Mình cũng yêu cậu."

Diệp Nại cười.

"Hay lắm....Các vị, có ai thích ăn táo không?"

"Thích!!!!"

"Răng rắc!" (Tiếg cửa sắt mở)

* * * * *

Bổng nhiên nghe tiếng xe, Tang Linh và Diệp Nại nhìn ra cửa nhà lớn.

Diệp Nại liền cười.

"Tiểu Bạch!" - [Rốt cuộc, cậu cũng về rồi sao? Mình đã chờ được cậu về.]

Đó là chuyện rất lâu trước đây. Hay nói cách khác, khi công chúa và Diệp Nại chưa yêu nhau. Hay có thể nói, khi Diệp Nại toàn bị người ta bắt nạt, không có bạn.

* * * * *

"Ách.......Xin....xin chào."

"Xin chào."

"Mình.....mình tên Diệp Nại......Cậu......cậu tên gì?"

"Bạch Lộ, mình tên Bạch Lộ."

Diệp Nại cũng không muốn hỏi, cũng không hi vọng sẽ có bạn bè, chỉ là không cam lòng nên hỏi một chút.

Nhưng, cậu ấy nở nụ cười với nàng, ở bên cạnh nàng, để nàng không còn cô đơn.

Tang Linh nhìn Diệp Nại cười, nàng cũng cười.

"Vật ta nhận. Sau khi ngươi chết, nếu cây anh đào này nở. Thì hạnh phúc của hai người sẽ ở nơi có hoa anh đào nở rộ."

Hạnh phúc? Đây thật sự là hạnh phúc, cần phải quý trọng.

Hoàn chính văn.

--------------

(1) Binh Bất Yếm Trá: Người điều binh giỏi, phải luôn biết lừa địch

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện