Trong tình huống không dính dáng gì đến mình, Lã Phụng Tiên lại nhìn nhận mọi việc rất minh bạch.
Bàn tay Sở Hưu năm lên Thiên Ma Vũ, bước từng bước một về phía trước, lạnh lùng nói: “Bỏ qua? Chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.
Lã huynh, đây không chỉ là chuyện của ngươi, Việt Nữ Cung hãm hại hảo hữu của Sở Hưu ta, có từng nghĩ tới thái độ của ta? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Nhan Phi Yên, nhưng ta muốn Việt Nữ Cung phải trả giá đắt."
Lâm Phong Nhã cùng Nhan Phi Yên đồng thời biến sắc nói: “Sở Hưu! Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Làm gì à? Nhan Phi Yên, ngươi có nhớ lần trước ta đã cảnh cáo ngươi không? Bảo ngươi tự lo lấy thân mình đi, nhưng giờ xem ra ngươi coi lời cảnh cáo của ta như gió thoảng qua tai.
Nhân ngày trước quả hôm nay. Có một số sai lầm đã phạm vào thì phải gánh lấy hậu quả.
Việt Nữ Cung các ngươi chẳng phải muốn dùng con súc: sinh kia che chở thêm trăm năm nữa ư? Vậy được, ta giết con súc sinh này đi, để Việt Nữ Cung các ngươi mất hẳn thủ đoạn này!"
Lúc này Cửu Vĩ Thiên Hồ vẻ mặt sợ hãi còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Lã Ôn Hầu có còn sống không, ánh mắt đầy ngây ngốc.
Liên quan quái gì tới mình?
Nó chỉ có giao dịch với tiên tổ Việt Nữ Cung mà thôi, đối phương hiến tế ai mình có biết đâu, sao giờ mình lại thành mục tiêu?
Trên Thiên Ma Vũ bừng bừng ma khí, khí tức hung ác hơn trước đây tới vài lần. Một đao chém xuống, Sở Hưu lao thẳng tới chém thẳng vào Cửu Vĩ Thiên Hồ kia. Toàn bộ đại điện đều bị ma khí kinh khủng của Sở Hưu nhuộm đen, trở nên cực kỳ lạnh lão.
Cửu Vĩ Thiên Hồ gầm lên phẫn nộ, Thiên Hồ ta không phát uy ngươi nghĩ ta là con mèo bệnh chắc?
Thời kỳ thượng cổ, Cửu Vĩ Thiên Hồ là hung thú đứng trên đỉnh cao, sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Chỉ tiếc hung thú có cực hạn, một chủng tộc hung thú có mạnh hơn nữa cũng chỉ có giới hạn, còn võ giả nhân tộc lại không có giới hạn này.
Cho nên trong thời thượng cổ, nó vừa thấy cường giả như Lã Ôn Hầu là phải bỏ trốn ngay lập tức.
Thế nhưng khó khăn lắm nó mới thoát được đại kiếp nạn thượng cổ, vừa tỉnh lại đang muốn ăn vài người lót dạ lại đá phải tấm sắt, bị Hồng Liên Ma Tôn đoạt mất cơ thể, phong ấn tàn hồn làm thú nuôi.
Những cường giả mạnh hơn mình thì cũng thôi, kẻ như Sở Hưu trước kia nó vẩy đuôi cái cũng chết cả đống, giờ lại dám kêu gào đánh đánh giết giết trước mặt mình. Giờ khắc này Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.
Mặc dù hiện giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ còn lại tàn hồn, hơn nữa do không hấp thu được tinh khí thần từ Lã Phụng Tiên, nó còn trong trạng thái suy yếu nhất, có điều vẫn còn sức đánh một trận.
Chín cái đuôi cáo giương lên, khí tức hung ác ầm ầm bộc phát, quấn tới người Sở Hưu.
Mọi người ở đây thấy có vẻ không đúng lập tức lui sang một bên. Lúc này có là kẻ ngu cũng nhìn ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ này có vẻ không phải kiếm hồn?
Trong truyền thuyết trường kiếm ngưng tụ ra kiếm hồn mặc. dù có hình dáng khác nhau, nhưng điểm duy nhất có thể khẳng định là mỗi khi xuất thủ đều có kiếm khí tỏa ra tứ tán.
Còn Cửu Vĩ Thiên Hồ này ra tay lại chẳng hề giống kiếm hồn.
Trên Thiên Ma Vũ mang theo ma khí u ám vô tận ầm ầm chém xuống, chặt đứt chín cái đuôi kia.
Hơn nữa cùng lúc, trên Thiên Ma Vũ đột nhiên truyền tới một luồng lực lượng hấp thu thôn tính cường đại, không ngừng hấp thu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ kia.
Đôi mắt đỏ tươi của Cửu Vĩ Thiên Hồ lóe lên sát khí, nổi giận gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phình to, thậm chí phủ đầy đại điện. Sở Hưu chặt đứt một cái, cái khác lại lập tức mọc ra, ầm ầm đập xuống, thậm chí chấn động tới mức tay cầm đao của
Sở Hưu không khỏi run rẩy.
Sở Hưu khẽ nhíu mày, nói thật, y đã coi thường con súc sinh này rồi.
Thứ này chỉ còn tàn hồn, thậm chí không còn cả cơ thể nhưng vẫn có lực lượng cường đại như vậy, quả không hổ danh khi còn sống là hung thú sánh vai với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Nhìn lại Lục Giang Hà thì biết, cũng là bị phong ấn tàn hồn nhưng Lục Giang Hà thậm chí không phát huy được chút thực lực nào, chỉ có thể chơi chút ảo thuật trong Huyết Hồn Châu.
Lúc này thấy Sở Hưu xuất thủ, Lâm Phong Nhã biến sắc quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi dám động tới kiếm hồn của Việt Nữ Cung ta, muốn chết à!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đừng giả bộ nữa, kiếm hồn cái quái gì? Một con súc sinh thú nuôi của Côn Luân Ma Giáo mà thôi.
Ta đã nói rồi, chuyện mình làm thì mình phải tự giả trá. Hôm nay con súc sinh này chết chắc rồi!"
Lâm Phong Nhã cắn răng một cái, không lo được thương thế bản thân nữa, trực tiếp cầm kiếm lao thẳng về phía Sở Hưu.
Cửu Vĩ Thiên Hồ là thủ đoạn ẩn giấu của Việt Nữ Cung bọn họ, có thể nói nếu không có Cửu Vĩ Thiên Hồ che chở, bao năm như vậy một khi Việt Nữ Cung bị suy yếu hay có cường địch tấn công, hầu như đều cần lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn cản.
Cho nên toàn bộ Việt Nữ Cung, kể cả Nhan Phi Yên cũng có thể chết, cung chủ là cô ta cũng có thể chết, chỉ có Cửu Vĩ Thiên Hồ không thể xảy ra truyện gì.
“Khởi động trận pháp!”
Lâm Phong Nhã quát lên một tiếng, trận pháp trong Việt Nữ Cung bắt đầu vận chuyển.
Thật ra đại trận hộ tông của Việt Nữ Cung không mấy mạnh mẽ, đã bao năm như vậy Việt Nữ Cung chưa từng có võ giả nào có năng lực về mặt trận pháp.
Cho nên đại trận hộ tông trước mắt cũng là nhờ tiên tổ Việt Nữ Cung năm xưa nhờ các đại sư trận đạo thiết kế giúp.
Có điều lúc này có chút sức nào thì dùng chút nấy, Lâm Phong Nhã không còn thủ đoạn gì khác.
Nhưng đúng lúc này, Thủy Vô Tướng lại cười lạnh một tiếng, hai tay lặng lẽ kết ấn. Tiếp đó ánh sáng trận pháp lóe lên, cơn bão kiếm khí quét qua, không ngờ lại bắn thẳng về phía Lâm Phong Nhã cùng những người khác của Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã xoay sở không kịp, bị mấy luồng kinh khủng bản vào cơ thể, thương thế còn chưa khỏi hẳn lại nặng thêm, lập tức hộc máu tại chỗ.
Không thể trách Lâm Phong Nhã thực lực quá yếu mà là nàng không ngờ trận pháp nhà mình lại thay đổi phương hướng tấn công bản thân.
Thủy Vô Tướng ngày trước dẫu sao cũng là quân sư đầu chó bày mưu tính kế cho Lã Ôn Hầu. Mặc dù cuối cùng hắn không ngăn cản được Lã Ôn Hầu khiến mọi người tức giận bị vây công, nhưng trong thời thượng cổ hắn cũng từng đấu trí với đám võ giả đại phái kia. Mấy cô ả Việt Nữ Cung định chơi âm mưu với hắn? Còn non lắm.
Nhân lúc đám người Lâm Phong Nhã bị trận pháp ngăn cản, ma đao trong tay Sở Hưu quét ra, thế đao chỉ chớp mắt đã dâng lên đỉnh phong. Một đao chém ra, thế đao khuấy động phong vân, đao kình mênh mông bát ngát, như biển gầm phá tan thiên địa, bao phủ thôn tính vạn vật!
Phá Hải trong Thất Đại Hạn vốn là một đao khí thế vô song, lại thêm Thiên Ma Vũ của Sở Hưu sau khi được đúc lại đã trở thành thần binh, còn có năng lực thôn tính vạn vật, tương hợp một phần với đao ý của Phá Hải. cả hai hợp lại làm một bộc phát ra uy lực còn lớn hơn trước.
Một đao này chém xuống, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng tan nát. Lần này đống đuôi của nó không mọc lại được, chỉ có thể gào lên một tiếng thảm thiết.
Bàn tay Sở Hưu năm lên Thiên Ma Vũ, bước từng bước một về phía trước, lạnh lùng nói: “Bỏ qua? Chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.
Lã huynh, đây không chỉ là chuyện của ngươi, Việt Nữ Cung hãm hại hảo hữu của Sở Hưu ta, có từng nghĩ tới thái độ của ta? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Nhan Phi Yên, nhưng ta muốn Việt Nữ Cung phải trả giá đắt."
Lâm Phong Nhã cùng Nhan Phi Yên đồng thời biến sắc nói: “Sở Hưu! Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Làm gì à? Nhan Phi Yên, ngươi có nhớ lần trước ta đã cảnh cáo ngươi không? Bảo ngươi tự lo lấy thân mình đi, nhưng giờ xem ra ngươi coi lời cảnh cáo của ta như gió thoảng qua tai.
Nhân ngày trước quả hôm nay. Có một số sai lầm đã phạm vào thì phải gánh lấy hậu quả.
Việt Nữ Cung các ngươi chẳng phải muốn dùng con súc: sinh kia che chở thêm trăm năm nữa ư? Vậy được, ta giết con súc sinh này đi, để Việt Nữ Cung các ngươi mất hẳn thủ đoạn này!"
Lúc này Cửu Vĩ Thiên Hồ vẻ mặt sợ hãi còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Lã Ôn Hầu có còn sống không, ánh mắt đầy ngây ngốc.
Liên quan quái gì tới mình?
Nó chỉ có giao dịch với tiên tổ Việt Nữ Cung mà thôi, đối phương hiến tế ai mình có biết đâu, sao giờ mình lại thành mục tiêu?
Trên Thiên Ma Vũ bừng bừng ma khí, khí tức hung ác hơn trước đây tới vài lần. Một đao chém xuống, Sở Hưu lao thẳng tới chém thẳng vào Cửu Vĩ Thiên Hồ kia. Toàn bộ đại điện đều bị ma khí kinh khủng của Sở Hưu nhuộm đen, trở nên cực kỳ lạnh lão.
Cửu Vĩ Thiên Hồ gầm lên phẫn nộ, Thiên Hồ ta không phát uy ngươi nghĩ ta là con mèo bệnh chắc?
Thời kỳ thượng cổ, Cửu Vĩ Thiên Hồ là hung thú đứng trên đỉnh cao, sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Chỉ tiếc hung thú có cực hạn, một chủng tộc hung thú có mạnh hơn nữa cũng chỉ có giới hạn, còn võ giả nhân tộc lại không có giới hạn này.
Cho nên trong thời thượng cổ, nó vừa thấy cường giả như Lã Ôn Hầu là phải bỏ trốn ngay lập tức.
Thế nhưng khó khăn lắm nó mới thoát được đại kiếp nạn thượng cổ, vừa tỉnh lại đang muốn ăn vài người lót dạ lại đá phải tấm sắt, bị Hồng Liên Ma Tôn đoạt mất cơ thể, phong ấn tàn hồn làm thú nuôi.
Những cường giả mạnh hơn mình thì cũng thôi, kẻ như Sở Hưu trước kia nó vẩy đuôi cái cũng chết cả đống, giờ lại dám kêu gào đánh đánh giết giết trước mặt mình. Giờ khắc này Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.
Mặc dù hiện giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ còn lại tàn hồn, hơn nữa do không hấp thu được tinh khí thần từ Lã Phụng Tiên, nó còn trong trạng thái suy yếu nhất, có điều vẫn còn sức đánh một trận.
Chín cái đuôi cáo giương lên, khí tức hung ác ầm ầm bộc phát, quấn tới người Sở Hưu.
Mọi người ở đây thấy có vẻ không đúng lập tức lui sang một bên. Lúc này có là kẻ ngu cũng nhìn ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ này có vẻ không phải kiếm hồn?
Trong truyền thuyết trường kiếm ngưng tụ ra kiếm hồn mặc. dù có hình dáng khác nhau, nhưng điểm duy nhất có thể khẳng định là mỗi khi xuất thủ đều có kiếm khí tỏa ra tứ tán.
Còn Cửu Vĩ Thiên Hồ này ra tay lại chẳng hề giống kiếm hồn.
Trên Thiên Ma Vũ mang theo ma khí u ám vô tận ầm ầm chém xuống, chặt đứt chín cái đuôi kia.
Hơn nữa cùng lúc, trên Thiên Ma Vũ đột nhiên truyền tới một luồng lực lượng hấp thu thôn tính cường đại, không ngừng hấp thu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ kia.
Đôi mắt đỏ tươi của Cửu Vĩ Thiên Hồ lóe lên sát khí, nổi giận gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phình to, thậm chí phủ đầy đại điện. Sở Hưu chặt đứt một cái, cái khác lại lập tức mọc ra, ầm ầm đập xuống, thậm chí chấn động tới mức tay cầm đao của
Sở Hưu không khỏi run rẩy.
Sở Hưu khẽ nhíu mày, nói thật, y đã coi thường con súc sinh này rồi.
Thứ này chỉ còn tàn hồn, thậm chí không còn cả cơ thể nhưng vẫn có lực lượng cường đại như vậy, quả không hổ danh khi còn sống là hung thú sánh vai với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Nhìn lại Lục Giang Hà thì biết, cũng là bị phong ấn tàn hồn nhưng Lục Giang Hà thậm chí không phát huy được chút thực lực nào, chỉ có thể chơi chút ảo thuật trong Huyết Hồn Châu.
Lúc này thấy Sở Hưu xuất thủ, Lâm Phong Nhã biến sắc quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi dám động tới kiếm hồn của Việt Nữ Cung ta, muốn chết à!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đừng giả bộ nữa, kiếm hồn cái quái gì? Một con súc sinh thú nuôi của Côn Luân Ma Giáo mà thôi.
Ta đã nói rồi, chuyện mình làm thì mình phải tự giả trá. Hôm nay con súc sinh này chết chắc rồi!"
Lâm Phong Nhã cắn răng một cái, không lo được thương thế bản thân nữa, trực tiếp cầm kiếm lao thẳng về phía Sở Hưu.
Cửu Vĩ Thiên Hồ là thủ đoạn ẩn giấu của Việt Nữ Cung bọn họ, có thể nói nếu không có Cửu Vĩ Thiên Hồ che chở, bao năm như vậy một khi Việt Nữ Cung bị suy yếu hay có cường địch tấn công, hầu như đều cần lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn cản.
Cho nên toàn bộ Việt Nữ Cung, kể cả Nhan Phi Yên cũng có thể chết, cung chủ là cô ta cũng có thể chết, chỉ có Cửu Vĩ Thiên Hồ không thể xảy ra truyện gì.
“Khởi động trận pháp!”
Lâm Phong Nhã quát lên một tiếng, trận pháp trong Việt Nữ Cung bắt đầu vận chuyển.
Thật ra đại trận hộ tông của Việt Nữ Cung không mấy mạnh mẽ, đã bao năm như vậy Việt Nữ Cung chưa từng có võ giả nào có năng lực về mặt trận pháp.
Cho nên đại trận hộ tông trước mắt cũng là nhờ tiên tổ Việt Nữ Cung năm xưa nhờ các đại sư trận đạo thiết kế giúp.
Có điều lúc này có chút sức nào thì dùng chút nấy, Lâm Phong Nhã không còn thủ đoạn gì khác.
Nhưng đúng lúc này, Thủy Vô Tướng lại cười lạnh một tiếng, hai tay lặng lẽ kết ấn. Tiếp đó ánh sáng trận pháp lóe lên, cơn bão kiếm khí quét qua, không ngờ lại bắn thẳng về phía Lâm Phong Nhã cùng những người khác của Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã xoay sở không kịp, bị mấy luồng kinh khủng bản vào cơ thể, thương thế còn chưa khỏi hẳn lại nặng thêm, lập tức hộc máu tại chỗ.
Không thể trách Lâm Phong Nhã thực lực quá yếu mà là nàng không ngờ trận pháp nhà mình lại thay đổi phương hướng tấn công bản thân.
Thủy Vô Tướng ngày trước dẫu sao cũng là quân sư đầu chó bày mưu tính kế cho Lã Ôn Hầu. Mặc dù cuối cùng hắn không ngăn cản được Lã Ôn Hầu khiến mọi người tức giận bị vây công, nhưng trong thời thượng cổ hắn cũng từng đấu trí với đám võ giả đại phái kia. Mấy cô ả Việt Nữ Cung định chơi âm mưu với hắn? Còn non lắm.
Nhân lúc đám người Lâm Phong Nhã bị trận pháp ngăn cản, ma đao trong tay Sở Hưu quét ra, thế đao chỉ chớp mắt đã dâng lên đỉnh phong. Một đao chém ra, thế đao khuấy động phong vân, đao kình mênh mông bát ngát, như biển gầm phá tan thiên địa, bao phủ thôn tính vạn vật!
Phá Hải trong Thất Đại Hạn vốn là một đao khí thế vô song, lại thêm Thiên Ma Vũ của Sở Hưu sau khi được đúc lại đã trở thành thần binh, còn có năng lực thôn tính vạn vật, tương hợp một phần với đao ý của Phá Hải. cả hai hợp lại làm một bộc phát ra uy lực còn lớn hơn trước.
Một đao này chém xuống, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng tan nát. Lần này đống đuôi của nó không mọc lại được, chỉ có thể gào lên một tiếng thảm thiết.
Danh sách chương