Sở Hưu chấp tay một cái nói: “Vậy đa tạ điện hạ”
Nói xong Sở Hưu từ chối lời mời khách của Hạng Xung, tiếp tục dẫn Lã Phụng Tiên đi khỏi.
Sau khi rời khỏi vương phủ của Hạng Xung, Lã Phụng Tiên kinh ngạc hỏi: “Sao vừa rồi ngươi không nói với Hạng Xung những chuyện kia?"
Sở Hưu híp mắt nói: "Chủ quan, ta không nghĩ tới tình cảm giữa Hạng Xung và Hạng Long, thật ra hẳn rất sùng bái phụ hoàng của mình.”
Trong số các hoàng tử Bắc Yên, Hạng Long yêu quý nhất là Hạng Xung có tướng mạo rất giống hắn lúc trẻ.
Cho nên Hạng Xung cũng mang tình cảm con trai sâu đậm với Hạng Long.
Hạng Xung là người hiểu chuyện, hẳn biết Hạng Long làm vậy có ý nghĩa ra sao. Thế nhưng hẳn vẫn cho là Hạng Long làm không sai, còn lên giọng với Sở Hưu. Có thể thấy nếu Sở Hưu nói kế hoạch cho Hạng Xung hắn sẽ làm sao. Chỉ sợ chuyện đầu tiên chính là tới tìm Hạng Long tố cáo.
Không biết có phải trong cốt truyện gốc Hạng Xung 'nghe lời' nên mới đoạt được hoàng vị không “Vậy giờ làm sao đây?” Lã Phụng Tiên hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: "Hạng Xung không được, vậy đổi lại người khác. Vị kia bất mãn với Hạng Long đã lâu rồi.
Có điều lần này tự ta đi là được. Thời gian tới Lã huynh cứ bế quan ổn định lại cảnh giới đi”
....
Đêm xuống nhị hoàng tử Hạng Lê mang theo mùi rượu nồng nặc trở về vương phủ của mình.
Không giống với Hạng Xung, Hạng Lê thể hiện dã tâm bừng bừng. Mấy năm gần đây hắn vẫn không ngừng lôi kéo trọng thân trong triều đình Bắc Yên, bất luận lấy lòng lợi dụng hay các thủ đoạn gì khác. Do Hạng Long không ngăn cản, hẳn thật sự kiếm được không ít mối quan hệ.
Tương lai nếu mình có thể đăng cơ, những người này đều là trợ thủ.
Chỉ có điều điểm duy nhất Hạng Lê bất mãn chính là thái độ của phụ hoàng.
Trong số nhiều hoàng tử như vậy, xét theo năng lực, ai sánh được với hẳn? Thái tử bị phế, nhị hoàng tử hắn chính là thái tử hàng thật giá thật. Thế nhưng bao năm như vậy rồi hắn vẫn không được phong làm thái tử, vẫn là nhị hoàng tử.
Ngược lại tên đệ đệ kia của hắn chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua bộ dáng giống Hạng Long lúc trẻ nên cực kỳ được sủng ái, chuyện này khiển Hạng Lê hết sức bất mãn.
Mình cố gắng như vậy rồi, kết quả lại kém gương. mặt người ta? Trong lúc giận dữ, hắn vô thức đẩy cửa phòng ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ngồi trong phòng Hạng Lê giật mình, cơn say rượu lập tức tỉnh phân nửa, vừa định la lên đã cảm thấy một lưỡng khí thế cực mạnh bao phủ trên người, khiến câu hét của hẳn nuốt lại trong họng.
“Nhị hoàng tử, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ muốn bàn bạc chút chuyện với ngươi mà thôi.” Sở Hưu lạnh nhạt mở miệng nói.
“Sở Hưu! Sao ngươi lại ở đây?”
Hạng Lê đóng cửa phòng lại, vẻ mặt kinh ngạc, trong bụng lại chửi mắng đám cung phụng của Cung Phụng Đường không tiếc lời.
Hạng Lê thân là hoàng tử, địa vị rất nặng, thế lực mạnh mẽ, trong vương phủ đều có một tông sư võ đạo của Cung Phụng Đường trực thuộc hoàng thất Bắc Yên trấn thủ, đề phòng xảy ra bất trắc gì
Thế nhưng giờ người ta nấp hẳn trong nhà mình rồi, vị tông sư võ đạo cung phụng kia vẫn đang ngủ ngon. Rốt cuộc Sở Hưu quá mạnh hay vị cung phụng kia quá kém cỏi?
Nhìn Hạng Lê, Sở Hưu gắn từng chữ một: "Ta ở đây là muốn giúp nhị hoàng tử ngươi tranh đoạt hoàng vị này!"
Hạng Lê nhìn Sở Hưu, vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi Sở Hưu đang nói gì? Giúp hẳn tranh đoạt hoàng vị? Chẳng phải hẳn là người của lão thập tam à?
Hạng Lê không khỏi cười lạnh nói: “Vị thập tam đệ kia của ta có ngây thơ quá không? Còn phái ngươi tới chơi trò hề này hay sao, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?”
Không thể trách Hạng Lê nghi ngờ, là do hắn và Sở Hưu có ân oán.
Ngày trước Hạng Lê lôi kéo Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng hẳn còn chưa thành công, Tụ Nghĩa Trang đã bị Sở Hưu hủy diệt
Sau này Sở Hưu còn giao hảo với Hạng Xung, thậm chí Sở Hưu có thể trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên còn là nhờ Hạng Xung móc nối giúp.
Cho nên Hạng Lê cũng vô thức cho rằng Sở Hưu tới là để thực hiện kế phản gián của vị hoàng đệ kia
Sở Hưu lắc đầu nói: "Ngươi có tin ta hay không không quan trọng. Quan trọng là giờ nhị hoàng tử ngươi cần nắm chắc bất cứ lực lượng nào, nếu không tương lai hoàng vị này trăm phần trăm không phải của ngươi”
Hạng Lê cười lạnh nói: “Nực cười! Ngươi nói không phải ta thì không phải ta chắc? Bản vương mới là nhị hoàng tử Bắc Yên, luận theo vị trí kế thừa, tên thập tam đệ kia của ta còn kém xa lắc!"
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử."
Gương mặt Hạng Lê lộ vẻ giận dữ, xuất đây chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của hắn.
“Bản vương kinh doanh phát triển thế lực sớm hơn tên thập tam đệ mười năm, bất luận triều đình hay giang hồ, thế lực bản vương đều mạnh hơn h.!"
Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử."
Hạng Lê quát khẽ: “Từ lâu rồi bản vương đã bắt đầu giúp đỡ phụ hoàng xử lý một số sự vụ trong hoàng tộc. Hạng Xung hẳn biết cái gì? Chỉ biết lêu lổng cùng mấy tên giang hồ không tự biết mình, không làm được việc lớn!”
Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử”
Hạng Lê lúc này sắp phát điên đến nơi: “Ngươi có thể đổi câu khác không?"
Sở Hưu lắc đầu: “Không thể, câu nói này mới là điểm mấu chốt nhất
Bất cứ điểm nào của ngươi cũng tốt hơn vị thập tam đệ kia, tuổi tác thân phận đều có ưu thế. Thế nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử, thậm chí lúc ngươi tranh đoạt cùng Hạng Xung, Hạng Long còn hơi thiên vị thập tam đệ của ngươi một chút. Những chuyện này mang ý nghĩa ra sao, chẳng lẽ ngươi còn không biết ư?
Những thứ này trong mắt người khác là ưu thế của ngươi, nhưng trong mắt Hạng Long những cái ngươi gọi là ưu thế lại chẳng bằng cái rắm!
Ưu thế của ngươi có lớn nữa cũng không hơn được gương mặt của Hạng Xung, gương mặt giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ tuổi.
Truyền thừa có khi rất kỳ diệu, đặc biệt là với hùng chú thế hệ này Hạng Long. Hắn truyền hoàng vị cho Hạng Xung cũng đại biểu cho một cuộc sống mới của hắn.
Cho nên điện hạ, giờ những thứ ngươi đã chuẩn bị còn thiếu rất nhiều. Ngươi có tính trời tính bể nhưng rất có thể đến cuối cùng còn chẳng tác dụng bằng một câu trước lúc chết của Hạng Long”
Câu nói này của Sở Hưu như đâm sâu vào đáy lòng Hạng Lê.
Những thứ này hẳn đều biết, có điều xưa nay chưa từng nói với người ngoài
Hắn hao hết tâm sức đi chèn ép Hạng Xung là vì sao? Chỉ vì Hạng Long bất công!
Mình làm nhiều việc như vậy, chuẩn bị nhiều thứ như vậy, kết quả hoàng vị thuộc về ai vẫn khó mà biết được. Chuyện này khiến Hạng Lê có cảm giác tất cả những việc mình làm bao năm nay đều lăng phí, không hề có chút tác dụng gì.
Im lặng cả nửa ngày, sau đó Hạng Lê mới nói:
“Quan hệ giữa ngươi và thập tam đệ của ta không tệ, sao giờ ngươi lại muốn giúp ta?
Theo lời ngươi nói, ngươi tới giúp vị thập tam đệ kia của ta chẳng phải tỷ lệ đoạt được hoàng vị càng lớn hơn ta à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đơn giản thôi, ta trở mặt với bệ hạ. Chắc ngươi cũng biết chuyện Đại Quang Minh Tự, bệ hạ không hố là hùng chủ thế hệ này, thủ đoạn quyền mưu cực kỳ thuần thục.”
Nói xong Sở Hưu từ chối lời mời khách của Hạng Xung, tiếp tục dẫn Lã Phụng Tiên đi khỏi.
Sau khi rời khỏi vương phủ của Hạng Xung, Lã Phụng Tiên kinh ngạc hỏi: “Sao vừa rồi ngươi không nói với Hạng Xung những chuyện kia?"
Sở Hưu híp mắt nói: "Chủ quan, ta không nghĩ tới tình cảm giữa Hạng Xung và Hạng Long, thật ra hẳn rất sùng bái phụ hoàng của mình.”
Trong số các hoàng tử Bắc Yên, Hạng Long yêu quý nhất là Hạng Xung có tướng mạo rất giống hắn lúc trẻ.
Cho nên Hạng Xung cũng mang tình cảm con trai sâu đậm với Hạng Long.
Hạng Xung là người hiểu chuyện, hẳn biết Hạng Long làm vậy có ý nghĩa ra sao. Thế nhưng hẳn vẫn cho là Hạng Long làm không sai, còn lên giọng với Sở Hưu. Có thể thấy nếu Sở Hưu nói kế hoạch cho Hạng Xung hắn sẽ làm sao. Chỉ sợ chuyện đầu tiên chính là tới tìm Hạng Long tố cáo.
Không biết có phải trong cốt truyện gốc Hạng Xung 'nghe lời' nên mới đoạt được hoàng vị không “Vậy giờ làm sao đây?” Lã Phụng Tiên hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: "Hạng Xung không được, vậy đổi lại người khác. Vị kia bất mãn với Hạng Long đã lâu rồi.
Có điều lần này tự ta đi là được. Thời gian tới Lã huynh cứ bế quan ổn định lại cảnh giới đi”
....
Đêm xuống nhị hoàng tử Hạng Lê mang theo mùi rượu nồng nặc trở về vương phủ của mình.
Không giống với Hạng Xung, Hạng Lê thể hiện dã tâm bừng bừng. Mấy năm gần đây hắn vẫn không ngừng lôi kéo trọng thân trong triều đình Bắc Yên, bất luận lấy lòng lợi dụng hay các thủ đoạn gì khác. Do Hạng Long không ngăn cản, hẳn thật sự kiếm được không ít mối quan hệ.
Tương lai nếu mình có thể đăng cơ, những người này đều là trợ thủ.
Chỉ có điều điểm duy nhất Hạng Lê bất mãn chính là thái độ của phụ hoàng.
Trong số nhiều hoàng tử như vậy, xét theo năng lực, ai sánh được với hẳn? Thái tử bị phế, nhị hoàng tử hắn chính là thái tử hàng thật giá thật. Thế nhưng bao năm như vậy rồi hắn vẫn không được phong làm thái tử, vẫn là nhị hoàng tử.
Ngược lại tên đệ đệ kia của hắn chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua bộ dáng giống Hạng Long lúc trẻ nên cực kỳ được sủng ái, chuyện này khiển Hạng Lê hết sức bất mãn.
Mình cố gắng như vậy rồi, kết quả lại kém gương. mặt người ta? Trong lúc giận dữ, hắn vô thức đẩy cửa phòng ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ngồi trong phòng Hạng Lê giật mình, cơn say rượu lập tức tỉnh phân nửa, vừa định la lên đã cảm thấy một lưỡng khí thế cực mạnh bao phủ trên người, khiến câu hét của hẳn nuốt lại trong họng.
“Nhị hoàng tử, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ muốn bàn bạc chút chuyện với ngươi mà thôi.” Sở Hưu lạnh nhạt mở miệng nói.
“Sở Hưu! Sao ngươi lại ở đây?”
Hạng Lê đóng cửa phòng lại, vẻ mặt kinh ngạc, trong bụng lại chửi mắng đám cung phụng của Cung Phụng Đường không tiếc lời.
Hạng Lê thân là hoàng tử, địa vị rất nặng, thế lực mạnh mẽ, trong vương phủ đều có một tông sư võ đạo của Cung Phụng Đường trực thuộc hoàng thất Bắc Yên trấn thủ, đề phòng xảy ra bất trắc gì
Thế nhưng giờ người ta nấp hẳn trong nhà mình rồi, vị tông sư võ đạo cung phụng kia vẫn đang ngủ ngon. Rốt cuộc Sở Hưu quá mạnh hay vị cung phụng kia quá kém cỏi?
Nhìn Hạng Lê, Sở Hưu gắn từng chữ một: "Ta ở đây là muốn giúp nhị hoàng tử ngươi tranh đoạt hoàng vị này!"
Hạng Lê nhìn Sở Hưu, vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi Sở Hưu đang nói gì? Giúp hẳn tranh đoạt hoàng vị? Chẳng phải hẳn là người của lão thập tam à?
Hạng Lê không khỏi cười lạnh nói: “Vị thập tam đệ kia của ta có ngây thơ quá không? Còn phái ngươi tới chơi trò hề này hay sao, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?”
Không thể trách Hạng Lê nghi ngờ, là do hắn và Sở Hưu có ân oán.
Ngày trước Hạng Lê lôi kéo Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng hẳn còn chưa thành công, Tụ Nghĩa Trang đã bị Sở Hưu hủy diệt
Sau này Sở Hưu còn giao hảo với Hạng Xung, thậm chí Sở Hưu có thể trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên còn là nhờ Hạng Xung móc nối giúp.
Cho nên Hạng Lê cũng vô thức cho rằng Sở Hưu tới là để thực hiện kế phản gián của vị hoàng đệ kia
Sở Hưu lắc đầu nói: "Ngươi có tin ta hay không không quan trọng. Quan trọng là giờ nhị hoàng tử ngươi cần nắm chắc bất cứ lực lượng nào, nếu không tương lai hoàng vị này trăm phần trăm không phải của ngươi”
Hạng Lê cười lạnh nói: “Nực cười! Ngươi nói không phải ta thì không phải ta chắc? Bản vương mới là nhị hoàng tử Bắc Yên, luận theo vị trí kế thừa, tên thập tam đệ kia của ta còn kém xa lắc!"
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử."
Gương mặt Hạng Lê lộ vẻ giận dữ, xuất đây chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của hắn.
“Bản vương kinh doanh phát triển thế lực sớm hơn tên thập tam đệ mười năm, bất luận triều đình hay giang hồ, thế lực bản vương đều mạnh hơn h.!"
Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử."
Hạng Lê quát khẽ: “Từ lâu rồi bản vương đã bắt đầu giúp đỡ phụ hoàng xử lý một số sự vụ trong hoàng tộc. Hạng Xung hẳn biết cái gì? Chỉ biết lêu lổng cùng mấy tên giang hồ không tự biết mình, không làm được việc lớn!”
Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử”
Hạng Lê lúc này sắp phát điên đến nơi: “Ngươi có thể đổi câu khác không?"
Sở Hưu lắc đầu: “Không thể, câu nói này mới là điểm mấu chốt nhất
Bất cứ điểm nào của ngươi cũng tốt hơn vị thập tam đệ kia, tuổi tác thân phận đều có ưu thế. Thế nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử, thậm chí lúc ngươi tranh đoạt cùng Hạng Xung, Hạng Long còn hơi thiên vị thập tam đệ của ngươi một chút. Những chuyện này mang ý nghĩa ra sao, chẳng lẽ ngươi còn không biết ư?
Những thứ này trong mắt người khác là ưu thế của ngươi, nhưng trong mắt Hạng Long những cái ngươi gọi là ưu thế lại chẳng bằng cái rắm!
Ưu thế của ngươi có lớn nữa cũng không hơn được gương mặt của Hạng Xung, gương mặt giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ tuổi.
Truyền thừa có khi rất kỳ diệu, đặc biệt là với hùng chú thế hệ này Hạng Long. Hắn truyền hoàng vị cho Hạng Xung cũng đại biểu cho một cuộc sống mới của hắn.
Cho nên điện hạ, giờ những thứ ngươi đã chuẩn bị còn thiếu rất nhiều. Ngươi có tính trời tính bể nhưng rất có thể đến cuối cùng còn chẳng tác dụng bằng một câu trước lúc chết của Hạng Long”
Câu nói này của Sở Hưu như đâm sâu vào đáy lòng Hạng Lê.
Những thứ này hẳn đều biết, có điều xưa nay chưa từng nói với người ngoài
Hắn hao hết tâm sức đi chèn ép Hạng Xung là vì sao? Chỉ vì Hạng Long bất công!
Mình làm nhiều việc như vậy, chuẩn bị nhiều thứ như vậy, kết quả hoàng vị thuộc về ai vẫn khó mà biết được. Chuyện này khiến Hạng Lê có cảm giác tất cả những việc mình làm bao năm nay đều lăng phí, không hề có chút tác dụng gì.
Im lặng cả nửa ngày, sau đó Hạng Lê mới nói:
“Quan hệ giữa ngươi và thập tam đệ của ta không tệ, sao giờ ngươi lại muốn giúp ta?
Theo lời ngươi nói, ngươi tới giúp vị thập tam đệ kia của ta chẳng phải tỷ lệ đoạt được hoàng vị càng lớn hơn ta à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đơn giản thôi, ta trở mặt với bệ hạ. Chắc ngươi cũng biết chuyện Đại Quang Minh Tự, bệ hạ không hố là hùng chủ thế hệ này, thủ đoạn quyền mưu cực kỳ thuần thục.”
Danh sách chương