Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần vốn đang ngồi ở hai bên bàn, nhưng Tạ Sơ Thần vừa ngồi được một lát, bắt đầu lén lút nhích tới bên cạnh Tiêu Vãn đang đọc sách nghiêm túc. Mỗi lần nhích, hắn lại cẩn thận nhìn trộm Tiêu Vãn, sau đó lại trộm tới gần.



Cho tới khi chỉ cách Tiêu Vãn một đoạn ngắn, hắn mới cẩn thận vươn tay, bàn tay dưới bàn kéo nhẹ vạt áo Tiêu Vãn, trên mặt lại lộ ra nụ cười cao hứng và thỏa mãn.



Đang lúc Tạ Sơ Thần yên lặng mừng thầm, Tiêu Vãn bỗng duỗi tay, ôm hắn vào lòng, cũng nắm bàn tay nhỏ đang lộn xộn của hắn vào trong tay mình.



Hai người dán sát vào nhau, bốn mắt giao thoa, ngực mềm mại cao ngất gần trong gang tấc, Tạ Sơ Thần kinh hoảng tới mức cà lăm, chỉ cảm thấy hơi ấm bàn tay Tiêu Vãn đang nắm lấy tay mình làm hắn cảm thấy thật vui vẻ, làm hắn không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Tiêu Vãn vừa hôn hắn, hô hấp trở nên gấp gáp.



"Thê, Thê Chủ......"  



Nghĩ rồi nghĩ, Tạ Sơ Thần vừa hoảng hốt vừa mong chờ, hắn mang mắt đào hoa, hai má ửng đỏ, giống như con dê nhỏ đáng yêu đang hơi nhếch môi, tản ra hơi thở thơm ngào ngạt dụ người ta phạm tội.



( Candy: Rốt cuộc hai người có phạm tội không thì bảo! (/*^*)/ ^ |_| *Lật bàn* Tác giả thích thả trái ngọt hoài rồi không cho độc giả ăn <(-^-)> )



Tiêu Vãn nghĩ tới chuyện ở lại bên cạnh Tạ Sơ Thần, vốn là không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào cả, chỉ cảm thấy không khí ở chung với Tạ Sơ Thần rất dễ chịu, mà tối nay cũng muốn bồi thường hắn một phen, làm hắn vui vẻ.



Hai người một người xem sổ, một người nghiêm túc làm bài, đều nỗ lực phấn đấu cho tương lai của đối phương, đúng là thê xướng phu tùy a!



Nhưng Tiêu Vãn nghĩ thì hay, hiện thực lại khác xa.



Làm bài một lát, Tiêu Vãn liền nghĩ tới Tạ Sơ Thần vừa trộm hôn nàng, sau đó bị nàng đảo khách thành chủ. Tâm tư nàng bay lên, hoàn toàn không còn ở trên đề thi nữa, mà đã sớm liếc nhìn Tạ Sơ Thần rồi.



Thấy hắn cũng thất thần, cẩn thận dịch tới bên cạnh mình nhưng lại không có can đảm, trong lòng Tiêu Vãn cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ vươn tay kéo hắn.



Nhào vào lòng Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần hơi ngẩng đầu, gương mặt hồng hồng lại khẩn trương giống như mật đào mọng nước, giống như chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể tràn ra nước quả ngon miệng. Hắn thay một bộ áo dài màu trắng, Tiêu Vãn ôm hắn như thế, cổ áo rộng thùng thình lại mở ra thêm một chút, phác họa độ cong dáng người.



Tiêu Vãn nhìn từ trên xuống, cảnh xuân như ẩn như hiện, tản ra hương khí mê người. Cánh môi mềm mại kia, mang theo màu sắc phấn nộn, vô cùng hấp dẫn người hôn tới.



Bữa tối nay Tiêu Vãn ăn rất ít, bây giờ đã thấy đói bụng......



