Editor: Vy Vy 1505

Giữa tháng chín, Ngụy Vương kế phi vào cửa, sau đó, Lâm Giang Hầu và Anh Quốc Công cùng dùng sức, Ngụy Vương thực mau liền trở về triều đình.

Trần Vương sớm đã sửa sang lại thỏa đáng phần lớn triều vụ trong tay chính mình, một lần nữa giao cho ca ca, lại lui về bên cạnh hiệp trợ.

Tuy hắn vô cùng có khả năng, nhưng lại không luyến quyền, làm việc một mực lấy Ngụy Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hành động này chẳng những làm tình cảm huynh đệ càng thêm thân mật, mà còn khiến các thành viên quan trọng trong đảng Kỷ hậu âm thầm gật đầu.

Nói tóm lại, các nhân vật trung tâm hài hòa hòa hợp, lại có thêm trợ lực lớn như Anh Quốc Công, Khôn Ninh Cung rốt cuộc leo lên từ đáy cốc, bắt đầu vững bước phát triển trở lại.

Bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, Kỷ Uyển Thanh nghe vài tin rồi thôi, dù sao hiện tại nàng mang thai đã hơn bảy tháng, nhiều nhất qua hai tháng sẽ phải lâm bồn, nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên là cốt nhục trong bụng.

Nàng muốn an tĩnh đợi, lại có người không cho nàng như ý.

Nửa tháng nay, Ngụy Vương phi mới vừa vào cửa đã tới ba lần. Lần đầu là vừa thành hôn theo quy củ tới bái kiến Thái tử phi, lúc đó Kỷ Uyển Thanh còn “nằm trên giường tĩnh dưỡng”, đương nhiên không gặp.

Vốn tưởng rằng như vậy liền qua đi, không nghĩ tới sau khi kết thúc thời gian nàng nằm trên giường tĩnh dưỡng, đối phương lại tới nữa.

Là sau khi thỉnh an Hoàng hậu xong, thuận đường lại đây.

Đối phương tốt xấu gì cũng là Ngụy Vương phi, cự gặp cũng phải phái ma ma tâm phúc ra ngoài giải thích nguyên nhân, Tần Thải Lam nói khẽ với Hà ma ma, nói muốn xin lỗi Thái tử phi.

Kỷ Uyển Thanh nhướng mày.

Xin lỗi? Chuyện của huynh trưởng chỉ xem như tạo hóa trêu người, Tần Thải Lam cũng không sai.

Từ đó về sau hai người giao thoa cũng không nhiều, ít ỏi mấy lần gặp mặt, nếu nói có việc gì thực xin lỗi nàng, có lẽ chính là ở hành cung lần đó bị tính kế máu lộc, đối phương phối hợp người của Hoàng hậu, ngăn cản nàng một chút.

Chẳng lẽ là canh cánh trong lòng, băn khoăn?

Trong ấn tượng của Kỷ Uyển Thanh, Tần Thải Lam là một cô nương huệ chất lan tâm và lương thiện, nếu không nàng cũng sẽ không hỗ trợ thúc đẩy việc hôn nhân hai nhà.

Nhưng lương thiện không có nghĩa là không có thủ đoạn, thứ mà quan gia quý nữ nên học, đối phương không thiếu chút nào. Nếu không Kỷ mẫu sẽ không chọn đối phương làm con dâu, dù gì Kỷ Minh Tranh chẳng những là con vợ cả mà còn là con trai độc nhất, thê tử của hắn là phải làm tông phụ.

Sau khi mẫu thân Tần Thải Lam qua đời, phụ thân tục huyền, chồng già vợ trẻ, hơn nữa mẹ kế cái bụng tranh đua rất nhanh sinh con trai, nghe nói rất được Anh Quốc Công yêu thích, đã sớm nắm hậu trạch chặt chẽ trong tay.

Nàng là cô nương có dự tính, nhà mẹ đẻ đã không tri kỷ, nhà chồng tôn quý chỉ có thể cẩn thận cung, hành vi xử sự sẽ có biến hóa, kỳ thật là chuyện bình thường.

Kỷ Uyển Thanh cũng không có ý muốn ôn chuyện, dù sao phu quân hai người chỉ có thể có một người thắng, hai bên đã sớm là kẻ thù, nghĩ nhiều vô ích.

Lúc trước chuyện đó, Tần Thải Lam cũng không thật ngăn trở được nàng, nàng đã sớm gác xuống.

Chỉ là hiện tại cứng rắn muốn nói lời xin lỗi, lại có chút làm người ta không biết nên khóc hay cười.

Nếu đã theo bản năng lựa chọn làm chuyện có lợi cho chính mình, vậy đừng nói đến lòng mang áy náy. Kỳ thật, Kỷ Uyển Thanh càng thưởng thức thuần túy người xấu, mà không phải kẻ nói một đằng làm một nẻo, trong miệng nói vạn phần bất đắc dĩ, thực tế hành động nhanh chóng hơn bất kỳ ai.

Bạn chơi ngày xưa, sớm đã hoàn toàn thay đổi.

“Không gặp.”

Khóe môi Kỷ Uyển Thanh khơi mào một độ cong, mang chút châm chọc: “Ma ma, ma ma cứ nói thái y dặn dò phải tĩnh dưỡng, ngày khác lại gặp.”

Nàng nói “ngày khác lại gặp”, ai cũng hiểu rõ là lời khách sáo, nhưng Tần Thải Lam lại xem là thật, lâu lâu tới một lần, chưa gặp được người cũng không thấy không vui, nhìn dáng vẻ còn tính toán tiếp tục tới.

Hà ma ma tức giận: “Ngụy Vương phi là giả vờ hồ đồ, không thấy được người không bỏ qua sao!”

Kỷ Uyển Thanh cũng trầm mặt.

Đối phương làm ra hành vi này, vài lần không sao, nhưng nếu tới ba bốn mươi lần, vô cùng bất lợi với Thái tử phi.

Dù sao, ngự y thái y kiến nghị không ra cửa, nhưng cũng có thể ở trong phòng thích hợp đi lại. Tuy tĩnh dưỡng rất quan trọng, nhưng ngẫu nhiên thấy một hai người, vẫn là không thành vấn đề.

Em dâu mới vào cửa một lòng bái kiến, nàng cứ bày cái giá, về mặt phụ đức có khuyết thiếu.

Cao Húc biết, tương đương không vui, nói thẳng: “Không cần để ý tới người này.”

Ấn tượng của hắn đối với Tần nhị tiểu thư, đương kim Ngụy Vương phi, thật là ngã xuống đến đáy cốc.

Kỷ Uyển Thanh ngược lại nhướng mày: “Nếu nàng chấp nhất như vậy, gặp mặt một lần đi.”

Chỉ cần làm đủ phòng ngự thi thố, gặp một lần cũng không trở ngại.

Trên địa bàn của chính mình, thân phận đối phương lại không cao hơn mình, nàng vô cùng có nắm chắc. Lúc trước sở dĩ không muốn gặp, chẳng qua là nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Dưới tình huống có thể bảo đảm tự thân an toàn, Kỷ Uyển Thanh cũng không nguyện ý kéo chân sau phu quân, nàng ngược lại muốn nhìn xem đối phương có việc gì mà không thể không xin lỗi.

Số mệnh Tần Thải Lam không tính quá tốt, tuy là đích nữ danh môn, nhưng mấy năm gần đây khúc chiết liên tục. Vốn dĩ có một vị hôn phu vô cùng ưu tú, đáng tiếc trước khi thành thân chết trận sa trường.

Cũng may nàng chưa vào cửa, vị hôn phu không còn, lại tìm một người khác.

Tìm tìm, mẫu thân qua đời, nàng đau lòng mất mẹ ruột, còn phải túc trực bên linh cữu ba năm, chậm trễ thời gian thanh xuân tươi đẹp.

Phụ thân Anh Quốc Công cũng không phải người trường tình, qua năm liền tục huyền, vợ kế trẻ đẹp rất được ông ta yêu thích, năm thứ hai liền sinh con trai bụ bẫm.

Tần Thải Lam thân là đích nữ của nguyên phối, tuy như cũ tôn quý, nhưng không khỏi thay đổi một chút. Sau đó phụ thân dựa sát một đảng Kỷ Hoàng hậu. Vì gắn bó quan hệ lẫn nhau, nàng bị đẩy ra, trở thành Ngụy Vương kế phi.

Thế gian này nữ tử luôn là thân bất do kỷ, chỉ mới thời gian ba bốn năm, nàng từ thiếu nữ khát khao tương lai tốt đẹp, biến thành phu nhân hiền lương giống như khuôn mẫu.

