Phương Tố Y bị người đàn ông kia quét mắt tới thì lập tức chột dạ quay đi, lúng túng dọn cho xong chén đũa trong bồn rửa, sắp xếp ngay ngắn cẩn thận rồi nói với bé con:
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
“Ba con có nhiều tiền thật đó ạ!”
“Ừ ừ, rồi, ba của con nhiều tiền nhất.”
Phương Tố Y ôm thằng bé lên, sau đó lướt qua người của Bạch Dã và chạy về phía sofa trong phòng khách. Trái tim cô không ngừng nhảy lên, âm thanh thình thịch to rõ, chỉ sợ nếu ngồi gần chút nữa thì người đàn ông kia cũng sẽ nghe được. Một ánh mắt thoáng qua thôi mà có thể khiến cô xấu hổ và bối rối đến vậy, mị lực của anh ta thật kinh khủng.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng sẽ ngưỡng mộ và thậm chí là xuất hiện cảm giác xao xuyến với những người đàn ông trưởng thành thành đạt và trầm ổn như Bạch Dã, huống chi bé con còn luôn miệng nhận cô làm mẹ nữa! Muốn tịnh tâm thật chẳng dễ mà!
Phương Tố Y tự thấy việc bản thân rung động là không đúng, vì vậy cố gắng đè xuống cảm xúc kỳ lạ trong lòng, ngồi một bên cùng Bạch Thiên trò chuyện.
Bên ngoài mưa giăng kín lối, càng ngày càng nặng hạt.
Bạch Dã đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn, không thể không ra ngoài. Anh chần chừ một lát mới hỏi Phương Tố Y:
“Cô có thể ở lại đây một đêm không?”
Cô gái trẻ và con trai của anh đều ngẩng đầu lên, dùng cùng một biểu cảm giật mình mà nhìn anh.
Bạch Dã vội giải thích:
“Xin lỗi vì sự đột ngột này, tôi có chuyện cần qua công ty, không biết mấy giờ mới về được, Bạch Thiên ngày mai phải đi học… Nếu không tiện thì cô cứ từ chối.”
Nghe đã biết anh sẽ về trễ, thế thì đưa Bạch Thiên theo không ổn lắm, để thằng bé ở nhà một mình càng bất ổn hơn.
Phương Tố Y đáp:
“Cũng được, nhưng trước sáu giờ sáng mai tôi phải về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai tôi có tiết trên trường.”
“Cảm ơn cô.” Bạch Dã gật đầu sau đó xoa xoa tóc của con trai rồi nói: “Ba có chuyện gấp, tối nay con ở với mẹ phải ngoan nhé.”
Một chữ “mẹ” bật thốt ra từ miệng anh làm Phương Tố Y ngơ ngẩn rất lâu.
Anh cũng không để ý mình vừa nói gì, lúc rời khỏi nhà rồi mới sực tỉnh.
Cái gì mà tối nay con ở nhà với mẹ? Người ta đã đồng ý làm mẹ của Bạch Thiên đâu chứ?
Không chỉ Bạch Dã quan tâm đến cách xưng hô thân mật kia, Phương Tố Y cũng bị lời anh nói làm suy nghĩ bay loạn.
Hôm ấy Phương Tố Y ở nhà cùng bé cưng Bạch Thiên, trong đầu vẫn luôn vang vọng mấy chữ người đàn ông kia nói trước khi ra khỏi nhà.
Tám giờ tối, cô dùng điện thoại gọi báo với bạn thân một tiếng:
“Tô Kiều à, tối nay tớ có việc không về được, cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nhé.”
“A, sao vậy? Cậu định đi đâu, làm gì mờ ám ư?”
“Đừng nói bậy!” Phương Tố Y hắng giọng: “Cứ vậy đi, không cần chờ cửa!”
Nói xong cô cúp mắt rồi ôm bé con đi tắm, nhà vệ sinh của nhà giàu cũng khác biệt lắm, vừa rộng vừa thơm, sạch sẽ ngăn nắp.
Sau khi bật nước nóng lên phải chờ khoảng năm phút mới dùng được, Phương Tố Y vừa cởi quần áo cho Bạch Thiên vừa hỏi:
“Bình thường nếu ba con đi làm thì con ở nhà với ai?”
“Dạ, có cô bảo mẫu ạ.”
Bé con giơ hai tay lên cao để mẹ cởi quần áo cho mình, vẻ mặt tròn xinh cùng hai cái má bánh bao vốn đã đáng yêu, lúc này nhìn bụng thằng bé cũng hơi mỡ mỡ khiến lòng Phương Tố Y mềm nhũn. Chà, vừa rồi bé con ăn cũng không ít đâu nhỉ?
Nghĩ tới việc mỗi lần Bạch Dã tăng ca hay công tác thằng bé đều phải ở nhà với bảo mẫu, Phương Tố Y nhíu mày, thằng bé mới mấy tuổi chứ?
Hai người ở trong phòng tắm tẩy rửa xong, Bạch Thiên bám dính lấy Phương Tố Y rồi nũng nịu nói:
“Con buồn ngủ quá, mẹ đi ngủ với con.”
“Chờ chút, sấy tóc cho con đã.”
Họ ở chung vô cùng hòa thuận, vui vẻ và tự nhiên, Phương Tố Y dần dần tiếp nhận chuyện có một đứa trẻ gọi mình là “mẹ”, không quan tâm nhiều được nữa rồi, thằng bé cực kỳ đáng yêu! Sau khi làm khô tóc cho bé cưng, cô đi đến mở rèm nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn rơi liên tục, rào rào như trút nước, nhiệt độ đang hạ thấp và không khí thì mang theo chút mùi ẩm của đất.
Màn mưa này làm trong đầu cô bất giác hiện ra hình ảnh đêm hôm đó, khi cô gặp tai nạn và nhìn thấy Bạch Dã che dù bước tới, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn rất nhiều.
Bạch Thiên ở phía sau ôm gối ngồi trên giường, hỏi:
“Mẹ nhìn gì vậy ạ?”
“Không có gì.”
Buông rèm, Phương Tố Y tiến tới bên cạnh đứa nhỏ rồi ôm thằng bé vào lòng, đắp chăn lại. Cô chậm rãi kể chuyện cho cục cưng nghe, vốn chỉ định ru cho thằng bé ngủ sau đó ra ngoài, ai biết nằm một lát thì chìm sâu vào mộng đẹp lúc nào không hay.
Trên vỉa hè, người đàn ông một tay cầm dù, một tay đỡ lấy cô gái bên cạnh, nhíu mày nói:
“Cô uống nhiều quá rồi, tôi gọi taxi đưa cô về.”
“Anh… Tại sao anh lại có thể vô tình như thế hả?”
Cô gái muốn giằng ra khỏi tay anh nhưng sức lực không đủ, động tác ấy tự làm bản thân cô ta lảo đảo một hồi. Bạch Dã để cô ta tựa vào người mình, lại bị túm cổ áo kéo mạnh và la hét vào mặt:
“Con của tôi anh cũng đã nhận rồi, anh biết nó là con anh mà! Anh biết nó là con anh! Vậy mà anh thà ở vậy nuôi nó một mình chứ nhất quyết không cưới tôi, anh khốn nạn lắm anh biết không hả?”
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
“Ba con có nhiều tiền thật đó ạ!”
“Ừ ừ, rồi, ba của con nhiều tiền nhất.”
Phương Tố Y ôm thằng bé lên, sau đó lướt qua người của Bạch Dã và chạy về phía sofa trong phòng khách. Trái tim cô không ngừng nhảy lên, âm thanh thình thịch to rõ, chỉ sợ nếu ngồi gần chút nữa thì người đàn ông kia cũng sẽ nghe được. Một ánh mắt thoáng qua thôi mà có thể khiến cô xấu hổ và bối rối đến vậy, mị lực của anh ta thật kinh khủng.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng sẽ ngưỡng mộ và thậm chí là xuất hiện cảm giác xao xuyến với những người đàn ông trưởng thành thành đạt và trầm ổn như Bạch Dã, huống chi bé con còn luôn miệng nhận cô làm mẹ nữa! Muốn tịnh tâm thật chẳng dễ mà!
Phương Tố Y tự thấy việc bản thân rung động là không đúng, vì vậy cố gắng đè xuống cảm xúc kỳ lạ trong lòng, ngồi một bên cùng Bạch Thiên trò chuyện.
Bên ngoài mưa giăng kín lối, càng ngày càng nặng hạt.
Bạch Dã đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn, không thể không ra ngoài. Anh chần chừ một lát mới hỏi Phương Tố Y:
“Cô có thể ở lại đây một đêm không?”
Cô gái trẻ và con trai của anh đều ngẩng đầu lên, dùng cùng một biểu cảm giật mình mà nhìn anh.
Bạch Dã vội giải thích:
“Xin lỗi vì sự đột ngột này, tôi có chuyện cần qua công ty, không biết mấy giờ mới về được, Bạch Thiên ngày mai phải đi học… Nếu không tiện thì cô cứ từ chối.”
Nghe đã biết anh sẽ về trễ, thế thì đưa Bạch Thiên theo không ổn lắm, để thằng bé ở nhà một mình càng bất ổn hơn.
Phương Tố Y đáp:
“Cũng được, nhưng trước sáu giờ sáng mai tôi phải về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai tôi có tiết trên trường.”
“Cảm ơn cô.” Bạch Dã gật đầu sau đó xoa xoa tóc của con trai rồi nói: “Ba có chuyện gấp, tối nay con ở với mẹ phải ngoan nhé.”
Một chữ “mẹ” bật thốt ra từ miệng anh làm Phương Tố Y ngơ ngẩn rất lâu.
Anh cũng không để ý mình vừa nói gì, lúc rời khỏi nhà rồi mới sực tỉnh.
Cái gì mà tối nay con ở nhà với mẹ? Người ta đã đồng ý làm mẹ của Bạch Thiên đâu chứ?
Không chỉ Bạch Dã quan tâm đến cách xưng hô thân mật kia, Phương Tố Y cũng bị lời anh nói làm suy nghĩ bay loạn.
Hôm ấy Phương Tố Y ở nhà cùng bé cưng Bạch Thiên, trong đầu vẫn luôn vang vọng mấy chữ người đàn ông kia nói trước khi ra khỏi nhà.
Tám giờ tối, cô dùng điện thoại gọi báo với bạn thân một tiếng:
“Tô Kiều à, tối nay tớ có việc không về được, cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nhé.”
“A, sao vậy? Cậu định đi đâu, làm gì mờ ám ư?”
“Đừng nói bậy!” Phương Tố Y hắng giọng: “Cứ vậy đi, không cần chờ cửa!”
Nói xong cô cúp mắt rồi ôm bé con đi tắm, nhà vệ sinh của nhà giàu cũng khác biệt lắm, vừa rộng vừa thơm, sạch sẽ ngăn nắp.
Sau khi bật nước nóng lên phải chờ khoảng năm phút mới dùng được, Phương Tố Y vừa cởi quần áo cho Bạch Thiên vừa hỏi:
“Bình thường nếu ba con đi làm thì con ở nhà với ai?”
“Dạ, có cô bảo mẫu ạ.”
Bé con giơ hai tay lên cao để mẹ cởi quần áo cho mình, vẻ mặt tròn xinh cùng hai cái má bánh bao vốn đã đáng yêu, lúc này nhìn bụng thằng bé cũng hơi mỡ mỡ khiến lòng Phương Tố Y mềm nhũn. Chà, vừa rồi bé con ăn cũng không ít đâu nhỉ?
Nghĩ tới việc mỗi lần Bạch Dã tăng ca hay công tác thằng bé đều phải ở nhà với bảo mẫu, Phương Tố Y nhíu mày, thằng bé mới mấy tuổi chứ?
Hai người ở trong phòng tắm tẩy rửa xong, Bạch Thiên bám dính lấy Phương Tố Y rồi nũng nịu nói:
“Con buồn ngủ quá, mẹ đi ngủ với con.”
“Chờ chút, sấy tóc cho con đã.”
Họ ở chung vô cùng hòa thuận, vui vẻ và tự nhiên, Phương Tố Y dần dần tiếp nhận chuyện có một đứa trẻ gọi mình là “mẹ”, không quan tâm nhiều được nữa rồi, thằng bé cực kỳ đáng yêu! Sau khi làm khô tóc cho bé cưng, cô đi đến mở rèm nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn rơi liên tục, rào rào như trút nước, nhiệt độ đang hạ thấp và không khí thì mang theo chút mùi ẩm của đất.
Màn mưa này làm trong đầu cô bất giác hiện ra hình ảnh đêm hôm đó, khi cô gặp tai nạn và nhìn thấy Bạch Dã che dù bước tới, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn rất nhiều.
Bạch Thiên ở phía sau ôm gối ngồi trên giường, hỏi:
“Mẹ nhìn gì vậy ạ?”
“Không có gì.”
Buông rèm, Phương Tố Y tiến tới bên cạnh đứa nhỏ rồi ôm thằng bé vào lòng, đắp chăn lại. Cô chậm rãi kể chuyện cho cục cưng nghe, vốn chỉ định ru cho thằng bé ngủ sau đó ra ngoài, ai biết nằm một lát thì chìm sâu vào mộng đẹp lúc nào không hay.
Trên vỉa hè, người đàn ông một tay cầm dù, một tay đỡ lấy cô gái bên cạnh, nhíu mày nói:
“Cô uống nhiều quá rồi, tôi gọi taxi đưa cô về.”
“Anh… Tại sao anh lại có thể vô tình như thế hả?”
Cô gái muốn giằng ra khỏi tay anh nhưng sức lực không đủ, động tác ấy tự làm bản thân cô ta lảo đảo một hồi. Bạch Dã để cô ta tựa vào người mình, lại bị túm cổ áo kéo mạnh và la hét vào mặt:
“Con của tôi anh cũng đã nhận rồi, anh biết nó là con anh mà! Anh biết nó là con anh! Vậy mà anh thà ở vậy nuôi nó một mình chứ nhất quyết không cưới tôi, anh khốn nạn lắm anh biết không hả?”
Danh sách chương