"Thê Chủ!" Thấy hô hấp của Thê Chủ hơi loạn, Tạ Sơ Thần mừng thầm, nghĩ mình cũng không phải là không có mị lực. Hắn quyết định phải bắt lấy cơ hội hôm nay khi mà Thê Chủ đang không thích Quý công tử, miễn ngày sau lại không còn cơ hội nữa.



Một tiếng Thê Chủ mềm mại kia thật là dễ nghe, giống như móng mèo con cào lên ngực Tiêu Vãn, làm cho hắn vốn chỉ muốn làm bài, mỗi ngày cố gắng tiến lên trong nháy mắt cứng đờ lại, trong đầu không nghĩ ra một chữ nào.



Theo bản năng, nàng nuốt nước miếng, nói: "Sơ thần, ngươi đừng lộn xộn."



Cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay làm Tiêu Vãn yêu thích không muốn buông tay, tay nàng nắm chặt, rất muốn duy trì động tác này, nhưng cuối cùng vẫn buông ra, ôm Tạ Sơ Thần tới ghế của hắn.



Thấy câu dẫn Thê Chủ thất bại, Tạ Sơ Thần nắm chặt tay Tiêu Vãn, tư thế mặt dày làm động tác Tiêu Vãn buông hắn xuống ngừng lại.



Hắn ngẩng đầu, giọng nói giòn tan: "Thê Chủ, ôm ngài rất ấm. Ta có thể ôm ngài một lúc nữa không?"



"...... Được."



Thấy Tiêu Vãn đồng ý, Tạ Sơ Thần vui rạo rực nhào vào lòng Tiêu Vãn. Hắn cọ này cọ này, cọ rồi lại cọ, vùi luôn cái đầu vào lòng Tiêu Vãn, ăn đậu hũ của Thê Chủ nhà mình một cách công khai. Không, phải nói là câu dẫn Thê Chủ nhà mình một cách công khai!



Mỹ nhân cọ trong lòng, Tiêu Vãn không thể nào ngồi im được, cả người nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập......



Nàng cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần nhào vào lòng mình, áo màu trắng hơi mỏng, mơ hồ lộ ra da thịt bên dưới. Tay nàng không khỏi xoa lên vòng eo mềm một tay là ôm hết của hắn, lại chậm rãi vỗ nhẹ lưng hắn.



Trong phòng hòa hợp ấm áp, Tiêu Vãn cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Cuối cùng, nàng cũng nhịn rung động trong lòng mình, mở miệng hỏi: "Sơ Thần, trước kia, ta...... Ăn chơi trác táng như thế, chỉ là một cái bao cỏ...... Kinh thành đều biết được ác danh của ta...... Ngươi đáng lẽ ra cũng phải giống các nam tử khác, cũng ghét ta...... Mới đúng......"



Trước khi có bất cứ hành động gì, Tiêu Vãn quyết định phải hiểu rõ tâm ý thật lòng của Tạ Sơ Thần.



Để tránh mình hiểu lầm hành động của hắn, biến thành sói đói vồ dê, làm cho con cừu nhỏ này sợ hãi.



Thấy Tạ Sơ Thần hoàn toàn không có phản ứng gì, lòng Tiêu Vãn run lên, vội nâng đầu Tạ Sơ Thần đang vùi vào ngực nàng dậy. Ai ngờ, cái vị thiếu niên vừa liều mạng ăn đậu hũ, cọ được một lúc, lại được Tiêu Vãn vỗ về, mơ màng ngủ luôn, còn thoải mái nhỏ nước miếng. ( =))))) )



Tiêu Vãn giận tới mức nghẹn họng, hận không thể đánh cái mông nhỏ của hắn cho tỉnh lại, nhưng lại không nỡ đánh hắn....... Đành phải vô sỉ sờ sờ......



"Sơ thần......"  



Lúc này Tạ Sơ Thần đang nửa tỉnh nửa mê, vừa mở mắt đã thấy bản mặt đen như than của Tiêu Vãn, lại ẩn ẩn màu hồng, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Hắn dựa đầu vào cổ Tiêu Vãn, không màng đến tư thế cứng nhắc, thoải mái nheo mắt, hít một hơi thật sâu.



