Tôi vô tình đến đây vào một ngày trời mưa. Đây là một ngôi nhà cũ nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ. 

Sở dĩ tôi chọn vào căn phòng này bởi vì chỉ có cửa sổ phòng này đóng không chặt, tôi bò vào nhà qua khe cửa. 

Tôi rất sợ con người vì họ sẽ giết nhện mỗi khi nhìn thấy chúng. Thật trùng hợp khi tôi là một con nhện. 

Để không bị dép đập chết, tôi bò lên góc phía sau cánh cửa, hy vọng rằng người sống ở đây không tìm ra tôi. 

Nhưng mà tôi không được như mong muốn, con người kia vừa vào cửa đã nhìn về phía hướng tôi. 

Trong lòng tôi liền trở nên căng thẳng, tự hỏi không biết có phải là cuộc đời của mình sẽ kết thúc ở đây? Tôi đang đợi quyết định của số phận. 

Nhưng hắn ta không làm vậy. 

Hắn không chỉ đập chết tôi mà còn sợ hãi lùi lại về phía sau, ngã đập đầu xuống giường. 

Tôi chợt nhớ ra là có một số người sợ nhện. Vì chúng tôi có rất nhiều mắt và có tám chân. 

Tôi nhìn những đôi chân thon dài xinh đẹp của mình, không hiểu tại sao họ lại sợ nhện. 

Tôi sực nhớ ra là còn một loài nhện khác chân dài, mập, tròn và có lông, tôi cũng khá hiểu lý do rồi. 

Nếu hắn không đập tôi thì tôi cũng yên tâm sống ở đây.

Con người này rất bất thường. Đây là kết luận mà tôi rút ra sau vài ngày sống trong ngôi nhà này. 

Ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn cho bạn gái, theo tôi quan sát một ngày có lẽ phải lên đến 100 tin nhắn. 

Mặc kệ cho đối phương phớt lờ anh ta, anh ta vẫn tiếp tục nhắn với nụ cười đáng sợ. 

Đôi khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, lần nào tôi cũng nghĩ anh ta sẽ đập chết tôi nhưng anh ta đều cúi đầu với vẻ hoảng loạn làm tôi rất buồn bực. 

Tôi xấu như vậy sao? Bạn gái anh ta hầu như mặc kệ, thỉnh thoảng sẽ nhắn lát 1 2 lần. Nhìn tình huống này, tôi nghĩ họ sắp chia tay. 

Nhưng mà thực tế lại tát tôi một phát rất đau, vì anh ta đưa cô bạn gái kia về nhà. 

Dù cô gái kia có vẻ không được hạnh phúc lắm. 

Tôi nhìn hai người họ, một đang đun nước trong phòng bếp, một đang ngồi trong phòng khách ngó nghiêng, trong lúc đó tôi im lặng giăng tơ. 

Đúng thế, tôi bắt đầu giăng tơ trong căn phòng này.

Sớm muộn gì tôi cũng phải đi nhưng ngôi nhà này đã chứa chấp tôi, đây coi như là quà cảm ơn của tôi.

Tôi phải vắt óc suy nghĩ, cuối cùng liền quyết định sẽ giăng một chảo tơ lớn ở mỗi căn phòng. 

Đến mùa hè sẽ có rất nhiều muỗi, tơ của tôi sẽ dính chúng vào làm chúng không thể động đậy được. 

“Tôi thông minh thật”, tôi đã khoe khoang như thế đó. 

Chảo tơ trong phòng anh ta mới được phân nửa, nhưng tôi đã chạy sang một căn phòng khác. 

Bởi vì cô gái kia tò mò nên mở cánh cửa bị đóng đã lâu không mở nên tôi may mắn vào được bên trong. 

Vì tôi luôn ở trong nhà anh ta nên chảo tơ kia không cần gấp. 

Nhưng phòng họ đang vào là căn phòng bị khoá chặt. Tôi sợ nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sau này tôi sẽ không thể đi vào căn phòng này được nữa, nên khi vừa vào tôi đã trèo lên tủ và giăng tơ ở ngay chỗ góc khuất. 

Tôi bỗng thấy cô gái đột nhiên mặt tái lại, cô ấy tìm thấy một thứ gì đó ở trên mặt đất và nhặt nó lên. Sau đó cô ấy lập tức rời đi, anh ta cũng trở về phòng của mình. 

Tôi mừng vì anh ta quên đóng cửa. 

Tôi làm việc chăm chỉ cả nửa ngày, cuối cùng cũng giăng xong chảo tơ. 

Chảo tơ này rất thô, không được mịn màng, so ra kém xa với chảo tơ tôi giăng ở phòng anh ta. 

Tôi duỗi người, định đánh một giấc thì lại vô tình phát hiện một điều bất thường trong căn phòng này. 

Đây là một căn phòng rất sạch sẽ, bốn phía được sơn màu trắng xoá như tuyết, trên giường được trải một chiếc chăn bông màu vàng nhạt ngay ngắn. 

Ly nước đặt trên chiếc tủ đầu giường, lọ hoa hai bên TV, trên nóc tủ thì sạch không tì vết……

Tất cả đều sạch sẽ một cách thái quá, làm cho người ta sợ hãi. 

Căn phòng này dường như vẫn luôn có người ở, nhưng không hẳn là có người đi vào. 

Tôi từ nóc tủ quần áo nhảy xuống đất. Tôi không thể không nói, đến khi chạm đất tôi mới biết chỗ thực sự đáng sợ của căn phòng này. 

Dưới gần giường là một vũng máu lớn. 

Vết máu đã biến thành màu nâu thẫm, giống như đã khắc sâu xuống sàn nhà. 

Tôi rùng mình, liền vội vàng ra khỏi nơi này, về phòng của anh ta. 

Tôi ngoan ngoãn giăng tơ ở nơi đó mấy ngày, cuối cùng cũng xong hơn nửa. 

Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, tôi có thể giăng thành một chảo tơ độc đáo. 

Hôm tôi sắp hoàn thành chảo tơ, bỗng có một người đàn ông vào trong nhà. 

Tôi thấy hắn rất nghiêm túc kiểm tra từng vòi nước nhưng lại liếc mắt quan sát tất cả các góc trong phòng. 

Hắn kiểm tra xong thì đi luôn, tôi cảm thấy nụ cười của hắn cứng đờ. 

Tôi đã giăng xong chảo tơ, vì vậy nên nghỉ ngơi mấy ngày. Sau đó thấy bạn gái anh ta phá lệ chủ động nhắn tin cho anh ta. 

Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, bỗng trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân đặc thù. 

Đám người này tự xưng là cảnh sát xông vào bắt anh ta. 

Mấy cảnh sát vào phòng anh ta đã bị doạ cho sợ. 

Bọn họ nhìn chằm chằm vào tác phẩm hoàn mĩ của tôi thật lâu không thể rời mắt. 

Còn tôi thì đã chạy ra ngoài cửa sổ từ lúc họ xông vào. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện