Editor: Vy Vy 1505
“Tới đây, các huynh đệ!”
Nói chuyện chính là một hán tử áo xanh, xách theo một bình rượu lớn vào cửa: “Đều nếm thử, đây là rượu ngon Túy Tiên Lâu mới ra hầm.”
Nói xong, hắn lưu loát mở miệng bình, hương rượu thuần hậu lập tức tràn ngập, ba bốn người trong phòng chạy nhanh vây lại.
Người cầm đầu là một nam tử trung niên áo lam, nhíu nhíu mày: “Trần Lãnh, sao mới sáng sớm đã uống rượu rồi, còn làm nhiệm vụ hay không?”
“Trương đại ca,” hán tử áo xanh Trần Lãnh vừa rót rượu, vừa thở dài: “Chúng ta làm hay không làm nhiệm vụ, có gì khác nhau sao?”
Rượu ngon được đổ vào chén lớn, hắn tiếp đón: “Trương đại ca, đừng nghĩ nhiều, tới cùng nhau uống.”
Trương đại ca nghe vậy, hoảng hốt một lát. Cũng đúng, nhiệm vụ của bọn họ, làm hay không làm kỳ thật cũng không khác gì nhau.
Mấy người bọn họ vốn là phủ vệ Lâm Giang Hầu phủ. Vì Kỷ Hoàng hậu chính thức triển khai đoạt đích, hầu gia vì phòng ngày sau có sơ hở, trước tiên lặng lẽ đưa người nhà của tâm phúc bên cạnh ra phủ, cũng phái người thủ vệ và giám thị.
Kỷ Tường là quan trọng nhất, thủ vệ gia quyến cũng nhiều, đám người Trương đại ca lãnh nhiệm vụ này. Lúc ấy cảm thấy không có gì, hiện giờ chớp mắt gần mười năm, lại buồn khổ đến cực điểm.
Kỷ Tông Văn mọi việc quấn thân, quên mất phân phó đổi gác. Những người này chờ gần mười năm, ở yên trong trấn nhỏ, tuy an nhàn đến cực điểm, lại không thể lập công, càng không thể điều chuyển.
Đối với nam nhân có lòng tiến thủ, thật sự là tra tấn.
Trương đại ca cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng đứng lên, đi đến bên kia.
Trong phòng rượu ngon món ngon, không khí nhiệt liệt. Nóc nhà lại có một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, mái ngói bị nhấc lên nhẹ nhàng thả lại chỗ cũ, người tới điểm mũi chân, lặng lẽ rời đi.
Hắn lưu loát trở về, bẩm: “Hồi bẩm Phó thống lĩnh, đã thăm dò rõ ràng tình huống thủ vệ cách vách.” Nói xong, cẩn thận tự thuật lại.
“Rất tốt.”
Hứa Trì gật đầu, đứng lên: “Việc này không nên chậm trễ, tối nay chúng ta ra tay.”
Biết gia quyến của Kỷ Tường ở nơi đây, Hứa Trì cũng không lỗ mãng, đầu tiên sai người cẩn thận quan sát hai ngày, thăm dò tất cả tình huống, lại có bước tiếp theo hành động.
Nơi đây chỉ có gia quyến của Kỷ Tường, người nhà của tâm phúc khác không ở đây, có lẽ là phòng ngừa bị người tận diệt.
Bên cạnh Kỷ gia có một tòa nhà hai sân, bên trong ở bốn năm phủ vệ Lâm Giang Hầu phủ phái đến, cải trang giả dạng, bên ngoài là bảo vệ, thực tế cũng là giám thị.
Chỉ là, qua bảy tám năm, nhóm người này hầu như không còn cảnh giác. Hứa Trì phí chút tâm tư, liền biết rõ cách đối phương liên lạc và quy củ định kỳ hội báo với Lâm Giang Hầu phủ.
Mọi chuyện đã chuẩn bị, tối nay có thể hành động.
Đêm xuống.
Trấn nhỏ Bình Sơn ồn ào náo động cả ngày an tĩnh lại, ban đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng phu canh gõ mõ.
“Giờ Tuất canh một, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Phu canh mới vừa kêu xong, quay đầu, lại thấy phía đông rất xa có ngọn lửa bốc lên.
Hắn đại kinh thất sắc, vội ném cái mõ, hô lớn: “Hoả hoạn! Mau tới dập lửa, hoả hoạn!”
Nơi này cách chỗ nổi lửa rất xa, thế lửa tấn mãnh, chờ mọi người bừng tỉnh tìm đến, lửa cháy hừng hực, đã không thể vào cứu giúp.
Chờ hồi lâu, thế lửa rốt cuộc diệt, tòa nhà lớn ba sân và tòa nhà hai sân bên cạnh đều đã hóa thành tro tàn.
Tổng cộng tìm ra gần hai mươi bộ hài cốt, bị lửa đốt đã không thể phân biệt, nhưng đếm đếm, số lượng vẫn khớp.
Kỷ trạch và Trương trạch bên cạnh, tất cả mọi người đều chết, ngay cả nam nhân Kỷ gia hai ngày trước mới vừa về nhà cũng gặp bất hạnh.
Mọi người tiếc hận, nhưng cũng chỉ thế thôi, dù gì hai nhà này là ngoại lai, cũng không có thân thích ở bản địa, mọi người nhiều lắm cũng chỉ than vài câu, sau đó tăng mạnh cảnh giác củi lửa ánh nến trong nhà.
Chuyện này liền đi qua.
Nói đến Hứa Trì bên này.
Lửa là hắn sai người phóng, khống chế thực tốt, không lan đến hàng xóm vô tội, thủ pháp cũng thuần thục, không lưu lại một tia sơ hở. Còn về thi hài bên trong, chính là tử tù hôm nay mới vừa xử tử.
Dùng thuốc mê với người Kỷ gia, trong lúc ngủ mơ bắt người đi, cũng miễn cho đối phương phản kháng.
Để lại hai cấp dưới quan sát thế lửa kế tiếp, cũng tạm thời thay thế công việc của đám người Trương đại ca, đúng giờ truyền tin tức báo cho Lâm Giang Hầu phủ. Hắn liền lãnh người, nhanh chóng rời trấn Bình Sơn.
Trấn Bình Sơn ở hướng đông bắc của kinh thành và nằm hướng tây nam của Thừa Đức, vừa vặn ở vị trí chính giữa hai nơi. Cho dù là về kinh thành hay là đi Thừa Đức, thời gian cũng gần bằng nhau.
Một khi đã như vậy, Hứa Trì đương nhiên lựa chọn Thừa Đức.
Ra trấn nhỏ, xe ngựa to ban ngày đã chuẩn bị thỏa đáng cũng tới. Hắn không chút do dự, phân phó ném người lên xe, lập tức xuất phát, bằng tốc độ nhanh nhất đi Thừa Đức.
Hiện giờ Kỷ Uyển Thanh mang thai đã hơn bốn tháng, thai nhi thực ổn, thời kỳ này yêu cầu vận động thích hợp.
Mùa hè vô thức đi qua, nhưng nắng gắt cuối mùa vẫn còn, ánh mặt trời nóng bỏng, nàng không dám ra ngoài, chỉ đi hai vòng trong phòng. Chờ tới chạng vạng mới đi dạo trước cửa chính phòng.
Ngày này, Hà ma ma và Lê Hoa một trái một phải, thật cẩn thận nâng nàng ra cửa, Cao Húc đã trở lại.
Hắn đam mê làm bạn vợ con, lập tức tiếp nhận công việc.
“Thanh Nhi, việc bên Kỷ Tường tất cả thuận lợi.”
Cao Húc mở cánh tay nâng thê tử, hai người vai sóng vai, chậm rãi đi lại ở đình viện trước cửa chính phòng. Hắn nện bước vững vàng, lực đạo trên tay vừa vặn, không lỏng không chặt, lại mười phần có cảm giác an toàn.
Hắn vừa làm bạn Kỷ Uyển Thanh dạo bước, vừa thấp giọng tường tự mật báo mới vừa rồi nhận được: “Hứa Trì đã đắc thủ, hiện giờ đang áp Kỷ Tường và gia quyến tới Thừa Đức.”
“Thật sao?”
Kỷ Uyển Thanh đại hỉ, dưới chân dừng lại: “Thật tốt quá.”
Việc này tiến triển, chuyện lớn phi thường thuận lợi, nàng cũng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy tìm được chỗ hổng.
Một khi chỗ hổng này bị mở ra, chân tướng Tùng Bảo dịch có thể sáng tỏ.
Kỷ Uyển Thanh có chút kích động, Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng trấn an hai câu, lại nói: “Chuyện này cô sẽ tự mình thẩm vấn, Thanh Nhi đừng khẩn trương.”
Hắn nhất định phải cạy ra miệng Kỷ Tường.
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh thực tín nhiệm năng lực của phu quân, nàng hít sâu vài cái, bình phục chính mình cảm xúc, giơ tay xoa xoa bụng.
Đều nói mẹ con liền tâm, lời này không sai, hài nhi trong bụng đại khái cảm giác được cảm xúc mẫu thân phập phồng, lập tức mân mê vài cái.
“Làm sao vậy?”
Cao Húc vừa thấy động tác của thê tử, lập tức khẩn trương, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng phồng lên, thấy hài tử như thường lui tới nhúc nhích vài cái liền khôi phục bình tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thực cẩn thận, lập tức nói: “Chúng ta về phòng đi.”
“Dạ.”
Hôm nay chạng vạng dạo quanh cũng không ít, Kỷ Uyển Thanh không cự tuyệt phu quân quan tâm, được hắn nâng, xoay người về chính phòng.
Sau khi dùng bữa tối, tiêu thực lại nghỉ ngơi.
Cuộc sống nhẹ nhàng lại qua hai ngày, Hứa Trì liền đến Thừa Đức, cũng an trí xong đám người Kỷ Tường.
Ngày này sau giờ ngọ, Cao Húc cải trang ra hành cung, đi đến nơi hẹn trước.
Đoàn người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng vào một tòa nhà bốn sân không thu hút, vặn cơ quan, xuống mật đạo dưới đất.
Mật đạo phía dưới tòa nhà cực rộng, chiếm hơn một nửa diện tích tòa nhà bốn sân, có địa lao, phòng thẩm vấn vân vân.
Mỗi năm, Cao Húc luôn có mấy tháng ở Thừa Đức, những gì kinh thành có, bên này cũng không thiếu.
Hắn vào tịnh thất bên cạnh phòng thẩm vấn, nơi đây có bàn có ghế, trên tường đá liền nhau với phòng thẩm vấn được khảm một khối thủy tinh to, đối diện nhìn không thấy bên này, bên này nhìn qua lại rất rõ ràng.
Cao Húc ngồi xuống, nhàn nhạt phân phó: “Bắt đầu đi.”
Thuộc hạ của Hứa Trì ai cũng có sở trường riêng, liều lượng thuốc mê dùng rất tốt, Kỷ Tường và người nhà vào địa lao, thực mau liền tỉnh lại.
“Ách……”
Thê tử Khâu thị của Kỷ Tường rên rỉ một tiếng, ôm đầu mở mắt ra, đột ngột hét lên một tiếng, đột nhiên thanh tỉnh, bà ta hoảng sợ lay phu quân bên cạnh “Tướng công, tướng công! Ông xem đây là đâu?”
Giọng nữ thực bén nhọn, người Kỷ gia vốn dĩ chưa tỉnh bị cả kinh, lập tức khôi phục ý thức.
Vốn ngủ ở trên giường, sao mở mắt liền thay đổi nơi khác? Hơn nữa chỗ này rõ ràng là nhà tù, lập tức bảy tám người loạn thành một đoàn. Người lớn mặt mang hoảng sợ, con nít đã bắt đầu nức nở: “Nương, đây là đâu vậy?”
“Được rồi, đều câm miệng đi.”
Lúc này, Kỷ Tường là người tỉnh táo nhất, thân là đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ, sóng gió gì chưa thấy, lập tức ý thức được mấu chốt.
Đối phương nhất định là nhằm vào mình mà đến.
Kỷ Tường thân hãm nhà tù, trong lòng tuy nặng nề, nhưng mặt ngoài trấn định tự nhiên. Chẳng qua, khi ông ta nhìn vợ con và cha mẹ già, ánh mắt lại khó nén ưu sầu.
Nếu chỉ có một mình bị bắt, ông ta không sợ, cùng lắm thì chết thôi, cũng xem như trả ơn chủ tử nhiều năm tin trọng.
Ông ta không thèm để ý chính mình sống chết, nhưng……
Không đợi Kỷ Tường nghĩ quá nhiều, một trận tiếng bước chân dồn dập có lực từ xa đến gần. Ông ta chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử áo đen xuất hiện, mặt không biểu tình, “loảng xoảng” một tiếng, nhanh nhẹn mở khóa thiết to như cái chén, kéo cửa địa lao, kéo ông ta ra ngoài.
“Tướng công, tướng công!
“Cha, cha!”
Người Kỷ gia hoảng thành một đoàn, vội duỗi tay kéo lại, bọn họ bị vô tình tách ra, cửa địa lao một lần nữa bị khóa lại.
Vách tường địa lao to rộng bằng đá xanh phô bằng phẳng, cách một đoạn liền có một ánh nến lập lòe. Xuyên qua thông đạo thật dài, Kỷ Tường bị kéo vào một thẩm thất.
Trên vách tường treo đầy các loại hình cụ, nửa cũ nửa mới, thạch thất to như vậy tuy rửa sạch sẽ, nhưng không vứt đi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thẩm thất này rõ ràng không phải chỉ treo đạo cụ đe doạ người.
Bốn phía mười mấy nam tử áo đen an tĩnh trang nghiêm, người cầm đầu đứng ở giữa. Kỷ Tường bị trói trên giá chữ thập bằng gỗ thô, cũng không kinh hoảng, chỉ nhìn chằm chằm đối phương lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào, ý muốn như thế nào?”
“Các ngươi là người của Đông Cung?” tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Tuy Kỷ Tường chỉ là hạ phó, nhưng lại là tâm phúc nhất đẳng của Lâm Giang Hầu, giấu tai mắt người khác đi ra ngoài, thế nhưng bị bắt. Người có năng lực như vậy cũng không nhiều, hơn nữa trong lao ngục dưới đất này, đủ loại dấu vết để lại đều nói cho ông ta sự thật.
Ông ta rất có tầm mắt, đầu óc dạo qua một vòng: “Trong Lâm Giang Hầu phủ có nội ứng của các ngươi.”
“Kim Đại Niên?” trong lòng Kỷ Tường chấn động, trên mặt rốt cuộc lộ ra kinh ngạc.
Hứa Trì đạm đạm cười, cũng không trả lời đối phương: “Chuyện tới hiện giờ, ông cũng không cần biết chúng ta là người phương nào.”
“Ông chỉ cần cẩn thận nhớ lại, kể ra chuyện trước sau Tùng Bảo dịch không bỏ sót chi tiết nào là được.”
Đối phương vừa dứt lời, đồng tử Kỷ Tường co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
“Tới đây, các huynh đệ!”
Nói chuyện chính là một hán tử áo xanh, xách theo một bình rượu lớn vào cửa: “Đều nếm thử, đây là rượu ngon Túy Tiên Lâu mới ra hầm.”
Nói xong, hắn lưu loát mở miệng bình, hương rượu thuần hậu lập tức tràn ngập, ba bốn người trong phòng chạy nhanh vây lại.
Người cầm đầu là một nam tử trung niên áo lam, nhíu nhíu mày: “Trần Lãnh, sao mới sáng sớm đã uống rượu rồi, còn làm nhiệm vụ hay không?”
“Trương đại ca,” hán tử áo xanh Trần Lãnh vừa rót rượu, vừa thở dài: “Chúng ta làm hay không làm nhiệm vụ, có gì khác nhau sao?”
Rượu ngon được đổ vào chén lớn, hắn tiếp đón: “Trương đại ca, đừng nghĩ nhiều, tới cùng nhau uống.”
Trương đại ca nghe vậy, hoảng hốt một lát. Cũng đúng, nhiệm vụ của bọn họ, làm hay không làm kỳ thật cũng không khác gì nhau.
Mấy người bọn họ vốn là phủ vệ Lâm Giang Hầu phủ. Vì Kỷ Hoàng hậu chính thức triển khai đoạt đích, hầu gia vì phòng ngày sau có sơ hở, trước tiên lặng lẽ đưa người nhà của tâm phúc bên cạnh ra phủ, cũng phái người thủ vệ và giám thị.
Kỷ Tường là quan trọng nhất, thủ vệ gia quyến cũng nhiều, đám người Trương đại ca lãnh nhiệm vụ này. Lúc ấy cảm thấy không có gì, hiện giờ chớp mắt gần mười năm, lại buồn khổ đến cực điểm.
Kỷ Tông Văn mọi việc quấn thân, quên mất phân phó đổi gác. Những người này chờ gần mười năm, ở yên trong trấn nhỏ, tuy an nhàn đến cực điểm, lại không thể lập công, càng không thể điều chuyển.
Đối với nam nhân có lòng tiến thủ, thật sự là tra tấn.
Trương đại ca cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng đứng lên, đi đến bên kia.
Trong phòng rượu ngon món ngon, không khí nhiệt liệt. Nóc nhà lại có một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, mái ngói bị nhấc lên nhẹ nhàng thả lại chỗ cũ, người tới điểm mũi chân, lặng lẽ rời đi.
Hắn lưu loát trở về, bẩm: “Hồi bẩm Phó thống lĩnh, đã thăm dò rõ ràng tình huống thủ vệ cách vách.” Nói xong, cẩn thận tự thuật lại.
“Rất tốt.”
Hứa Trì gật đầu, đứng lên: “Việc này không nên chậm trễ, tối nay chúng ta ra tay.”
Biết gia quyến của Kỷ Tường ở nơi đây, Hứa Trì cũng không lỗ mãng, đầu tiên sai người cẩn thận quan sát hai ngày, thăm dò tất cả tình huống, lại có bước tiếp theo hành động.
Nơi đây chỉ có gia quyến của Kỷ Tường, người nhà của tâm phúc khác không ở đây, có lẽ là phòng ngừa bị người tận diệt.
Bên cạnh Kỷ gia có một tòa nhà hai sân, bên trong ở bốn năm phủ vệ Lâm Giang Hầu phủ phái đến, cải trang giả dạng, bên ngoài là bảo vệ, thực tế cũng là giám thị.
Chỉ là, qua bảy tám năm, nhóm người này hầu như không còn cảnh giác. Hứa Trì phí chút tâm tư, liền biết rõ cách đối phương liên lạc và quy củ định kỳ hội báo với Lâm Giang Hầu phủ.
Mọi chuyện đã chuẩn bị, tối nay có thể hành động.
Đêm xuống.
Trấn nhỏ Bình Sơn ồn ào náo động cả ngày an tĩnh lại, ban đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng phu canh gõ mõ.
“Giờ Tuất canh một, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Phu canh mới vừa kêu xong, quay đầu, lại thấy phía đông rất xa có ngọn lửa bốc lên.
Hắn đại kinh thất sắc, vội ném cái mõ, hô lớn: “Hoả hoạn! Mau tới dập lửa, hoả hoạn!”
Nơi này cách chỗ nổi lửa rất xa, thế lửa tấn mãnh, chờ mọi người bừng tỉnh tìm đến, lửa cháy hừng hực, đã không thể vào cứu giúp.
Chờ hồi lâu, thế lửa rốt cuộc diệt, tòa nhà lớn ba sân và tòa nhà hai sân bên cạnh đều đã hóa thành tro tàn.
Tổng cộng tìm ra gần hai mươi bộ hài cốt, bị lửa đốt đã không thể phân biệt, nhưng đếm đếm, số lượng vẫn khớp.
Kỷ trạch và Trương trạch bên cạnh, tất cả mọi người đều chết, ngay cả nam nhân Kỷ gia hai ngày trước mới vừa về nhà cũng gặp bất hạnh.
Mọi người tiếc hận, nhưng cũng chỉ thế thôi, dù gì hai nhà này là ngoại lai, cũng không có thân thích ở bản địa, mọi người nhiều lắm cũng chỉ than vài câu, sau đó tăng mạnh cảnh giác củi lửa ánh nến trong nhà.
Chuyện này liền đi qua.
Nói đến Hứa Trì bên này.
Lửa là hắn sai người phóng, khống chế thực tốt, không lan đến hàng xóm vô tội, thủ pháp cũng thuần thục, không lưu lại một tia sơ hở. Còn về thi hài bên trong, chính là tử tù hôm nay mới vừa xử tử.
Dùng thuốc mê với người Kỷ gia, trong lúc ngủ mơ bắt người đi, cũng miễn cho đối phương phản kháng.
Để lại hai cấp dưới quan sát thế lửa kế tiếp, cũng tạm thời thay thế công việc của đám người Trương đại ca, đúng giờ truyền tin tức báo cho Lâm Giang Hầu phủ. Hắn liền lãnh người, nhanh chóng rời trấn Bình Sơn.
Trấn Bình Sơn ở hướng đông bắc của kinh thành và nằm hướng tây nam của Thừa Đức, vừa vặn ở vị trí chính giữa hai nơi. Cho dù là về kinh thành hay là đi Thừa Đức, thời gian cũng gần bằng nhau.
Một khi đã như vậy, Hứa Trì đương nhiên lựa chọn Thừa Đức.
Ra trấn nhỏ, xe ngựa to ban ngày đã chuẩn bị thỏa đáng cũng tới. Hắn không chút do dự, phân phó ném người lên xe, lập tức xuất phát, bằng tốc độ nhanh nhất đi Thừa Đức.
Hiện giờ Kỷ Uyển Thanh mang thai đã hơn bốn tháng, thai nhi thực ổn, thời kỳ này yêu cầu vận động thích hợp.
Mùa hè vô thức đi qua, nhưng nắng gắt cuối mùa vẫn còn, ánh mặt trời nóng bỏng, nàng không dám ra ngoài, chỉ đi hai vòng trong phòng. Chờ tới chạng vạng mới đi dạo trước cửa chính phòng.
Ngày này, Hà ma ma và Lê Hoa một trái một phải, thật cẩn thận nâng nàng ra cửa, Cao Húc đã trở lại.
Hắn đam mê làm bạn vợ con, lập tức tiếp nhận công việc.
“Thanh Nhi, việc bên Kỷ Tường tất cả thuận lợi.”
Cao Húc mở cánh tay nâng thê tử, hai người vai sóng vai, chậm rãi đi lại ở đình viện trước cửa chính phòng. Hắn nện bước vững vàng, lực đạo trên tay vừa vặn, không lỏng không chặt, lại mười phần có cảm giác an toàn.
Hắn vừa làm bạn Kỷ Uyển Thanh dạo bước, vừa thấp giọng tường tự mật báo mới vừa rồi nhận được: “Hứa Trì đã đắc thủ, hiện giờ đang áp Kỷ Tường và gia quyến tới Thừa Đức.”
“Thật sao?”
Kỷ Uyển Thanh đại hỉ, dưới chân dừng lại: “Thật tốt quá.”
Việc này tiến triển, chuyện lớn phi thường thuận lợi, nàng cũng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy tìm được chỗ hổng.
Một khi chỗ hổng này bị mở ra, chân tướng Tùng Bảo dịch có thể sáng tỏ.
Kỷ Uyển Thanh có chút kích động, Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng trấn an hai câu, lại nói: “Chuyện này cô sẽ tự mình thẩm vấn, Thanh Nhi đừng khẩn trương.”
Hắn nhất định phải cạy ra miệng Kỷ Tường.
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh thực tín nhiệm năng lực của phu quân, nàng hít sâu vài cái, bình phục chính mình cảm xúc, giơ tay xoa xoa bụng.
Đều nói mẹ con liền tâm, lời này không sai, hài nhi trong bụng đại khái cảm giác được cảm xúc mẫu thân phập phồng, lập tức mân mê vài cái.
“Làm sao vậy?”
Cao Húc vừa thấy động tác của thê tử, lập tức khẩn trương, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng phồng lên, thấy hài tử như thường lui tới nhúc nhích vài cái liền khôi phục bình tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thực cẩn thận, lập tức nói: “Chúng ta về phòng đi.”
“Dạ.”
Hôm nay chạng vạng dạo quanh cũng không ít, Kỷ Uyển Thanh không cự tuyệt phu quân quan tâm, được hắn nâng, xoay người về chính phòng.
Sau khi dùng bữa tối, tiêu thực lại nghỉ ngơi.
Cuộc sống nhẹ nhàng lại qua hai ngày, Hứa Trì liền đến Thừa Đức, cũng an trí xong đám người Kỷ Tường.
Ngày này sau giờ ngọ, Cao Húc cải trang ra hành cung, đi đến nơi hẹn trước.
Đoàn người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng vào một tòa nhà bốn sân không thu hút, vặn cơ quan, xuống mật đạo dưới đất.
Mật đạo phía dưới tòa nhà cực rộng, chiếm hơn một nửa diện tích tòa nhà bốn sân, có địa lao, phòng thẩm vấn vân vân.
Mỗi năm, Cao Húc luôn có mấy tháng ở Thừa Đức, những gì kinh thành có, bên này cũng không thiếu.
Hắn vào tịnh thất bên cạnh phòng thẩm vấn, nơi đây có bàn có ghế, trên tường đá liền nhau với phòng thẩm vấn được khảm một khối thủy tinh to, đối diện nhìn không thấy bên này, bên này nhìn qua lại rất rõ ràng.
Cao Húc ngồi xuống, nhàn nhạt phân phó: “Bắt đầu đi.”
Thuộc hạ của Hứa Trì ai cũng có sở trường riêng, liều lượng thuốc mê dùng rất tốt, Kỷ Tường và người nhà vào địa lao, thực mau liền tỉnh lại.
“Ách……”
Thê tử Khâu thị của Kỷ Tường rên rỉ một tiếng, ôm đầu mở mắt ra, đột ngột hét lên một tiếng, đột nhiên thanh tỉnh, bà ta hoảng sợ lay phu quân bên cạnh “Tướng công, tướng công! Ông xem đây là đâu?”
Giọng nữ thực bén nhọn, người Kỷ gia vốn dĩ chưa tỉnh bị cả kinh, lập tức khôi phục ý thức.
Vốn ngủ ở trên giường, sao mở mắt liền thay đổi nơi khác? Hơn nữa chỗ này rõ ràng là nhà tù, lập tức bảy tám người loạn thành một đoàn. Người lớn mặt mang hoảng sợ, con nít đã bắt đầu nức nở: “Nương, đây là đâu vậy?”
“Được rồi, đều câm miệng đi.”
Lúc này, Kỷ Tường là người tỉnh táo nhất, thân là đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ, sóng gió gì chưa thấy, lập tức ý thức được mấu chốt.
Đối phương nhất định là nhằm vào mình mà đến.
Kỷ Tường thân hãm nhà tù, trong lòng tuy nặng nề, nhưng mặt ngoài trấn định tự nhiên. Chẳng qua, khi ông ta nhìn vợ con và cha mẹ già, ánh mắt lại khó nén ưu sầu.
Nếu chỉ có một mình bị bắt, ông ta không sợ, cùng lắm thì chết thôi, cũng xem như trả ơn chủ tử nhiều năm tin trọng.
Ông ta không thèm để ý chính mình sống chết, nhưng……
Không đợi Kỷ Tường nghĩ quá nhiều, một trận tiếng bước chân dồn dập có lực từ xa đến gần. Ông ta chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử áo đen xuất hiện, mặt không biểu tình, “loảng xoảng” một tiếng, nhanh nhẹn mở khóa thiết to như cái chén, kéo cửa địa lao, kéo ông ta ra ngoài.
“Tướng công, tướng công!
“Cha, cha!”
Người Kỷ gia hoảng thành một đoàn, vội duỗi tay kéo lại, bọn họ bị vô tình tách ra, cửa địa lao một lần nữa bị khóa lại.
Vách tường địa lao to rộng bằng đá xanh phô bằng phẳng, cách một đoạn liền có một ánh nến lập lòe. Xuyên qua thông đạo thật dài, Kỷ Tường bị kéo vào một thẩm thất.
Trên vách tường treo đầy các loại hình cụ, nửa cũ nửa mới, thạch thất to như vậy tuy rửa sạch sẽ, nhưng không vứt đi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thẩm thất này rõ ràng không phải chỉ treo đạo cụ đe doạ người.
Bốn phía mười mấy nam tử áo đen an tĩnh trang nghiêm, người cầm đầu đứng ở giữa. Kỷ Tường bị trói trên giá chữ thập bằng gỗ thô, cũng không kinh hoảng, chỉ nhìn chằm chằm đối phương lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào, ý muốn như thế nào?”
“Các ngươi là người của Đông Cung?” tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Tuy Kỷ Tường chỉ là hạ phó, nhưng lại là tâm phúc nhất đẳng của Lâm Giang Hầu, giấu tai mắt người khác đi ra ngoài, thế nhưng bị bắt. Người có năng lực như vậy cũng không nhiều, hơn nữa trong lao ngục dưới đất này, đủ loại dấu vết để lại đều nói cho ông ta sự thật.
Ông ta rất có tầm mắt, đầu óc dạo qua một vòng: “Trong Lâm Giang Hầu phủ có nội ứng của các ngươi.”
“Kim Đại Niên?” trong lòng Kỷ Tường chấn động, trên mặt rốt cuộc lộ ra kinh ngạc.
Hứa Trì đạm đạm cười, cũng không trả lời đối phương: “Chuyện tới hiện giờ, ông cũng không cần biết chúng ta là người phương nào.”
“Ông chỉ cần cẩn thận nhớ lại, kể ra chuyện trước sau Tùng Bảo dịch không bỏ sót chi tiết nào là được.”
Đối phương vừa dứt lời, đồng tử Kỷ Tường co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
Danh sách chương