Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Ha ha, xem ra máu tươi ở đây đều được bồi dưỡng thành công. Tiểu tử, lợi cho ngươi rồi. Giờ ta truyền Huyết Ảnh Đại Pháp cho ngươi, ngươi dùng cách này hấp thu luyện hóa mấy giọt máu là được. Đúng rồi, đừng quên để lại giọt máu của cung chủ Thất Tuyệt Cung cho ta”

Nói xong Lục Giang Hà trực tiếp dùng tinh thần lực truyền thụ cho Sở Hưu.

Chuyện này Lục Giang Hà thật sự không giấu diếm, dù sao hắn đã trong trạng thái này rồi, không cần phải giấu diếm.

Thực ra Huyết Ảnh Đại Pháp rất đơn giản, nó không phải một môn công pháp mà chỉ là một phương thức vận dụng Huyết Thần Ma Công,

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vung tay, vô số hình bóng người đỏ máu bay quanh người hẳn, nhìn kỹ lại những bóng người này đều có khác biệt, có cầm đao, lại có cầm kiếm.

Một tiếng gầm vang lên, ngàn vạn võ đạo hòa vào bóng người đỏ máu kia, uy thế cực kỳ đáng sợ.

Sở Hưu cũng đần hiểu ra, Huyết Ảnh Đại Pháp thật ra là dùng lực lượng khí huyết lấy máu tươi của cường giả năm xưa làm vật dẫn mô phỏng một phần năng lực của đổi phương khi còn sống.

Mặc dù chỉ là một phần nhưng những cường giả này khi còn sống thực lực cực kỳ cường đại, mô phỏng tất cả mọi người ra, uy lực không căn nghĩ cũng hiểu, cực kỳ kinh khủng.

Sở Hưu đặt giọt máu của cung chủ Thất Tuyệt Cung trong Huyết Hồn Châu, chỉ trong chớp mắt đã bị Huyết Hồn Châu hấp thu.

Tàn hồn của Lục Giang Hà hấp thu giọt máu tươi xong cũng ngưng tụ hơn một chút, đã có biến hóa về chất.

Bên phía Sở Hưu lại dùng Huyết Ảnh Đại Pháp lần lượt luyện hóa từng giọt máu. Chỉ trong chớp mắt trên người Sở Hưu tỏa ra kiếm ý ngập trời, phật quang tràn ngập, đủ loại lực lượng không ngừng bộc phát trong cơ thế y, khiến Sở Hưu không nhịn được kêu rên vài tiếng.

Huyết Ảnh Đại Pháp chỉ có một cái bình cảnh như vậy, nhất định phải khiến khí huyết của mình tương hợp với khí huyết của cường giả năm xưa, hoàn toàn luyện hóa thành lực lượng bản thân mới được.

Nhưng những cường giả này năm xưa đều là người trên Chí Tôn Bảng, cho dù chỉ là một lực lượng do giọt máu tươi lưu lại cũng không thể khinh thường.

Cho nên nếu là võ giả thực lực hơi kém một chút, không khéo còn chưa luyện được Huyết Ảnh Đại Pháp đã tự nổ tung.

May mà thực lực của Sở Hưu bày ngay đó, đối với hắn bước này chỉ hơi khó giải quyết mà thôi, không đến mức quá khó khăn. Cho nên Sở Hưu cũng thuận lợi luyện hóa tất cả những giọt máu kia

Khi luyện hóa xong chỗ máu đó, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang giọt máu của Độc Cô Duy Ngã.

Lúc này Lục Giang Hà đột nhiên mở miệng nói: “Này, tiểu tử, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút. Đây là một giọt máu tươi của giáo chủ, khác với mấy thứ kia nhiều lắm.

Nếu ngươi muốn cưỡng ép luyện hóa, bản tôn sợ có lẽ sẽ có chuyện bất ngờ gì. Có thể nói cho dù bản tôn trong thời kỳ toàn thịnh cũng không dám tùy tiện luyện hóa một giọt máu tươi của giáo chủ."

Sở Hưu ồ lên một tiếng nói: “Ồ, ngươi còn quan tâm tới a à? Vạn nhất ta xảy ra chuyện chẳng phải người vui vẻ nhất là ngươi ư?”

Lục Giang Hà bĩu môi: “Tiểu tử, ngươi chẳng biết điều tí nào cả, bản tôn đang có hảo tâm nhắc nhở ngươi đấy.

Hợp tác với tiểu tử ngươi ít ra bản tôn còn được lợi đôi chút.

Nhưng nếu tiểu tử ngươi chết rồi, Huyết Hồn Châu bị mấy tên ngu ngốc đốt nát bên ngoài đoạt mất, không khéo bản tôn sẽ như lúc trong tay đám tạp chủng Địa Ma Đường kia, ngủ suốt ngày suốt đêm.”

Trước đó đúng là Lục Giang Hà có phần kháng cự đối với Sở Hưu, có điều sau đó hẳn lại phát hiện tiểu tử Sở Hưu này cũng khá hợp tính mình.

Quan trọng nhất là đi cùng Sở Hưu hắn cũng thấy được lợi ích.

Vận may của kẻ này đúng là chẳng ra sao, luôn gặp phải đủ loại phiền toái.

Nhưng phiền toái tóm lại vẫn có ít lợi ích.

Ví dụ như tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồn lần trước, giọt máu tươi của cung chủ Thất Tuyệt Cung, đây đều là đồ tốt

Nếu có thêm lợi lộc, có lẽ không bao lâu nữa không cần Sở Hưu thả hẳn đi, tự hẳn có thể phá vỡ Huyết Hồn Châu này.

Sở Hưu chăm chú quan sát giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, lạnh nhạt nói: “Độc Cô Duy Ngã thì đã sao? Đặt đó không dùng, chẳng lẽ còn định cầm về thờ à? Côn Luân Ma Giáo đã tiêu vong từ lâu rồi.“

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp vươn tay về phía giọt máu kia.

Chuyện này không phải Sở Hưu không biết điều mà y rất muốn biết khi mình luyện hóa giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã này rốt cuộc sẽ có biến hóa gì.

Dù sao sau những chuyện vừa xảy ra, Sở Hưu cũng biết mình có liên hệ rất sâu với Độc Cô Duy Ngã.

Lục Giang Hà thấy cảnh này không khỏi lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là khó giữ bình tính, quá nóng nảy.

Có điều lúc này Lục Giang Hà lại đột nhiên trợn tròn hai mất.

Chỉ thấy giọt máu của Độc Cô Duy Ngã không ngờ lại trực tiếp dung nhập vào cơ thể Sở Hưu, không chút ngăn cản. Chỉ trong giây lát tỉnh thần lực của Lục Giang Hà đã bị đá khỏi người Sở Hưu, không cách nào liên hệ với y.

Hơn nữa trên người Sở Hưu không ngờ lại tỏa ra một lưỡng ma khí cực kỳ tinh khiết. Đó là một loại ma khí tỉnh khiết nhất, không mang bất cứ lực lượng tạp chất nào.

Thiên địa có thanh sẽ có trọc, có âm sẽ có dương, có chính đương nhiên cũng có ma.

Lưỡng ma khí này dung hợp lực lượng mặt trái của thế giới này thành một thể, bản thân đã là một phần của trời đất này, là ma trời sinh, là Thiên Ma!

“Bất Diệt Thiên Ma Điển!”

Ánh mắt Lục Giang Hà lộ vẻ thất thố, không dám tin nổi.

Lực lượng trên người Sở Hưu vốn là lực lượng chỉ thuộc về Độc Cô Duy Ngã năm xưa. Trên giang hồ chỉ mình Độc Cô Duy Ngã tu luyện môn ma công cường đại tới mức kinh thế hãi tục này.

Ma trời sinh, trường tồn cùng thời gian.

"Thế nhân đều hô hào trừ ma vệ đạo, nhưng lại không biết nếu không có ma, sự tồn tại của Chính đạo còn nghĩa lý gì? Cho nên ma này vốn là lực lượng ắt sẽ tồn tại, trường tồn cùng thời gian, bất tử bất diệt.

Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra Bất Diệt Thiên Ma Điển chính là căn cứ theo chân lý võ đạo cường đại tới kinh thế hãi tục này. Khi đại thành có thể nói là thật sự bất tử bất diệt, cùng tồn tại với thế giới này. Chỉ cần thế giới này còn, ma còn, thân thể hẳn sẽ là bất tử.

Chỉ có điều thứ này quá mức kinh khủng, ngay cả Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra cũng không tu luyện tới đỉnh phong cực hạn.

Nhưng Lục Giang Hà cực kỳ quen thuộc đối với lực lượng này, đây tuyệt đối là lực lượng thuộc về Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa còn không phải do giọt máu tươi mang tới. Trong giọt máu đó chỉ lưu giữ chân lý võ đạo chứ không phải lực lượng đơn thuần, nhưng sao nó lại xuất hiện trên người Sở Hưu.

Nhìn Sở Hưu được ma khí tỉnh khiết bao phú, Lục Giang Hà trầm tư một hồi, nhưng có nghĩ thế nào cũng không rõ.

Hắn chợt phát hiện có vẻ mình chưa từng hiểu rõ tiểu tử này.

Trước đó Lục Giang Hà còn tưởng Sở Hưu là một đệ tử Ma đạo nhận được một phần truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, dù sao y cũng là người trong nhánh Ẩn Ma.

Nhưng bộ công pháp Bất Diệt Thiên Ma Điển kia Độc Cô Duy Ngã trước nay chưa từng truyền ra bên ngoài, hơn nữa hắn cũng chưa từng thu nhận đệ tử.

Trên người tên Sở Hưu này có quá nhiều bí mật, ngay cả hắn cũng không nhìn thấu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện