Thật ra Sở Hưu đang đợi chính câu này của Lục Giang Hà.
Mặc dù y ép được Huyết Thần Ma Công từ chỗ Lục Giang Hà, có điều y cũng biết trên người Lục Giang Hà chắc chắn còn rất nhiều bí mật hay lợi lộc khác.
Không ép khô hắn, không moi hết giá trị, chẳng phải lỗ quá à? Cho nên sau khi nghe Lục Giang Hà nói vậy, thân hình Sở Hưu lập tức tiến tới nghênh đón, lực lượng nguyên thần phát huy tới tận cùng, triệt để dung nhập vào tấm lưới tinh thần lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ, kéo tàn hồn vào thế giới tinh thần của bản thân.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thấy vậy cực kỳ khó hiểu.
Nhánh hung thú của nó có thực lực bản thân cường đại nhưng am hiểu nhất là tinh thần lực, thế nhưng giờ Sở Hưu lại chủ động kéo vào thế giới tinh thần, dùng sở đoản đánh sở trường, thế này chẳng phải tự tìm đường chết à?
Trong thế giới tinh thần như sương mù mông lung, thân thể Cửu Vĩ Thiên Hồ to lớn như che khuất bầu trời, chín cái đuôi bị Sở Hưu chặt đứt lúc này đã khôi phục, nó nhe răng cười dữ tợn với Sở Hưu.
Có điều lúc này bên cạnh Sở Hưu lại xuất hiện một người trung niên, xung quanh đầy máu tươi lơ lửng, đang cười lạnh với nó: “Con thú nhỏ này, lâu rồi không gặp, nhận ra bản tôn không?”
Ngay khi chứng kiến Lục Giang Hà, nụ cười trên miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ dần dần biến mất, ánh mắt không ngờ lại lóe lên vẻ sợ hãi.
Nó sinh ra ở thời thượng cổ, muốn tránh né đại kiếp nạn thượng cổ nên vận dụng bí pháp ngủ say dưới đất. Có thể nói không sống một vạn năm thì chí ít cũng phải vài vạn năm.
Đã bao năm như vậy, ký ức nó không muốn nhớ lại nhất chính là những ngày tháng bị bắt làm thú nuôi trong Côn Luân Ma Giáo, bị tất cả mọi người vây xem đùa bỡn. Trừ vị giáo chủ thần bí tới cực điểm ra, hầu như không có ai nó chưa từng gặp.
Hơn nữa trong số những người này, Lục Giang Hà là kẻ tồi tệ nhất.
Người khác cùng lắm thấy lạ tới xem một chút. Dù sao Cửu. Vĩ Thiên Hồ sau đại kiếp nạn thượng cổ đều đã chết hết, có lẽ đương thời chỉ còn một con này mà thôi.
Lúc đó mặc dù Côn Luân Ma Giáo đã hùng bá toàn bộ giang hồ, nhưng bọn họ chưa từng thấy hung thú sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Có điều những người này chỉ xem mà thôi, không động tay động chân gì.
Chỉ có mình Lục Giang Hà ngày ngày giở đủ trò ra trêu chọc nó, lấy danh nghĩa là nghiên cứu hung thú khai phá công pháp mới. Thời gian đó nghĩ lại mà kinh.
Cho nên giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa thấy Lục Giang Hà lập tức thấy sợ.
Có điều sau cơn sợ, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại đột nhiên nhớ ra, sao mình phải sợ?
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt mấy trăm năm rồi, những kẻ kinh khủng kia đều đã chết, cho dù kẻ trước mặt mình cũng chỉ là một tàn hồn như mình, sao phải sợ cơ chứ?
Cho nên Cửu Vĩ Thiên Hồ phẫn nộ gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phía sau phình ra như che khuất bầu trời, khí thế cực kỳ kinh khủng.
Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một cái nói: “Rốt cuộc ngươi có được hay không vậy? Ở bên ngoài có thể thoải mái khiến nó hao tổn đến chết, ngươi cứ nhất quyết bắt con súc sinh này vào đây, gây thêm phiền toái.”
Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Yên tâm đi, xưa nay bản tôn không làm chuyện không nắm chắc.”
Dứt lời hai tay Lục Giang Hà trực tiếp kết ấn, không có khí tức gì lạ nhưng trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ lại tỏa ra một đóa sen đỏ.
Đóa sen kia đỏ thẫm như máu, ngay khi nó nở lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không ngừng suy yếu.
Sau khi hoa sen đỏ nở rộ, lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị áp chế tới mức gần như trống rỗng, thân thể cũng chỉ còn cỡ con chó con, còn có vẻ rất đáng yêu.
Sự cường đại của Côn Luân Ma Giáo ngày trước vượt xa so với mọi người tưởng tượng, nếu không phải người trong thời đại đó như lão thiên sư, người khác chỉ nghe tin đồn căn bản không cách nào hiểu nổi điểm cường đại chân chính của Côn Luân Ma Giáo.
Cùng là Thiên Địa Thông Huyền, giờ Dạ Thiều Nam đã có thể thắng cả Hư Từ lẫn Doanh Tự lão tổ Doanh gia liên thủ, điều này chứng minh bất luận cảnh giới nào cũng có chênh lệch rất lớn.
Ngày trước Côn Luân Ma Giáo cũng vậy, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Tứ Đại Ma Tôn đều là cao thủ đỉnh cao.
Hồng Liên Ma Tôn tùy ý bắt sống Cửu Vĩ Thiên Hồ, giam lại như thú nuôi, trong chuyện này đương nhiên cũng cần chút thủ đoạn.
Bên trong tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị Hồng Liên Ma Tôn động chay động chân đề phòng nó “chạy loạn”.
Không sai, Hồng Liên Ma Tôn thậm chí không lo nó bỏ trốn, chỉ lo nó chạy loạn mà thôi.
Ấn quyết này ngoại trừ Hồng Liên Ma Tôn tự biết, chỉ có Lục Giang Hà biết.
Đương nhiên điều này không nghĩa là Lục Giang Hà và Hồng Liên Ma Tôn có quan hệ thân cận, chẳng qua do lúc trước Lục Giang Hà muốn nghiên cứu về Cửu Vĩ Thiên Hồ cho nên quấn lấy Hồng Liên Ma Tôn đòi được mà thôi, không ngờ giờ lại có đất dụng võ.
Lục Giang Hà trực tiếp vung tay, đóa sen đỏ vây chặt lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, cuối cùng biến thành lớn cỡ bàn tay, về tới tay Lục Giang Hà.
“Xong rồi!”
Sở Hưu nheo mắt, tên Ma Tôn giả lắm mồm này còn chơi kế với hẳn.
Hắn vẫn luôn biết thủ đoạn này nhưng lại không nói, thậm chí nếu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ này có mạnh hơn hiện tại, mạnh tới mức. chết được Sở Hưu, Lục Giang Hà cũng không nói.
Sở Hưu chết Huyết Hồn Châu cũng không hỏng, vạn nhất rơi vào tay người khác không khéo còn có thể lừa được người này thả hắn ra thì sao, cho nên sao hẳn phải nói?
Đương nhiên Sở Hưu không truy cứu chuyện Lục Giang Hà chơi mưu kế như vậy, chuyện này rất bình thường. Ngược lại với tính cách Lục Giang Hà, nếu hẳn vẫn luôn thành thật mới gọi là lạ.
Đi ra từ thế giới tinh thần, khí tức Cửu Vĩ Thiên Hồ đã hoàn toàn tiêu tan, thậm chí Thiên Kiếm làm vật chứa kia cũng đã mất đi thần thái.
Thứ này lúc trước được dùng như vật chứa Cửu Vĩ Thiên Hồ, giờ không còn tàn hồn nữa, đương nhiên cũng mất đi giá trị.
Lúc này bên ngoài, Lâm Phong Nhã ngơ ngác chứng kiến tất cả, ánh mắt không thể tin nổi.
Kiếm hồn của Việt Nữ Cung các nàng cứ thế biến mất?
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Phong Nhã thậm chí cảm thấy mình là tội nhân của Việt Nữ Cung, chắc chắn Việt Nữ Cung sẽ suy sụp trong thế hệ này của nàng.
Thật ra bất luận Lâm Phong Nhã hay toàn bộ Việt Nữ Cung đều đã đi vào ngõ cụt.
Việt Nữ Cung được truyền thừa từ rất lâu rồi, nhưng thực tế sư tổ mà Việt Nữ Cung thờ cúng lại không thật sự là sư tổ của các nàng, vì Việt Nữ vốn không định nhận đồ đệ.
Trong truyền thuyết Việt Nữ kiếm pháp thiên bẩm, chỉ dùng một cây gậy trúc mà đánh bại đại lượng cao thủ trên giang hồ, nhưng Việt Nữ Kiếm Điển lại không phải do Việt Nữ truyền lại mà chỉ là nàng tiện tay chỉ điểm một cô bé bị ức hiếp vài chiêu kiếm pháp, bản thân lại thong dong bỏ đi. Còn cô bé kia mới thật sự là sư tổ của Việt Nữ Cung.
Cho nên ban đầu Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung là không hoàn chỉnh, hơn nữa nó mang theo phán đoán của người đời sau, cách biệt quá xa so với kiếm pháp thiên bẩm của Việt Nữ. Chỉ có một số người tài hoa tuyệt thế mới có thể lĩnh ngộ ra chân lý chân chính của Việt Nữ Kiếm từ kiếm pháp không hoàn chỉnh này.
Mặc dù y ép được Huyết Thần Ma Công từ chỗ Lục Giang Hà, có điều y cũng biết trên người Lục Giang Hà chắc chắn còn rất nhiều bí mật hay lợi lộc khác.
Không ép khô hắn, không moi hết giá trị, chẳng phải lỗ quá à? Cho nên sau khi nghe Lục Giang Hà nói vậy, thân hình Sở Hưu lập tức tiến tới nghênh đón, lực lượng nguyên thần phát huy tới tận cùng, triệt để dung nhập vào tấm lưới tinh thần lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ, kéo tàn hồn vào thế giới tinh thần của bản thân.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thấy vậy cực kỳ khó hiểu.
Nhánh hung thú của nó có thực lực bản thân cường đại nhưng am hiểu nhất là tinh thần lực, thế nhưng giờ Sở Hưu lại chủ động kéo vào thế giới tinh thần, dùng sở đoản đánh sở trường, thế này chẳng phải tự tìm đường chết à?
Trong thế giới tinh thần như sương mù mông lung, thân thể Cửu Vĩ Thiên Hồ to lớn như che khuất bầu trời, chín cái đuôi bị Sở Hưu chặt đứt lúc này đã khôi phục, nó nhe răng cười dữ tợn với Sở Hưu.
Có điều lúc này bên cạnh Sở Hưu lại xuất hiện một người trung niên, xung quanh đầy máu tươi lơ lửng, đang cười lạnh với nó: “Con thú nhỏ này, lâu rồi không gặp, nhận ra bản tôn không?”
Ngay khi chứng kiến Lục Giang Hà, nụ cười trên miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ dần dần biến mất, ánh mắt không ngờ lại lóe lên vẻ sợ hãi.
Nó sinh ra ở thời thượng cổ, muốn tránh né đại kiếp nạn thượng cổ nên vận dụng bí pháp ngủ say dưới đất. Có thể nói không sống một vạn năm thì chí ít cũng phải vài vạn năm.
Đã bao năm như vậy, ký ức nó không muốn nhớ lại nhất chính là những ngày tháng bị bắt làm thú nuôi trong Côn Luân Ma Giáo, bị tất cả mọi người vây xem đùa bỡn. Trừ vị giáo chủ thần bí tới cực điểm ra, hầu như không có ai nó chưa từng gặp.
Hơn nữa trong số những người này, Lục Giang Hà là kẻ tồi tệ nhất.
Người khác cùng lắm thấy lạ tới xem một chút. Dù sao Cửu. Vĩ Thiên Hồ sau đại kiếp nạn thượng cổ đều đã chết hết, có lẽ đương thời chỉ còn một con này mà thôi.
Lúc đó mặc dù Côn Luân Ma Giáo đã hùng bá toàn bộ giang hồ, nhưng bọn họ chưa từng thấy hung thú sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Có điều những người này chỉ xem mà thôi, không động tay động chân gì.
Chỉ có mình Lục Giang Hà ngày ngày giở đủ trò ra trêu chọc nó, lấy danh nghĩa là nghiên cứu hung thú khai phá công pháp mới. Thời gian đó nghĩ lại mà kinh.
Cho nên giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa thấy Lục Giang Hà lập tức thấy sợ.
Có điều sau cơn sợ, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại đột nhiên nhớ ra, sao mình phải sợ?
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt mấy trăm năm rồi, những kẻ kinh khủng kia đều đã chết, cho dù kẻ trước mặt mình cũng chỉ là một tàn hồn như mình, sao phải sợ cơ chứ?
Cho nên Cửu Vĩ Thiên Hồ phẫn nộ gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phía sau phình ra như che khuất bầu trời, khí thế cực kỳ kinh khủng.
Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một cái nói: “Rốt cuộc ngươi có được hay không vậy? Ở bên ngoài có thể thoải mái khiến nó hao tổn đến chết, ngươi cứ nhất quyết bắt con súc sinh này vào đây, gây thêm phiền toái.”
Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Yên tâm đi, xưa nay bản tôn không làm chuyện không nắm chắc.”
Dứt lời hai tay Lục Giang Hà trực tiếp kết ấn, không có khí tức gì lạ nhưng trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ lại tỏa ra một đóa sen đỏ.
Đóa sen kia đỏ thẫm như máu, ngay khi nó nở lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không ngừng suy yếu.
Sau khi hoa sen đỏ nở rộ, lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị áp chế tới mức gần như trống rỗng, thân thể cũng chỉ còn cỡ con chó con, còn có vẻ rất đáng yêu.
Sự cường đại của Côn Luân Ma Giáo ngày trước vượt xa so với mọi người tưởng tượng, nếu không phải người trong thời đại đó như lão thiên sư, người khác chỉ nghe tin đồn căn bản không cách nào hiểu nổi điểm cường đại chân chính của Côn Luân Ma Giáo.
Cùng là Thiên Địa Thông Huyền, giờ Dạ Thiều Nam đã có thể thắng cả Hư Từ lẫn Doanh Tự lão tổ Doanh gia liên thủ, điều này chứng minh bất luận cảnh giới nào cũng có chênh lệch rất lớn.
Ngày trước Côn Luân Ma Giáo cũng vậy, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Tứ Đại Ma Tôn đều là cao thủ đỉnh cao.
Hồng Liên Ma Tôn tùy ý bắt sống Cửu Vĩ Thiên Hồ, giam lại như thú nuôi, trong chuyện này đương nhiên cũng cần chút thủ đoạn.
Bên trong tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị Hồng Liên Ma Tôn động chay động chân đề phòng nó “chạy loạn”.
Không sai, Hồng Liên Ma Tôn thậm chí không lo nó bỏ trốn, chỉ lo nó chạy loạn mà thôi.
Ấn quyết này ngoại trừ Hồng Liên Ma Tôn tự biết, chỉ có Lục Giang Hà biết.
Đương nhiên điều này không nghĩa là Lục Giang Hà và Hồng Liên Ma Tôn có quan hệ thân cận, chẳng qua do lúc trước Lục Giang Hà muốn nghiên cứu về Cửu Vĩ Thiên Hồ cho nên quấn lấy Hồng Liên Ma Tôn đòi được mà thôi, không ngờ giờ lại có đất dụng võ.
Lục Giang Hà trực tiếp vung tay, đóa sen đỏ vây chặt lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, cuối cùng biến thành lớn cỡ bàn tay, về tới tay Lục Giang Hà.
“Xong rồi!”
Sở Hưu nheo mắt, tên Ma Tôn giả lắm mồm này còn chơi kế với hẳn.
Hắn vẫn luôn biết thủ đoạn này nhưng lại không nói, thậm chí nếu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ này có mạnh hơn hiện tại, mạnh tới mức. chết được Sở Hưu, Lục Giang Hà cũng không nói.
Sở Hưu chết Huyết Hồn Châu cũng không hỏng, vạn nhất rơi vào tay người khác không khéo còn có thể lừa được người này thả hắn ra thì sao, cho nên sao hẳn phải nói?
Đương nhiên Sở Hưu không truy cứu chuyện Lục Giang Hà chơi mưu kế như vậy, chuyện này rất bình thường. Ngược lại với tính cách Lục Giang Hà, nếu hẳn vẫn luôn thành thật mới gọi là lạ.
Đi ra từ thế giới tinh thần, khí tức Cửu Vĩ Thiên Hồ đã hoàn toàn tiêu tan, thậm chí Thiên Kiếm làm vật chứa kia cũng đã mất đi thần thái.
Thứ này lúc trước được dùng như vật chứa Cửu Vĩ Thiên Hồ, giờ không còn tàn hồn nữa, đương nhiên cũng mất đi giá trị.
Lúc này bên ngoài, Lâm Phong Nhã ngơ ngác chứng kiến tất cả, ánh mắt không thể tin nổi.
Kiếm hồn của Việt Nữ Cung các nàng cứ thế biến mất?
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Phong Nhã thậm chí cảm thấy mình là tội nhân của Việt Nữ Cung, chắc chắn Việt Nữ Cung sẽ suy sụp trong thế hệ này của nàng.
Thật ra bất luận Lâm Phong Nhã hay toàn bộ Việt Nữ Cung đều đã đi vào ngõ cụt.
Việt Nữ Cung được truyền thừa từ rất lâu rồi, nhưng thực tế sư tổ mà Việt Nữ Cung thờ cúng lại không thật sự là sư tổ của các nàng, vì Việt Nữ vốn không định nhận đồ đệ.
Trong truyền thuyết Việt Nữ kiếm pháp thiên bẩm, chỉ dùng một cây gậy trúc mà đánh bại đại lượng cao thủ trên giang hồ, nhưng Việt Nữ Kiếm Điển lại không phải do Việt Nữ truyền lại mà chỉ là nàng tiện tay chỉ điểm một cô bé bị ức hiếp vài chiêu kiếm pháp, bản thân lại thong dong bỏ đi. Còn cô bé kia mới thật sự là sư tổ của Việt Nữ Cung.
Cho nên ban đầu Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung là không hoàn chỉnh, hơn nữa nó mang theo phán đoán của người đời sau, cách biệt quá xa so với kiếm pháp thiên bẩm của Việt Nữ. Chỉ có một số người tài hoa tuyệt thế mới có thể lĩnh ngộ ra chân lý chân chính của Việt Nữ Kiếm từ kiếm pháp không hoàn chỉnh này.
Danh sách chương