Viên Triều ra lệnh cho người hầu đặt một cái bàn gỗ gần cửa sổ lớn và hai chiếc ghế cho cô và anh ta.
Để các khách mời khác có thể tiếp tục thoải mái dự tiệc.
Có vài người biết về cờ vua cũng tò mò tiến đến gần chờ xem.
Viên Triều và Niên Vân Ni ngồi xuống đối diện nhau.
Cô chơi quân đen còn anh ta chơi quân trắng.
Cho nên người đi trước sẽ là Viên Triều.
Viên Triều di chuyển quân tốt lên D4 để bắt đầu ván cờ.
Vân Ni ngay lập tức đáp lại bằng cách đưa mã của mình lên F6, hình thành khai cuộc phòng thủ Ấn Độ.
Trong lúc hai người đang tập trung đánh cờ, Hàn Nhiễm đứng trong đám người đang xem hào hứng lên tiếng.
"Ván cờ hấp dẫn như vậy, có ai muốn chơi cá cược không? Tôi cá là Viên tổng sẽ thắng."
Mọi người xung quanh xôn xao, cũng hưởng ứng muốn cá cược.
Đường Hạ Du và Liêu Thần Duệ ở bên cạnh đều nghe thấy cô ta nói muốn cá cược.
Hạ Du cũng bất chợt lên tiếng.
"Tôi nghe nói Viên tổng từng là nhà vô địch cờ vua thành phố Mát-xcơ-va của Nga.
Khi còn trẻ anh ấy là một kỳ thủ xuất sắc ở Nga đó."
"Thật vậy sao? Viên tổng đúng là tài giỏi thật đó."
"Nếu như vậy, thì Viên tổng chắc thắng ván cờ này rồi."
"..."
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Ai nấy cũng dám chắc rằng Viên Triều sẽ thắng.
Đa số đều đặt cược vào anh ta.
Chỉ có vài người đàn ông vì yêu thích nhan sắc của mỹ nhân kia nên muốn đặt cược vào cô.
Trong khi họ đang bàn tán chỉ có duy nhất một người im lặng chằm chằm nhìn Niên Vân Ni đang đánh cờ.
Đường Hạ Du không thích Hàn Nhiễm nhưng so với cô ta, cô càng ghét người phụ kia hơn, dù cô ta là Lục Ninh Thuần hay Niên Vân Ni đi chăng nữa.
Ngay cả Hàn Nhiễm theo Thần Duệ lâu như thế hắn cũng chưa từng đưa về Bạch Lâm, vậy mà hắn lại sống cùng với người phụ nữ vừa gặp mặt được một tháng.
Ván cờ thật sự kéo dài khá lâu, gần như đến nửa đêm, tiệc bắt đầu đã tàn.
Các vị khách cũng đã rời đi bớt, chỉ có một số ít người vẫn ở lại.
Viên Triều nhìn thế cờ trêи bàn đã bắt đầu chần chừ trước sự tấn công của cô, anh kéo quân Vua trở về F1.
Niên Vân Ni ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Anh ta ngay lập tức thấy được sự tự tin mạnh mẽ trong đôi mắt cô.
Bên cánh môi đỏ rượu nở nụ cười đắc ý.
Cô đưa quân tượng của mình từ B7 xuống F3 để ăn tượng của Viên Triều.
Một nước cờ khiến người đàn ông đối diện sững sờ không thốt lên lời.
Nước cờ này không phải quá lạnh lùng quá thâm độc rồi sao?
Niên Vân Ni chống cằm trêи bàn nhìn anh ta, dáng vẻ thản nhiên chờ đợi.
Viên Triều nhìn cô lại nhìn xuống thế cờ, bộ dạng có chút bối rối không biết nên làm thế nào.
Một lúc lâu sau Vân Ni mới lên tiếng nói.
"Anh nên từ bỏ đi, nếu càng cố chấp sẽ bị hành hạ càng lâu đấy."
Viên Triều không muốn thua cô một lần nữa nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ ván cờ này đã nằm trong tay Niên Vân Ni rồi.
Giống như cái cách mà cô đã loại bỏ anh 10 năm trước.
Và rồi, Viên Triều cầm quân vua của mình đặt nằm xuống như một biểu tượng xin hàng.
"Chiến thắng này là của em."
Niên Vân Ni chỉ cong miệng đáp.
"Cám ơn anh."
Những người còn đứng lại xem vô cùng sửng sốt trước khả năng đánh cờ của Niên Vân Ni.
Không ngờ người phụ nữ này lại có thể đánh bại cả Viên Triều.
Viên Triều nhích người về phía trước nhìn cô gần hơn, thấp giọng nói.
"Em vẫn xuất sắc như vậy, giống như 10 năm trước."
Niên Vân Ni nghe thấy lời của anh ta, không hiểu cho lắm, nhướng mày.
"10 năm trước?"
"Em không nhớ sao? 10 năm trước, ở giải vô địch cờ vua toàn nước Nga.
Em đã loại tôi ở ván cờ đầu tiên.
Em không nhớ sao Elina?"
Viên Triều khẽ nhắc lại.
Cô có hơi ngẩn ra một chút sau đó tròn xoe mắt nhìn anh ta.
"Tôi nhớ ra rồi, ở Mát-xcơ-va giải vô địch năm 199x.
Chúng ta đã đấu với nhau ở ván đầu tiên."
"Đúng vậy."
"Thần Duệ, trễ rồi chúng ta nên về thôi."
Đường Hạ Du cảm thấy không vui khi người thắng là cô.
Cô ta vội kéo tay người bên cạnh mình.
Liêu Thần Duệ lãnh đạm nhìn cô ta.
"Được rồi"
Sau đó hai người quay đi rời khỏi đại sảnh.
Hàn Nhiễm nhìn Niên Vân Ni thắng cũng bực bội trong người lại nhìn qua Đường Hạ Du cùng Liêu Thần Duệ rời đi trong lòng cảm thấy bực hơn.
Cô ta không nán lại nữa mà mau chóng ra về.
Ván cờ đã kết thúc, tiệc cũng đã tàn mọi người bắt đầu tản đi và ra về.
Vì mãi lo đánh cờ với cô mà Viên Triều đã hủy bỏ cả việc tiếp khách và tiễn khách của mình.
"Khiêu vũ với tôi một bản, được không?"
Viên Triều đột nhiên đề nghị.
Cả một đại sảnh rộng lớn đã không còn vị khách nào chỉ còn tiếng nhạc du dương đọng lại trong không gian.
"Tôi không khiêu vũ với người thua cuộc."
Lời của Vân Ni có ý muốn chọc ghẹo anh.
Nhưng người đàn ông không hề cảm thấy tự ái, cười đáp.
"Vậy thì em có thể khiêu vũ với người có ngày sinh nhật ngày hôm nay được chứ, như một món quà?"
Nghe thấy anh ta nói vậy, Niên Vân Ni cũng không muốn từ chối.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Viên Triều.
"Được rồi, tôi sẽ khiêu vũ với Viên tổng."
Thế rồi Viên Triều dắt cô ra giữa đại sảnh rộng lớn không một bóng người.
Dàn nhạc vẫn tiếp tục hoà tấu cho đôi nam nữ ưu tú kia.
Bàn tay người đàn ông ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dẫn Vân Ni lướt đi trêи sàn đá cẩm thạch.
"Tôi muốn biết chuyện giữa em và Thần Duệ là thế nào? Tại sao em lại tên là Lục Ninh Thuần?"
Viên Triều bất chợt lên tiếng hỏi.
Trước đây anh chỉ nghe Thần Duệ nói cô là nhà văn chấp bút tự truyện cho hắn.
Nhưng nếu như cô chỉ là một nhà văn tại sao Thần Duệ lại đưa cô đi bắn súng cùng hai người.
Ánh mắt Thần Duệ hôm đó nhìn cô chính xác là ánh mắt nhìn tình nhân của mình.
Hơn nữa cái tên Lục Ninh Thuần kia không phải tên thật của cô.
Niên Vân Ni ngước mặt lên nhìn người đàn ông, chậm rãi mở miệng.
"Tôi không phải Lục Ninh Thuần, tôi chỉ đóng giả cô ấy mà thôi.
Còn chuyện giữa tôi và Liêu Thần Duệ...!Một lần khó mà nói hết mà cũng là chuyện không nên nói thì tốt hơn."
Viên Triều quan sát nét mặt của cô, khẽ nhận xét.
"Nghe có vẻ không phải là một chuyện tốt.
Vậy lý do em đóng giả Lục Ninh Thuần là gì?"
Người phụ nữ im lặng vài giây.
Sau đó mới thẳng thắn mở miệng.
"Chỉ để trả thù thôi."
Viên Triều kinh ngạc nhìn cô, vội vàng hỏi.
"Em muốn trả thù Thần Duệ sao? Vì sao vậy?"
Anh ta đột nhiên nhớ đến những tai tiếng gần đây từ cuốn tự truyện của Liêu Thần Duệ khiến cho cổ phiếu của Liêu thị tụt giảm, hắn còn phải bồi thường hợp đồng cho nhà xuất bản.
Chẳng lẽ là do Niên Vân Ni làm ra.
Cô chỉ mỉm cười nói với anh.
"Tôi nghĩ anh nên hỏi trực tiếp Liêu Thần Duệ, biết đâu anh ta sẽ giải đáp được cho Viên tổng."
Viên Triều cũng biết ý không truy hỏi cô thêm.
Trong một đêm tuyệt đẹp như thế này Viên Triều cũng chỉ muốn khiêu vũ cùng cô.
Người phụ nữ trong lòng xinh đẹp diễm lệ khiến lòng anh ta cứ nhộn nhạo không thôi.
Từ khi nhìn thấy cô ở trường bắn súng, Viên Triều đã không thể nào rời mắt khỏi cô.
Hai người đều tập trung khiêu vũ mà không hề hay biết bên ngoài cửa lớn có một thân ảnh cao lớn nhìn chằm chằm hai người.
Hơi thở của người đàn ông lạnh lẽo như băng, sự u ám toả ra từ người hắn thật doạ người.
.
Để các khách mời khác có thể tiếp tục thoải mái dự tiệc.
Có vài người biết về cờ vua cũng tò mò tiến đến gần chờ xem.
Viên Triều và Niên Vân Ni ngồi xuống đối diện nhau.
Cô chơi quân đen còn anh ta chơi quân trắng.
Cho nên người đi trước sẽ là Viên Triều.
Viên Triều di chuyển quân tốt lên D4 để bắt đầu ván cờ.
Vân Ni ngay lập tức đáp lại bằng cách đưa mã của mình lên F6, hình thành khai cuộc phòng thủ Ấn Độ.
Trong lúc hai người đang tập trung đánh cờ, Hàn Nhiễm đứng trong đám người đang xem hào hứng lên tiếng.
"Ván cờ hấp dẫn như vậy, có ai muốn chơi cá cược không? Tôi cá là Viên tổng sẽ thắng."
Mọi người xung quanh xôn xao, cũng hưởng ứng muốn cá cược.
Đường Hạ Du và Liêu Thần Duệ ở bên cạnh đều nghe thấy cô ta nói muốn cá cược.
Hạ Du cũng bất chợt lên tiếng.
"Tôi nghe nói Viên tổng từng là nhà vô địch cờ vua thành phố Mát-xcơ-va của Nga.
Khi còn trẻ anh ấy là một kỳ thủ xuất sắc ở Nga đó."
"Thật vậy sao? Viên tổng đúng là tài giỏi thật đó."
"Nếu như vậy, thì Viên tổng chắc thắng ván cờ này rồi."
"..."
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Ai nấy cũng dám chắc rằng Viên Triều sẽ thắng.
Đa số đều đặt cược vào anh ta.
Chỉ có vài người đàn ông vì yêu thích nhan sắc của mỹ nhân kia nên muốn đặt cược vào cô.
Trong khi họ đang bàn tán chỉ có duy nhất một người im lặng chằm chằm nhìn Niên Vân Ni đang đánh cờ.
Đường Hạ Du không thích Hàn Nhiễm nhưng so với cô ta, cô càng ghét người phụ kia hơn, dù cô ta là Lục Ninh Thuần hay Niên Vân Ni đi chăng nữa.
Ngay cả Hàn Nhiễm theo Thần Duệ lâu như thế hắn cũng chưa từng đưa về Bạch Lâm, vậy mà hắn lại sống cùng với người phụ nữ vừa gặp mặt được một tháng.
Ván cờ thật sự kéo dài khá lâu, gần như đến nửa đêm, tiệc bắt đầu đã tàn.
Các vị khách cũng đã rời đi bớt, chỉ có một số ít người vẫn ở lại.
Viên Triều nhìn thế cờ trêи bàn đã bắt đầu chần chừ trước sự tấn công của cô, anh kéo quân Vua trở về F1.
Niên Vân Ni ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Anh ta ngay lập tức thấy được sự tự tin mạnh mẽ trong đôi mắt cô.
Bên cánh môi đỏ rượu nở nụ cười đắc ý.
Cô đưa quân tượng của mình từ B7 xuống F3 để ăn tượng của Viên Triều.
Một nước cờ khiến người đàn ông đối diện sững sờ không thốt lên lời.
Nước cờ này không phải quá lạnh lùng quá thâm độc rồi sao?
Niên Vân Ni chống cằm trêи bàn nhìn anh ta, dáng vẻ thản nhiên chờ đợi.
Viên Triều nhìn cô lại nhìn xuống thế cờ, bộ dạng có chút bối rối không biết nên làm thế nào.
Một lúc lâu sau Vân Ni mới lên tiếng nói.
"Anh nên từ bỏ đi, nếu càng cố chấp sẽ bị hành hạ càng lâu đấy."
Viên Triều không muốn thua cô một lần nữa nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ ván cờ này đã nằm trong tay Niên Vân Ni rồi.
Giống như cái cách mà cô đã loại bỏ anh 10 năm trước.
Và rồi, Viên Triều cầm quân vua của mình đặt nằm xuống như một biểu tượng xin hàng.
"Chiến thắng này là của em."
Niên Vân Ni chỉ cong miệng đáp.
"Cám ơn anh."
Những người còn đứng lại xem vô cùng sửng sốt trước khả năng đánh cờ của Niên Vân Ni.
Không ngờ người phụ nữ này lại có thể đánh bại cả Viên Triều.
Viên Triều nhích người về phía trước nhìn cô gần hơn, thấp giọng nói.
"Em vẫn xuất sắc như vậy, giống như 10 năm trước."
Niên Vân Ni nghe thấy lời của anh ta, không hiểu cho lắm, nhướng mày.
"10 năm trước?"
"Em không nhớ sao? 10 năm trước, ở giải vô địch cờ vua toàn nước Nga.
Em đã loại tôi ở ván cờ đầu tiên.
Em không nhớ sao Elina?"
Viên Triều khẽ nhắc lại.
Cô có hơi ngẩn ra một chút sau đó tròn xoe mắt nhìn anh ta.
"Tôi nhớ ra rồi, ở Mát-xcơ-va giải vô địch năm 199x.
Chúng ta đã đấu với nhau ở ván đầu tiên."
"Đúng vậy."
"Thần Duệ, trễ rồi chúng ta nên về thôi."
Đường Hạ Du cảm thấy không vui khi người thắng là cô.
Cô ta vội kéo tay người bên cạnh mình.
Liêu Thần Duệ lãnh đạm nhìn cô ta.
"Được rồi"
Sau đó hai người quay đi rời khỏi đại sảnh.
Hàn Nhiễm nhìn Niên Vân Ni thắng cũng bực bội trong người lại nhìn qua Đường Hạ Du cùng Liêu Thần Duệ rời đi trong lòng cảm thấy bực hơn.
Cô ta không nán lại nữa mà mau chóng ra về.
Ván cờ đã kết thúc, tiệc cũng đã tàn mọi người bắt đầu tản đi và ra về.
Vì mãi lo đánh cờ với cô mà Viên Triều đã hủy bỏ cả việc tiếp khách và tiễn khách của mình.
"Khiêu vũ với tôi một bản, được không?"
Viên Triều đột nhiên đề nghị.
Cả một đại sảnh rộng lớn đã không còn vị khách nào chỉ còn tiếng nhạc du dương đọng lại trong không gian.
"Tôi không khiêu vũ với người thua cuộc."
Lời của Vân Ni có ý muốn chọc ghẹo anh.
Nhưng người đàn ông không hề cảm thấy tự ái, cười đáp.
"Vậy thì em có thể khiêu vũ với người có ngày sinh nhật ngày hôm nay được chứ, như một món quà?"
Nghe thấy anh ta nói vậy, Niên Vân Ni cũng không muốn từ chối.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Viên Triều.
"Được rồi, tôi sẽ khiêu vũ với Viên tổng."
Thế rồi Viên Triều dắt cô ra giữa đại sảnh rộng lớn không một bóng người.
Dàn nhạc vẫn tiếp tục hoà tấu cho đôi nam nữ ưu tú kia.
Bàn tay người đàn ông ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dẫn Vân Ni lướt đi trêи sàn đá cẩm thạch.
"Tôi muốn biết chuyện giữa em và Thần Duệ là thế nào? Tại sao em lại tên là Lục Ninh Thuần?"
Viên Triều bất chợt lên tiếng hỏi.
Trước đây anh chỉ nghe Thần Duệ nói cô là nhà văn chấp bút tự truyện cho hắn.
Nhưng nếu như cô chỉ là một nhà văn tại sao Thần Duệ lại đưa cô đi bắn súng cùng hai người.
Ánh mắt Thần Duệ hôm đó nhìn cô chính xác là ánh mắt nhìn tình nhân của mình.
Hơn nữa cái tên Lục Ninh Thuần kia không phải tên thật của cô.
Niên Vân Ni ngước mặt lên nhìn người đàn ông, chậm rãi mở miệng.
"Tôi không phải Lục Ninh Thuần, tôi chỉ đóng giả cô ấy mà thôi.
Còn chuyện giữa tôi và Liêu Thần Duệ...!Một lần khó mà nói hết mà cũng là chuyện không nên nói thì tốt hơn."
Viên Triều quan sát nét mặt của cô, khẽ nhận xét.
"Nghe có vẻ không phải là một chuyện tốt.
Vậy lý do em đóng giả Lục Ninh Thuần là gì?"
Người phụ nữ im lặng vài giây.
Sau đó mới thẳng thắn mở miệng.
"Chỉ để trả thù thôi."
Viên Triều kinh ngạc nhìn cô, vội vàng hỏi.
"Em muốn trả thù Thần Duệ sao? Vì sao vậy?"
Anh ta đột nhiên nhớ đến những tai tiếng gần đây từ cuốn tự truyện của Liêu Thần Duệ khiến cho cổ phiếu của Liêu thị tụt giảm, hắn còn phải bồi thường hợp đồng cho nhà xuất bản.
Chẳng lẽ là do Niên Vân Ni làm ra.
Cô chỉ mỉm cười nói với anh.
"Tôi nghĩ anh nên hỏi trực tiếp Liêu Thần Duệ, biết đâu anh ta sẽ giải đáp được cho Viên tổng."
Viên Triều cũng biết ý không truy hỏi cô thêm.
Trong một đêm tuyệt đẹp như thế này Viên Triều cũng chỉ muốn khiêu vũ cùng cô.
Người phụ nữ trong lòng xinh đẹp diễm lệ khiến lòng anh ta cứ nhộn nhạo không thôi.
Từ khi nhìn thấy cô ở trường bắn súng, Viên Triều đã không thể nào rời mắt khỏi cô.
Hai người đều tập trung khiêu vũ mà không hề hay biết bên ngoài cửa lớn có một thân ảnh cao lớn nhìn chằm chằm hai người.
Hơi thở của người đàn ông lạnh lẽo như băng, sự u ám toả ra từ người hắn thật doạ người.
.
Danh sách chương