Nhìn vẻ mặt Tiêu Vãn sắc sảo, quyết đoán mười phần, Thanh Chính bỗng hiểu được, vì sao Tiêu Ngọc Dung đột nhiên tự hào nói với nàng rằng Tiêu Vãn đã thay đổi.
Trần Kỳ và Tạ Thanh Vinh là hai con châu chấu buộc trên một sợi dây*, nếu không có chuyện hôm nay, Trần Kỳ sẽ không phản bội vị kim chủ Tạ Thanh Vinh này.
(Candy: Hai con châu chấu buộc trên một sợi dây: Ý chỉ những người có quan hệ cực kì mật thiết với nhau về lợi ích chẳng hạn, nếu một người gặp chuyện thì người kia cũng lập tức gặp chuyện )
Nhưng Tiêu Vãn đã thiết kế ra thế cục này quá mức xảo diệu, đầu tiên là làm cho Tạ Thanh Vinh thua một vố lớn, đánh cuộc tới mức thiếu nợ kếch xù, mang nàng tới Hình Bộ một cách công khai làm cho mọi người đều biết, mà Tiêu Vãn càng lợi dụng uy danh Hình Bộ Thượng Thư của nàng, âm thầm tạo áp lực cho Trần Kỳ, làm cho Trần Kỳ nghĩ lầm Tạ Thanh Vinh bị Hình Bộ thẩm vấn là bởi vì án tử ba năm trước đây. Vì thế, Trần Kỳ vì muốn tự bảo vệ mình, ký thư nhận tội, đem tội trạng của Tạ Thanh Vinh khai hết sạch.
Từ việc không hề có chứng cứ, đột nhiên trở thành nhân chứng vật chứng đầy đủ, một ván này Tiêu Vãn tính cực chuẩn, nắm đúng tử huyệt của Tạ Thanh Vinh, làm cho bà ta lại không thể chối cãi.
"Phương đại nhân, ngài đang phá án sao?" Một đạo tiếng nói ôn nhuận từ cửa vang lên, Tiêu Vãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc lam bào chậm rãi tiến vào, ánh mắt nghi hoặc nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn run lên, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Người tiến vào đại đường không phải ai khác, đúng là Hình Bộ thị lang Lưu Ngọc, cũng là thẩm quan xử lý án của Tiêu gia năm đó.
Kiếp trước, khi Tiêu gia bị vu hãm tội thông đồng với địch bán nước, án này đúng là giao cho Hình Bộ tiếp nhận. Thanh Chính đã vài lần nói là Tiêu gia vô tội, lại bị Hình Bộ thị lang Lưu Ngọc ngay lúc đó vu hãm bà là kẻ đồng lõa, cuối cùng bị nữ hoàng cách chức quan, nhốt vào đại lao.
Mà chức thượng thư được Lưu Ngọc đảm nhiệm, cũng đảm nhiệm làm chủ thẩm cho án Tiêu gia thông đồng với địch bán nước.
"Thảo dân gặp qua Lưu đại nhân." Muốn ngăn lại sát ý trong mắt mình khỏi bị đối phương nhận ra, Tiêu Vãn lập tức cúi đầu, gắt gao cắn môi, mãnh liệt khống chế bản thân nhịn xuống để không xông lên đánh cho bà ta một trận.
Trừ bỏ Vân Yên ở bên cạnh Tiêu Vãn, mấy người còn lại cũng không nhận thấy được điểm kì lạ đó của Tiêu Vãn, mà ánh mắt Lưu Ngọc từ lâu vẫn nhìn vào Thanh Chính ngồi ngay ngắn trên đài cao.
Nhìn thấy trong mắt Lưu Ngọc hiện lên hoang mang, Thanh Chính nói: "Lưu Ngọc, ngươi tới vừa đúng lúc. Án của Tạ Hân Toàn, hiện giờ đã xuất hiện đầy đủ nhân chứng vật chứng mới, bản quan tuyên bố, án này phúc thẩm. Hiện tại, ngươi đem Tạ Thanh Vinh giải vào đại lao Hình Bộ, tiếp tục thẩm vấn sau!"
Tuy là nghi hoặc tại sao Thanh Chính lại tự mình phúc thẩm cái án tử nhỏ xíu của ba năm trước đây, nhưng nhìn thấy Tiêu Vãn ở đây, Lưu Ngọc cũng không hỏi nhiều, mà là rũ mi cung kính nói: "Dạ, đại nhân."
Ở Hình Bộ, nếu là tội bình thường thì hỏi xong rồi giam, còn án tử hình là hỏi xong rồi trảm ngay.
Mà phạm nhân bị giam giữ ở đại lao Hình Bộ, không phải người phạm tội chết thì là làm rất nhiều việc ác, cho nên, Tiêu Vãn cũng không hy vọng Tạ Thanh Vinh sớm chết như vậy, mà là làm cho bà ta cảm thụ được những sự khổ sở, tra tấn mà nàng đã chịu ở trong ngục năm đó, cảm thụ được khát vọng đối với sự sống, sợ hãi với cái chết.
Nhưng năm đó án Tiêu gia thông đồng với địch bán nước lại chỉ dùng có năm ngày đã lập tức phán trảm cả nhà Tiêu gia, thậm chí còn không đợi mùa thu tới, đã lập tức đẩy cả nhà Tiêu gia lên pháp trường.
Cấp bách như vậy, khó tránh khỏi bên trong có vấn đề!
Cho nên, nếu nói Sở Mộ Thanh là chủ mưu, vậy thì Lưu Ngọc lúc ấy thăng chức thành Hình Bộ Thượng Thư chắc chắn là đồng lõa!
Trước khi đi, Tiêu Vãn biểu đạt cảm tạ của mình đối với Thanh Chính. Nếu không có Thanh Chính cho nàng mượn Hình Bộ để dùng một chút, phán tội cho Tạ Thanh Vinh, vậy thì mọi chuyện cũng không được giải quyết nhanh chóng và dễ dàng như vậy.
"Phương bá mẫu, Vãn nhi muốn nói với ngài một chuyện. Hy vọng bá mẫu chú ý tới hành động của Lưu Ngọc một chút, nếu là ——"
Nói đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy lời nói của mình quá mức đường đột. Thanh Chính và Lưu Ngọc đã là đồng nghiệp nhiều năm, nàng bỗng nhiên nói Lưu Ngọc có vấn đề, liệu bà có nghĩ mình mách lẻo không? Liệu bà có nghĩ là mẫu thân phái mình tới ly gián hai người các nàng hay không?
Sống lại một đời, Tiêu Vãn sớm đã không còn đơn thuần như xưa, bất cứ khi làm chuyện gì cũng sẽ suy xét đến nhiều phương diện. Giờ phút này, nàng do dự, nhẹ nhàng mở miệng: "Là vãn nhi đường đột."
Thanh Chính sớm đã đối với sự thể hiện của Tiêu Vãn lau mắt mà nhìn, thậm chí đối với sự chuyển biến của nàng ẩn ẩn sinh ra lòng tò mò. Hiện giờ, nghe Tiêu Vãn dặn dò trịnh trọng như thế, nàng nheo mắt, ghi tạc trong lòng.
"Đa tạ hiền chất, ta sẽ chú ý."
Cáo biệt Thanh Chính, Tiêu Vãn cũng không đi tới Ninh phủ, mà là đi chào hỏi Ninh thái phó, sau đó trực tiếp trở về Tiêu phủ.
Tuy rằng do gặp Lưu Ngọc làm tâm tình Tiêu Vãn không tốt, nhưng nghĩ đến việc mình đã giúp Tạ Sơ Thần báo thù, Tiêu Vãn lập tức chờ mong nhanh chóng trở về phủ, muốn đem tin tức tốt này nói cho Tạ Sơ Thần.
Khi thật sự tới Mai Viên rồi, nàng bỗng nhiên trở nên câu nệ và do dự, không biết nên mở miệng thế nào với Tạ Sơ Thần.
Nói cho Sơ Thần viết chân tướng mẫu thân của hắn qua đời năm đó, liệu có chọc vào vết sẹo của hắn hay không?
Có nên đề cập tới chuyện hắn mất tích không?
Tính tình Sơ thần bởi vì việc này mà đại biến, nếu lại chịu kích thích......
Vào lúc Tiêu Vãn ở Mai Viên rối rắm mãi, trong Mai Viên truyền đến thanh âm lanh lảnh tiếng đọc sách. Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhuận, như nước chảy, thanh nhã mà thông thấu.
Tiếng nói động lòng người như vậy làm trong lòng Tiêu Vãn ngẩn ra. Nàng nhịn không được bước chậm lại, nhẹ nhàng nhón mũi chân, đi về giữa sân.
Ánh vàng mặt trời rực rỡ chiếu vào cây hòe, xuyên qua tầng tầng khe hở, dừng trên người thiếu niên ngồi ngay ngắn ở dưới tàng cây. Thiếu niên một thân trường bào màu thuần trắng, tóc đen như mực trơn mượt như dải lụa. Vài sợi tóc mái theo gió nhẹ lay động, nhẹ nhàng phất qua gương mặt ôn nhuận của hắn.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn......"
Ngón tay thon dài lật xem thư tịch, quầng sáng lúc sáng lúc tối mang theo nhu ý ấm áp, càng khiến cho mặt mày như họa, dung nhan ôn nhu như nước.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một cái đầu nhỏ bên cạnh rung đùi đắc ý đọc theo: "Nhân chi sơ, tính bản thiện......"
Tiêu Vãn vẫn luôn gắt gao chăm chú nhìn Tạ Sơ Thần, giờ phút này mới chú ý tới nam hài bên cạnh Tạ Sơ Thần. Nam hài khoảng bốn năm tuổi, mặc một kiện áo gấm màu lam, khuôn mặt nhỏ phấn nộn có năm sáu phần giống Tiêu Vãn, đây đúng là thứ đệ của Tiêu Vãn - Tiêu Tiêu.
Hắn đọc một câu xong, cảm thấy câu có chút khó nhớ , lập tức đôi mắt to như nước trong veo nhìn Tạ Sơ Thần. Tạ Sơ Thần sờ đầu hắn, lại mỉm cười lặp lại mấy lần. Có đôi khi, đụng tới chữ có rất nhiều nét, Tạ Sơ Thần cũng sẽ không đọc được. Hắn liền mở từ điển trong tay, dạy nam hài từng chữ một.
Ánh mắt hắn ôn nhu, khóe miệng trước sau luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đợi tới khi đọc xong Tam Tự Kinh, Tiêu Tiêu nháo muốn cùng Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi chơi trò đuổi bắt, thậm chí thừa dịp Tạ Sơ Thần cúi đầu, nghịch ngợm bò lên trên vai hắn, dùng vải lụa màu trắng che khuất hai mắt Tạ Sơ Thần. Sau đó, hắn nhanh như chớp chạy trốn thất xa, vỗ tay nhỏ bụ bẫm dụ Tạ Sơ Thần tới bắt hắn.
Tạ Sơ Thần cúi đầu xuống, không nói gì, biểu tình nóng nảy, giống như là thực sự tức giận.
Tiêu Tiêu hoảng hốt, hơi sợ hãi hô một tiếng, sợ Tạ Sơ Thần sẽ tức giận.
Trong lòng Tiêu Vãn tê rần, vào lúc nàng đang muốn tiến lên giáo huấn Tiêu Tiêu không được nghịch quá mức, chỉ thấy Tạ Sơ Thần bỗng nhiên nhào tới hướng Tiêu Tiêu, xách theo quần áo hắn lên, khóe miệng giương lên, treo tươi cười thực hiện được âm mưu: "Tiêu nhi, bắt được ngươi rồi nha ~"
Không nghĩ tới đại ca ca luôn luôn ôn nhu thế mà lại sử dụng loại quỷ kế này, Tiêu Tiêu ngẩn ra. Sau đó, mặt bánh bao của hắn phồng lên, thở phì phì quơ tay: "Cái này không tính! Chúng ta chơi lại, chơi lại! Phải đếm tới mười mới được bắt đầu đi bắt!"
"Ta bắt đầu đếm, một, hai...... Mười!"
"Công tử ngươi nhảy vọt qua chỗ giữa nha!"
"Chiêu Nhi, ngươi ở bên kia!"
"Công tử, ngươi chơi xấu! Chơi lại!"
Không tới một lúc, toàn bộ sân ầm ĩ, hai gã sai vặt của Thẩm thị và gã sai vặt của Tiêu Tiêu cũng gia nhập trò chơi. Mọi người cười vui, một trận ngươi tìm ta chạy, trốn tới chạy đi. Không khí sung sướng như vậy làm Tiêu Vãn trốn ở góc phòng cũng cảm thấy hào hứng.
"Hiện tại chỉ còn lại có Chiêu Nhi cùng Tiêu nhi, không biết bản công tử sẽ bắt được ai trước nha ~" sau khi liên tục bắt được ba người, Tạ Sơ Thần bị che mắt hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra thần sắc đắc ý nghịch ngợm, nụ cười kia sạch sẽ thuần thấu, phảng phất như một tia ánh mặt trời ấm áp trong nháy mắt chiếu vào lòng Tiêu Vãn.
Hóa ra Sơ Thần cũng có thời điểm cười thoải mái đến như thế......
Chỉ là, ở trước mặt nàng, hắn hình như chưa bao giờ cười như thế, dù là kiếp trước, hay là kiếp này......
Vào lúc Tiêu Vãn ê ẩm rầu rĩ ăn dấm, nàng hoàn toàn không phát hiện ra một tiếng than nhẹ của mình đã bị Tạ Sơ Thần nín thở nhận ra.
Hắn nhón mũi chân, trộm sờ soạng đi về phía phát ra tiếng.
Nhận thấy được vẻ mặt Tạ Sơ Thần mang ý cười chạy tới chỗ mình, Tiêu Vãn hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, ai ngờ dẫm phải nhánh cây dưới chân.
"Răng rắc" một tiếng vang, hoàn toàn làm bại lộ hành tung của mình.
Vốn chỉ là hoài nghi, hiện giờ nghe được tiếng vang, Tạ Sơ Thần càng xác định nơi đó có người, hắn dùng một bước xa nhảy vọt qua, giang tay làm một cái ôm lớn lên đối phương, động tác liên tiếp cực nhanh chóng, làm cho Tiêu Vãn trở tay không kịp, chỉ có thể xấu hổ bị Tạ Sơ Thần vui vẻ ôm.
Hoàn toàn không nhận ra người mình ôm, cho rằng đó là Chiêu Nhi. Tạ Sơ Thần ôm chặt nữ tử trước mắt, cười khẽ ra tiếng, ánh mắt lấp lánh tự tin đắc ý.
"Còn dám trốn, bị bản công tử bắt được rồi!" Hắn ôm ôm, phát hiện cảm giác không đúng lắm, hình như hơi cao, hơi gầy một chút, trước ngực cao cao chạm vào ngực hắn......
Mặt đẹp hưng phấn mà ửng hồng gần trong gang tấc, phủ một tầng mồ hôi. Tiếng nói thanh linh quanh quẩn ấm áp mềm mại, bao vây lấy ngày mùa hè gió nhẹ, lượn lờ ở bên tai Tiêu Vãn, làm Tiêu Vãn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí nơi ngực dâng lên cảm giác hạnh phúc khó có thể nói hết.
Nàng duỗi tay ra, không nhịn được mà ôm Tạ Sơ Thần.
"Đúng vậy, bị ngươi bắt được......"
Tiếng nói khàn khàn quen thuộc ở bên tai nhẹ nhàng vang lên, mang theo một cảm giác mềm mại nói không nên lời, làm Tạ Sơ Thần run lên, nhưng hắn rất nhanh nhận ra, thanh âm này là của Tiêu Vãn!
Tiêu Vãn không phải đang ở Ninh phủ sao?!
Tạ Sơ Thần vội vàng kéo bịt mắt lụa xuống, đập vào mi mắt quả thật là dung nhan Tiêu Vãn mà hắn luôn mơ trong mộng. Toàn bộ thân mình hắn mềm nhũn, hai chân run lên, hoảng hốt tới mức nhào vào trước ngực Tiêu Vãn.
Nhưng rất nhanh, hắn lại thấp thỏm đẩy Tiêu Vãn ra, mặt nóng rát như bị bỏng, ngực bùm bùm nhảy loạn.
Trời a, hắn đang làm cái gì vậy!
Đã lớn như vậy, còn chơi trò chơi, Thê Chủ liệu có cảm thấy hắn thật ấu trĩ hay không?
Tạ Sơ Thần trong lòng buồn rầu rối rắm, hắn vốn là người có tâm tư đơn thuần, sự lo lắng sốt ruột của hắn hoàn toàn hiện hết lên trên mặt.
Tiêu Vãn không thích thấy hắn nhíu mày, thích xem hắn tươi cười ngọt mềm. Nàng không rõ, vừa rồi người còn cười đến vui vẻ như vậy, vì sao vừa gặp được mình, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ vậy......
Chẳng lẽ nàng thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Nghĩ như vậy, tâm tình Tiêu Vãn buồn bực, Cả khuôn mặt nàng nhăn lại, bộ dạng như là người ta nợ tiền nàng vậy, khỏi phải nói trông dọa người thế nào!
Nhìn lên thấy mặt Tiêu Vãn mang sát khí, Tiêu Tiêu sợ tới mức trốn ra sau cây, nhưng lại thấy Tiêu Vãn "Bắt được" Tạ Sơ Thần, vẻ mặt đáng sợ như định vấn tội, Tiêu Tiêu lắc đầu, đi ra từ sau thân cây, nhỏ giọng mở miệng: "Đại tỷ, là ta...... Tới viện Sơ Thần ca ca chơi, là ta kéo Sơ Thần ca ca chơi trò chơi......"
Nghe được rằng trong phủ có một đại ca ca xinh đẹp, Tiêu Tiêu kiềm chế không được mà mò lại đây, muốn đại ca ca chơi với mình. Nhưng đại tỷ tức giận như vậy, lỡ lại trừng phạt đại ca ca thì làm sao bây giờ!
Vì thế một tiếng trống làm tinh thần hắn trở nên hăng hái, lập tức chạy ra trước Tạ Sơ Thần, bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con: "Ngươi không nên trách Sơ Thần ca ca...... Tất cả đều là do tiêu nhi sai...... Muốn mắng thì mắng ta đi...... Đừng khi dễ sơ thần ca ca......"
Nghĩ đến sự độc ác của Tiêu Vãn trước kia, dũng khí vừa mới bùng lên trong lòng Tiêu Tiêu nháy mắt mất sạch, hắn càng nói càng hoảng, mắt phượng xinh đẹp ủy khuất chứa đầy nước mắt, rồi lại sợ nếu thật sự khóc thành tiếng thì càng làm Tiêu Vãn chán ghét, đành gắt gao cắn môi, lông mi thật dài sợ hãi đến run rẩy.
Tiêu Vãn nhìn lên, quả thực nhìn thấy những người khác trong viện đều sợ tới mức lạnh run quỳ rạp xuống đất.
Nháy mắt, Tiêu Vãn cảm thấy hình như vừa có đàn quạ bay ngang qua đầu mình, nàng run rẩy khóe miệng, cố nhịn xuống mà cười: "Ngươi và Sơ Thần không có sai, tại sao ta phải mắng các ngươi?"
Tiêu Vãn đi từng bước tới trước Tiêu Tiêu, muốn giống như Tạ Sơ Thần ôn nhu sờ đầu hắn, ai ngờ đối phương giống gặp quỷ trốn ra sau lưng Tạ Sơ Thần, "Oa" một tiếng khóc lên.
"Đại tỷ ta sai rồi, Đừng đánh ta......"
Tạ Sơ Thần một bên trấn an Tiêu Tiêu đang sợ, một bên khẩn trương giải thích: "Thê, Thê Chủ! Là ta không cẩn thận...... Không liên quan đến Tiêu nhi......! Ngài đừng sinh khí......"
"Sơ thần, ta không có sinh khí......"
"Dạ, thật không?"
Mặt Tiêu Vãn nháy mắt đen như than! Nửa ngày, nàng vuốt mặt mình, sâu kín hỏi: "Sơ thần, ta thực sự đáng sợ như vậy sao? Sao mọi người vừa thấy ta đến, đã sợ hãi như vậy......"
Vừa rồi bộ dáng Thê Chủ xụ mặt thật sự rất đáng sợ. Nhưng hắn thân là phu lang, sao có thể nói Thê Chủ đáng sợ, mà tổn hại tới mặt mũi Thê Chủ nha......
Vì thế Tạ Sơ Thần khó xử nhăn mi, suy nghĩ làm như thế nào để không tổn hại tới tự tin của Thê Chủ, lại hoàn mỹ trả lời vấn đề này.
Uy nghiêm! Phải, Thê Chủ chỉ là uy nghiêm một chút, không phải đáng sợ!
Nhưng cố tình hắn còn chưa trả lời, Tiêu Tiêu trong lòng ngực hắn đã nghẹn miệng, sợ hãi đoạt lấy câu trả lời mà đáp: "Đáng sợ! Đại tỷ, vẫn luôn cực kỳ đáng sợ...... Sợ, Tiêu Tiêu sợ......"
Tiêu Vãn sợ hình tượng mình trong lòng Tạ Sơ Thần bị hao tổn, vội vàng hỏi lại: "Ta, ta làm ngươi sợ lúc nào!"
Kiếp trước, Tiêu Vãn luôn khinh bỉ thứ hệ, tự nhiên sẽ không để ý tới vị tam đệ Tiêu Tiêu này, sao có thể làm hắn sợ......
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vãn ủy khuất vô cùng, lại thấy mặt bánh bao của Tiêu Tiêu phồng lên, nói có sách mách có chứng* mà nói: "Mười ngày trước, ta chỉ là muốn tìm một đại ca ca xinh đẹp tới chơi, nhưng cái đại ca ca kia quạnh quẽ không để ý tới ngươi, sau đó đại tỷ ngươi liền nổi giận mắng ta, còn đuổi ta đi!" Nói xong, hắn hơi sợ mà trốn vào trong lòng Tạ Sơ Thần, lấy lòng cọ cọ.
(Candy: Nói có sách mách có chứng: Làm bất cứ việc gì cũng đều có bằng chứng rõ ràng)
"Cái đại ca ca kia ta không thích, vẫn là Sơ Thần ca ca tốt nhất ~ Sơ Thần ca ca ôm một cái!"
Tạ Sơ Thần nghe một