'Viên Thiên Phóng xoay tay, trực tiếp tóm lấy cổ Tông Bình, không cho Tông Bình cơ hội nói năng gì trực tiếp bóp chết ném sang một bên.
Ma khí ngập trời tỏa ra trực tiếp hóa thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ giữa không trung, một bản tay lớn nhô ra, phong tỏa không gian, đánh thẳng về phía Sở Hưu!
Ngay khi bàn tay khổng lồ bằng ma khí xuất hiện, toàn bộ tăng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu ầm ầm nố tung. Những người tầng dưới và trên đường đều kinh hãi không thôi, thậm chí cả hoàng cung đại nội đều đưa mắt nhìn sang phía hai người này.
Viên Thiên Phóng thật sự to gan tới cực hạn, cũng phẫn nộ tới cực hạn, không ngờ lại hoàn toàn không để ý tới quy củ, động thủ ngay trong nội thành.
Lực sát thương của cường giả đẳng cấp Chân. Hỏa Luyện Thần quá lớn, cho nên tới cấp bậc này trừ. phi đánh tới mức muốn phá gia diệt môn, nếu không hai bên đều cố gắng tránh giao chiến Trung Nguyên thành. Với lực lượng cấp bậc bọn họ, một khi giao chiến có phá ná một tòa thành lớn cũng không vấn đẽ.
Sở Hưu ngồi yên bất động, quanh người y từng sợi tơ máu bay ra, mỗi sợi tơ máu cuối cùng hóa thành một bóng người đỏ máu, có cầm kiếm, có tay niết phật ấn, có quanh người lấp loáng ánh sét đỏ máu. Huyết ảnh bay lượn đầy trời, trực tiếp phá tan bàn tay bằng ma khí kia!
Sở Hưu nhíu mày, đây là lần đầu tiên y vận dụng Huyết Ảnh Đại Pháp, hiệu quả còn tốt hơn dự liệu.
Mặc dù đây chỉ là một đòn tiện tay của Viên Thiên Phóng, có điều đối phương dẫu sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu ngăn cản được mà không thụ thương đã rất hiếm có.
Lục Giang Hà lại đắc ý lên tiếng trong đầu Sở Hưu: "Sao nào? Huyết Ảnh Đại Pháp của bản tôn được chứ? Đáng tiếc năm đó bản tôn chỉ thu thập được máu tươi của vài cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Nếu ngươi thụ thập được tầm bảy tám chục có lẽ sẽ đẩy được môn công pháp này lên tới đỉnh cao.”
Sở Hưu không trả lời câu tự biên tự diễn này của Lục Giang Hà.
Sở Hưu vừa sử dụng công pháp này nhưng đã lập tức phát hiện một nhược điểm rất lớn.
Không phải ở bản thân công pháp mà là ở tiềm lực của nó.
Điểm mấu chốt của Huyết Ảnh Đại Pháp không phải ngưng tụ những huyết ảnh này mà ở máu tươi của những cường giả này, ở chân lý võ đạo được bồi dưỡng trong đó.
Nhưng có bao nhiêu cường giả Thiên Địa Thông Huyền? Chỉ giơ hai bàn tay ra cũng đếm được.
Bảy tám chục? Chưa biết Sở Hưu có sống được đến lúc đó không.
Huống chỉ giờ Sở Hưu đang ở cảnh giới cảnh giới Chân Đan, có lẽ khi lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần Huyết Ảnh Đại Pháp vẫn có tác dụng rất lớn.
Nhưng một khi Sở Hưu đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy Huyết Ảnh Đại Pháp chỉ mang chút chân lý võ đạo của cường giả Thiên Địa Thông Huyền liệu có còn tác dụng? Khéo còn chẳng chịu nổi một đòn.
Cho nên khuyết điểm lớn nhất của môn công pháp này là không gian trưởng thành của nó có hạn, hay nên nói là môn công pháp này vốn không có tiềm lực gì.
Đây cũng là đặc điểm của Lục Giang Hà. Công pháp mà hẳn dùng Huyết Thần Ma Công sáng tạo ra hầu hết đều là loại có uy lực cường đại trong cùng cảnh giới nhưng tiềm lực trưởng thành hơi thấp.
Còn lúc này Viên Thiên Phóng lại kinh ngạc nhìn Sở Hưu: “Huyết Thần Ma Công! Ngươi biết Huyết Thần Ma Công!"
Thật ra Viên Thiên Phóng cũng biết môn công pháp này, có điều chỉ là chút bên ngoài mà thôi.
Thứ hắn truyền thụ cho Đoàn Cửu Ngao chính là tàn chiêu như vậy, không ngờ Sở Hưu lại có Huyết Thần Ma Công bản đầy đủ.
Có điều Viên Thiên Phóng không sửng sốt bao. lâu, hắn lại lạnh lùng nói: “Huyết Thần Ma Công thì sao? Cho dù trên người ngươi có truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, hôm nay lão phu cũng không tha cho ngươi!"
Sở Hưu vội vàng nói:" Viên tiền bối, trong chuyện này chắc chẩn có hiểu lầm. Chiêu này chỉ dùng được một lần chứ dùng lần thứ hai ai mà chẳng biết. Chẳng. lẽ ta lại làm chuyện ngu ngốc như vậy à? Ngươi nhìn kỹ lại xem người vừa chết trên tay ngươi là ai đi!"
Viên Thiên Phóng sửng sốt quay đầu lại nhìn thí thể Tông Bình. Hẳn vung tay lên, cương khí trực phá tan lớp ngụy trang của Tông Bình, lộ ra dáng vẻ một hòa thượng.
“Là hòa thượng Đại Quang Minh Tự?”
Cho dù Tông Bình đã chết nhưng trên người hẳn vẫn còn một số vết tích tu luyện công pháp.
Thời gian trước Viên Thiên Phóng đã từng gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự, cho nên hẳn nhanh chóng nhận ra.
Chỉ có điều Viên Thiên Phóng thật sự không hiểu, sao hòa thượng Đại Quang Minh Tự lại muốn giết mình? Hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ối như vậy.
Sở Hưu cười khổ nói: "Xin lỗi Viên tiền bối, hòa thượng Đại Quang Minh Tự này hẳn đang nhắm vào ta.
Ta cùng hòa thượng Đại Quang Minh Tự vốn có thù oán, đối phương muốn giết ta cũng rất bình thường. Lần này Viên tiền bối bị ta liên lụy rồi.”
Viên Thiên Phóng cau mày nhìn qua bốn phía, hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp quay người bỏ đi.
Sở Hưu đã hạ mình như vậy rồi, xung quanh lại có rất nhiều người đứng xem. Lúc này hắn ngược lại không tiện xuất thủ, làm vậy thật quá trắng trợn.
Hắn cũng hối hận vì vừa rồi đã do dự.
Nếu mình liên tục xuất thủ, giả bộ không biết người hạ độc là ai. Như vậy cho dù hẳn giết chết Sở Hưu ở đây cũng có thể trả lời với nhánh Ẩn Ma.
Hiểu lầm mà thôi, ngộ sát, không được à?
Chẳng lẽ Ngụy Thư Nhai lại vì chuyện này mà bắt hắn đền mạng?
Nhưng giờ hẳn ra tay đã hủy đi tầng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu, trước ánh mắt bao người như vậy hắn không còn cơ hội hạ thủ.
Sau khi Viên Thiên Phóng đi khỏi, Sở Hưu thu lại nụ cười, xuống lầu lạnh nhạt nói với chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu: “Lát nữa tới Trấn Võ Đường lấy tiền, coi như bồi thường tổn thất cho các ngươi.”
Chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu vội vàng nói không cần. Hắn nào dám tới nơi như Trấn Võ Đường lấy tiền?
Có điều không đợi hẳn nói ra miệng Sở Hưu đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong con hẻm nhỏ bên Nguyệt Thịnh Lâu, Lộ Du đã sớm đợi ở đó.
Sở Hưu trầm giọng nói với Lộ Du: “Dùng tốc độ nhanh nhất lan truyền tin này trong võ lâm Bắc Yên đi. Với Phong Mãn Lâu các ngươi chắc chuyện này cũng không khó khăn gì.
Hơn nữa chú ý trọng điểm câu chuyện không ở chỗ xung đột giữa ta và Viên Thiên Phóng mà là ở chuyện: Viên Thiên Phóng giết một đệ tử Đại Quang Minh Tự!"
Lộ Du hiểu ý gật đầu, không hề hỏi nhiều, trực tiếp ra tay xử lý việc này.
Lộ Du là người rất thức thời, biết cái gì nên hỏi, cái gì gì không nên hỏi.
Giờ chuyện lớn như vậy xảy ra cũng đã là tin tức rất lớn, thế nhưng trực giác nói với Lộ Du, Sở Hưu sẽ còn ra tay.
Cứ như vậy, hai ngày sau tin tức này đã lan truyền khắp giang hồ Bắc Yên.
Thật ra người chết chỉ là một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù đối phương là người của Đại Quang Minh Tự cũng không khiến người khác chú ý.
Nhưng trọng điểm của tin tức này vốn không phải Tông Bình mà là Viên Thiên Phóng.
Lão ma đầu này ngày trước gây họa khắp võ lâm Đông Tê và Tây Sở. Có vẻ hẳn có thù với đạo sĩ, người bị hẳn giết hầu hết đều là đạo sĩ.
Bao năm không vào giang hồ, lần này lão ma đầu tới Bắc Yên không giết đạo sĩ nữa đổi sang giết hòa thượng. Chuyện này càng khiến các thế lực võ lâm Bắc Yên cảm thấy bất an.
So với Sở Hưu, rõ ràng bọn họ sợ Viên Thiên Phóng hơn nhiều.
Sở Hưu làm việc luôn có mục đích, thần phục hay chết, chí ít còn có lựa chọn.
Nhưng đổi thành lão ma đầu này, hẳn giết người hoàn toàn dựa theo tâm trạng.
Ma khí ngập trời tỏa ra trực tiếp hóa thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ giữa không trung, một bản tay lớn nhô ra, phong tỏa không gian, đánh thẳng về phía Sở Hưu!
Ngay khi bàn tay khổng lồ bằng ma khí xuất hiện, toàn bộ tăng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu ầm ầm nố tung. Những người tầng dưới và trên đường đều kinh hãi không thôi, thậm chí cả hoàng cung đại nội đều đưa mắt nhìn sang phía hai người này.
Viên Thiên Phóng thật sự to gan tới cực hạn, cũng phẫn nộ tới cực hạn, không ngờ lại hoàn toàn không để ý tới quy củ, động thủ ngay trong nội thành.
Lực sát thương của cường giả đẳng cấp Chân. Hỏa Luyện Thần quá lớn, cho nên tới cấp bậc này trừ. phi đánh tới mức muốn phá gia diệt môn, nếu không hai bên đều cố gắng tránh giao chiến Trung Nguyên thành. Với lực lượng cấp bậc bọn họ, một khi giao chiến có phá ná một tòa thành lớn cũng không vấn đẽ.
Sở Hưu ngồi yên bất động, quanh người y từng sợi tơ máu bay ra, mỗi sợi tơ máu cuối cùng hóa thành một bóng người đỏ máu, có cầm kiếm, có tay niết phật ấn, có quanh người lấp loáng ánh sét đỏ máu. Huyết ảnh bay lượn đầy trời, trực tiếp phá tan bàn tay bằng ma khí kia!
Sở Hưu nhíu mày, đây là lần đầu tiên y vận dụng Huyết Ảnh Đại Pháp, hiệu quả còn tốt hơn dự liệu.
Mặc dù đây chỉ là một đòn tiện tay của Viên Thiên Phóng, có điều đối phương dẫu sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu ngăn cản được mà không thụ thương đã rất hiếm có.
Lục Giang Hà lại đắc ý lên tiếng trong đầu Sở Hưu: "Sao nào? Huyết Ảnh Đại Pháp của bản tôn được chứ? Đáng tiếc năm đó bản tôn chỉ thu thập được máu tươi của vài cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Nếu ngươi thụ thập được tầm bảy tám chục có lẽ sẽ đẩy được môn công pháp này lên tới đỉnh cao.”
Sở Hưu không trả lời câu tự biên tự diễn này của Lục Giang Hà.
Sở Hưu vừa sử dụng công pháp này nhưng đã lập tức phát hiện một nhược điểm rất lớn.
Không phải ở bản thân công pháp mà là ở tiềm lực của nó.
Điểm mấu chốt của Huyết Ảnh Đại Pháp không phải ngưng tụ những huyết ảnh này mà ở máu tươi của những cường giả này, ở chân lý võ đạo được bồi dưỡng trong đó.
Nhưng có bao nhiêu cường giả Thiên Địa Thông Huyền? Chỉ giơ hai bàn tay ra cũng đếm được.
Bảy tám chục? Chưa biết Sở Hưu có sống được đến lúc đó không.
Huống chỉ giờ Sở Hưu đang ở cảnh giới cảnh giới Chân Đan, có lẽ khi lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần Huyết Ảnh Đại Pháp vẫn có tác dụng rất lớn.
Nhưng một khi Sở Hưu đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy Huyết Ảnh Đại Pháp chỉ mang chút chân lý võ đạo của cường giả Thiên Địa Thông Huyền liệu có còn tác dụng? Khéo còn chẳng chịu nổi một đòn.
Cho nên khuyết điểm lớn nhất của môn công pháp này là không gian trưởng thành của nó có hạn, hay nên nói là môn công pháp này vốn không có tiềm lực gì.
Đây cũng là đặc điểm của Lục Giang Hà. Công pháp mà hẳn dùng Huyết Thần Ma Công sáng tạo ra hầu hết đều là loại có uy lực cường đại trong cùng cảnh giới nhưng tiềm lực trưởng thành hơi thấp.
Còn lúc này Viên Thiên Phóng lại kinh ngạc nhìn Sở Hưu: “Huyết Thần Ma Công! Ngươi biết Huyết Thần Ma Công!"
Thật ra Viên Thiên Phóng cũng biết môn công pháp này, có điều chỉ là chút bên ngoài mà thôi.
Thứ hắn truyền thụ cho Đoàn Cửu Ngao chính là tàn chiêu như vậy, không ngờ Sở Hưu lại có Huyết Thần Ma Công bản đầy đủ.
Có điều Viên Thiên Phóng không sửng sốt bao. lâu, hắn lại lạnh lùng nói: “Huyết Thần Ma Công thì sao? Cho dù trên người ngươi có truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, hôm nay lão phu cũng không tha cho ngươi!"
Sở Hưu vội vàng nói:" Viên tiền bối, trong chuyện này chắc chẩn có hiểu lầm. Chiêu này chỉ dùng được một lần chứ dùng lần thứ hai ai mà chẳng biết. Chẳng. lẽ ta lại làm chuyện ngu ngốc như vậy à? Ngươi nhìn kỹ lại xem người vừa chết trên tay ngươi là ai đi!"
Viên Thiên Phóng sửng sốt quay đầu lại nhìn thí thể Tông Bình. Hẳn vung tay lên, cương khí trực phá tan lớp ngụy trang của Tông Bình, lộ ra dáng vẻ một hòa thượng.
“Là hòa thượng Đại Quang Minh Tự?”
Cho dù Tông Bình đã chết nhưng trên người hẳn vẫn còn một số vết tích tu luyện công pháp.
Thời gian trước Viên Thiên Phóng đã từng gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự, cho nên hẳn nhanh chóng nhận ra.
Chỉ có điều Viên Thiên Phóng thật sự không hiểu, sao hòa thượng Đại Quang Minh Tự lại muốn giết mình? Hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ối như vậy.
Sở Hưu cười khổ nói: "Xin lỗi Viên tiền bối, hòa thượng Đại Quang Minh Tự này hẳn đang nhắm vào ta.
Ta cùng hòa thượng Đại Quang Minh Tự vốn có thù oán, đối phương muốn giết ta cũng rất bình thường. Lần này Viên tiền bối bị ta liên lụy rồi.”
Viên Thiên Phóng cau mày nhìn qua bốn phía, hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp quay người bỏ đi.
Sở Hưu đã hạ mình như vậy rồi, xung quanh lại có rất nhiều người đứng xem. Lúc này hắn ngược lại không tiện xuất thủ, làm vậy thật quá trắng trợn.
Hắn cũng hối hận vì vừa rồi đã do dự.
Nếu mình liên tục xuất thủ, giả bộ không biết người hạ độc là ai. Như vậy cho dù hẳn giết chết Sở Hưu ở đây cũng có thể trả lời với nhánh Ẩn Ma.
Hiểu lầm mà thôi, ngộ sát, không được à?
Chẳng lẽ Ngụy Thư Nhai lại vì chuyện này mà bắt hắn đền mạng?
Nhưng giờ hẳn ra tay đã hủy đi tầng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu, trước ánh mắt bao người như vậy hắn không còn cơ hội hạ thủ.
Sau khi Viên Thiên Phóng đi khỏi, Sở Hưu thu lại nụ cười, xuống lầu lạnh nhạt nói với chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu: “Lát nữa tới Trấn Võ Đường lấy tiền, coi như bồi thường tổn thất cho các ngươi.”
Chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu vội vàng nói không cần. Hắn nào dám tới nơi như Trấn Võ Đường lấy tiền?
Có điều không đợi hẳn nói ra miệng Sở Hưu đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong con hẻm nhỏ bên Nguyệt Thịnh Lâu, Lộ Du đã sớm đợi ở đó.
Sở Hưu trầm giọng nói với Lộ Du: “Dùng tốc độ nhanh nhất lan truyền tin này trong võ lâm Bắc Yên đi. Với Phong Mãn Lâu các ngươi chắc chuyện này cũng không khó khăn gì.
Hơn nữa chú ý trọng điểm câu chuyện không ở chỗ xung đột giữa ta và Viên Thiên Phóng mà là ở chuyện: Viên Thiên Phóng giết một đệ tử Đại Quang Minh Tự!"
Lộ Du hiểu ý gật đầu, không hề hỏi nhiều, trực tiếp ra tay xử lý việc này.
Lộ Du là người rất thức thời, biết cái gì nên hỏi, cái gì gì không nên hỏi.
Giờ chuyện lớn như vậy xảy ra cũng đã là tin tức rất lớn, thế nhưng trực giác nói với Lộ Du, Sở Hưu sẽ còn ra tay.
Cứ như vậy, hai ngày sau tin tức này đã lan truyền khắp giang hồ Bắc Yên.
Thật ra người chết chỉ là một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù đối phương là người của Đại Quang Minh Tự cũng không khiến người khác chú ý.
Nhưng trọng điểm của tin tức này vốn không phải Tông Bình mà là Viên Thiên Phóng.
Lão ma đầu này ngày trước gây họa khắp võ lâm Đông Tê và Tây Sở. Có vẻ hẳn có thù với đạo sĩ, người bị hẳn giết hầu hết đều là đạo sĩ.
Bao năm không vào giang hồ, lần này lão ma đầu tới Bắc Yên không giết đạo sĩ nữa đổi sang giết hòa thượng. Chuyện này càng khiến các thế lực võ lâm Bắc Yên cảm thấy bất an.
So với Sở Hưu, rõ ràng bọn họ sợ Viên Thiên Phóng hơn nhiều.
Sở Hưu làm việc luôn có mục đích, thần phục hay chết, chí ít còn có lựa chọn.
Nhưng đổi thành lão ma đầu này, hẳn giết người hoàn toàn dựa theo tâm trạng.
Danh sách chương