Có thể ôm Thê Chủ mà ngủ! Thật hạnh phúc nha! Nhất định mình đang nằm mơ!



Hắn ôm Tiêu Vãn, hạnh phúc cọ cọ. Sau đó lại hơi gục đầu, giống như muốn đi ngủ.



Tiêu Vãn cạn lời, lay hắn: "Sơ Thần, lời nói vừa nãy của ta, ngươi có nghe thấy không? Đừng ngủ vội ạ......"



Đã nhiều ngày Tạ Sơ Thần thức đêm xem sổ sách, thân thể đã kiệt sức. Dưới sự vuốt ve của Tiêu Vãn, hắn cảm thấy lâng lâng, mơ màng muốn ngủ. Lúc này đầu óc hắn đã mơ hồ, đâu còn nghe thấy Tiêu Vãn hỏi cái gì, chỉ biết lẩm bẩm.



Cuối cùng, hắn bị Tiêu Vãn làm phiền, liền ôm cổ Tiêu Vãn, nhẹ nhàng làm nũng: "Thê Chủ, ta mệt, chúng ta cùng ngủ đi...... Giường ta đã xếp tốt...... Ta cũng đã tắm sạch sẽ...... Chúng ta có thể động...... " Âm thanh mềm mại, lại khàn khàn lười biếng, nửa nhắm nửa mở, không giống lúc xưa trong vắt, lại mê ly.



Bộ dáng mê người như vậy làm Tiêu Vãn cảm thấy miệng lưỡi đều khô.Nàng nói: "Sơ Thần, ngươi thật sự muốn cùng ta ngủ sao?"



Giường đã xếp tốt, người cũng tắm sạch, đây là đang mời nàng sao?!



Nhưng nàng nhẹ nhàng hỏi, lại không nhận được câu trả lời của Tạ Sơ Thần, quả thực thấy hắn khẽ nhắm mắt lại, chu môi đỏ, ngủ ngon lành.



"Sơ Thần......" Tiêu Vãn mở miệng nói, "Ta ôm ngươi lên giường nhé?"  



Thấy Tạ Sơ Thần ngủ ngon như thế, Tiêu Vãn không đành lòng đánh thức hắn, đành nhẹ nhàng bế hắn lên, đi tới bên giường.



Mềm mại trong lòng, Tiêu Vãn rất khó ngồi mà không loạn. Nàng liếm môi khô ráo, cố nén xúc động, nhẹ nhàng đặt Tạ Sơ Thần lên giường, đắp chăn lên người hắn.



Nhưng Tiêu Vãn vừa cử động, Tạ Sơ Thần vội nắm lấy áo nàng, nắm chặt không chịu buông, da thịt mềm mại lại nhiễm một màu hồng nhạt.



"Thê Chủ, Thê Chủ......" Trong lúc ngủ mơ, hắn nhẹ nhàng gọi tên Tiêu Vãn, hơi hoảng loạn, bất an, giống như sợ Tiêu Vãn sẽ bỏ đi. Cho tới khi Tiêu Vãn dịu dàng vuốt tóc hắn, hắn mới an tâm nheo mắt lại, cơ thể cuộn tròn trong chăn.



Tóc đen như mực mượt mà, quyến luyến ngón tay Tiêu Vãn. Tiêu Vãn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Tạ Sơ Thần. Khóe miệng hắn cong lên, không biết đang mơ thấy gì, lại cười ngọt ngào tới như thế. Làm cho tâm tư bất định của Tiêu Vãn cũng dịu lại.



Bé ngốc, ngủ phúc hậu vô hại như thế, cũng không sợ vị đại tiểu thư Tiêu gia thanh danh lộn xộn như nàng đánh lén nửa đêm sao...... Đúng là không biết tự bảo vệ bản thân mà!



Tiêu Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo nhẹ gương mặt ngủ say của Tạ Sơ Thần. Thấy Tạ Sơ Thần bất mãn nhíu mày, nàng cười khổ, lại mang theo cảm giác thỏa mãn.



Tiêu Vãn nào biết, Tạ Sơ Thần đúng là hy vọng Thê Chủ nhà mình đánh lén mình nhanh một chút, như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận ăn vạ Tiêu Vãn, trở thành phu lang thật sự của nàng. Như vậy, Tiêu Vãn sẽ không có lý do đuổi hắn đi nữa!



Tiêu Vãn không biết suy nghĩ nhỏ của Tạ Sơ Thần, chỉ biết nếu mình lại ở đây, chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì mất. Vì thế, nàng cúi người, chạm nhẹ lên đôi môi đang cười của Tạ Sơ Thần, rất nhẹ, chỉ lướt qua, nhưng lại mang theo sự đau lòng dịu dàng.



"Ngủ ngon, Sơ Thần." Nàng cẩn thận đắp chăn cho hắn. Sau đó thổi tắt nến, cẩn thận đóng cửa sổ lại.



Lúc mơ màng, Tạ Sơ Thần từng lẩm bẩm một câu:"Bởi vì ngài là anh hùng của ta, cho nên, thích ngài......"



Anh hùng?



Sơ Thần, bởi vì ta giúp ngươi báo thù cho cha mẹ, nên ngươi mới cảm kích lấy thân báo đáp sao?



Liệu có thể vì lí do khác......



Thật sự thích ta......



Về thư phòng trước, Tiêu Vãn rửa mặt nước lạnh, áp chế lại suy nghĩ miên man của mình. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy Quý Thư Mặc đang chạy vội tới nhà xí, khóe miệng cười lạnh lùng.



Ngày thứ hai, vì Quý Thư Mặc lăn lộn một đêm, sáng sớm khi tới thỉnh an Trần Thái Công, bị trễ mất nửa nén hương (15 phút), làm cho Trần Thái Công vốn luôn nghiêm ngặt về quy tắc cảm thấy hơi bất mãn. Mà Tạ Sơ Thần chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi, có thể thanh toán cực kỳ rõ ràng sổ sách từ lớn cho tới nhỏ của Tiêu gia, làm cho Trần Thái Công có ấn tượng rất tốt với hắn, không khỏi khen hắn vài câu.



Bởi Quý Thư Mặc mất tám ngày mới về phủ, lại bởi vì Tiêu Vãn chưa đưa ngọc bội cho Quý Thư Mặc, Trần Thái Công không chấp nhận thân phận Chính Quân của Quý Thư Mặc, lệnh cho người làm của Tiêu gia không được gọi Quý Thư Mặc là Chính Quân,chỉ có thểgọi là "Quý phu lang" hoặc là "Quý công tử".



Tạ Sơ Thần không nói gì.



Vì thế, quyền quản gia của Tiêu phủ chia làm hai, Quý Thư Mặc và Tạ Sơ Thần mỗi người làm một nửa, cho tới khi Tiêu Vãn chọn ra Chính quân mới thôi.



Phải mang địa vị ngang hàng với người gả vào bằng cửa nhỏ như Tạ Sơ Thần, điều này làm cho người được kiệu lớn tám người nâng vào cửa như Quý Thư Mặc cảm thấy bất mãn, nhưng nghĩ đến trọng lượng lời nói của Trần Thái Công trong Tiêu gia, hắn phải nhịn xuống.



Hắn chỉ mong Tiêu Vãn sớm đưa ngọc bội cho hắn một chút, làm cho hắn thật sự trở thành người cầm quyền trong Tiêu gia. Mà trước khi hắn đi, nhìn thoáng qua Tạ Sơ Thần cười ngây ngô giống như đang rất đắc ý, trong lòng cảm thấy khinh bỉ, chống cơ thể mệt mỏi của mình, được hai nô tài chậm như rùa nâng về Mặc Uyên Cư.



Sơ với việc Trần Thái Công khen hắn và việc Quý Thư Mặc thù hằn hắn, Tạ Sơ Thần lại đang ngượng ngùng mà nghĩ: Hình như tối hôm qua hắn quấn lấy Thê Chủ, đòi Thê Chủ ngủ với hắn. Tuy sau tỉnh lại, hăn không thấy Thê Chủ đâu, nhưng hắn lại ở trên giường!



Nhất định là Thê Chủ bế hắn lên giường! Không biết bọn họ có ngủ chung không......"



Khi người nhà giàu xuất giá, đều sẽ có ma ma dạy dỗ hắn về lễ tiết khi thị tẩm. Nhưng Tạ Sơ Thần lại không làm theo lễ xuất giá một cách đầy đủ, cho nên không rõ rốt cuộc thì thị tẩm là cái gì. Hắn ngốc ngốc nghĩ nam nữ hai người nằm trên giường, ôm nhau một cái là có thế sinh con.



(Candy: Ngày xưa có ai bị mẹ lừa như thế không? =.= ! Ngày xưa Candy bị mama lừa mà tới giờ vẫn xấu hổ nha)



—— Ngươi thích sinh thì cứ sinh, sinh sinh sinh, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản! Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ bảo vệ ngươi và đứa bé!



Nghĩ tới lời cam đoan của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần cảm thấy lâng lâng, khóe mắt đuôi lông mày đều là mảnh xuân.



Thời điểm Tiêu Khinh về phủ, liền thấy một thiếu niên mặc áo đen nhảy nhót trong vườn hoa. Hắn bẻ một đóa hoa sơn chi, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, sườn mặt như vẽ nổi lên một đóa mây đỏ, mang theo nụ cười động lòng người.



Đột nhiên, trái tim Tiêu Khinh Như đập thình thịch.



Nàng rời khỏi phủ mấy ngày nay, tuy biết đại tỉ của mình mới nạp hai vị phu lang, một là vị tài tử nổi tiếng kinh thành Quý Thư Mặc, hai là người thanh danh lộn xộn tướng mạo xấu xí Tạ Sơ Thần. Nhưng nàng mới gặp Quý Thư Mặc, chưa từng thấy vị Tạ Sơ Thần tướng mạo xấu xí trong truyền thuyết, cho nên chưa hề nghĩ vị thiếu niên đẹp như hoa này là con vợ cả Tạ gia danh tiếng tệ hại kia.



Nàng chỉ cho rằng, tiểu công tử xinh đẹp như vậy, có lẽ là bạn tốt của Quý Thư Mặc, tới Tiêu phủ tìm Quý Thư Mặc chơi. Nàng lễ phép bước tới, dò hỏi"Vị công tử này, xin hỏi ngươi là bạn của Quý công tử sao? Không biết công tử họ gì, Tiêu mỗ muốn làm bạn với ngươi......"



Nhìn thấy người có dung mạo rất giống Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần lập tức đoán được thân phận đối phương. Khóe miệng hắn nâng lên, vừa muốn thân thiện trả lời, lại thấy Vân Yên nhanh chóng bước tới, ngăn cản trước người mình.



Vân Yên âm trầm nhìn Tiêu Khinh Như hơi tức giận, lạnh lùng mở miệng:"Nhị tiểu thư, vị này chính là Tạ công tử, là phu lang của tiểu thư."



Không yên tâm đến những chuyện ở Tiêu gia, Tiêu Vãn liền sai Vân Yên tâm tư kín đáo ở lại Tiêu phủ, để ý an toàn của Tạ Sơ Thần và những hành động nhỏ của Quý Thư Mặc.



Vừa nghe thấy thiếu niên trước mắt là Tạ Sơ Thần danh tiếng lộn xộn, còn là phu lang của Tiêu Vãn, Tiêu Khinh Như bị sốc. Nàng không còn tâm trạng gì nữa, khách sáo nói vài câu xong, uể oải rời khỏi vườn hoa.



Cùng lúc đó, khi Tiêu Vãn về phủ, có đi ngang qua một gian Y Phô (Cửa tiệm vải) của Tạ gia. Hai mươi lăm năm trước, Y Phô Tạ Tưởng* từng là nhân tài kiệt xuất, vải dệt ra tinh mỹ, kiểu dáng hoa lệ không trùng lặp. Tạ Hân Toàn còn tự mình khai đao, khai sáng Khúc Cư thịnh hành nhất Đông Ngụy.



(Candy: Có bạn nào đọc nhiều, biết từ "Nhớ" dịch ra tiếng Hán hoặc Hán Việt gì đó là gì không? Trong bản convert thì ở đây ghi là "Tạ nhớ", bạn nào biết thì nhắn cho Candy để Candy sửa nhé, cảm ơn nhiều!)



Tạ Hân Toàn thiết kế thâm y Khúc Cư, vạt vải khâu cực kỳ tú lệ, Khúc Cư xoay quanh, khóa lại trên người, trở thành một loại đồ trang trí cực kỳ lưu hành năm đó. Loại trang phục này toàn thân hẹp, không chỉ nam nữ đều mặc được, còn dài nhưng không chạm đất, lại không hề lộ liễu gì.



Mặc vào đi đường dễ dàng, giải quyết được lo lắng của mọi người khi sợ bị lộ cảnh xuân.



Khúc Cư vừa xuất hiện, không chỉ mọi người dân đều tìm mua, càng khiến cho nữ hoàng tán thưởng, Nàng cho rằng Khúc Cư có hàm súc, nho nhã, thể hiện được nét ưu nhã trong trang phục của nam nữ. Nàng đặc biệt phong Y Phô Tạ Tưởng là Y Phô đệ nhất kinh thành, đặt nhiệm vụ thiết kế cung trang giao cho Tạ Hân Toàn tự mình làm.



Sau đó, Y Phô Tạ Tưởng càng ngày càng phát đạt, mở ra bảy tám chi nhanh. Nhưng ngày vui ngắn chẳng dài lâu, bởi vì nội y được cải tiến, Khúc Cư hai mươi năm trước vốn thịnh hành lại trở nên dư thừa, sau khi Khúc Cư lưu hành được vài năm, dần bị áo váy dài thay thế. Áo váy thuộc hệ thống áo váy, điện hình là áo trên dưới thường chế thức, bây giờ vẫn còn là phục sức lưu hành ở Đông Ngụy.



(Candy: Ta thề là ta không hiểu ta vừa edit cái gì nữa. ._. )



Nhưng Tạ Hân Toàn chưa nhụt chí, nàng không ngừng khai thách những con đường kinh thương của mình, tiệm vải, tiền trang, tiệm gạo, hiệu cầm đồ, từ từ trở thanh vị trí giàu số một kinh thành, đẩy vinh dự Tạ gia lên cao như núi.



Y Phô Tạ Tưởng tuy không phải nhân tài kiệt xuất, nhưng bởi vì có mang danh Y Phô đệ nhất kinh thành mà nữ hoàng tử ban cho, sinh ý vẫn không tệ!



Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn kinh ngạc phát hiện Y Phô đệ nhất năm đó lại trở nên cực kỳ thưa thớt, chưởng quầy và mấy tên tiểu nhị lười biếng ngồi, không tiếp đón khách thì thôi, còn ngồi ăn hạt dưa nói chuyện phiếm! Khi thỉnh thoảng có khách tới hỏi thăm, bọn họ vừa thấy người quấn áo đơn giản, lập tức lộ vẻ khinh thường, cho rằng đối phương không mua nổi quần áo.



Tùy ý ứng phó vài câu xong, bọn họ chẳng có phản ứng gì, lại lo ngồi cắn hạt dưa.



Tiêu Vãn cực kỳ tức giận,

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện