Liêu Thần Duệ ngồi giữa không gian náo nhiệt ồn ào, giữa biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp đang muốn lại gần ve vãn hắn.

Nhưng bóng lưng người đàn ông lại quá đỗi tĩnh mịch, thê lương, chỉ có rượu làm bạn.

Dạo gần đây hắn thường tìm lại những thứ liên quan đến Niên Vân Ni khi cô còn ở Bạch Lâm, đồ đạc của cô, trang sức của cô, mỹ phẩm cô hay dùng nhưng hắn lại chợt nhận ra khi cô rời đi không chừa lại bất cứ thứ gì.

Tất cả đều đã được cô dọn dẹp sạch sẽ đến mức Liêu Thần Duệ muốn tìm một món đồ của cô cũng không có.

Ngay cả camera trước cửa nhà, những ngày ghi lại hình ảnh của cô đều đã bị xoá sạch.

Sạch sẽ đến mức như Niên Vân Ni chưa từng tồn tại trong cuộc sống của hắn.

Liêu Thần Duệ uống sạch chai rượu tây, muốn đứng lên nhưng cả người lại lảo đảo không vững.

Viên Triều nhìn thấy vội vàng đỡ lấy hắn.

"Cậu say rồi đó, mau về nhà nghỉ đi."
Anh ta chưa từng nhìn thấy hắn uống say đến mức đi đứng không vững như vậy.

Liêu Thần Duệ đứng thẳng người lắc nhẹ đầu mình để lấy lại tỉnh táo.

Bỗng dưng giữa đám đông đang nhảy múa ngay trước mắt hắn xuất hiện một thân ảnh xẹt ngang qua.

Một người đàn ông nước ngoài mang áo thun chùm đầu, dáng vẻ bí ẩn đi xuyên qua đám đông.

Đôi mắt người đàn ông trong nháy mắt mở lớn.

Liêu Thần Duệ liền lao nhanh đi theo bóng người kia.

"Thần Duệ, cậu đi đâu vậy?"
Viên Triều bất ngờ nhìn thái độ kỳ lạ của hắn muốn gọi lại.

Viên Triều lo lắng vội nói với thuộc hạ của hắn đang đứng gần đó.


"Stephen, đi theo Thần Duệ xem thử cậu ta sao đi."
Stephen ngay lập tức gật đầu đi theo ông chủ của mình.

Liêu Thần Duệ đuổi theo bóng người đàn ông kia ra tận cửa quán bar.

Hắn ta vừa ra khỏi quán bar thì rất nhanh đã vẫy một chiếc taxi.

"Liêu tổng..."
Đúng lúc Stephen đuổi theo sau hắn.

Liêu Thần Duệ ngay lập tức ra lệnh với Stephen.

"Ngươi nhanh chóng theo dõi người đàn ông đó ngay lập tức cho ta!"
Stephen đưa mắt nhìn theo hướng mắt của hắn liền trông thấy người đàn ông đang leo lên taxi kia, trong tích tắc cũng bàng hoàng kinh ngạc.

"Tôi sẽ làm ngay thưa Liêu tổng!"
Stephen vâng lệnh liền bắt một chiếc taxi khác đuổi theo sau.
***************
"Ah...!Đừng...!Dừng lại..."
Hàn Nhiễm loã thể quỳ sấp trên giường.

Hai tay bị còng lại.

Đầu cô ta bị người đàn ông phía sau nhấn đè xuống giường.

Vu Nhuệ Thiên ở phía sau cô ta hung hăng thúc vào trong cơ thể mềm mại.

Bàn tay còn lại của hắn ta đánh bốp bốp liên tục vào mông cô ta.

Hàn Nhiễm đau đớn rên lên lại bị hắn ta điên cuồng thúc sau vào trong người mình.

Hắn ta lật cô ta lại, phần hông phía dưới liên tục va đập vào háng non mềm.

Vu Nhuệ Thiên nhìn đôi gò bồng đào đẫy đà đung đưa trước mặt mình cực kỳ khiêu khích, vì bị hắn bóp chặt mà trở nên đỏ ửng.

Người đàn ông liền cúi xuống cắn phập vào ngực cô ta đến chảy máu.

Hàn Nhiễm vừa kinh sợ vừa đau đớn hét lên.

"Không! Đau quá! Buông tôi ra!"
Cô ta vừa giãy giụa, hắn ta đã ngẩng đầu lên thẳng tay tát vào mặt cô ta một cái.

"Câm mồm! Đồ thứ chó má phóng đãng! Mày quên mày phải phục vụ tao tới chết rồi sao?!"
Má trái của Hàn Nhiễm đau rát một mảng nhưng lại chỉ có thể câm lặng nhịn nhục, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Chỉ vì để video kia không bị phát tán mà cô ta phải chấp nhận lên giường thoả mãn Vu Nhuệ Thiên.

Mà hắn ta so với trước đây, bây giờ mới bộc lộ rõ thú tính của mình!
Bất chợt, tiếng điện thoại vang vọng trong không gian mờ ám.

Vu Nhuệ Thiên tạm thời buông tha cho cô ta, vớ lấy điện thoại.

Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ hoắc khiến hắn ta nhíu mày, có chút chần chừ đi ra khỏi phòng ngủ bắt máy.

"Xin chào, Vu tổng còn nhớ tôi chứ?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng Anh đặc quen thuộc.

Vu Nhuệ Thiên kinh ngạc, không vui đáp.

"Ngươi còn dám gọi điện đến đây sao?"
"Đừng nóng chứ Vu tổng, tôi chủ động liên lạc với anh là vì muốn chuộc lỗi đây."
Davis Bogar bên kia cao giọng nói.

"Chuộc lỗi ư? Ta làm sao còn có thể tin tưởng làm ăn với ngươi được nữa khi ngươi đã gây ra sai sót trong vụ vừa rồi."
Hắn ta đã tin tưởng y vì y là sát thủ có tiếng.

Vậy mà Davis lại không thể tiêu diệt tên họ Liêu kia.


"Anh cứ yên tâm, lần này tôi không cần tiền.

Tôi là muốn giết chết tên Victor đó!"
Ánh mắt của người đàn ông ngồi phía sau xe taxi sắc lạnh u ám.

"Chúng ta gặp nhau đi."
Y nói vào trong điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, đúng lúc taxi đã đến địa điểm cần đến.

Davis trả tiền cho tài xế rồi bước xuống xe, đi vào trong một khách sạn bốn sao.

Y không hề để ý rằng đã có một chiếc xe theo sau mình.

Stephen ngồi trong một chiếc taxi đậu ở phía xa xa, nhanh chóng rút điện thoại ra báo cáo cho ông chủ của mình.

"Liêu tổng, hắn ta đã vào một khách sạn, ngài muốn tôi làm gì đây?"
"Trước mắt theo dõi xem có phải hắn ta đang ở đó hay không.

Còn nữa, tìm cách cài thiết bị định vị và nghe lén vào người hắn ta đi."
Liêu Thần Duệ bên trong điện thoại lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng thưa Liêu tổng."
"Nhưng mà, Stephen tại sao tên Davis đó vẫn còn sống sờ sờ như vậy?"
Người đàn ông bên kia giọng trở nên trầm hơn, lạnh lẽo đến rùng mình.

Stephen căng thẳng nói vào trong điện thoại.

"Xin lỗi tổng giám đốc, là lỗi của tôi.

Tôi đã không đợi cho đến khi căn nhà đó cháy hết và kiểm tra kỹ càng.

Tôi xin chịu nhận mọi hình phạt thưa giám đốc."
"Chuyện đó ta sẽ xử lý ngươi sau.

Bây giờ hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi."
Liêu Thần Duệ thấp giọng nói.

"Vâng, tôi đã hiểu."
****************
Cả một tháng nay Lâm Dật Phi bận tối tăm mặt mũi.

Sau khi mô hình của dòng xe mới được xét duyệt anh mới có chút thời gian để thở.

Và anh đã tranh thủ đến gặp Lục Ninh Thuần.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Dật Phi đến nhà của cô.

"Tết này em có về quê ăn tết không?"
Anh đi một vòng phòng khách nhà cô tham quan, tò mò lên tiếng hỏi.

Cũng đã sắp tết rồi, chỉ còn khoảng 20 ngày nữa.

Lục Ninh Thuần đang ở trong phòng bếp pha cà phê nghe anh ở bên ngoài hỏi liền đáp.

"Thật ra gia đình em đang ở Mỹ nên tết này sẽ về đây ăn tết cùng em."
Nghe cô nói Lâm Dật Phi liền kinh ngạc hỏi.
"Gia đình em qua Mỹ sao? Lúc nào vậy?"
"À, mới đây thôi anh.

Em muốn cho em trai qua đó du học nên đã lo cho cha mẹ qua bển để chăm sóc em ấy."
Ninh Thuần chỉ trả lời qua loa.

Nhờ có Vân Ni lo tất cả mà cả gia đình cô mới có thể định cư bên Mỹ, còn thuê cả chuyên gia giám sát và điều trị cai nghiện cờ bạc cho em trai cô.

Sau đó còn cho thằng bé đi học lại đàng hoàng.


"Vậy thì tốt quá rồi.

Nghe nói dạo này em đã viết sách mới sao?"
Anh lại quan tâm hỏi.

"Vâng anh muốn đọc thử không? Em đã viết gần xong rồi."
Cô bưng cà phê ra đặt lên bàn, hào hứng hỏi anh.

Lâm Dật Phi ngạc nhiên cũng tràn đầy hứng thú đáp.

"Anh được đọc trước à?"
"Được chứ, anh có thể xem qua giúp em.

Em muốn biết cảm nhận của anh."
Cô cười, nhẹ giọng nói.

Lục Ninh Thuần ngay lập tức đi tới bàn mở laptop ra đem bản thảo cho anh xem.

Lâm Dật Phi uống một ngụm cà phê cô pha cho rồi cầm lấy laptop đọc.

Đọc được một lúc lâu thì đột nhiên chuông cửa của nhà cô vang lên.

Ninh Thuần có hơi ngạc nhiên.

"Để em ra xem thử."
Ninh Thuần nói với người đối diện.
Cô nhớ mình không có đặt hàng online gì cả.

Bạn bè càng không có mấy người.

Người đến đây thường xuyên mấy ngày nay chỉ có Liêu Minh Hiên.

Chẳng lẽ là anh ư?
Nghĩ vậy, Ninh Thuần vội vàng chạy ra mở cửa.

Đúng y như cô dự đoán, là Liêu Minh Hiên đang ở trước nhà cô.

Ninh Thuần còn tưởng anh nói hôm nay phải ở lại công ty làm việc tới khuya.
"Minh Hiên..."
"Anh vừa làm việc xong liền chạy qua đây.

Em đã ăn tối chưa?"
Liêu Minh Hiên hớn hở nhìn người con gái chạy ra mở cửa cho mình.

"Em đã ăn rồi.

Anh đến đây có chuyện gì vậy?"
Cô thấp giọng đáp, tò mò hỏi lại anh.
Liêu Minh Hiên lại giơ một túi đầy đồ ăn vặt yêu thích của cô, còn có hai ly trà sữa cỡ lớn.
"Anh mua đồ ăn vặt tới cho em này."
Vì biết bản tính cô thích ở nhà.

Sợ cô buồn chán nên tự nhiên anh muốn mua đồ ăn đem đến cho cô.
"Ninh Thuần, ai vậy em?"
Lâm Dật Phi lúc này từ trong nhà cô bước ra hỏi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện