“Với thực lực của ngươi khi đó, làm sao ngươi lấy được máu tươi của những cường giả này?" Sở Hưu không hề e ngại thể diện của Lục Giang Hà mà trực tiếp hỏi thẳng.
Lục Giang Hà như bị sỉ nhục hết lớn:"Tiểu tử ngươi có ý gì đây? Thực lực bản tôn thì sao? Có phải ngươi coi thường bản tôn không? Lúc trước trong Thánh giáo, địa vị của bản tôn gần với Tứ Đại Ma Tôn đấy!"
Sở Hưu không nói gì, dùng tính thần lực nhìn chăm chăm vào Lục Giang Hà một lúc lâu, nhìn tới mức Lục Giang Hà cảm thấy xấu hổ.
Lục Giang Hà ho khan một tiếng, đắn đo hồi lâu rồi mới nói: “Cái này, bản tôn thích nghiên cứu các loại võ đạo, cho nên khi những người kia giao thủ cùng Tứ Đại Ma Tôn, bản tôn luôn đứng ngoài quan sát một chút”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu ra, hóa ra kẻ này tiện tay lượm được.
Một giọt máu tươi mà thôi, đều là người của Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà lại không lấy thêm cái gì, Tứ Đại Ma Tôn cũng không thế không biết xấu hổ mà
trở mặt với hắ.
“Thế còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã ngươi làm sao lấy được? Rốt cuộc là ai làm thương tổn được tới Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ là Ninh Huyền Cơ?"
Điểm này Sở Hưu cũng lấy làm lạ, Lục Giang Hà nhặt được máu tươi của người khác thì cũng thôi, sao Độc Cô Duy Ngã lại thụ thương được? Chẳng lẽ Lục Giang Hà còn đứng nhìn Độc Cô Duy Ngã đánh với Ninh Huyền Cơ chắc? Lục Giang Hà lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải Ninh Huyền Cơ, nếu là Ninh Huyền Cơ giao thủ cùng giáo chủ, ngươi nghĩ ta còn dám xem ư?
Là cường giả chí cường thế hệ đó của Phong Vân Kiếm Trủng, cũng là đệ nhất nhân trong kiểm đạo ngàn năm nay, Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành.
Vị này quả thật là người tài. Hắn đánh cược với giáo chủ, nếu hắn thắng được giáo chủ một chiêu, từ đó trở đi người của Côn Luân Ma Giáo không được xuất hiện trong phạm vi trăm dặm xung quanh Phong Vân Kiếm Trủng.
Nếu hẳn thua, hẳn sẽ dẫn dắt toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng thần phục Côn Luân Ma Giáo, từ đó trở đi hẳn sẽ là vị Ma Tôn thứ năm trong Côn Luân Ma Giáo.”
Sở Hưu cau mày nói: "Chẳng lẽ hắn thắng?”
Lục Giang Hà thở dài một cái nói: “Thắng nhưng cũng là thua. Ngươi không sinh trong thời đó, không biết sự cường đại của giang hồ, trừ Ninh Huyền Cơ, giáo chủ không thua bất cứ ai.
Nhưng Cố Khuynh Thành lại dùng bản thân hóa thành kiếm hồn của Côn Ngô, chém ra Nhất Kiếm Khuynh Thành mạnh nhất trong đời làm bị thương bàn tay của giáo chú. Mất mạng nhưng cũng thẳng được giáo chủ một chiêu.
Theo lời đặt cược, hắn thắng nhưng cũng thua tính mạng”
Sở Hưu im lặng không nói gì, trong lòng đã dấy lên muôn vàn sóng gió.
Sở Hưu không sinh trong thời đại đó, quả thật không hiểu được sự cường đại của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng theo lời Lục Giang Hà miêu tả, Sở Hưu cũng nghe ra thế nào là ma uy.
Đệ nhất nhân trong kiếm đạo ngàn năm nay, tay căm thần kiếm hạng ba trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, liều cả tính mạng cũng chỉ làm bị thương một bàn
tay Độc Cô Duy Ngã. Sự cường đại này thật sự khiến người khác tuyệt vọng.
Chuyện sau đó Sở Hưu không hỏi, bởi vì Phong Vân Kiếm Trủng vẫn còn, vậy chắc hẳn Độc Cô Duy Ngã tuân thủ hứa hẹn không động tới Phong Vân Kiếm Trũng.
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, tới cấp bậc như Độc Cô Duy Ngã bọn họ đã khinh thường chuyện nói dối, khinh thường chuyện vi phạm lời hứa
“Đúng rồi, người thu thập nhiều máu tươi của cường giả như vậy làm gì? Thu được nhiều thì dùng đế tu luyện à?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: "Không phải, mỗi người chỉ một giọt mà thôi”
“Một giọt máu thì làm gì được?”
Sở Hưu đã tụ luyện Huyết Thần Ma Công, quả thật thần dị.
Nhưng muốn dùng lực lượng khí huyết của người khác tu luyện căn lượng khí huyết cực kỳ khổng lồ, cho dù là vài giọt máu tươi của cường giả chí cường cũng vô dụng.
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Lợi cho tiểu tử ngươi rồi, ngày trước bản tôn vừa nghiên cứu được một cách dùng của Huyết Thần Ma Công, dùng lực lượng khí huyết mô phỏng lại chân lý võ đạo của những cường giả này, có điều phải dùng máu tươi của đối phương làm vật dẫn.
Bản tôn đặt tên môn công pháp này là Huyết Ảnh Đại Pháp, quá trình tu luyện đã rất hoàn thiện.
Lúc trước bản tôn đặt chỗ máu tươi này trong trận pháp dùng để bồi dưỡng lực lượng, khiến chân lý võ đạo trong đó hoàn nguyên càng thêm hoàn chỉnh.
Có điều không đợi bản tôn kịp tu luyện đã xảy ra chuyện, giờ lại làm lợi cho thẳng nhóc nhà ngươi
Sau năm trăm năm bồi dưỡng, chân lý võ đạo trong máu tươi có lẽ đã tới mức đỉnh cao, lấy ra là có thể tu luyện sử dụng được.
Có điều tiểu tử, trước đó ta đã nói rồi đấy, máu tươi khác đều thuộc về ngươi, giờ ta không có cơ thể, không dùng được.
Nhưng ngươi phải giữ lại máu của một người cho ta, ta có việc cần dùng.”
“Ồ? Máu của ai?”
“Cung chủ đời thứ chín của Thất Tuyệt Cung trên Điểm Thương Sơn, vị này là một kỳ nữ, Di Hồn Đại Pháp có uy lực không kém hơn Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp của Nam Cung Vô Minh đường chủ Ma Tâm Đường.
Máu tươi của cô ta bồi dưỡng xong có thể chữa trị tàn hồn, bản tôn muốn thứ này”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, dù sao cũng là đồ của người ta, mình cũng không thể không biết xấu hổ lấy hết đi được.
Có điều cái tên Thất Tuyệt Cung y chưa từng nghe nói.
Đương nhiên chuyện này rất bình thường. Đại chiến chính ma năm trăm năm trước coi như một đại kiếp nạn của giang hồ, trong đại kiếp nạn này vô số tông môn bị tiêu diệt
Thiết Hoàng Bảo kia đặt ở hiện tại dẫu sao cũng là thế lực sánh vai với Kiếm Vương Thành, thế nhưng năm trăm năm trước đã bị Độc Cô Duy Ngã bản một mũi tên phá hủy, bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau khi biết vị trí của kho báu, Sở Hưu không trực tiếp hành động mà quay về Trấn Võ Đường suy nghĩ một chút.
Gần đây y đang có quá nhiều việc, bố trí từng bước nối tiếp nhau, phải bố trí xong cho toàn bộ nhánh Ấn Ma y mới có thể suy tính sang chuyện Đại Quang Minh Tự.
Đây cũng là một chuyện phiền toái. Sở Hưu muốn tới gần Đại Quang Minh Tự đào kho báu của Lục Giang Hà, đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Hạng Long phó thác. Bất luận là chuyện nào đều động chạm tới đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự.
Giờ Sở Hưu không muốn làm đao trong tay Hạng Long, cũng không muốn đối chọi với Đại Quang Minh Tự, cho nên chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, y lại phát hiện bang chủ Cự Linh Bang Thẩm Phi Ưng cũng có.
Vị này sau khi trở thành bang chủ Cự Linh Bang ngược lại càng hiểu rõ vị trí của mình.
Sở Hưu còn ở đây, hẳn có thể hoành hành trong võ lâm Bắc Yên không hề kiêng kỵ điều gì, thậm chí phát triển Cự Linh Bang cường đại hơn cả lúc Phương Đại Thông còn sống.
Nếu Sở Hưu không còn nữa, có lẽ sẽ có không ít kẻ thích xen vào việc của người khác tới gây sự với hắn.
Cho nên hắn là người trung thành nhất với Sở Hưu, quan hệ đôi bên là có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Thấy Sở Hưu về, Thẩm Phi Ưng vội vàng đi tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Sở đại nhân, trước đó ngài bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tại hạ tặng lễ hơi ít.
Vừa hay gần đây bang chúng dưới tay đưa tới một thứ tốt, tại hạ lập tức cho người đưa tới coi như quà mừng cho đại nhân.”
Lục Giang Hà như bị sỉ nhục hết lớn:"Tiểu tử ngươi có ý gì đây? Thực lực bản tôn thì sao? Có phải ngươi coi thường bản tôn không? Lúc trước trong Thánh giáo, địa vị của bản tôn gần với Tứ Đại Ma Tôn đấy!"
Sở Hưu không nói gì, dùng tính thần lực nhìn chăm chăm vào Lục Giang Hà một lúc lâu, nhìn tới mức Lục Giang Hà cảm thấy xấu hổ.
Lục Giang Hà ho khan một tiếng, đắn đo hồi lâu rồi mới nói: “Cái này, bản tôn thích nghiên cứu các loại võ đạo, cho nên khi những người kia giao thủ cùng Tứ Đại Ma Tôn, bản tôn luôn đứng ngoài quan sát một chút”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu ra, hóa ra kẻ này tiện tay lượm được.
Một giọt máu tươi mà thôi, đều là người của Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà lại không lấy thêm cái gì, Tứ Đại Ma Tôn cũng không thế không biết xấu hổ mà
trở mặt với hắ.
“Thế còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã ngươi làm sao lấy được? Rốt cuộc là ai làm thương tổn được tới Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ là Ninh Huyền Cơ?"
Điểm này Sở Hưu cũng lấy làm lạ, Lục Giang Hà nhặt được máu tươi của người khác thì cũng thôi, sao Độc Cô Duy Ngã lại thụ thương được? Chẳng lẽ Lục Giang Hà còn đứng nhìn Độc Cô Duy Ngã đánh với Ninh Huyền Cơ chắc? Lục Giang Hà lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải Ninh Huyền Cơ, nếu là Ninh Huyền Cơ giao thủ cùng giáo chủ, ngươi nghĩ ta còn dám xem ư?
Là cường giả chí cường thế hệ đó của Phong Vân Kiếm Trủng, cũng là đệ nhất nhân trong kiểm đạo ngàn năm nay, Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành.
Vị này quả thật là người tài. Hắn đánh cược với giáo chủ, nếu hắn thắng được giáo chủ một chiêu, từ đó trở đi người của Côn Luân Ma Giáo không được xuất hiện trong phạm vi trăm dặm xung quanh Phong Vân Kiếm Trủng.
Nếu hẳn thua, hẳn sẽ dẫn dắt toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng thần phục Côn Luân Ma Giáo, từ đó trở đi hẳn sẽ là vị Ma Tôn thứ năm trong Côn Luân Ma Giáo.”
Sở Hưu cau mày nói: "Chẳng lẽ hắn thắng?”
Lục Giang Hà thở dài một cái nói: “Thắng nhưng cũng là thua. Ngươi không sinh trong thời đó, không biết sự cường đại của giang hồ, trừ Ninh Huyền Cơ, giáo chủ không thua bất cứ ai.
Nhưng Cố Khuynh Thành lại dùng bản thân hóa thành kiếm hồn của Côn Ngô, chém ra Nhất Kiếm Khuynh Thành mạnh nhất trong đời làm bị thương bàn tay của giáo chú. Mất mạng nhưng cũng thẳng được giáo chủ một chiêu.
Theo lời đặt cược, hắn thắng nhưng cũng thua tính mạng”
Sở Hưu im lặng không nói gì, trong lòng đã dấy lên muôn vàn sóng gió.
Sở Hưu không sinh trong thời đại đó, quả thật không hiểu được sự cường đại của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng theo lời Lục Giang Hà miêu tả, Sở Hưu cũng nghe ra thế nào là ma uy.
Đệ nhất nhân trong kiếm đạo ngàn năm nay, tay căm thần kiếm hạng ba trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, liều cả tính mạng cũng chỉ làm bị thương một bàn
tay Độc Cô Duy Ngã. Sự cường đại này thật sự khiến người khác tuyệt vọng.
Chuyện sau đó Sở Hưu không hỏi, bởi vì Phong Vân Kiếm Trủng vẫn còn, vậy chắc hẳn Độc Cô Duy Ngã tuân thủ hứa hẹn không động tới Phong Vân Kiếm Trũng.
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, tới cấp bậc như Độc Cô Duy Ngã bọn họ đã khinh thường chuyện nói dối, khinh thường chuyện vi phạm lời hứa
“Đúng rồi, người thu thập nhiều máu tươi của cường giả như vậy làm gì? Thu được nhiều thì dùng đế tu luyện à?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: "Không phải, mỗi người chỉ một giọt mà thôi”
“Một giọt máu thì làm gì được?”
Sở Hưu đã tụ luyện Huyết Thần Ma Công, quả thật thần dị.
Nhưng muốn dùng lực lượng khí huyết của người khác tu luyện căn lượng khí huyết cực kỳ khổng lồ, cho dù là vài giọt máu tươi của cường giả chí cường cũng vô dụng.
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Lợi cho tiểu tử ngươi rồi, ngày trước bản tôn vừa nghiên cứu được một cách dùng của Huyết Thần Ma Công, dùng lực lượng khí huyết mô phỏng lại chân lý võ đạo của những cường giả này, có điều phải dùng máu tươi của đối phương làm vật dẫn.
Bản tôn đặt tên môn công pháp này là Huyết Ảnh Đại Pháp, quá trình tu luyện đã rất hoàn thiện.
Lúc trước bản tôn đặt chỗ máu tươi này trong trận pháp dùng để bồi dưỡng lực lượng, khiến chân lý võ đạo trong đó hoàn nguyên càng thêm hoàn chỉnh.
Có điều không đợi bản tôn kịp tu luyện đã xảy ra chuyện, giờ lại làm lợi cho thẳng nhóc nhà ngươi
Sau năm trăm năm bồi dưỡng, chân lý võ đạo trong máu tươi có lẽ đã tới mức đỉnh cao, lấy ra là có thể tu luyện sử dụng được.
Có điều tiểu tử, trước đó ta đã nói rồi đấy, máu tươi khác đều thuộc về ngươi, giờ ta không có cơ thể, không dùng được.
Nhưng ngươi phải giữ lại máu của một người cho ta, ta có việc cần dùng.”
“Ồ? Máu của ai?”
“Cung chủ đời thứ chín của Thất Tuyệt Cung trên Điểm Thương Sơn, vị này là một kỳ nữ, Di Hồn Đại Pháp có uy lực không kém hơn Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp của Nam Cung Vô Minh đường chủ Ma Tâm Đường.
Máu tươi của cô ta bồi dưỡng xong có thể chữa trị tàn hồn, bản tôn muốn thứ này”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, dù sao cũng là đồ của người ta, mình cũng không thể không biết xấu hổ lấy hết đi được.
Có điều cái tên Thất Tuyệt Cung y chưa từng nghe nói.
Đương nhiên chuyện này rất bình thường. Đại chiến chính ma năm trăm năm trước coi như một đại kiếp nạn của giang hồ, trong đại kiếp nạn này vô số tông môn bị tiêu diệt
Thiết Hoàng Bảo kia đặt ở hiện tại dẫu sao cũng là thế lực sánh vai với Kiếm Vương Thành, thế nhưng năm trăm năm trước đã bị Độc Cô Duy Ngã bản một mũi tên phá hủy, bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau khi biết vị trí của kho báu, Sở Hưu không trực tiếp hành động mà quay về Trấn Võ Đường suy nghĩ một chút.
Gần đây y đang có quá nhiều việc, bố trí từng bước nối tiếp nhau, phải bố trí xong cho toàn bộ nhánh Ấn Ma y mới có thể suy tính sang chuyện Đại Quang Minh Tự.
Đây cũng là một chuyện phiền toái. Sở Hưu muốn tới gần Đại Quang Minh Tự đào kho báu của Lục Giang Hà, đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Hạng Long phó thác. Bất luận là chuyện nào đều động chạm tới đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự.
Giờ Sở Hưu không muốn làm đao trong tay Hạng Long, cũng không muốn đối chọi với Đại Quang Minh Tự, cho nên chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, y lại phát hiện bang chủ Cự Linh Bang Thẩm Phi Ưng cũng có.
Vị này sau khi trở thành bang chủ Cự Linh Bang ngược lại càng hiểu rõ vị trí của mình.
Sở Hưu còn ở đây, hẳn có thể hoành hành trong võ lâm Bắc Yên không hề kiêng kỵ điều gì, thậm chí phát triển Cự Linh Bang cường đại hơn cả lúc Phương Đại Thông còn sống.
Nếu Sở Hưu không còn nữa, có lẽ sẽ có không ít kẻ thích xen vào việc của người khác tới gây sự với hắn.
Cho nên hắn là người trung thành nhất với Sở Hưu, quan hệ đôi bên là có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Thấy Sở Hưu về, Thẩm Phi Ưng vội vàng đi tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Sở đại nhân, trước đó ngài bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tại hạ tặng lễ hơi ít.
Vừa hay gần đây bang chúng dưới tay đưa tới một thứ tốt, tại hạ lập tức cho người đưa tới coi như quà mừng cho đại nhân.”
Danh sách chương