Ngụy Vương phong lưu, phi thiếp đông đảo, cộng thêm thông phòng không có danh phận, ước chừng ba bốn mươi người, có thể đứng đầy toàn bộ sân phơi.

Thành hôn mới một ngày, Tần Thải Lam liền phá lệ hoài niệm thiếu niên anh đĩnh ngày xưa, lúc đó hắn mặt mày hớn hở, đã từng hứa hẹn, chỉ có một mình nàng là đủ rồi.

Nàng tin hắn, bởi vì cha mẹ hắn chính là như vậy.

Không biết xuất phát từ tâm lý nào, đột nhiên, Tần Thải Lam phi thường khát vọng nhìn thấy người hay vật có liên hệ với hắn, bởi vậy mới xúc động đến thăm Thanh Ninh Cung.

Sau lần đó, nhũ mẫu lo lắng sốt ruột, phải biết rằng Ngụy Vương và Thái tử thế như nước với lửa, chủ tử nhà mình làm vậy, sợ là bị chán ghét.

Xong việc Tần Thải Lam cũng có chút hối hận, Ngụy Vương là nam tử chắc không để ý, nàng càng sợ mẹ chồng hơn.

Nhưng thực ngoài ý muốn, cách mấy ngày lại đi thỉnh an, Hoàng hậu không những không tỏ vẻ không vui, ngược lại cười tủm tỉm trấn an vài câu.

Hiển nhiên là thực vui mừng khi thấy con dâu đi Thanh Ninh Cung.

Tim Tần Thải Lam “bang bang” thẳng nhảy, nàng hình như ẩn ẩn phát hiện gì đó, hành động mê muội này mang đến phiền toái cho chính mình.

Nhưng hiện tại, đại khái nàng hẳn nên tiếp tục đến thăm Thanh Ninh Cung, mãi đến khi nhìn thấy Thái tử phi mới thôi.

“Thải lam, mấy cái này là phương thuốc điều dưỡng trong cung, con giữ lại châm chước một phen, xem có thể sử dụng hay không.”

Quan hệ giữa Hoàng hậu và con dâu mới không tệ, đương nhiên bà ta càng quan tâm cái bụng đối phương, lâu lâu ban cho đồ bổ phương thuốc.

Nói xong, thấy con dâu cung kính tiếp nhận, bà lại tiếp nhận một túi thơm từ trên tay Hồ ma ma, giống như lơ đãng nói: “Túi thơm này là dược vật có lợi cho việc mang thai, con mang trên người cũng tốt.”

Tần Thải Lam liếc mắt túi thơm đỏ rực thêu bươm bướm, rũ mắt, tiếp nhận đeo bên eo, cùng chỗ với ngọc bội.

“Tạ mẫu hậu.”

Hoàng hậu hơi hơi mỉm cười: “Được rồi, hôm nay không còn sớm, con đi về trước đi.”

Tần Thải Lam đứng lên thi lễ, lãnh nha hoàn bên người lui ra.

Hồ ma ma nhìn bóng dáng đối phương chuyển qua tấm bình phong, tới lúc không thấy, mới thấp giọng nói: “Cũng không biết lần này, Vương phi nương nương có thể nhìn thấy Thái tử phi không.”

Gần đây tâm tình Hoàng hậu kỳ thật cũng không tốt, con dâu rời đi, ý cười trên mặt liền thu, nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy cũng tốt, không thấy cũng không sao.”

Trong túi thơm kia có một hương liệu tên “Quỳ Tân”, xác thật có chút hiệu quả trợ giúp mang thai, rất tốt đối với phụ nhân chưa mang thai.

Nhưng mà, Quỳ Tân còn có một hiệu quả khác, nếu phụ nhân đã mang thai ngửi nhiều, sẽ có nguy cơ sinh non.

Hương liệu trên đời này, cho dù là hữu ích hay là có hại, kỳ thật đều không thần kỳ đến mức vừa ngửi liền có tác dụng, muốn có hiệu quả, cần thiết sử dụng một đoạn thời gian.

Đương nhiên, nếu thai phụ vốn dĩ đã không xong, hương này có lẽ sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Hoàng hậu xác thật nghĩ như vậy, trước đó Thái tử phi gặp chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng như vậy, tuy bảo vệ được thai nhi, nhưng ngự y cũng lần nữa dặn dò, trước khi sinh sản phải cẩn thận.

Nghe nói Tần Thải Lam đi qua bên kia, bà linh cơ vừa động, mới tính toán thêm cọng rơm này.

Bà cực không muốn Đông Cung thêm con vợ cả, nhưng hiện tại đã căn bản không có cách nào, chỉ mong đợi có thể tăng thêm cho Kỷ Uyển Thanh nhiều gánh nặng một chút.

Phụ nhân sinh sản vốn là một chân bước vào quỷ môn quan, đẩy nhẹ một cái, có lẽ có thể ảnh hưởng kết quả cuối cùng.

Nhưng, chuyện này xác xuất thành công chung quy không lớn, bởi vậy tâm tình Hoàng hậu cũng không phập phồng lắm.

Tần Thải Lam ngồi ngay ngắn trong kiệu nhỏ, tay nhéo túi thơm, tinh tế vuốt ve khối hương liệu bên trong, rũ mắt không nói.

“Nương nương, hay là đợi lát nữa chúng ta cởi túi thơm xuống đi?”

Nói chuyện chính là đại nha hoàn Thu Vũ bên cạnh Tần Thải Lam, xưa nay nàng rất cơ linh, sớm ẩn ẩn nhận ra không ổn, thấy chủ tử hoảng hốt, vội hạ giọng đề nghị: “Dù sao hiện tại đã ra Khôn Ninh Cung, cởi xuống cũng không sao.”

Nhũ mẫu Trương thị nghe vậy lập tức quát lớn: “Nói bậy gì đó, nơi này là hoàng cung đại nội.”

Hoàng hậu kinh doanh hai mươi năm, hiện tại tuy có Lệ Phi Dung Phi làm bà ta sứt đầu mẻ trán, nhưng nhất thời vẫn khó có thể lay động gốc rễ.

Trương ma ma thấp giọng nói: “Hiện giờ tiểu thư là Ngụy Vương phi!” Lỡ như bị Hoàng hậu biết, nên làm gì bây giờ?

Tần Thải Lam vuốt ve túi thơm đã thật lâu, nghe vậy trong lòng run lên, cuối cùng buông tay, tùy ý túi thơm đỏ thẫm thêu bươm bướm buông xuống trên làn váy.

Nếu Thái tử phi chịu gặp nàng, nàng cách khá xa lại không đến gần, ngồi một hồi liền đi, chắc là không ngại.

Đối phương bình yên vô sự, nàng cũng không làm trái ý Hoàng hậu, đẹp cả đôi đường.

Tần Thải Lam thật mạnh gật đầu, giống như muốn thuyết phục chính mình.

Đoàn người Ngụy Vương phi tới Thanh Ninh Cung, lại lần nữa cầu kiến Thái tử phi, lúc này Hà ma ma không trực tiếp cự tuyệt, mà là mời chủ tớ vài người vào một mái hiên nhỏ.

“Hôm nay tinh thần nương nương tốt hơn không ít, nói muốn gặp Vương phi nương nương một lần.”

Hà ma ma nhún người hành lễ, giọng điệu đúng mức: “Chỉ là nương nương nhà ta người mang lục giáp, mức độ quan trọng nói vậy Vương phi cũng biết.”

“Bởi vậy nô tỳ cả gan, góp lời với nương nương, hiện giờ mời Vương phi nương nương đi thay quần áo trước.”

Trên địa bàn của chính mình, Kỷ Uyển Thanh không sợ chút nào, dù sao giống kiếp trước trong phim truyền hình, dược vật vừa ngửi vào liền sinh non, hiện thực là không có. Trừ phi thai phụ kia đã cận kề ranh giới sinh non, có lẽ còn có khả năng thành công.

Tuy thế, nàng vẫn vô cùng cẩn thận. Nếu Tần Thải Lam cứng rắn muốn gặp nàng, vậy gặp đi, nhưng vì an tâm, đối phương cần thay đổi tất cả quần áo trang sức.

Cũng không phải cứng rắn muốn nàng đổi, nhưng nếu nàng không đổi, lần sau cũng đừng tới, dù sao gặp nàng cũng không có gì bức thiết.

Chủ ý là của Kỷ Uyển Thanh, giờ phút này Hà ma ma lại ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, để tránh làm chủ tử dính vết nhơ.

Tần Thải Lam còn chưa nói chuyện, nhũ mẫu Trương ma ma đã lớn giận, quát: “Tiện tì to gan, dám mạo phạm nương nương nhà ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện