Dù vết thương trên tay Lạc Tài Tần không phải do Ngô Diệu cố ý gây ra, nhưng ít nhiều cô cũng liên quan. Ngô Diệu áy náy, quên sạch chuyện Lương Tiểu Mạn và Trâu Thiếu Đông.

Hai người trở về phòng tranh, Ngô Diệu chọc chọc ngón tay vào Lạc Tài Tần, “Nửa tháng tới, có gì cần giúp đỡ anh cứ gọi em nhé!”

Lạc Tài Tần nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Nếu nói thế thì việc ăn uống vệ sinh của anh đều không tiện....”

Ngô Diệu đá anh một cái, anh cười cười, “Này em đừng làm gãy chân anh nữa đấy, tới lúc anh không đi được thì cô cõng là cái chắc”.

Ngô Diệu lườm anh, người này còn ba xàm hơn cả Trâu Thiếu Đông, Trâu Thiếu Đông nhìn là biết đen tối, còn người này lại là đen tối trá hình ngốc ngếch trời sinh!

Lạc Tài Tần vừa ngồi trên ghế chải lông cho Champagne, vừa nói chuyện với NGô Diệu, “Nói thật mấy hôm nay anh bận lắm.....Hay là em cho anh mượn tay nhé?”

“Mượn tay?” Ngô Diệu bất giác giấu tay mình đi.

“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần ho mấy tiếng, “Mai em nghỉ bán một ngày, giúp anh được không?”

“Được thôi, anh cần em làm gì?” NGô Diệu rất chân thành.

Lạc Tài Tần không nói rõ, chỉ bảo sáng sớm mai gặp nhau ở cửa phòng tranh, còn dặn Ngô Diệu ăn mặc rộng rãi một chút, phải làm việc chân tay.

Vừa về tới nhà, Ngô Diệu đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện rất to trong phòng khách. Trương Phi Phi chạy xuống đầu cầu thang ngó vào nhìn, rồi quay lại làm mặt hề với Ngô Diệu, “Là bác gái mày đấy!”

“Bác tao?” Ngô Diệu đau khổ nói, “Bác ấy lại có chuyện gì nữa?”

Phi Phi nhún vai, nhẹ nhàng kéo tuột Ngô Diệu vào trong phòng. Trước giờ ăn tói, bà Ngô lên trên tầng kể rằng Lương Tiểu Mạn đã dọn ra ngoài ở khiến bác gái lo lắng.

Phi Phi rất vô tình thay một bộ quần áo đẹp, đi ăn tối cùng bạn trai sự bị No.1. Còn Ngô Diệu cũng không muốn ở nhà nghe bác mình tố khổ n lần như thím Lâm (một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn), bèn khăn gói quả mướp lên phố dạo chơi.

Đã lâu rồi NGô Diệu không đi dạo phố một mình, hình như giờ vừa lúc tan tầm, “biển người” ở khu phố buôn bán đang lúc dâng triều thì phải? Cô đứng lạc lõng trên đường phố, cảm giác mọi nguời ai nấy đều bận rộn, chỉ duy có mình tự do không mục đích, nên thấy có chút cắn rứt lương tâm.

Trâu Thiếu Đông lái xe về nhà thì lại bị tắc ở khu phố buôn bán sầm uất.....Một hàng dài ô tô, cả một huyện người, lâu lâu mới nhích được có vài mét.

Châm một điếu thuốc....

Ngày nào cũng đối mặt với tình cảnh này, người không nóng tính cũng được luyện cho hết nóng luôn. Một tay Trâu Thiếu Đông đặt lên cửa sổ ô tô, chờ đèn đỏ phía trước nhảy sang màu xanh. Mắt liếc thoáng qua, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Thiếu Đông vốn còn nghĩ rằng mình nhìn nhầm, cẩn thận nhìn lại......thấy Ngô Diệu đang cầm trà sữa đứng trước cửa kính nhà hàng ven đường, khuỷu tay treo một chiếc túi nilon nhỏ, đi dạo loanh quanh. Chân tay thì vụng về chậm chạp. số đông đi về phía nam, còn cô đi về phía Bắc, người ta đi bên trái, cô thì đi sát bên phải, dù cô tuân thủ luật giao thông, nhưng số đông chỉ thích nhanh chóng thuận tiện. Đi vào bước lại đụng phải người ta, Ngô Diệu xin lỗi trông vô cùng thật thà ngoan ngoãn.

Trâu Thiếu Đông bắt đầu tìm xem gần đây có nơi nào có thể đậu xe không.

Ngô Diệu đang đi dạo, liếc mắt trông thấy một bộ quần áo sau cửa kính. Áo len màu xám, viền lá sen, trông không có gì đặc biệt lắm nhưng trên cổ có đính một vòng lông đà điểu làm trang trí trông yêu quá. Cô rất thích những thứ lông bông bông, nhất là áo len cổ lông, dù bình thường mặc kiểu ấy không hề thích hợp, mau về cũng chỉ để treo trong tủ làm cảnh, nhưng cô vẫn thích. Nheo mắt nhìn giá, trong phạm vi chấp nhận được, Ngô Diệu có hơi rung rinh. Đang định đi vào thì chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói, “Không được nhúc nhích, cướp đây”.

NGô Diệu sững sờ, ngoảnh đầu lại thì thấy có người đứng phía sau, một tay bó bột treo trên băng vải, một tay cầm túi mua về của KFC. Là Lạc Tài Tần.

“Sao anh lại ở đây?”

Lạc Tài Tần giơ cái túi lên, “Tới mua đồ ăn”.

“Anh không về nhà à?”

“Không, anh sống ở ngoài cả tháng, chừng nào tháo bột thì về” Lạc Tài Tần nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng, “Quần áo trông đẹp nhỉ”

“Anh cũng thấy rất đẹp đúng không? Nhưng không thực dụng lắm!” Ngô Diệu lại bắt đầu đắn đo.

“Không phải thích là được rồi sao, không thì cứ mua về tự mặc tự ngắm”. Lạc Tài Tần cười, khuyến khích cô tiêu tiền.

Ngô Diệu vốn đã rung rinh, liền bị lung lay trong nháy mắt, chạy vào mua một chiếc, tâm trạng vô cùng vui sướng hỏi Lạc Tài Tần, “Em cũng chưa ăn tói, anh đừng ăn mấy thứ ăn nhanh vớ vẩn đó, đi ăn sương hầm không?”

Lạc Tài Tần ngẩng mặt lên, chắc phải sua nghĩ đến ba giây rồi mới đáp, “Đi!”

Trâu Thiếu Đông tìm được chỗ đậu xe, nhưng tiếc là xe bị kẹt giữa một đoàn xe dài dằng dặc, không tài nào nhúc nhích được. Tất cả mọi nguời khi đối mặt với cảnh tắc đường đều bất lực, dù xe có tốt đi chăng nữa, dù xe có tốt đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Hắn trông thấy Lạc Tài Tần băng qua đường, đi tới phía sau Ngô Diệu, hai người nói cười vui vẻ, mau áo xong thì cùng đi với nhau. Cầm điếu thuốc lên rít vài hơi, hắn phì cười, hóa ra trên thế giới này thật sự có chuyện duyên số... Tất cả mọi người khi đối mặt với duyên số đều bất lực, có tốt mấy đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Bao năm qua không một ai lọt được vào mắt của hắn.

Dưới con mắt của hăn, Ngô Diệu rất thích trong nhà, rất ít nói, cô bé này giao tiếp kém, khong thể quen được nhiều nguời đàn ông tốt. Thơì gian qua quả thực cũng chứng minh nhận định của hắn, bannj trai tới tới lui lui bên cạnh Ngô Diệu đều là những kẻ tầm thường cực độ. Con người là thế đó, đã nếm thử thứ quá ngon thì khó mà chấp nhận thứ không tốt.....Trước giờ Trâu Thiếu Đông không hề lo lắng, rất tự tin rằng NGô Diệu sẽ luôn đợi hắn ở đây, cho tới khi Lạc Tài Tần xuất hiện, Còn đang suy nghĩ mông lung, thì Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đã rẽ qua góc đường, biến mất trong biển người đông đúc, chiếc xe phía sau cũng sốt ruột bấm còi inh ỏi. Trâu Thiếu Đông dụi tắt điếu thuốc, lái xe đi....Chính hắn cũng không biết liệu mình có chút nào tiếc nuối hay không cam lòng? Ngô Diệu không cảm nhận được những rối bời khi Trâu Thiếu Đông lướt qua cô, cô và Lạc Tài Tần cùng vào nhà bán xương hầm đông khách nhất trong khu phố, gọi món ăn uống vui vẻ.

Lạc Tài Tần thấy Ngô Diệu nhẩn nha như muốn giết thời gian bèn hỏi, “Sao em lại ra ngoài thế, không ở nhà ăn cơm sao?”

Ngô Diệu kể lại chuyện bác gái, chắc Lương Tiểu Mạn lại làm gì rồi.

“Đúng rồi, nói tới Lương Tiểu Mạn, mấy ngày nay anh có gặp cô ta”. Lạc Tài Tần vừa ăn vừa kể, “Có lẽ giờ cô ta đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật”.

“Tác phẩm nghệ thuật thì đầu tư kiểu gì?” Ngô Diệu chưa từng nghe tới, “Giống cổ phiếu và bất động sản sao?”

“Kiểu như thế”. Nhắc tới chuyện này Lạc Tài Tần có vẻ không vui lắm, “Phần lớn tác phẩm nghệ thuật đều có một cái giá”.

“Có tiêu chuẩn đánh giá nào không?” Ngô Diệu nhíu mày, “Em thấy cũng như nhau cả”.

“Giờ nhan nhản họa sĩ, tác phẩm nghệ thuật rất khó để định giá, thế nên phần lớn đều dựa vào việc đầu cơ. Ví dụ em bán đấu giá tranh của mình, tìm chân gỗ nâng giá, sau đó tự mua vào với mức giá cao, làm như thế vài lần!”

“Tự mua tranh của mình?” Ngô Diệu ngẫm nghĩ, rồi nói: “A! Như vậy làm mấy lần thì giá trị sẽ tăng, mọi người sẽ nói tranh của anh có giá, sau này sẽ mua bán chỉ từ mức giá đó trở lên, như thế gọi là đẩy giá.”

“Chính là như vậy!” Lạc Tài Tần bất đắc dĩ đáp.

“Tiểu Mạn làm như vậy không phạm pháp chứ?” Ngô Diệu lo lắng hỏi.

“Chuyện này khó nói lắm, nói thật thì đương nhiên là có, nhưng có quá nhiều người làm như thế. Sếp của cô ta tên Hầu Khải, là một nhà đầu tư rất nổi tiếng.”

Ngô Diệu cau mày: “Nhưng chị ấy đừng có gây chuyện, sao chị ấy không thể làm được chuyện nào tới nơi tới chốn thế không biết.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hầu Khải và Trâu Thiếu Đông được xem là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hai người đều có công ty khoa học kỹ thuật,cũng đều có phòng tranh, giờ lại cùng nhúng tay vào lĩnh vực quảng cáo, Lương Tiểu Mạn là họ hàng của Trâu Thiếu Đông ...”

“Ý anh là Hầu Khải có thể sẽ lợi dụng Tiểu Mạn để đối phó với Thiếu Đông?” Ngô Diệu ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu, “không đến mức thế đâu, đâu có phải phim Hồng Kông đâu, việc ai nấy làm chứ?”

Lạc Tài Tần cười nói: “Mong là như thế. Em có thể về nói với Trương Phi Phi, bảo cô ấy nhắc nhở Trâu Thiếu Đông.”

“Ừm ...” Ngô Diệu liếc mắt nhìn Lạc Tài Tần, “Anh nói cho em biết là vì muốn nhắc nhở Trâu Thiếu Đông đừng rơi vào bẫy hả?!”

Lạc Tài Tần nhún vai, “Xét về mặt công việc thì Trâu Thiếu Đông rất xuất sắc, làm ăn cũng đứng đắn.”

Ngô Diệu gật đầu, gắp thức ăn cho Lạc Tài Tần. Hai người vui vẻ ăn cơm, sau đó lại đi dạo phố một lát, nói chuyện với Ngô Diệu không cần quá kiêng dè vì cô lúc nào cũng cười tủm tỉm, tính Lạc Tài Tần thì cởi mở, hai người cười vui suốt buổi tối. Quá nửa đêm, Lạc Tài Tần mới gọi taxi đưa Ngô Diệu về.

Về tới nhà, trong đầu Ngô Diệu chỉ toàn thấy Lương Tiểu Mạn, Hầu Khải và Trâu Thiếu Đông, cô thấy có chút bất an, liệu có xảy ra chuyện gì không? Về phòng thấy Phi Phi đang viết lách, cô bèn sáp lại hỏi: “Phi Phi mày có biết Hầu Khải không?”

“Uầy! Cái tên đại ác ôn mặt người dạ thú ấy à, đương nhiên là biết!”

“thật à?”

“Đương nhiên, gã muốn tao sang đó giúp, nhưng tên này thường hay lách luật trắng trợn, cứ đứng xa mà nhìn thì tốt hơn.”

“Anh ta là đối thủ của Trâu Thiếu Đông à?”

Phi Phi ngẫm nghĩ, “Đúng là thế, đặc biệt là gần đây, hình như họ đã nhăm nhe mấy hạng mục giống nhau, cạnh tranh rất ác liệt.”

Thấy Ngô Diệu có phần lo lắng, Phi Phi đắn đo, “Này Diệu Diệu, tao ấy, buôn chuyện cũng rất có nguyên tắc nhé, có chuyện nói ra chắc chắn mày sẽ không vui ... Mày có muốn nghe không?”

“nói đi”. Ngô Diệu quả quyết gật đầu, ôm Champagne chuẩn bị nhận đả kích.

“Bạn tao làm việc trong công ty Hầu Khải, bọn nó bảo với tao, Lương Tiểu Mạn nói với Hầu Khải chị ta thảm như thế này là do Trâu Thiếu Đông hại, còn nói quen với Lạc Tài Tần nữa, thế nên Hầu Khải mới giữ chị ta lại”. Phi Phi cao giọng hơn, “Diệu Diệu, tao không có ý gì, nhưng Tiểu Mạn thì biết cái gì? Bao nhiêu người tài cao đầu óc siêu việt còn chẳng được vào công ty Hầu Khải, giữ lại Lương Tiểu Mạn vừa không có bằng cấp, lại vừa không có năng lực, nói Hầu Khải không có ý khác thì ai tin? Nhưng mày yên tâm, Trâu Thiếu Đông là ai chứ, anh ta đã đề phòng từ lâu rồi!”

Ngô Diệu ôm Champagne cau mày kết luận: “Sao chị ấy lại nói quen Lạc Tài Tần nhỉ?!”

“Này Diệu Diệu, mày có biết Lạc đại tài tử đáng giá bao nhiêu tiền không?” Phi Phi vừa nói vừa tiếp tục gõ bàn phím, “Liêm Khải nói, Lạc Tài Tần là thiên tài. Dân nghệ thuật là thế đó, thiên phú quyết định tất cả! Mày bảo Hầu Khải đem mấy ông họa sĩ già mà gã đang có đổi lấy Lạc Tài Tần đi, gã sẽ chẳng do dự lấy một giây.”

Ngô Diệu ngồi ngẩn ra trên nệm, “không phải anh ấy chỉ mở phòng tranh thôi sao? Ngày nào cũng ăn mì xào ...”

“Ha ha!” Phi Phi cười sằng sặc, “Thế mới đáng giá chớ, những người có giá đều quái dị!”

Đêm ấy, Ngô Diệu trằn trọc, trở mình cả đêm, khó khăn lắm mới thiếp đi thì lại mơ mình đánh một trận trời nghiêng đất ngả với Lương Tiểu Mạn.

Sáng hôm sau, Ngô Diệu mặc bộ đồ “Lao công chân tay” ngáp dài đến cửa phòng tranh đợi. Lạc Tài Tần xách hộp, lưng đeo giá vẽ lề rề đi tới.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ngô Diệu thắc mắc hỏi.

Lạc Tài Tần cười, ”đi thực tế.”

”Thực tế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện