“Ba, con nói là anh ta muốn làm chuyện đồi bại với con, cảnh sát đã bắtanh ta đi rồi.” Phương Tố Y lặp lại một lần, hy vọng vừa rồi là ba mìnhnghe không hiểu, nghe nhầm nên mới đáp thế.
Nhưng hy vọng làm gì để rồi khi người đàn ông bên kia lên tiếng, cô gần như tuyệt vọng.
“Sao? Mày báo cảnh sát bắt nó? Mày điên rồi hả?”
Ông Phương giận sôi máu, cũng chẳng rõ ông ném cái gì xuống đất, một tiếngchoang vang dội truyền tới điện thoại. Phương Tố Y cắn chặt môi, nướcmắt nhanh chóng trào lên.
Người điên ở đây là ai chứ? Ông ấy sao có thể đối xử với cô như thế! Trong suy nghĩ của ông Phương, Vương Kính là một con cá vàng đã mắc câu, chỉcần Phương Tố Y nhanh chóng thu lưới thì gia đình họ sẽ đổi đời, khôngcần phải chui rúc ở căn nhà nhỏ xập xệ ở ngoại ô nữa!
Ông từngdặn dò vợ, bảo bà khuyên nhủ Phương Tố Y cố gắng bắt lấy trái tim VươngKính, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng được. Nhưng bây giờ nhận về tintức bọn chúng chia tay, con gái còn báo cảnh sát bắt bạn trai mình, thật nực cười làm sao.
Phương Tố Y cố nén không để tiếng khóc truyền ra, cô nghẹn ngào nói:
“Ban đầu anh ta ngoại tình, ra ngoài ngủ cùng người phụ nữ khác nên con mới chia tay, sau đó anh ta…”
“Tao không muốn nghe mày giải thích! Bây giờ mày đến đồn cảnh sát nói mọichuyện chỉ là hiểu lầm, bảo lãnh nó ra ngay!” Ông Phương gào lên.
“Ba!”
“Đứa bất hiếu! Mày còn biết tao là ba mày mà không nghe lời tao à?”
Ông thở hổn hển vì giận, cả khuôn mặt đỏ bừng. Bà Phương vừa nấu cơm ranghe thấy những lời này thì cúi đầu không dám nói một lời, trong lòng bà rõ ràng con gái chắc chắn đã chịu oan ức. Chỉ là bà nhát gan, luôn camchịu cho nên chỉ biết đứng nhìn.
Tút tút.
Phương Tố Y tắtđiện thoại, hai mắt đờ đã nhìn vào khoảng không trước mắt, cả ngườichẳng còn một chút sức lực nào. Trước đây cô từng cảm thấy cha mình hơicực đoan và xấu tính, bây giờ mới biết ông chẳng có chút nhân tính! Ôngkhông yêu thương cô, chỉ xem cô là công cụ để sử dụng mà thôi.
Nếu không phải vì mẹ, Phương Tố Y thật muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc với ông.
Mười mấy năm qua gia đình họ vẫn sống dựa vào tiền từ bà ngoại, là tiền củahồi môn. Có thể nói ông bà ngoại đã để lại toàn bộ tài sản cho mẹ cô, bà chắt chiu dành dụm, nuôi cô ăn học tới chừng này, cha cô chẳng góp bấtkỳ chút sức, còn hay lén đi đánh số đề, bài bạc.
Chuyện mà mẹ cô áy náy và tự trách nhất là không sinh được con trai cho nhà họ Phương.
Đưa tay xoa xoa trán, Phương Tố Y mất rất lâu mới điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Lúc cô quay lại, Bạch Thiên mặt mũi dính đầy bột ngẩng mặt lên cười với cô, thằng bé khẽ khàng gọi:
“Mẹ.”
Phương Tố Y vừa mới bình tĩnh lại vì một tiếng này mà cảm xúc vỡ òa, nước mắt chảy xuống gò má.
“Sao mẹ lại khóc ạ?” Bạch Thiên hoảng hồn tụt xuống khỏi ghế rồi chạy tớibên cạnh cô, tay thằng bé dính bột nên không dám chạm vào người cô, đứng đó loay hoay trông vô cùng đáng yêu.
“Bụi rơi vào mắt thôi, bé ngoan.”
Phương Tố Y không hề ngại bẩn mà ôm thằng bé lên, Bạch Thiên dùng bàn tay nhỏlau nước mắt bên gò má cho cô, vô tình để lại vệt trắng dài. Thằng bé lo lắng nói:
“Có người bắt nạt mẹ phải không ạ?”
Chờ ba trở về nhất định sẽ nói cho ba biết, để ba xử người đó!
“Không có đâu.” Phương Tố Y mỉm cười an ủi.
“Dạ.”
Trong lòng Bạch Thiên thì nghĩ chắc chắn là vậy rồi, nếu không sao mẹ lạikhóc chứ, mẹ còn nói dối nữa. Trong nhà bọn họ sạch sẽ làm gì có hạt bụi nào!
Phương Tố Y quay về bếp, gạt chuyện gia đình sang một bênrồi bắt đầu dạy Bạch Thiên làm bánh. Gần đây xảy ra quá nhiều việc nêncô đã xin tạm nghỉ hai tuần, cũng nói sẽ không nhận lương tháng nên nhàtrường đồng ý.
Hiệu trưởng biết chuyện cô suýt chút nữa bị người ta hại thì rất thông cảm, so với người cha vô tâm kia còn tốt hơn nhiều.
Phương Tố Y bắt đầu nghĩ đến chuyện dừng công việc dạy học ở trường. Hợp đồngmà Bạch Dã đưa cho cô tuy chỉ kéo dài một năm nhưng số tiền anh đưa rarất lớn, đủ để cô thực hiện ước mơ của mình.
Thời gian trước, vìmẹ hy vọng cô có thể thuận lợi kiếm việc làm nên mong cô hãy chọn nghềgiáo, cô năm mười tám tuổi ấy cũng chẳng biết gì, cứ nghe lời gia đìnhrồi đâm đầu vào ngành sư phạm.
Thực chất, Phương Tố Y thích nấuăn. Cô muốn mở một cửa hàng bánh, hơn nữa thời đại phát triển, cô dựđịnh mở một blog chuyên về sở trường của mình.
Thấy Phương Tố Ycứ ngẩn người, Bạch Thiên đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía cô. Thằng bélau sạch tay rồi chạy đi tìm điện thoại, mất một lúc lâu mới soạn xongtin nhắn gửi cho ba.
“Mẹ bị người khác bắt nạt, mẹ khóc rồi, khi nào ba mới trở về ạ?”
Nhưng hy vọng làm gì để rồi khi người đàn ông bên kia lên tiếng, cô gần như tuyệt vọng.
“Sao? Mày báo cảnh sát bắt nó? Mày điên rồi hả?”
Ông Phương giận sôi máu, cũng chẳng rõ ông ném cái gì xuống đất, một tiếngchoang vang dội truyền tới điện thoại. Phương Tố Y cắn chặt môi, nướcmắt nhanh chóng trào lên.
Người điên ở đây là ai chứ? Ông ấy sao có thể đối xử với cô như thế! Trong suy nghĩ của ông Phương, Vương Kính là một con cá vàng đã mắc câu, chỉcần Phương Tố Y nhanh chóng thu lưới thì gia đình họ sẽ đổi đời, khôngcần phải chui rúc ở căn nhà nhỏ xập xệ ở ngoại ô nữa!
Ông từngdặn dò vợ, bảo bà khuyên nhủ Phương Tố Y cố gắng bắt lấy trái tim VươngKính, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng được. Nhưng bây giờ nhận về tintức bọn chúng chia tay, con gái còn báo cảnh sát bắt bạn trai mình, thật nực cười làm sao.
Phương Tố Y cố nén không để tiếng khóc truyền ra, cô nghẹn ngào nói:
“Ban đầu anh ta ngoại tình, ra ngoài ngủ cùng người phụ nữ khác nên con mới chia tay, sau đó anh ta…”
“Tao không muốn nghe mày giải thích! Bây giờ mày đến đồn cảnh sát nói mọichuyện chỉ là hiểu lầm, bảo lãnh nó ra ngay!” Ông Phương gào lên.
“Ba!”
“Đứa bất hiếu! Mày còn biết tao là ba mày mà không nghe lời tao à?”
Ông thở hổn hển vì giận, cả khuôn mặt đỏ bừng. Bà Phương vừa nấu cơm ranghe thấy những lời này thì cúi đầu không dám nói một lời, trong lòng bà rõ ràng con gái chắc chắn đã chịu oan ức. Chỉ là bà nhát gan, luôn camchịu cho nên chỉ biết đứng nhìn.
Tút tút.
Phương Tố Y tắtđiện thoại, hai mắt đờ đã nhìn vào khoảng không trước mắt, cả ngườichẳng còn một chút sức lực nào. Trước đây cô từng cảm thấy cha mình hơicực đoan và xấu tính, bây giờ mới biết ông chẳng có chút nhân tính! Ôngkhông yêu thương cô, chỉ xem cô là công cụ để sử dụng mà thôi.
Nếu không phải vì mẹ, Phương Tố Y thật muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc với ông.
Mười mấy năm qua gia đình họ vẫn sống dựa vào tiền từ bà ngoại, là tiền củahồi môn. Có thể nói ông bà ngoại đã để lại toàn bộ tài sản cho mẹ cô, bà chắt chiu dành dụm, nuôi cô ăn học tới chừng này, cha cô chẳng góp bấtkỳ chút sức, còn hay lén đi đánh số đề, bài bạc.
Chuyện mà mẹ cô áy náy và tự trách nhất là không sinh được con trai cho nhà họ Phương.
Đưa tay xoa xoa trán, Phương Tố Y mất rất lâu mới điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Lúc cô quay lại, Bạch Thiên mặt mũi dính đầy bột ngẩng mặt lên cười với cô, thằng bé khẽ khàng gọi:
“Mẹ.”
Phương Tố Y vừa mới bình tĩnh lại vì một tiếng này mà cảm xúc vỡ òa, nước mắt chảy xuống gò má.
“Sao mẹ lại khóc ạ?” Bạch Thiên hoảng hồn tụt xuống khỏi ghế rồi chạy tớibên cạnh cô, tay thằng bé dính bột nên không dám chạm vào người cô, đứng đó loay hoay trông vô cùng đáng yêu.
“Bụi rơi vào mắt thôi, bé ngoan.”
Phương Tố Y không hề ngại bẩn mà ôm thằng bé lên, Bạch Thiên dùng bàn tay nhỏlau nước mắt bên gò má cho cô, vô tình để lại vệt trắng dài. Thằng bé lo lắng nói:
“Có người bắt nạt mẹ phải không ạ?”
Chờ ba trở về nhất định sẽ nói cho ba biết, để ba xử người đó!
“Không có đâu.” Phương Tố Y mỉm cười an ủi.
“Dạ.”
Trong lòng Bạch Thiên thì nghĩ chắc chắn là vậy rồi, nếu không sao mẹ lạikhóc chứ, mẹ còn nói dối nữa. Trong nhà bọn họ sạch sẽ làm gì có hạt bụi nào!
Phương Tố Y quay về bếp, gạt chuyện gia đình sang một bênrồi bắt đầu dạy Bạch Thiên làm bánh. Gần đây xảy ra quá nhiều việc nêncô đã xin tạm nghỉ hai tuần, cũng nói sẽ không nhận lương tháng nên nhàtrường đồng ý.
Hiệu trưởng biết chuyện cô suýt chút nữa bị người ta hại thì rất thông cảm, so với người cha vô tâm kia còn tốt hơn nhiều.
Phương Tố Y bắt đầu nghĩ đến chuyện dừng công việc dạy học ở trường. Hợp đồngmà Bạch Dã đưa cho cô tuy chỉ kéo dài một năm nhưng số tiền anh đưa rarất lớn, đủ để cô thực hiện ước mơ của mình.
Thời gian trước, vìmẹ hy vọng cô có thể thuận lợi kiếm việc làm nên mong cô hãy chọn nghềgiáo, cô năm mười tám tuổi ấy cũng chẳng biết gì, cứ nghe lời gia đìnhrồi đâm đầu vào ngành sư phạm.
Thực chất, Phương Tố Y thích nấuăn. Cô muốn mở một cửa hàng bánh, hơn nữa thời đại phát triển, cô dựđịnh mở một blog chuyên về sở trường của mình.
Thấy Phương Tố Ycứ ngẩn người, Bạch Thiên đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía cô. Thằng bélau sạch tay rồi chạy đi tìm điện thoại, mất một lúc lâu mới soạn xongtin nhắn gửi cho ba.
“Mẹ bị người khác bắt nạt, mẹ khóc rồi, khi nào ba mới trở về ạ?”
Danh sách chương