“Không làm nữa?”
Sáng sớm hôm sau, Ngô Diệu thấy tên ôn thần Trâu Thiếu Đông không tới thì vui sướng bội phần, phát hiện Lạc Tài Tần không kí hợp đồng với hắn mà đang ở trong ngõ vẩy màu lên tranh, bèn tò mò đánh tiếng hỏi.
Lạc Tài Tần chỉ bâng quơ đáp lại một câu, “Cho thôi rồi!”
“Sao lại không làm, kiếm được thế cơ mà!” Ngô Diệu nằm bò lên quầy hàng hỏi, tay còn cầm một chiếc giũa nhỏ, giũa móng chân cho Champagne.
“Tự dưng hết hứng không đi nữa!:. Lạc Tài tần nhìn Ngô Diệu, “Không phải cô ghét cậu ta à?”
“Ghét chứ!”. Ngô Diệu gật đầu cái rụp, “ Nhưng ghét nên mới phải giật tiền của anh ta! Mà thôi vậy, anh khong kiếm được của anh ta thì kiếm của người khác, cách xa anh ta một tí cũng tốt!”
Lạc Tài Tần thấy Ngô Diệu thả một chân của Champagne xuống, rồi đưa tay nhấc một chân khác lên, khóe miệng hơi nhếch kên, tựa hồ đang rất vui.
Khoảng chừng 9 giờ sáng, Trương Phi Phi chạy đến, vừa vào cửa đã bổ nhào, “Diệu Diệu!’.
“Sao thế?” Ngô Diệu thấy Phi Phi đầu bù tóc rồi, vội hỏi “Bị sàm sỡ à?”
“Sàm sỡ cái gì, vừa chửi nhau một trận!”
Ngô Diệu trợn tròn mắt, “Mày chửi khách hàng à? Sao giờ không đi làm lại tới chỗ tao?”
“Nghỉ rồi! Chỗ đó không giữ tao, sẽ có chỗ khác giữ!”
“Không phải lần trước mày nói cực thích công việc này à?” NGô Diệu có chút tiếc thay cho cô bạn, “Sao gây gổ với khách thế?”
“Tao cho thằng cha ấy tắm café ngay trước mặt sếp tap”.
“Phụt...”
Phi Phi nói xong, Ngô Diệu còn chưa mở miệng thì Lạc Tài Tần ở bên cạnh đã không nhìn được cười, “Có khí phách, người ta đụng chạm tới cô hả?”
Trương Phi Phi lườm Ngô Diệu, bĩu môi nói, “Cặn bã!”
Ngô Diệu cau mày, “Mày tạt café vào ai thế?”
Phi Phi không đáp.
“Nói.”.
“Trâu Thiếu Đông”.
“ha....”. Ngô Diệu kinh ngạc hít sâu, nghĩ tới chuyện Trương Phi Phi đổ café lên đầu hắn là đã thấy vô cùng tuyệt vời, tiếc là không được chứng kiến!
“Thằng đều cáng đó nói lung ta lung túng!” sắc mặt Trương Phi Phi thoáng tahy đổi, “Hắn không quen sếp tao, thế mà cứ nhắc mày trước mặt sếp, không phải rõ là nói cho tao nghe sao! Nghĩ là tao không dám ra tay à, ra nước ngoài lượn một vong, về nước lại càng đê tiện, không cho một bài thì tao không nuốt nổi cục tức này!”
“Anh ta nói tao thế nào?” Ngô Diệu không hiểu, trước nay Trâu Thiếu Đông không nói nhiều, đặc biệt việc không liên quan thì không lên tiếng.
“Hắn nói cái gì mà trên thế giới này có ba loại người, người tốt, kẻ xấu và Ngô Diệu... Người thông minh, kẻ ngu dốt và Ngô Diệu!” Phi Phi lại càng thấy tức giận, “Mẹ nó”.
Lạc tài Tần ở bên cạnh ngẩn ra một lát, thoáng chút suy tư rồi mỉm cười bất đắc dĩ, tiếp tục vẽ tranh.
Ngô Diệu nghe chẳng hiểu được gì, người tốt, kẻ xấu, Ngô Diệu cái gì chứ... Trâu Thiếu Đông lại chập dây thần kinh nào không biết.
Dù phản ứng của Ngô Diệu có hơi chậm nhưng cô cũng không ngốc, mấy hôm trước Trâu Thiếu Đông tới dụ dỗ Lạc Tài Tần hợp tác, sau Lậc Tài Tần đột nhiên từ chối. Lần này hình như hắn lại có ý phá rối công việc của Phi Phi, hắn không vô duyên vô cớ làm việc vô bổ như thế, ắt hẳn phải có tính toán.... Có lẽ ít nhiều cũng liên quan tới cô.
“Thế mày tính sao?” Ngô Diệu hỏi Phi Phi.
“Còn làm gì được nữa, tìm việc mới thôi.” Phi Phi thoải mái đáp, “Bản tiểu thư có năng lực như thế, có cả đống người tranh giành. Cứ nghỉ ngơi mấy ngày thôi nhưng Diệu Diệu này...”
“hả?”
“Tao bị công ty đuổi rồi, không ở lại nhà trọ của công ty được nữa”. Phi Phi thúc cùi tay vào Ngô Diệu, “Tao qua chỗ mày ở mấy hôm nhé!”
“Được, bọn mình dọn nhà thôi!” Ngô Diệu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đóng cửa hàng.
“Các em chuyển nhà hả?” Lạc Tài Tần đánh tiếng hỏi.
“Vâng”. Hai người cùng cười hì hì, gật đầu với anh, “Nếu có một phu khuân vác khỏe mạnh thì càng tốt.”
Lạc Tài Tần bật cười, “Chờ chút nhé, anh tìm thêm người”. Nói xong bèn đóng cửa, rút di động ra.
Nhà trọ của Phi Phi là của công ty cấp cho được trang bị đầy đủ, chỉ việc xách đồ vào ở. Tất cả những đồ điện gia dụng cỡ lớn cô đều không có, chỉ có một chiếc vi tính, mấy thùng lớn đựng quần áo và một thùng sách.
“Em chuyên nghiệp quá”. Lạc Tài Tần lật xem bộ sách về thiết kế và quảng cáo trên giá sách nhà Trương Phi Phi, tất cả đều là những quyển sách nguyên gốc bằng tiếng nước ngoài siêu dày.
“Phi Phi là tài nữ!” Ngô Diệu nhanh nhảu nói, “Từ nhỏ tới lớn nó đi thi chưa bao giờ đứng thứ hai! Đầu óc cũng siêu tốt!”
Lạc Tài tần quan sát Trương Phi Phi một lượt, cô bé này nhìn thì đúng là kiểu người không dễ chọc vào, bản chất hoàn toàn khác biệt với mẫy người thành thật an phận như Ngô Diệu, Trương Phi Phi vừa nhìn đã biết là người mạnh mẽ khác thường, chẳng trách lại tạt cho Trâu Thiếu Đông cả bình café.
Nghĩ tới đây, Lạc Tài Tần lại phì cười, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã không nhịn nổi.
Đang thu dọn thì chuông cửa vang lên.
Ngô Diệu gần cửa nhất bèn với tay mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một anh chàng tóc vàng, ăn mặc đặc chất Punk, trông vô cùng không đáng tin cậy.
Ngô Diệu chớp chớp mắt, thuận tay định đóng cửa lại.
“Này này!” Tóc vàng vội vàng chặn cửa, “Lạc Tài tần đâu? Anh ấy gọi tôi đến dọn nhà mà!”
“Á!” Ngô Diệu nhanh chóng mở cửa ra, việc dọn nhà tin tin vào anh ta được.
“Dọn nhà cho em hả?” Tóc vàng hỏi Ngô Diệu.
Ngô Diệu chỉ vào Phi Phi ở phía sau.
“HI~” Trước giờ với ai Phi Phi cũng nhiệt tình, vẫy tay chào hỏi.
“Cậu ta là Liêm Khải!” Lạc Tài Tần giới thiệu qua ba người với nhau.
Liêm Khải, nam.
Là bạn học với Lạc Tài Tần, cũng làm nghệ thuật. Thú vị ở chỗ, mặt mũi áo quần Liêm Khải đacự biệt trừu tượng, nhưng lại là người vẽ tranh sơn dầu cổ điển, tả thực phong cảnh.
Sau này có cơ hội được thấy tác phẩm của cậu ta, hai kẻ ngoài lề là Ngô Diệu và Trương Phi Phi đều khen không ngớt lời, vẽ chẳng khác gì ảnh chụp, khiến Liêm Khải cười phá lên, chỉ nói một câu, “Hai người chưa nhìn thấy tranh tả thực phong cảnh của Lạc Tài Tần rồi, ảnh chụp có thật đến đâu cũng không bì được hình ảnh chiếu trong gương”
Trương Phi Phi vốn ít đồ, Liêm Khải lái xe đa dụng tới, vừa đủ một chuyến, đưa cả người lẫn đồ tới dưới nhà Ngô Diệu.
Nhà Ngô Diệu là nhà tầng, bình thường bố mẹ đều ở tầng dưới, tầng hai Ngô Diệu đang ở có cửa riêng, cô thường ra vào từ tầng trên, nên chẳng khác gì ở riêng. Theo lời bố mẹ Ngô Diệu thì làm thế để tiện cho con gái rượu mang bạn trai về nhà.
Trương Phi Phi và Ngô Diệu là bạn thân bano nhiêu năm, người nhà họ Ngô cũng không coi Phi Phi là người ngoài, thấy cô dọn tới, bà Ngô qua qua lại lại bận rộn hẳn lên, bưng trà rót nước..Nhưng đều là chăm sóc cho Lạc Tài Tần và Liêm Khải, còn không ngớt khen hai cô gái.
Ngô Diệu kéo mẹ sang một bên, “Mẹ, mẹ làm cái gì thế, lòng dạ xốn sang à?”
“Này, láo thế không biết”. Bà Ngô gõ vào đầu cô, “Mày nhìn thử xem, hao thằng nhóc kia đều không tồi, hợp với hai đứa chúng bây lắm!”
Ngô Diệu bĩu môi, lại nữa rồi.
Chuông cửa reo vang, bà Ngô mở cửa thù thấy Trâu Thiếu Đông tay xách nách mang.
“Cô ạ”.
“ÔI chao! Thiếu Đông à, cháu về nước rồi hả?” Bà Ngô vội vàng để hắn vào nhà, lại hỏi, “Bốm mẹ có khỏe không, sao không cùng tới?”
Trâu Thiếu Đông lần lượt trả lời, dẫu sao cũng là họ hàng, nên sớm đã thân thiết.
Trên tần ồn ào, Trâu Thiếu Đông mỉm cười hỏi bà Ngô, “Đang sửa nhà hả cô?”
“Đang dọn nhà, bạn Diệu Diệu dọn tới ở cùng với nó”.
“À....Cháu lê thăm Diệu Diệu đã”. Trâu Thiếu Đông lên tầng.
Đương nhiên bà Ngô không ngăn cản, vui vẻ đi gọt hoa quả,
Sự xuất hiện của Trâu Thiếu Đông chắc chắn là chuẩn với câu oan gia ngõ hẹp. Ngô Diệu cầm găng tay hùng hùng hổ hổ đi tới lôi hắn ta xuống nhà.
“Anh muốn làm gì?” Ngô Diệu kéo Trâu Thiếu Đông ra ban công, đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi.
Trâu Thiếu Đông cười cười, “Làm gì là làm gì? Anh tới tahwm mọ người mà, chú không có nhà hả?”
“Sao anh lại phá công việc của Phi Phi!”
Trâu Thiếu Đông chọc chọc ngón tay vào bông hoa hướng dương trong chậu, “Là tự Phi Phi nói không làm đó chứ. Trông ông sếp có vẻ rất không đành lòng để cô ấy đi đâu...Cũng đúng thôi, giờ nhân tài khó kiếm. Hay để cô ấy làm PR cho bên anh nhé?”
“Nó không thèm!” Ngô Dieuj bất mãn, “Sau này anh bớt chọc phá nó đi”.
“Ha ha, anh vấn thấy kì lạ”. Trâu Thiếu Đông ngoảnh lại cúi đầu nhìn Ngô Dieuj, “Phần lớn bạn bè của em đều không tệ... Là số em may mắn, hay em được người ta thích nhỉ? Ngô Diệu khinh thường lườm hắn ta, “Mắt em tốt, nhìn người tinh tường!”.
“Nhưng mắt chọn bạn trai của em lại thường”.
“Rốt cuộc anh tới làm gì hả?” Ngô Diệu thẹn quá hóa giận.
“Anh sợ em giận, chuyện Phi Phi thật sự là chuyện ngoài ý muốn”. Trâu Thiếu Đông đua một chiếc hộp xinh xắn cho Ngô Diệu: “Xin lỗi cô ấy thay anh nhé!”
“Anh không tự nói với nó à?” NGô Diệu mở hộp ra, là một lọ nước hoa cao cấp, Phi Phi hẳn sẽ thích.
“Thế sao được, cô ấy không phải là em, anh có giày vò hành hạ thế nào em cũng chỉ như con thú nhỏ giãy giụa mấy cái là cùng, còn cô ấy thì cứ như thú dữ, lát nữa cô ấy có đẩy anh từ trên tầng xuôngs, anh cũng chẳng có cửa kêu oan”. Trâu Thiếu Đông tủm tỉm nói.
Ngô Diệu tức khí quay người đi.
“Này, đợi đã.” Trâu Thiếu Đông ngăn lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ở cửa ban công hỏi, “Lạc Tài Tần có quan hệ gì với em?”
“Anh đổi nghề làm cảnh sát hả?”
“Tiện thì hỏi chút thôi. Anh thấy anh ta thích em”.
“Em vừa quen anh ấy”. Ngo Diệu nhíu mày, hồi đại học cô cũng thử hẹn hò vào lần, nhưng bạn trai chẳng trụ được bao lâu đã bị tên biến thái Trâu Thiếu Đông hù chạy mất...”
“Anh đừng có giở mấy trò thủ đoạn để tiện ra.” Ngô Diệu cảnh cáo.
Trâu Thiếu Đông cười, “Từ trước tới giờ, anh chưa hề dùng thủ đoạn để tiện, chỉ sợ em thành thật bị người ta bắt nạt nên mới thửu mấy cậu trai nhỏ bé của em một chút, không ngờ bọn họ đều không chịu nổi... Nhưng Lạc tài Tần troogn cũng ok, không giống mấy người trước”.
Ngô Diệu nghiêm túc nhìn hắn, “Anh đừng quan tâm đến chuyện của em được không! Chúng ta đã không quan hệ gì nữa từ lâu ròi!”
Trâu Thiếu Đông nhìn Ngo Diệu một lượt, “Chúng ta có quan hệ với nhau từ khi nào thế? Miêu tả cụ thể thời gian địa điểm chút đi. Nếu có thì sao anh không nhớ được nhỉ”.
Ngô Diệu rất muốn cầm cây xương rồng ở cạnh mình đập lên đầu hắn ta. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ rằng đừng chấp nhặt với lưu manh làm gì, rồi quay người về phòng.
Vừa lúc bà Ngô bưng đĩa hoa quả đi lên, “Diệu Diệu, bảo mọi người nghỉ tay ăn hoa quả đi.”
“Vâng”. Ngô Diệu bưng hoa quả lên tầng, Trâu Thiếu Đông đi ngay phá sau, định đưa tay lấy quả nho nhưng cô không cho.
“Này”. Bà Ngô nổi nóng, “Con làm gì thế?”
NGô Diệu lên phòng, Trâu Thiếu Đông định bám theo, cô bèn giơ chân lên ra vẻ sắp đạp hắn.
Trâu Thiếu Đông đành dừng lạu ở tầng dưới không lên,
“Giận lẫy hả?’ Bà Ngô hỏi.
“Không ạ”. Thiếu Đông nhún vai cười, “Bao nhiêu năm rồi mà trông Diệu Diệu vẫn thế”.
“Ừ, nó được chiều nhiều quá, thế nên không lớn nổi, cháu đừng chấp nó nhé”.
“Chấp gì đâu cô”. Trâu Thiếu Đông nhìn đồng hồ, “Cháu đi trước đây cô ạ, cháu còn mấy việc phài làm nữa”. Nói xong bèn đưa danh thiếp cho bà Ngô, “Có chuyện gì cô cứ gọi số này ạ.”
“Được được”. Bà NGô tiễn hắn ra ngoài. Vừa đóng cửa lại thì thấy Ngô Diệu chạy xuống, “Tên quỷ đáng ghét kia đi chưa mẹ?”
“Này”. Bà Ngô lườm cô một cái, “Sao lại nói anh thế hả con nhìn thử xem, người ta đã tự mở công ty riêng, tuổi trẻ đầy triển vọng”.
“Con cũng có công ty riêng mà!” Ngô DIệu nghiêm mặt nói.
Bà Ngô bật cười, “Cửa hàng bé tí thì có!” Nói xong liền dúi ít tiền vào tay cô.
“Mẹ làm gì thế?” Ngô Diệu không cầm.
“Lát nữa con mời các bạn đi ăn cơm đi! Nhớ ăn ngon đấy”. Bà Ngô cười rất mập mờ, bẹo má cô, “Thông minh lên đi con gái! Mau tìm chàng rể về cho mẹ”. Rồi ngâm nga một bài hát đi mất.
Ngô Diệu nhăn mũi lại – Tài Tần, gọi thân thiết thế làm gì!
Quay người lên tầng trên, Ngô Diệu nhìn thấy một cảnh khá kì lạ:
Lạc Tài Tần đang đứng sắp xếp giá sách, Liêm Khải đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với Trương Phi Phi ở sân phơi nhỏ bên ngoài.
“Anh em của anh định làm gì thế?” Ngô Diệu đi tới hỏi Lạc Tài Tần.
Lạc Tài Tần ngoảnh đầu lại liếc nhìn, kiểm định một lúc, rồi đơn giản trả lời, “tán gái”.
“hanh thế cơ à?” Ngô Diệu ôm cuốn sach nhìn ra ngoài, “Hai người bọn họ mới gặp nhau chưa được hai tiếng mà”.
“Từ trước tới giờ Liem Khải chỉ tán gái hai tiếng là xong, một tuần sau chia tay”. Lạc Tài Tần xếp sách lên giá dựa theo màu sách và khổ sach, rất chỉnh tề, bên trái là một đống sách giải trí màu mè lòe loẹt cuả Ngô Diệu, bên phải là sách tham khảo của Trương Phi Phi.
Lát sau, Lạc Tài Tần nói thêm một câu, “Hình như lần này khác mấy lần trước”.
“Khác cái gì?”
“À, trước Liêm Khải toàn tán gái ngốc”. Vừa nói vừa chỉ tay vào bên sách của Ngô Diệu, rồi lạu chỉ vào sách của Trương Phi Phi, “Lần này là gái thông minh...” Còn chưa nói hết câu, đã lảo đảo vì bị Ngô Diệu xô một cái thật mạnh.
“Ha ha ha..” Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng cười thoải mái của Phi Phi, Liêm Khải chọc cô rất vui vẻ.
Trên sofa, Champagne lười biếng vùi mình vào nệm xốp mềm, ngáp một cái.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Diệu thấy tên ôn thần Trâu Thiếu Đông không tới thì vui sướng bội phần, phát hiện Lạc Tài Tần không kí hợp đồng với hắn mà đang ở trong ngõ vẩy màu lên tranh, bèn tò mò đánh tiếng hỏi.
Lạc Tài Tần chỉ bâng quơ đáp lại một câu, “Cho thôi rồi!”
“Sao lại không làm, kiếm được thế cơ mà!” Ngô Diệu nằm bò lên quầy hàng hỏi, tay còn cầm một chiếc giũa nhỏ, giũa móng chân cho Champagne.
“Tự dưng hết hứng không đi nữa!:. Lạc Tài tần nhìn Ngô Diệu, “Không phải cô ghét cậu ta à?”
“Ghét chứ!”. Ngô Diệu gật đầu cái rụp, “ Nhưng ghét nên mới phải giật tiền của anh ta! Mà thôi vậy, anh khong kiếm được của anh ta thì kiếm của người khác, cách xa anh ta một tí cũng tốt!”
Lạc Tài Tần thấy Ngô Diệu thả một chân của Champagne xuống, rồi đưa tay nhấc một chân khác lên, khóe miệng hơi nhếch kên, tựa hồ đang rất vui.
Khoảng chừng 9 giờ sáng, Trương Phi Phi chạy đến, vừa vào cửa đã bổ nhào, “Diệu Diệu!’.
“Sao thế?” Ngô Diệu thấy Phi Phi đầu bù tóc rồi, vội hỏi “Bị sàm sỡ à?”
“Sàm sỡ cái gì, vừa chửi nhau một trận!”
Ngô Diệu trợn tròn mắt, “Mày chửi khách hàng à? Sao giờ không đi làm lại tới chỗ tao?”
“Nghỉ rồi! Chỗ đó không giữ tao, sẽ có chỗ khác giữ!”
“Không phải lần trước mày nói cực thích công việc này à?” NGô Diệu có chút tiếc thay cho cô bạn, “Sao gây gổ với khách thế?”
“Tao cho thằng cha ấy tắm café ngay trước mặt sếp tap”.
“Phụt...”
Phi Phi nói xong, Ngô Diệu còn chưa mở miệng thì Lạc Tài Tần ở bên cạnh đã không nhìn được cười, “Có khí phách, người ta đụng chạm tới cô hả?”
Trương Phi Phi lườm Ngô Diệu, bĩu môi nói, “Cặn bã!”
Ngô Diệu cau mày, “Mày tạt café vào ai thế?”
Phi Phi không đáp.
“Nói.”.
“Trâu Thiếu Đông”.
“ha....”. Ngô Diệu kinh ngạc hít sâu, nghĩ tới chuyện Trương Phi Phi đổ café lên đầu hắn là đã thấy vô cùng tuyệt vời, tiếc là không được chứng kiến!
“Thằng đều cáng đó nói lung ta lung túng!” sắc mặt Trương Phi Phi thoáng tahy đổi, “Hắn không quen sếp tao, thế mà cứ nhắc mày trước mặt sếp, không phải rõ là nói cho tao nghe sao! Nghĩ là tao không dám ra tay à, ra nước ngoài lượn một vong, về nước lại càng đê tiện, không cho một bài thì tao không nuốt nổi cục tức này!”
“Anh ta nói tao thế nào?” Ngô Diệu không hiểu, trước nay Trâu Thiếu Đông không nói nhiều, đặc biệt việc không liên quan thì không lên tiếng.
“Hắn nói cái gì mà trên thế giới này có ba loại người, người tốt, kẻ xấu và Ngô Diệu... Người thông minh, kẻ ngu dốt và Ngô Diệu!” Phi Phi lại càng thấy tức giận, “Mẹ nó”.
Lạc tài Tần ở bên cạnh ngẩn ra một lát, thoáng chút suy tư rồi mỉm cười bất đắc dĩ, tiếp tục vẽ tranh.
Ngô Diệu nghe chẳng hiểu được gì, người tốt, kẻ xấu, Ngô Diệu cái gì chứ... Trâu Thiếu Đông lại chập dây thần kinh nào không biết.
Dù phản ứng của Ngô Diệu có hơi chậm nhưng cô cũng không ngốc, mấy hôm trước Trâu Thiếu Đông tới dụ dỗ Lạc Tài Tần hợp tác, sau Lậc Tài Tần đột nhiên từ chối. Lần này hình như hắn lại có ý phá rối công việc của Phi Phi, hắn không vô duyên vô cớ làm việc vô bổ như thế, ắt hẳn phải có tính toán.... Có lẽ ít nhiều cũng liên quan tới cô.
“Thế mày tính sao?” Ngô Diệu hỏi Phi Phi.
“Còn làm gì được nữa, tìm việc mới thôi.” Phi Phi thoải mái đáp, “Bản tiểu thư có năng lực như thế, có cả đống người tranh giành. Cứ nghỉ ngơi mấy ngày thôi nhưng Diệu Diệu này...”
“hả?”
“Tao bị công ty đuổi rồi, không ở lại nhà trọ của công ty được nữa”. Phi Phi thúc cùi tay vào Ngô Diệu, “Tao qua chỗ mày ở mấy hôm nhé!”
“Được, bọn mình dọn nhà thôi!” Ngô Diệu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đóng cửa hàng.
“Các em chuyển nhà hả?” Lạc Tài Tần đánh tiếng hỏi.
“Vâng”. Hai người cùng cười hì hì, gật đầu với anh, “Nếu có một phu khuân vác khỏe mạnh thì càng tốt.”
Lạc Tài Tần bật cười, “Chờ chút nhé, anh tìm thêm người”. Nói xong bèn đóng cửa, rút di động ra.
Nhà trọ của Phi Phi là của công ty cấp cho được trang bị đầy đủ, chỉ việc xách đồ vào ở. Tất cả những đồ điện gia dụng cỡ lớn cô đều không có, chỉ có một chiếc vi tính, mấy thùng lớn đựng quần áo và một thùng sách.
“Em chuyên nghiệp quá”. Lạc Tài Tần lật xem bộ sách về thiết kế và quảng cáo trên giá sách nhà Trương Phi Phi, tất cả đều là những quyển sách nguyên gốc bằng tiếng nước ngoài siêu dày.
“Phi Phi là tài nữ!” Ngô Diệu nhanh nhảu nói, “Từ nhỏ tới lớn nó đi thi chưa bao giờ đứng thứ hai! Đầu óc cũng siêu tốt!”
Lạc Tài tần quan sát Trương Phi Phi một lượt, cô bé này nhìn thì đúng là kiểu người không dễ chọc vào, bản chất hoàn toàn khác biệt với mẫy người thành thật an phận như Ngô Diệu, Trương Phi Phi vừa nhìn đã biết là người mạnh mẽ khác thường, chẳng trách lại tạt cho Trâu Thiếu Đông cả bình café.
Nghĩ tới đây, Lạc Tài Tần lại phì cười, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã không nhịn nổi.
Đang thu dọn thì chuông cửa vang lên.
Ngô Diệu gần cửa nhất bèn với tay mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một anh chàng tóc vàng, ăn mặc đặc chất Punk, trông vô cùng không đáng tin cậy.
Ngô Diệu chớp chớp mắt, thuận tay định đóng cửa lại.
“Này này!” Tóc vàng vội vàng chặn cửa, “Lạc Tài tần đâu? Anh ấy gọi tôi đến dọn nhà mà!”
“Á!” Ngô Diệu nhanh chóng mở cửa ra, việc dọn nhà tin tin vào anh ta được.
“Dọn nhà cho em hả?” Tóc vàng hỏi Ngô Diệu.
Ngô Diệu chỉ vào Phi Phi ở phía sau.
“HI~” Trước giờ với ai Phi Phi cũng nhiệt tình, vẫy tay chào hỏi.
“Cậu ta là Liêm Khải!” Lạc Tài Tần giới thiệu qua ba người với nhau.
Liêm Khải, nam.
Là bạn học với Lạc Tài Tần, cũng làm nghệ thuật. Thú vị ở chỗ, mặt mũi áo quần Liêm Khải đacự biệt trừu tượng, nhưng lại là người vẽ tranh sơn dầu cổ điển, tả thực phong cảnh.
Sau này có cơ hội được thấy tác phẩm của cậu ta, hai kẻ ngoài lề là Ngô Diệu và Trương Phi Phi đều khen không ngớt lời, vẽ chẳng khác gì ảnh chụp, khiến Liêm Khải cười phá lên, chỉ nói một câu, “Hai người chưa nhìn thấy tranh tả thực phong cảnh của Lạc Tài Tần rồi, ảnh chụp có thật đến đâu cũng không bì được hình ảnh chiếu trong gương”
Trương Phi Phi vốn ít đồ, Liêm Khải lái xe đa dụng tới, vừa đủ một chuyến, đưa cả người lẫn đồ tới dưới nhà Ngô Diệu.
Nhà Ngô Diệu là nhà tầng, bình thường bố mẹ đều ở tầng dưới, tầng hai Ngô Diệu đang ở có cửa riêng, cô thường ra vào từ tầng trên, nên chẳng khác gì ở riêng. Theo lời bố mẹ Ngô Diệu thì làm thế để tiện cho con gái rượu mang bạn trai về nhà.
Trương Phi Phi và Ngô Diệu là bạn thân bano nhiêu năm, người nhà họ Ngô cũng không coi Phi Phi là người ngoài, thấy cô dọn tới, bà Ngô qua qua lại lại bận rộn hẳn lên, bưng trà rót nước..Nhưng đều là chăm sóc cho Lạc Tài Tần và Liêm Khải, còn không ngớt khen hai cô gái.
Ngô Diệu kéo mẹ sang một bên, “Mẹ, mẹ làm cái gì thế, lòng dạ xốn sang à?”
“Này, láo thế không biết”. Bà Ngô gõ vào đầu cô, “Mày nhìn thử xem, hao thằng nhóc kia đều không tồi, hợp với hai đứa chúng bây lắm!”
Ngô Diệu bĩu môi, lại nữa rồi.
Chuông cửa reo vang, bà Ngô mở cửa thù thấy Trâu Thiếu Đông tay xách nách mang.
“Cô ạ”.
“ÔI chao! Thiếu Đông à, cháu về nước rồi hả?” Bà Ngô vội vàng để hắn vào nhà, lại hỏi, “Bốm mẹ có khỏe không, sao không cùng tới?”
Trâu Thiếu Đông lần lượt trả lời, dẫu sao cũng là họ hàng, nên sớm đã thân thiết.
Trên tần ồn ào, Trâu Thiếu Đông mỉm cười hỏi bà Ngô, “Đang sửa nhà hả cô?”
“Đang dọn nhà, bạn Diệu Diệu dọn tới ở cùng với nó”.
“À....Cháu lê thăm Diệu Diệu đã”. Trâu Thiếu Đông lên tầng.
Đương nhiên bà Ngô không ngăn cản, vui vẻ đi gọt hoa quả,
Sự xuất hiện của Trâu Thiếu Đông chắc chắn là chuẩn với câu oan gia ngõ hẹp. Ngô Diệu cầm găng tay hùng hùng hổ hổ đi tới lôi hắn ta xuống nhà.
“Anh muốn làm gì?” Ngô Diệu kéo Trâu Thiếu Đông ra ban công, đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi.
Trâu Thiếu Đông cười cười, “Làm gì là làm gì? Anh tới tahwm mọ người mà, chú không có nhà hả?”
“Sao anh lại phá công việc của Phi Phi!”
Trâu Thiếu Đông chọc chọc ngón tay vào bông hoa hướng dương trong chậu, “Là tự Phi Phi nói không làm đó chứ. Trông ông sếp có vẻ rất không đành lòng để cô ấy đi đâu...Cũng đúng thôi, giờ nhân tài khó kiếm. Hay để cô ấy làm PR cho bên anh nhé?”
“Nó không thèm!” Ngô Dieuj bất mãn, “Sau này anh bớt chọc phá nó đi”.
“Ha ha, anh vấn thấy kì lạ”. Trâu Thiếu Đông ngoảnh lại cúi đầu nhìn Ngô Dieuj, “Phần lớn bạn bè của em đều không tệ... Là số em may mắn, hay em được người ta thích nhỉ? Ngô Diệu khinh thường lườm hắn ta, “Mắt em tốt, nhìn người tinh tường!”.
“Nhưng mắt chọn bạn trai của em lại thường”.
“Rốt cuộc anh tới làm gì hả?” Ngô Diệu thẹn quá hóa giận.
“Anh sợ em giận, chuyện Phi Phi thật sự là chuyện ngoài ý muốn”. Trâu Thiếu Đông đua một chiếc hộp xinh xắn cho Ngô Diệu: “Xin lỗi cô ấy thay anh nhé!”
“Anh không tự nói với nó à?” NGô Diệu mở hộp ra, là một lọ nước hoa cao cấp, Phi Phi hẳn sẽ thích.
“Thế sao được, cô ấy không phải là em, anh có giày vò hành hạ thế nào em cũng chỉ như con thú nhỏ giãy giụa mấy cái là cùng, còn cô ấy thì cứ như thú dữ, lát nữa cô ấy có đẩy anh từ trên tầng xuôngs, anh cũng chẳng có cửa kêu oan”. Trâu Thiếu Đông tủm tỉm nói.
Ngô Diệu tức khí quay người đi.
“Này, đợi đã.” Trâu Thiếu Đông ngăn lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ở cửa ban công hỏi, “Lạc Tài Tần có quan hệ gì với em?”
“Anh đổi nghề làm cảnh sát hả?”
“Tiện thì hỏi chút thôi. Anh thấy anh ta thích em”.
“Em vừa quen anh ấy”. Ngo Diệu nhíu mày, hồi đại học cô cũng thử hẹn hò vào lần, nhưng bạn trai chẳng trụ được bao lâu đã bị tên biến thái Trâu Thiếu Đông hù chạy mất...”
“Anh đừng có giở mấy trò thủ đoạn để tiện ra.” Ngô Diệu cảnh cáo.
Trâu Thiếu Đông cười, “Từ trước tới giờ, anh chưa hề dùng thủ đoạn để tiện, chỉ sợ em thành thật bị người ta bắt nạt nên mới thửu mấy cậu trai nhỏ bé của em một chút, không ngờ bọn họ đều không chịu nổi... Nhưng Lạc tài Tần troogn cũng ok, không giống mấy người trước”.
Ngô Diệu nghiêm túc nhìn hắn, “Anh đừng quan tâm đến chuyện của em được không! Chúng ta đã không quan hệ gì nữa từ lâu ròi!”
Trâu Thiếu Đông nhìn Ngo Diệu một lượt, “Chúng ta có quan hệ với nhau từ khi nào thế? Miêu tả cụ thể thời gian địa điểm chút đi. Nếu có thì sao anh không nhớ được nhỉ”.
Ngô Diệu rất muốn cầm cây xương rồng ở cạnh mình đập lên đầu hắn ta. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ rằng đừng chấp nhặt với lưu manh làm gì, rồi quay người về phòng.
Vừa lúc bà Ngô bưng đĩa hoa quả đi lên, “Diệu Diệu, bảo mọi người nghỉ tay ăn hoa quả đi.”
“Vâng”. Ngô Diệu bưng hoa quả lên tầng, Trâu Thiếu Đông đi ngay phá sau, định đưa tay lấy quả nho nhưng cô không cho.
“Này”. Bà Ngô nổi nóng, “Con làm gì thế?”
NGô Diệu lên phòng, Trâu Thiếu Đông định bám theo, cô bèn giơ chân lên ra vẻ sắp đạp hắn.
Trâu Thiếu Đông đành dừng lạu ở tầng dưới không lên,
“Giận lẫy hả?’ Bà Ngô hỏi.
“Không ạ”. Thiếu Đông nhún vai cười, “Bao nhiêu năm rồi mà trông Diệu Diệu vẫn thế”.
“Ừ, nó được chiều nhiều quá, thế nên không lớn nổi, cháu đừng chấp nó nhé”.
“Chấp gì đâu cô”. Trâu Thiếu Đông nhìn đồng hồ, “Cháu đi trước đây cô ạ, cháu còn mấy việc phài làm nữa”. Nói xong bèn đưa danh thiếp cho bà Ngô, “Có chuyện gì cô cứ gọi số này ạ.”
“Được được”. Bà NGô tiễn hắn ra ngoài. Vừa đóng cửa lại thì thấy Ngô Diệu chạy xuống, “Tên quỷ đáng ghét kia đi chưa mẹ?”
“Này”. Bà Ngô lườm cô một cái, “Sao lại nói anh thế hả con nhìn thử xem, người ta đã tự mở công ty riêng, tuổi trẻ đầy triển vọng”.
“Con cũng có công ty riêng mà!” Ngô DIệu nghiêm mặt nói.
Bà Ngô bật cười, “Cửa hàng bé tí thì có!” Nói xong liền dúi ít tiền vào tay cô.
“Mẹ làm gì thế?” Ngô Diệu không cầm.
“Lát nữa con mời các bạn đi ăn cơm đi! Nhớ ăn ngon đấy”. Bà Ngô cười rất mập mờ, bẹo má cô, “Thông minh lên đi con gái! Mau tìm chàng rể về cho mẹ”. Rồi ngâm nga một bài hát đi mất.
Ngô Diệu nhăn mũi lại – Tài Tần, gọi thân thiết thế làm gì!
Quay người lên tầng trên, Ngô Diệu nhìn thấy một cảnh khá kì lạ:
Lạc Tài Tần đang đứng sắp xếp giá sách, Liêm Khải đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với Trương Phi Phi ở sân phơi nhỏ bên ngoài.
“Anh em của anh định làm gì thế?” Ngô Diệu đi tới hỏi Lạc Tài Tần.
Lạc Tài Tần ngoảnh đầu lại liếc nhìn, kiểm định một lúc, rồi đơn giản trả lời, “tán gái”.
“hanh thế cơ à?” Ngô Diệu ôm cuốn sach nhìn ra ngoài, “Hai người bọn họ mới gặp nhau chưa được hai tiếng mà”.
“Từ trước tới giờ Liem Khải chỉ tán gái hai tiếng là xong, một tuần sau chia tay”. Lạc Tài Tần xếp sách lên giá dựa theo màu sách và khổ sach, rất chỉnh tề, bên trái là một đống sách giải trí màu mè lòe loẹt cuả Ngô Diệu, bên phải là sách tham khảo của Trương Phi Phi.
Lát sau, Lạc Tài Tần nói thêm một câu, “Hình như lần này khác mấy lần trước”.
“Khác cái gì?”
“À, trước Liêm Khải toàn tán gái ngốc”. Vừa nói vừa chỉ tay vào bên sách của Ngô Diệu, rồi lạu chỉ vào sách của Trương Phi Phi, “Lần này là gái thông minh...” Còn chưa nói hết câu, đã lảo đảo vì bị Ngô Diệu xô một cái thật mạnh.
“Ha ha ha..” Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng cười thoải mái của Phi Phi, Liêm Khải chọc cô rất vui vẻ.
Trên sofa, Champagne lười biếng vùi mình vào nệm xốp mềm, ngáp một cái.
Danh sách chương